Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 101: Gia tộc Cổ Võ

Trước Sau
“Đệ nhất? Ha ha ha, lão phu không phải đệ nhất gì đâu”.

Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Đệ nhất thiên hạ thì có gì tốt, thời đại hòa bình, không bằng ở nhà chơi cờ nuôi chó”.

Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ!

Diệp Lăng Tiêu!

Dù Diệp Bắc Minh không phải quân nhân, nhưng cũng đã từng nghe nói qua cái tên này.

Thậm chí, từ lúc bắt đầu vào tiểu học, anh đã thường nghe thấy.

Cả Long Quốc này ai mà không biết Diệp Lăng Tiêu?

Chiến thần đương thế đệ nhất Long Quốc chính là người này!

Cả đời Diệp Lăng Tiêu chinh chiến vô số lần, được xưng là quân thần Long Quốc!

Địa vị và danh vọng của ông ta đều là lấy được trên chiến trường.

Diệp Lăng Tiêu gần như là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc!

Mặc dù cả đời ông ta không được phong đại soái, chỉ là chiến thần!

Nhưng vô số người đầu quân nhập ngũ nhận thấy, Diệp Lăng Tiêu là một vị vua không ngai vàng, là quân thần chân chính của Long Quốc!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đối mặt với Diệp Lăng Tiêu, cảm giác giống như đối mặt trước một con mãnh hổ!

“Ông Diệp, hôm nay tôi tới…”, Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ngắt lời Diệp Bắc Minh: “Tôi biết cậu đến nhà họ Diệp vì điều gì, Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô, tất cả mọi chuyện tôi cũng biết, cậu hỏi tôi cũng như nhau thôi”.

Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập.

“Tôi… là người nhà họ Diệp sao?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Phải, mà cũng không phải”.

“Là ý gì? Rốt cuộc Diệp Minh Viễn có phải bố tôi hay không?!!!”, Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước.

“Tôi ngược lại hy vọng Minh Viễn là bố cậu”, Diệp Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng nó có tài đức và tư cách gì kết nghĩa vợ chồng với mẹ ruột cậu chứ?”

“Là ý gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.

“Mẹ ruột tôi là ai, ông quen biết mẹ ruột tôi?”

“Bà ấy là ai?”

“Tên là gì?”



“Bà ấy ở đâu, còn sống hay đã chết?”

Diệp Bắc Minh gần như gào rống lên.

Diệp Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Mẹ ruột cậu là một kỳ nữ tử, năm đó khi bà ta đến nhà họ Diệp đã mang thai”.

“Minh Viễn vì che chở thân phận cho mẹ ruột cậu mới đứng lên tuyên bố cậu là con riêng của ông ta”.

“Sau khi mẹ ruột cậu sinh cậu ra đã để lại một vài thứ, rồi không biết tung tích”.

“Có chuyện này?”, Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác.

Vốn dĩ anh tưởng rằng mình đã cách thân thế rất gần.

Nhưng lời của Diệp Lăng Tiêu khiến tất cả mọi thứ trở nên khó bề thân phận.

“Diệp Minh Viễn không phải bố tôi?”

Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Nó không phải, nhưng người khác đều cho rằng Diệp Minh Viễn là bố cậu”.

“Người biết chuyện năm đó cũng không có mấy người”.

Diệp Bắc Minh u ám: “Nếu ông ta không phải bố tôi, vậy sao phải giết tôi?”

Diệp Lăng Tiêu trầm mặc, sau khi im lặng trong chốc lát.

“Mẹ cậu trước khi rời đi đã để lại một vài thứ đồ rất lớn, rất kinh khủng”,

“Minh Viễn bị những thứ này hấp dẫn, khiến đầu óc mê muội! Cộng thêm nó cưới một người phụ nữ của gia tộc hùng mạnh, người phụ nữ không hy vọng cậu sống! Dù sao cậu cũng không phải con trai của Diệp Minh Viễn”.

Nghe thấy mấy lời này của Diệp Lăng Tiêu, Diệp Bắc Minh có chút mơ hồ: “Ông có ý gì?”

“Chỉ còn lại miếng ngọc bội này”.

Diệp Lăng Tiêu không trả lời thẳng Diệp Bắc Minh, mà lấy ra một miếng ngọc bội màu trắng, ném cho Diệp Bắc Minh.

“Đây là đồ mẹ tôi để lại?”

Diệp Bắc Minh nắm lấy ngọc bội màu trắng, tâm thần chấn động.

Ngọc bội vô cùng ôn hòa.

Cầm trong tay có một luồng cảm giác ấm áp.

Phía trên chạm trổ hai con rồng, điêu khắc tinh tế, trông rất sống động.

Diệp Lăng Tiêu nói: “Chỉ là một trong số”.

“Mấy thứ khác mẹ tôi để lại đâu?”, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Tiêu như sói.

Diệp Lăng Tiêu cũng hơi ngẩn ra!



Không hổ là con trai của người phụ nữ kia!

“Năm năm trước vẫn còn ở trong tay Minh Viễn, bây giờ đã bị người phụ nữ kia cầm đi”, Diệp Lăng Tiêu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

“Người phụ nữ kia là ai?”

Trong mắt Diệp Bắc Minh đều là ý lạnh.

Lấy đồ mẹ mình để lại, còn muốn giết mình?

Dù bà ta là ai, trong lòng Diệp Bắc Minh, bà ta đã là một người chết.

Diệp Lăng Tiêu lại một lần nữa rơi vào im lặng!

Một lúc sau, ông ta mới nói: “Người của gia tộc Cổ Võ”.

“Gia tộc Cổ Võ?”

Diệp Bắc Minh lần đầu tiên nghe đến tên này.

Diệp Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Gia tộc Cổ Võ không được người đời biết đến, nhưng bọn họ đã tồn tại được vô số năm”.

“Từ thời cổ đại, vương triều phong kiến, gia tộc Cổ Võ đã rất đáng sợ”.

“Bọn họ không tham gia tranh chấp, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ”.

“Đối với người của gia tộc Cổ Võ, tông sư võ đạo mới là bước khởi đầu, cậu có thể tưởng tượng được ra không? Một môn đồng quét sân, một phu xe của gia tộc Cổ Võ e rằng cũng là một võ giả cấp Tông Sư”.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Nếu điều Diệp Lăng Tiêu nói là thật, vậy thì thật kinh khủng.

“Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại thứ gì, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng thèm khát?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Diệp Lăng Tiêu cầm lên một quân cờ, chậm rãi hạ xuống: “Một vài phương thuốc và đan dược đề thăng thực lực võ giả, vốn là để lại cho cậu”.

“Phương thuốc? Đan dược!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại.

Anh thân là đệ tử của Dược Vương, đương nhiên biết phương thuốc và đan dược có tác dụng như nào với võ giả.

Võ giả bình thường nếu đề thăng thực lực thì cần phải ngâm tắm thuốc!

Dược liệu mấy chục năm, thậm chí trên mấy trăm năm, hầm thành một nồi.

Võ giả ngâm ở bên trong, có thể đề thăng thực lực võ đạo!

Trên thế giới có rất nhiều tông sư võ đạo đều đề thăng như vậy.

Nhưng tông sư võ đạo đề thăng như vậy nếu chiến đấu với tông sư khắc khổ tu luyện, về cơ bản sẽ bị giết trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau