Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 332: Hùng Vương bất động

Trước Sau
“Diệp Bắc Minh vang danh giới võ đạo Á Châu, mà nay chết trên đất Cao Ly chúng ta, đó chẳng khác nào là đả kích nghiêm trọng với Long Quốc!”

“Hơn nữa, danh tiếng của Cao Ly Quốc sẽ như nước lên thì thuyền lên!”

“Dù sao Diệp Bắc Minh chết trên đất chúng ta đấy”.

Quốc chủ Cao Ly hơn lo lắng nói: “Nếu Long Quốc chế tài chúng ta thì phải làm sao?”

Tất cả các nghị viên khác đều nở nụ cười: “Chế tài sao?”

“Chỉ là một Long Quốc mà thôi?”

“Chỉ cần chúng ta dựa dẫm vào Hùng Quốc thì Long Quốc làm gì được chúng ta chứ?”

“Quốc chủ, người cứ yên tâm đi, chỉ cần ngồi xem Diệp Bắc Minh chết như thế nào là được”.

Quốc chủ Cao Ly nhíu này: “Nếu Diệp Bắc Minh thắng thì sao?”

Ngay sau đó.

Cả phòng hội nghị chìm trong tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Giây tiếp theo.

“Hahaha!”

Tiếng cười rộ lên.

“Quốc chủ, sao Diệp Bắc Minh có thể sống sót được chứ?”

“Lôi Thần là ai? Ông ta là một trong các vị thần của phương Tây, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay thôi!”

“Ngươi cứ yên tâm đi, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!”

Tất cả mọi người đều nhao nhao khẳng định điều đó.

Chỉ có mỗi quốc chủ Cao Ly lòng đầy bất an.

Ông ta nhíu mày.

Lòng chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: “Nếu Diệp Bắc Minh chiến thắng thì sợ rằng Cao Ly Quốc của chúng ta chỉ có nước đầu hàng, vĩnh viễn lệ thuộc vào Long Quốc!”

...

Một bên khác.

Vùng ngoại thành thủ đô Cao Ly.

Quân đội của Hùng Quốc đang đóng quân tại đây.

Tướng quân Assef nâng tách cà phê nhìn vào màn hình: “Chà, đã ba bốn mươi năm nay Lôi Thần không ra tay rồi”.

Một nữ sĩ quan đứng bên cạnh cười nói: “Tướng quân, để giết một tên Diệp Bắc Mình mà phái cả Lôi Thần thì quá lãng phí rồi!”

Assef mỉm cười lắc đầu.

“Không, không hề lãng phí”.

“Tuy Diệp Bắc Minh chỉ là một con người thôi nhưng chiến lực tổng hợp của cậu ta lại cực kỳ khủng khiếp!”

“Khả năng phát triển lại không thể đong đếm”.

“Dựa vào số liệu thống kê của Cục Tình báo Quốc gia, sức mạnh của Diệp Bắc Minh có thể tương đương với mười sư đoàn”.

“Cái gì? Mười sư đoàn!”

Nữ sĩ quan kinh ngạc, đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ ngỡ ngàng.

Assef không để ý tới nữ sĩ quan, ông ta híp mắt: “Trận chiến bắt đầu rồi”.

...



Cạch cạch cạch!

Hùng Vương cầm một cái búa khổng lồ nặng nề lao tới như một con thú hoang.

Ầm!

Chẳng mấy chốc ông ta đã xuất hiện ngay gần Diệp Bắc Minh, cái búa lớn đập tới chỗ tòa nhà.

Một cơn dư chấn lan ra, cả tòa nhà chấn động.

Bức tường chịu lực vậy mà lại bị đập một lỗ lớn bán kính hơn mười mét, lộ ra những thanh thép to khoảng bằng cánh tay người trưởng thành bên trong.

Ầm!

Búa thứ hai nện xuống!

Ầm!

Rồi tới búa thứ ba!

Tòa nhà văn phòng lung lay, nó sụp xuống rồi ngã thẳng qua một bên.

Một vài nhân viên cao cấp trong tập đoàn Lý Thị sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Diệp Bắc Minh và Cửu Sư tỷ bay thẳng lên trời rồi đáp xuống đất.

Cửu sư tỷ mỉm cười hỏi: “Tiểu sư đệ, cần chị hỗ trợ không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Một mình em được rồi”.

“Gào...”

Hùng Vương rống lên.

Tuy cơ thể ông ta rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại đáng sợ.

Chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.

Ông ta giơ cao cái búa trong tay lên, giáng thẳng xuống chỗ Diệp Bắc Minh: “Đồ côn trùng nhỏ bé kia, được chết dưới búa của tao chính là vinh hạnh của mày!”

Búa giáng xuống!

“Giết!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, chém ra.

Rầm!

Kiếm Đoạn Long và cái búa nặng trịch của Hùng Vương va chạm vào nhau.

Cái đằng sau như một miếng đậu hũ bị đánh văng ra.

Nửa cái búa bay ra ngoài.

Trên bề mặt được đúc bằng sắt thép của cái búa lớn kia xuất hiện một vết cắt trơn nhẵn như gương.

“Làm sao có thể?”

Hùng Vương ngơ ngác, sợ tới mức phải lui ra sau mấy bước.

Ông ta chết trân nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, lòng tham chợt nổi lên.

“Bảo bối, bảo bối đó phải thuộc về tao!”

Vậy mà ông ta dám không để tâm tới sát thương kiếm Đoạn Long mang lại.

“Muốn chết!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh rét lạnh, kiếm Đoạn Long chém về phía cánh tay của Hùng Vương.

Xoẹt!

Một kiếm kia thất bại.



Hùng Vương quỷ dị xuất hiện ngay đằng sau Diệp Bắc Minh.

Tuy vóc dáng của ông ta rất thô bỉ nhưng độ linh hoạt lại chẳng phải dạng vừa.

Hùng Vương nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Bắc Minh, ông ta nhe răng cười: “Đồ côn trùng ngu xuẩn, để tao xé rách đầu của mày!”

Cặp móng vuốt chộp tới đầu Diệp Bắc Minh.

Dường như ông ta đã tưởng tượng ra cảnh não của Diệp Bắc Minh văng tứ tung rồi.

Diệp Bắc Minh nhấc chân sau lên, đạp vào bụng Hùng Vương.

Rầm!

Hùng Vương bị đạp bay ra ngoài cả trăm mét nhanh như xe lửa,.

Trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rất sâu!

“Đây...”

Trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc tĩnh lặng như tờ.

Một nghị sĩ cười bảo: “Không sao cả, đừng lo lắng”.

“Lực lượng cơ thể của Hùng Vương rất kinh khủng, có thể chống lại đạn bọc thép nữa mà!”

“Một đạp này của Diệp Bắc Minh không thấm vào đâu hết”.

Trong quân doanh, tướng quân Assef nhướng mày: “Hả?”

Ngay sau đó.

“Gào! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”

Hùng Vương chật vật đứng lên.

Ông ta điên loạn nắm chặt tay đánh vào ngực mình.

Người trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc và Assef trong quân doanh đều thở phào nhẹ nhõm.

Hùng Vương căm tức nhìn về phía Diệp Bắc Minh nói: “Tao muốn xé nát mày!”

Ngay lập tức.

Hùng Vương sửng sốt: “Hả?”

“Người đâu rồi?”

Diệp Bắc Minh vừa nãy còn đứng đó mà giờ lại không thấy đâu hết.

Lúc này.

Lôi Thần trên nóc nhà hét to: “Hùng Vương cẩn thận! Cậu ta ở sau lưng ông!”

Hùng Vương bất ngờ, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Ông ta chỉ thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay đằng sau mình rồi.

“Tốc độ của mày...”

Hùng Vương vừa mở miệng nói gì đó.

Phụt...!

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Nửa câu sau của Hùng Vương mắc nghẹn trong cổ họng, ông ta đứng im bất động giống như pho tượng!

Trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc, mọi người đều kinh hãi: “Sao Hùng Vương lại bất động thế?”

Tướng quân Assef cũng cảm thấy có gì đó bất hợp lý.

Tách cà phê trên tay cứng đờ giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau