Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 310: Chỉ dựa vào mấy người?

Trước Sau
“Xảy ra chuyện gì!!! Cô là ai? Có quan hệ thế nào với mẹ tôi?!!!”

Diệp Bắc Minh lớn tiếng kêu lên.

Cô gái không một chút phản ứng.

Sinh mạng đang trôi đi nhanh chóng!

Anh phất tay, kim bạc đâm vào trong cơ thể người phụ nữ.

Đáng tiếc, người phụ nữ này quá yếu.

Quỷ Môn Thập Tam Châm chỉ có thể giữ được mạng của cô ta, không thể khiến cô ta tỉnh lại.

Cộp cộp cộp cộp!

Cùng lúc đó, một tràng tiếng bước chân truyền tới.

Năm người đàn ông mặc trang phục cổ xưa, trên người bọn họ giải phóng ra khí tức cường hãn và lạnh băng, bao phủ toàn bộ cửa phủ Diệp.

Năm Võ Tôn trung kỳ.

Thực lực rất khủng khiếp.

Một người đàn ông mở miệng: “Người phụ nữ kia là của chúng tôi, giao ra đây”.

Diệp Bắc Minh cũng không ngẩng đầu lên, phất tay, mấy viên đan dược xuất hiện.

Đút cho cô gái ngất xỉu nuốt xuống!

Con ngươi năm người đàn ông co rút kịch liệt: “Đan dược cực phẩm, là đan dược cực phẩm!!!”

Một người quát lớn: “Nhóc con, mày là ai, sao có được đan dược cực phẩm?”

Một người khác cười nói: “Lần này rời khỏi Côn Luân Khư không có uổng rồi! Vậy mà lại có thu hoạch lớn thế!”

Người thứ ba hưng phấn xoa tay: “Ha ha ha, phí nhiều lời với hắn làm gì?”

“Trực tiếp bắt lại, chúng ta có một trăm hình phạt tàn khốc, không sợ hắn không nói!”

Côn Luân Khư?

Những người này đến từ Côn Luân Khư?

Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống, chậm rãi đứng dậy: “Cho các người một cơ hội, cô gái này là ai?”

“Sao các người lại đuổi giết cô ta?”

“Ha ha ha ha!”

Năm người không chút kiêng kỵ bật cười thành tiếng.

“Nhóc con, con mẹ nó mày chán sống rồi hả, biết bọn tao là ai không?”

“Hả? Mày dám chất vấn bọn tao?”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn năm người, giống như nhìn năm cỗ thi thể: “Cơ hội đã bị các người lãng phí rồi, vì vậy, đi chết đi”.

Ầm!

Dưới chân đạp một cái, bậc thang của phủ Diệp lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Diệp Bắc Minh nhảy lên cao, giống như ngọn núi lớn đè xuống năm người!

Soạt!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, mang theo tiếng gào thét chém về phía năm người.

“Mày còn có thể dựa không biến ra một thanh kiếm? Nhóc con, mày có cả nhẫn trữ vật!”

Năm người này nhìn thấy kiếm Đoạn Long xuất hiện, tất cả đều kinh hãi!

Sau đó.

Quá đỗi vui mừng!

Tham lam!

“Ha ha, thú vị, tao ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc mày có lai lịch gì!”



Một võ giả Võ Tôn trung kỳ chủ động đánh tới, chìa một bàn tay túm về phía kiếm Đoạn Long.

Thanh kiếm gãy thôi mà, ngay cả con rồng trên đó cũng gãy.

Có thể có lực sát thương gì?

Phụt!

Trong nháy mắt Võ Tôn trung kỳ và kiếm Đoạn Long tiếp xúc, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Bắt đầu từ cánh tay ông ta, trong nháy mắt bị kiếm khí nghiền nát, nổ tung ầm ầm.

Tiếp theo là bả vai, ngực, đầu...

Ầm!

Hóa thành một mảng sương máu.

Người đàn ông trung niên ra tay bị một kiếm đánh nổ, hóa thành sương máu, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

“Lão Tam!”

Bốn người còn lại kêu lên một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, con ngươi co lại kịch liệt.

Một thanh niên giới thế tục mà có loại thực lực này?

Một kiếm trong nháy mắt giết Võ Tôn trung kỳ!!!

Đùa gì vậy!

Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, lão Tam bị cậu thanh niên này một kiếm chém chết.

Bốn người còn lại, sắc mặt nghiêm túc.

Vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh.

Bỗng nhiên.

Một người trong số đó nghiêm trọng nói: “Là thanh kiếm đó, thanh kiếm đó có vấn đề!”

“Thanh kiếm này không phải kiếm bình thường, lực lượng bộc phát ra từ nó cao đến triệu cân”.

“Lão Tam là bị thanh kiếm này giết chết trong nháy mắt! Chỉ cần chúng ta tránh được thanh kiếm này, có thể giết được hắn!”

Ánh mắt mọi người ngưng đọng.

Rơi vào kiếm Đoạn Long!

Thân kiếm màu đen, hoa văn rồng trông rất sống động.

Không khó tưởng tượng ra, thanh kiếm này đã từng được chạm trổ một con rồng quấn quanh!

Chỉ là về sau kiếm gãy, rồng cũng đứt.

“Chắc chắn không?”

“Đương nhiên chắc chắn!”

“Được, đồng loạt ra tay, giết!”

“Cẩn thận thanh kiếm đó, tránh xa nó!”

Lập tức.

Bốn Võ Tôn trung kỳ xuất hiện, nổi lên cơn lốc khủng khiếp.

Cửa lớn bên ngoài phủ Diệp ầm ầm vang dội.

Cây lớn ven đường bị gió thổi đung đưa, giống như một trận báo sắp ghé tới!

Thân pháp của bốn người cực nhanh.

Giống như bốn đường quỷ ảnh, giết về phía Diệp Bắc Minh!

“Chỉ dựa vào mấy người?”

Diệp Bắc Minh đứng ở đó, tay cầm kiếm Đoạn Long.

Ngao ồ!



Hổ gầm long ngâm!

Lúc này.

Sau lưng anh bộc phát ra một luồng huyết quang ngút trời.

Ngưng tụ thành một chiếc đầu rồng màu đỏ máu!

Long Đế Quyết và Thương Long Kình!

Hai thứ chồng lên nhau, cộng thêm sức mạnh bản thân Diệp Bắc Minh, khoảng khắc bốn Võ Tôn trung kỳ xuất hiện quanh người anh, đột nhiên bộc phát ra.

Cuồng bạo!

Tàn phá!

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên thật cao.

Đâm xuống mặt đất!

Một tiếng ‘Keng’ vang dội!

Mặt đất nứt ra!

Khe hở giống như mạng nhện vậy, lan tràn bốn phương tám hướng.

Một luồng sức mạnh khủng khiếp lấy kiếm Đoạn Long làm trung tâm cuốn ra ngoài, phun trào như núi lửa.

“Đây là…”

Đồng tử của bốn người đàn ông trung niên cùng lúc co rút lại.

Sắc mặt từ lạnh như băng chuyển hóa thành sợ hãi!

“A!”

Một tiếng hét thảm.

Bọn họ bị luống sức mạnh lạnh băng này đụng trúng, máu thịt giống như băng tuyết nhìn thấy lửa!

Hòa tan trong nháy mắt!

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, huyết khí toàn thân sôi trào.

Qua một lúc lâu mới bình tĩnh lại!

Tim anh đập loạn không ngừng, sợ hãi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tôi không bị khống chế!”

Một khắc vừa rồi.

Diệp Bắc Minh vận hành Long Đế Quyết!

Một luồng ý nghĩ giết hại từ đáy lòng truyền ra.

Khoảnh khắc đó.

Diệp Bắc Minh giống như một cỗ máy giết người.

Anh không phải chính mình nữa rồi!

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng: “Long Đế Quyết này có vấn đề, nó quá thích giết chóc!”

“Vừa rồi sau khi cậu ngửi được mùi máu tanh đã kích thích bản tính thích giết chóc của nó”.

“Tạm thời cậu đừng tu luyện Long Đế Quyết nữa!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi, đây là công pháp mẹ tôi để lại, sao có thể có vấn đề?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc.

Giọng nói lại truyền tới: “Tóm lại, trước khi chưa biết rõ, cậu dừng việc tu luyện Long Đế Quyết đã”.

“Vừa rồi trong nháy mắt như vậy, tôi đều cảm nhận được!”

“Nếu như không phải cậu còn lý trí, e rằng sẽ trực tiếp mất khống chế”.

“Trạng thái tàn sát đó của cậu nếu như mất đi khống chế sẽ rất đáng sợ!”

“Cứ nhìn thấy người là sẽ giết, bất luận là người thân, bạn bè, kẻ địch, tất cả đều sẽ bị cậu giết chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau