Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 356: Lai lịch của Thất sư tỷ
Soạt!
Cô ta rút một thanh kiếm dài, xông về phía Diệp Phi Phàm.
Diệp Phi Phàm mặt lộ vẻ giễu cợt, tiện tay túm lưỡi kiếm của trong tay thiếu nữ, dùng sức gập lại.
Một tiếng giòn dã, kiếm dài gãy thành hai khúc.
Trở tay dùng kiếm ấn vào vị trí cổ họng của thiếu nữ, khiến cô ta cứng ngắc tại chỗ, không dám có chút cử động nhỏ nào.
Lão giả kêu lên: “Đại nhân, xin đừng làm cháu gái tôi bị thương”.
Diệp Phi Phàm cười nói: “Được, vậy cậu đây hỏi ông một câu”.
“Đại nhân, xin cậu cứ nói”.
Lão giả cúi đầu.
Diệp Phi Phàm lập tức mở mắt: “Tôi đang tìm một người tên Diệp Bắc Minh, các người biết không?”
Con ngươi lão giả co quắp lại: “Diệp Bắc Minh?”
“Ông biết hắn?”
Bốn lão giả đội mũ rộng vành nhìn sang, một luồng áp lực khủng khiếp tấn công tới, khiến lão giả lập tức quỳ sụp xuống.
Nhắm mắt: “Biết… cả giới võ đạo không ai không biết Diệp Bắc Minh…”.
Lão giả nói tất cả những gì mình biết ra.
Diệp Phi Phàm có chút kinh ngạc: “Mẹ kiếp, xem ra em họ này của mình khá lợi hại đấy”.
Em họ?
Lão giả mặt đầy khiếp sợ, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cũng đi ra từ Côn Luân Khư?
Ông ta lo lắng cho an nguy của cháu gái: “Đại nhân, có thể thả cháu gái của tôi được không?”
Diệp Phi Phàm cười thâm ý: “Được”.
Trượt tay.
Phốc!
Đầu thiếu nữ bay lên cao, trực tiếp bị Diệp Phi Phàm giết.
Diệp Phi Phàm mặt giễu cợt: “Aiz, trượt tay”.
“A! A! A!!!”
Lão giả gầm thét đau thương, trái tim đau đớn như sắp nổ tung: “Tiểu Nhu!!! Tao liều mạng với mày!”
Lão giả hóa thân thành con dã thú giận dữ, lao tới.
Phụt!
Diệp Phi Phàm một quyền đánh nát bét lão giả: “Phế vật như kiến hôi cũng muốn tiến vào Côn Luân Khư?”
Những võ giả nhà họ Lưu khác thấy vậy cũng xoay người chạy.
Vèo!
Một lão giả đội mũ rộng vành trong số đó ra tay, ngón tay hướng về võ giả nhà họ Lưu đang chạy trốn, bắn ra một đường kình khí.
Tất cả người đều bị đánh gục!
Diệp Phi Phàm thay đổi sắc mặt: “Kiếm khí chỉ của Hàn trưởng lão đã xuất thần nhập hóa, đệ tử bội phục!”
“Hừ! Đi tìm Diệp Bắc Minh, nếu đồ công tử cần không ở trên người hắn, cậu chuẩn bị chết đi”, lão giả hừ lạnh.
Đi xuống chân núi.
Ba lão giả khác theo sát.
Diệp Phi Phàm nhìn bóng lưng ba người, khẽ run rẩy: ‘Diệp Bắc Minh… ngàn vạn lần cậu đừng làm tôi thất vọng!’
...
Trên boong tàu, Diệp Bắc Minh đang chỉ huy.
Đột nhiên.
Một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, mau về Long Đô, nói cho em biết chuyện có liên quan đến Thất sư tỷ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động, vội vàng hỏi: “Bát sư tỷ, các chị đi đâu?”
“Sau khi tỉnh lại, không thấy các chị đâu, cũng không liên lạc được”.
Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát.
Mới chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, trong điện thoại không tiện nói”.
“Em về Long Đô đi chị kể tình hình rõ ràng cho, chờ em ở phủ Long Soái”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nói hai lời, trực tiếp quay lại Long Đô.
Tiến vào phủ Long Soái, Trần Lê Y vội vã đi tới: “Thiếu chủ, anh về rồi”.
“Ba sư tỷ của anh đều đang chờ anh đó”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, cảnh giới võ đạo của Trần Lê Y từ cấp Huyền đã đề thăng đến cấp Địa rồi.
Mới một ngày chứ mấy?
Người phụ nữ cố chấp đó lại lên cấp rồi>
Không kịp suy nghĩ nhiều.
Diệp Bắc Minh chỉ muốn biết chuyện của Thất sư tỷ.
Đi thẳng đến phòng khách của phủ Long Soái, ba sư tỷ ngồi ở đó, nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đứng dậy.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Các sư tỷ, Thất sư tỷ rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Chiến đội Tu La cũng không về, còn bảo em đi chỉ huy một thời gian”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày.
Vương Như Yên yên lặng không nói.
Hoàng hậu Hôfng Đào than thở: “Chuyện của Thất sư tỷ đều do chị không tốt”.
“Nếu như không phải do chị, chị ấy sẽ không bị kẹt trong nhà không ra được”.
“Chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi ngờ.
Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em biết Thất sư tỷ là ai không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh, thống soái chiến đội Tu La”.
Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chị ấy còn có một thân phận khác, đến từ nhà họ Liễu của Côn Luân Khu”.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Cái gì?”
“Thất sư tỷ đến từ Côn Luân Khư?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, lần trước Cửu sư muội bị thương, cần Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.
“Vật này trân quý thế nào, tiểu sư đệ em biết không?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Tuyết Liên Thiên Sơn thông thường rất rẻ.
Bây giờ đã có thể tự trồng được.
Tuyết Sơn Thiên Sơn mọc hoang chỉ cần có tuổi trên năm năm là có thể bán được vài trăm ngàn.
Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm trở nên có thể gặp không thể cầu.
Dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Thất sư tỷ trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, chắc chắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt!
Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm là Thất sư tỷ lấy từ Côn Luân Khư ra?”
“Ừ”.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu.
Đôi mi của Vương Như Yên khẽ nhíu lại: “Lần này các chị rời đi, thật ra là đến nhà họ Liễu Côn Luân Khư”.
“Chỉ là không có cách nào mang Thất sư tỷ về”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tràm xuống: “Em đích thân đi Côn Luân Khư một chuyến!”
Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào vội vàng ngăn lại Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em đừng có gấp, nghe các chị nói xong đã”.
“Thất sư tỷ chỉ ở trong nhà, cũng không phải gặp nguy hiểm”.
“Dù em đi Côn Luân Khư thì có thể làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh: ...
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Ý của sư tỷ là?”
Anh nhìn ba người.
Lục Tuyết Kỳ nói: “Các chị chỉ muốn nói với em, đừng quá nóng nảy”.
“Thất sư tỷ sớm muộn sẽ về, sáu tuổi chị ấy đã lên núi, tu võ hai mươi năm”.
“Rời nhà lâu như vậy, đột nhiên về nhà một lần liền lấy đi Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, em bảo nhà họ Liễu sẽ nghĩ thế nào?”
Lửa giận của Diệp Bắc Minh cũng nguôi ngoai vài phần.
“Đây là một bức thư tự tay Thất sư tỷ viết cho em, em tự mình xem đi”.
Cô ấy đưa ra một bức thư.
Cô ta rút một thanh kiếm dài, xông về phía Diệp Phi Phàm.
Diệp Phi Phàm mặt lộ vẻ giễu cợt, tiện tay túm lưỡi kiếm của trong tay thiếu nữ, dùng sức gập lại.
Một tiếng giòn dã, kiếm dài gãy thành hai khúc.
Trở tay dùng kiếm ấn vào vị trí cổ họng của thiếu nữ, khiến cô ta cứng ngắc tại chỗ, không dám có chút cử động nhỏ nào.
Lão giả kêu lên: “Đại nhân, xin đừng làm cháu gái tôi bị thương”.
Diệp Phi Phàm cười nói: “Được, vậy cậu đây hỏi ông một câu”.
“Đại nhân, xin cậu cứ nói”.
Lão giả cúi đầu.
Diệp Phi Phàm lập tức mở mắt: “Tôi đang tìm một người tên Diệp Bắc Minh, các người biết không?”
Con ngươi lão giả co quắp lại: “Diệp Bắc Minh?”
“Ông biết hắn?”
Bốn lão giả đội mũ rộng vành nhìn sang, một luồng áp lực khủng khiếp tấn công tới, khiến lão giả lập tức quỳ sụp xuống.
Nhắm mắt: “Biết… cả giới võ đạo không ai không biết Diệp Bắc Minh…”.
Lão giả nói tất cả những gì mình biết ra.
Diệp Phi Phàm có chút kinh ngạc: “Mẹ kiếp, xem ra em họ này của mình khá lợi hại đấy”.
Em họ?
Lão giả mặt đầy khiếp sợ, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cũng đi ra từ Côn Luân Khư?
Ông ta lo lắng cho an nguy của cháu gái: “Đại nhân, có thể thả cháu gái của tôi được không?”
Diệp Phi Phàm cười thâm ý: “Được”.
Trượt tay.
Phốc!
Đầu thiếu nữ bay lên cao, trực tiếp bị Diệp Phi Phàm giết.
Diệp Phi Phàm mặt giễu cợt: “Aiz, trượt tay”.
“A! A! A!!!”
Lão giả gầm thét đau thương, trái tim đau đớn như sắp nổ tung: “Tiểu Nhu!!! Tao liều mạng với mày!”
Lão giả hóa thân thành con dã thú giận dữ, lao tới.
Phụt!
Diệp Phi Phàm một quyền đánh nát bét lão giả: “Phế vật như kiến hôi cũng muốn tiến vào Côn Luân Khư?”
Những võ giả nhà họ Lưu khác thấy vậy cũng xoay người chạy.
Vèo!
Một lão giả đội mũ rộng vành trong số đó ra tay, ngón tay hướng về võ giả nhà họ Lưu đang chạy trốn, bắn ra một đường kình khí.
Tất cả người đều bị đánh gục!
Diệp Phi Phàm thay đổi sắc mặt: “Kiếm khí chỉ của Hàn trưởng lão đã xuất thần nhập hóa, đệ tử bội phục!”
“Hừ! Đi tìm Diệp Bắc Minh, nếu đồ công tử cần không ở trên người hắn, cậu chuẩn bị chết đi”, lão giả hừ lạnh.
Đi xuống chân núi.
Ba lão giả khác theo sát.
Diệp Phi Phàm nhìn bóng lưng ba người, khẽ run rẩy: ‘Diệp Bắc Minh… ngàn vạn lần cậu đừng làm tôi thất vọng!’
...
Trên boong tàu, Diệp Bắc Minh đang chỉ huy.
Đột nhiên.
Một cuộc điện thoại gọi tới.
Là Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, mau về Long Đô, nói cho em biết chuyện có liên quan đến Thất sư tỷ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động, vội vàng hỏi: “Bát sư tỷ, các chị đi đâu?”
“Sau khi tỉnh lại, không thấy các chị đâu, cũng không liên lạc được”.
Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát.
Mới chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, trong điện thoại không tiện nói”.
“Em về Long Đô đi chị kể tình hình rõ ràng cho, chờ em ở phủ Long Soái”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nói hai lời, trực tiếp quay lại Long Đô.
Tiến vào phủ Long Soái, Trần Lê Y vội vã đi tới: “Thiếu chủ, anh về rồi”.
“Ba sư tỷ của anh đều đang chờ anh đó”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, cảnh giới võ đạo của Trần Lê Y từ cấp Huyền đã đề thăng đến cấp Địa rồi.
Mới một ngày chứ mấy?
Người phụ nữ cố chấp đó lại lên cấp rồi>
Không kịp suy nghĩ nhiều.
Diệp Bắc Minh chỉ muốn biết chuyện của Thất sư tỷ.
Đi thẳng đến phòng khách của phủ Long Soái, ba sư tỷ ngồi ở đó, nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đứng dậy.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Các sư tỷ, Thất sư tỷ rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Chiến đội Tu La cũng không về, còn bảo em đi chỉ huy một thời gian”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày.
Vương Như Yên yên lặng không nói.
Hoàng hậu Hôfng Đào than thở: “Chuyện của Thất sư tỷ đều do chị không tốt”.
“Nếu như không phải do chị, chị ấy sẽ không bị kẹt trong nhà không ra được”.
“Chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi ngờ.
Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em biết Thất sư tỷ là ai không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh, thống soái chiến đội Tu La”.
Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chị ấy còn có một thân phận khác, đến từ nhà họ Liễu của Côn Luân Khu”.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Cái gì?”
“Thất sư tỷ đến từ Côn Luân Khư?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, lần trước Cửu sư muội bị thương, cần Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.
“Vật này trân quý thế nào, tiểu sư đệ em biết không?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Tuyết Liên Thiên Sơn thông thường rất rẻ.
Bây giờ đã có thể tự trồng được.
Tuyết Sơn Thiên Sơn mọc hoang chỉ cần có tuổi trên năm năm là có thể bán được vài trăm ngàn.
Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm trở nên có thể gặp không thể cầu.
Dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Thất sư tỷ trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, chắc chắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt!
Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm là Thất sư tỷ lấy từ Côn Luân Khư ra?”
“Ừ”.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu.
Đôi mi của Vương Như Yên khẽ nhíu lại: “Lần này các chị rời đi, thật ra là đến nhà họ Liễu Côn Luân Khư”.
“Chỉ là không có cách nào mang Thất sư tỷ về”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tràm xuống: “Em đích thân đi Côn Luân Khư một chuyến!”
Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào vội vàng ngăn lại Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em đừng có gấp, nghe các chị nói xong đã”.
“Thất sư tỷ chỉ ở trong nhà, cũng không phải gặp nguy hiểm”.
“Dù em đi Côn Luân Khư thì có thể làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh: ...
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Ý của sư tỷ là?”
Anh nhìn ba người.
Lục Tuyết Kỳ nói: “Các chị chỉ muốn nói với em, đừng quá nóng nảy”.
“Thất sư tỷ sớm muộn sẽ về, sáu tuổi chị ấy đã lên núi, tu võ hai mươi năm”.
“Rời nhà lâu như vậy, đột nhiên về nhà một lần liền lấy đi Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, em bảo nhà họ Liễu sẽ nghĩ thế nào?”
Lửa giận của Diệp Bắc Minh cũng nguôi ngoai vài phần.
“Đây là một bức thư tự tay Thất sư tỷ viết cho em, em tự mình xem đi”.
Cô ấy đưa ra một bức thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất