Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 287: Long Quốc không thể nhục

Trước Sau
Toàn bộ mặt mũi Long Quốc bị cái quỳ này của ông ta làm cho mất sạch!

Ngụy Công mặt đầy kiêu ngạo: “Các người thì biết cái gì?”

“Long Quốc? Long Quốc nhằm nhò gì?”

“Ở trước mặt Côn Luân Khư, toàn bộ một tỷ tư người Long Quốc cũng như con kiến hôi thôi!”

“Quyền sống chết đều do thiếu gia nhà tôi suy nghĩ!”

Tất cả mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!

Đây là Ngụy Công đức cao vọng trọng?

Sao ông ta có thể nói Long Quốc như vậy?

Lúc này.

Môn đồ, học sinh, thuộc hạ trước kia của Ngụy Công cảm giác giống như đang nhìn một người xa lạ.

Người đàn ông áo gấm cười giễu cợt: “Ha ha ha ha, nhìn thấy chưa? Đây chính là người Long Quốc?”

“Bọn họ còn tự xưng là truyền nhân của rồng?”

“Rồng?”

“Tôi lại nhìn ra con sâu không xương sống, cười chết mất!”

Sau lưng người đàn ông áo gấm, một đám thanh niên đi theo cười lớn.

Giống như nơi đây vốn không phải Long Đô, cũng không phải Long Quốc!

Mà là một cái chợ quê!

Một tướng quân Long Hồn quát lên: “Làm nhục Long Quốc, chết cho tôi!”

Một quyền bắn ra, tốc độ cực nhanh!

Người đàn ông áo gấm nhàn nhạt lên tiếng: “Giết!”

“Vâng, thiếu gia!”

Một người đàn ông trung niên đáp lại.

Còn hai lão giả khác nửa híp mắt.

Thờ ơ!

Sát ý lạnh băng của người đàn ông trung niên nở rộ, giống như thủy triều, tùy ý bước ra.

Ngăn lại vị tướng quân Long Hồn này!

Giơ tay tát bay một cái!

Ầm!

Vị tướng quân Long Hồn này vô cùng thê thảm, toàn thân nứt ra, xương gãy mấy chục cái.

Nằm trên đất phẫn nộ kêu gào thảm thiết!

Người đàn ông trung niên đi tới, nở nụ cười nham hiểm nói: “Gầm thét cũng vô dụng, người Long Quốc quá yếu, ngay cả tư cách tiến vào Côn Luân Khư các người cũng không có”.

“Còn dám sủa trước mặt thiếu gia nhà tôi?”

“Tôi ban cho ông cái chết!”

Ông ta nhấc chân!

Chuẩn bị giết chết tướng quân Long Hồn.

Bỗng nhiên.

Một bóng người lóe sáng.

Phốc!

Một đường kiếm khí thoáng qua, bắp đùi của người đàn ông trung niên bay ra ngoài.

Ông ta hét thảm vang lên một tiếng ‘A’, lại một quyền đánh tới!

Ầm!



Sương máu nổ tung!

Soạt!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn sang.

Lại là Diệp Bắc Minh ra tay!

Có niềm vui bất ngờ!

Kinh ngạc!

Sửng sốt!

Còn có bất ngờ sâu sắc!

“Ồ?”

Sau lưng người đàn ông áo gấm, hai lão giả Võ Tôn đỉnh phong mở to mắt, có chút tò mò.

Tướng quân Long Hồn bị thương mặt đầy khiếp sợ: “Diệp… Diệp thiếu soái?”

“Tại sao lại cứu tôi?”

Ông ta nằm mơ cũng không ngời Diệp Bắc Minh lại cứu mình!

Ông ta là người của Ngụy Công mà!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi có thể giết người Long Quốc!”

“Tôi cũng có thể diệt!”

“Nhưng ông không thể nhục nhã”.

“Người làm nhục phải chết!”

Quốc gia của mình, Diệp Bắc Minh có thể oán hận mười ngàn lần!

Nhưng.

Con mẹ nó mày có ý gì?

Dám làm nhục Long Quốc?

Xin lỗi, phải chết!

Nghe đến đây, mọi người có mặt trong hội trường thoáng chốc sôi trào nhiệt huyết!

Tất cả mọi người đều liếc nhìn Diệp Bắc Minh!

Đặc biệt là các chiến sĩ Long Hồn kia, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh có chút thay đổi.

Người đàn ông áo gấm ánh mắt lạnh băng, gằn ra từng câu từng chữ: “Cắt đứt tay chân của hắn, bắt hắn quỳ xuống giống con sâu bọ cầu xin tôi!”

“Không phải xưởng rất cứng sao?”

“Ngược lại cậu đây muốn xem xem xương cốt của mày cứng thế nào”.

“Lão Kiếm, phiền đến ông rồi!”

Lão giả Võ Tôn đỉnh phong ở bên cạnh mỉm cười: “Vâng, thiếu gia”.

Chậm rãi bước ra.

Một luồng sát ý mạnh mẽ không chút lưu lại giải phóng ra ngoài!

Trái tim của tất cả mọi người không nhịn được run rẩy!

Lúc này.

Lão Kiếm này giống như một thanh kiếm tàn sát.

Trước mắt mọi người hiện lên một núi thây biển máu.

Lão Kiếm đứng ở đỉnh núi thây!

“Chết!”

Kiếm Lão phun ra một chữ.



Dưới chân giẫm một cái, mặt đất nổ tung, chạy nhanh về phía Diệp Bắc Minh!

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh đang định ra tay.

Giọng nói Diệp Bắc Minh nhàn nhạt truyền tới: “Hai vị sư tỷ, để em!”

Hai người sửng sốt, im lặng dừng lại.

Ầm!!!

Giây tiếp theo.

Lão Kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, giơ một tay lên, không chút kiêng kỵ túm về phía cổ họng của anh!

Người đàn ông mặc áo gầm thở dài một tiếng: “Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu, chẳng thú vị”.

Diệp Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng giơ tay!

Thương Long Kình!

Sức mạnh triệu cân trong nháy mắt bộc phát.

Túm lấy cổ tay lão Kiếm!

Lão Kiếm kinh hãi, tay chìa ra kia giống như bị thiết trảo túm lấy.

Lại không thể nào nhúc nhích!

“Mày?!!!”

Con ngươi lão Kiếm co rút lại.

Đây là sức mạnh gì vậy?

Làm sao có thể!

Giây tiếp theo.

Cổ tay Diệp Bắc Minh xoay một cái, dùng sức lắc!

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Cổ tay lão Kiếm bị gãy, xương xuyên qua máu thịt.

“Lão Kiếm!”

Người đàn ông áo gấm kinh ngạc, không dám tin.

Ầm!

Buông cổ tay gãy, một quyền đánh về phía ngực lão Kiếm!

Lão Kiếm không hổ là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách như này cũng phản ứng kịp.

Cơ thể ông ta lùi về sau nửa bước, tránh ra thật nhanh!

Quả đấm quẹt qua vai, ông ta bị sức mạnh triệu cân đánh bay ra ngoài, bả vai nổ tung.

“Khụ khụ khụ…:

Lão Kiếm ho khan kịch liệt, trong con ngươi già nua đều là vẻ chấn động không tin nổi: “Giỏi lắm nhóc con, sức mạnh lớn thật!”

“Mày là ai? Sao có thể có được sức mạnh như vậy!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Đối với một người chết còn cần phải nói nhảm sao?

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, đi về phía lão Kiếm.

Lão Kiếm ngoài kinh ngạc ra, nhiều hơn là tức giận.

Ông ta quát lớn một tiếng: “Hạng gì mà tưởng mình vô địch?”

Soạt!!!

Lão Kiếm rút ra một thanh kiếm mềm giữa hông.

Một kiếm giết thần!

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh bị kiếm khí bao trùm, rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau