Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 357: Thông tin của Cửu Thiên Tuế

Trước Sau
Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong là nét chữ ngay ngắn thanh gọn.

Đọc xong bức thư, Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thất sư tỷ không sao là tốt rồi, tỷ ấy bảo đệ tạm thời quản lý chiến đội Tu La”.

Tút tút tút!

Lúc này điện thoại đổ chuông.

Sau khi nhận điện, sắc mặt Diệp Bắc Minh liền trở nên quái dị.

Sao cô ta lại gọi điện cho mình?

“Được, tôi đến ngay”.

“Các vị sư tỷ, đệ còn có chút chuyện, đệ đi trước đây”.

Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.

Ánh mắt Vương Như Yên phức tạp: “Bát sư tỷ, chúng ta lừa tiểu sư đệ như vậy, có ổn thật không?”

Lục Tuyết Kỳ cắn môi đỏ, không nói gì.

Hoàng hậu Hồng Đào đau lòng: “Thật không công bằng với tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, nhắm mắt: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được tiểu sư đệ”.

“Nếu để đệ ấy biết chuyện xảy ra ở Côn Luân Hư, với tính cách của tiểu sư đệ, sợ là sẽ trực tiếp giết vào Côn Luân Hư”.

Vương Như Yên cũng gật đầu: “Đúng thế, không thể để tiểu sư đệ biết”.

“Bắt đầu từ lúc đệ ấy xuống núi, tỷ đã biết đệ ấy chắc chắn là về báo thù”.

“Đáng tiếc, đệ ấy càng lúc càng gần với sự thực rồi”.

“Cũng may, tu vi của tiểu sư đệ đang tăng lên thần tốc”.

“Sẽ có một ngày, đợi khi đệ ấy có thể rung chuyển cả Côn Luân Hư, chúng ta lại nói mọi việc cho đệ ấy!”

Rung chuyển cả Côn Luân Hư?

Cả người Lục Tuyết Kỳ chấn động.

Cô ấy biết, chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa!



Nửa tiếng sau.

Trong một nhà hàng ở Long Đô.

Trên bàn ăn trước cửa sổ sát mặt đất.

Ngụy Yên Nhiên trang điểm vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh lạnh, khí chất cao ngạo.

Sau khi trở thành gia chủ của nhà họ Ngụy ở Long Đô, cô ta càng toát ra phong thái người bề trên.

“Tìm tôi có việc gấp gì?”

Giọng của một người đàn ông vang lên.

Ngụy Yên Nhiên vui mừng, kích động đứng lên: “Tôi không ngờ anh sẽ đến thật”.

Diệp Bắc Minh cười: “Mọi người từng giúp đỡ nhau, đều là bạn cả”.

Trong mắt của Ngụy Yên Nhiên lóe lên tia thất vọng: “Chỉ là bạn thôi sao?”

Tuy Ngụy Công là thái gia gia của cô ta, nhưng nhà họ Ngụy có quá nhiều con cháu.



Chỉ riêng thế hệ của cô ta đã có hơn trăm người.

Cho nên, Ngụy Yên Nhiên không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh là kẻ thù của cô ta.

Ngược lại vì có Diệp Bắc Minh, cô ta mới có thể trở thành người nắm quyền nhà họ Ngụy, biết ơn còn không kịp.

Tranh đấu hào môn, vẫn luôn như vậy!

Diệp Bắc Minh biết tâm tư của Ngụy Yên Nhiên: “Sao thế? Nhà họ Ngụy rất khó sống ư?”

“Ừm”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu, hơi rầu rĩ, tiến lên khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh.

Kéo anh đến ngồi bên cạnh.

Diệp Bắc Minh không từ chối, mùi hương cơ thể ập vào mũi.

Hương thơm dịu nhẹ.

“Nhà họ Ngụy hiện tại, giậu đổ bìm leo, càng ngày càng thảm”.

Ngụy Yên Nhiên thở dài một tiếng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

“Anh có thể đến ăn bữa cơm với tôi, đã là giúp tôi rồi”, Ngụy Yên Nhiên cười tươi như hoa.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên lóe lên: “Giờ đây anh uy danh hiển hách, tôi cố ý chọn vị trí nổi bật nhất trong nhà hàng này”.

“Không biết có bao nhiêu người đang nhìn, chẳng bao lâu nữa, cả Long Đô này đều biết”.

“Ngụy Yên Nhiên tôi là người phụ nữ… ừm, bạn giới tính nữ của anh…”

“Còn ai dám làm gì nhà họ Ngụy tôi?”

Diệp Bắc Minh cười, không đáp lời.

Ngụy Yên Nhiên hơi lúng túng.

Cô ta không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, chỉ có thể gọi một tiếng: “Phục vụ, mang đồ lên đi!”

Rất nhanh các món ăn được mang lên đầy đủ.

Diệp Bắc Minh cũng đói rồi, cúi đầu ăn và không nói gì.

Ngụy Yên Nhiên thấy kỳ lạ hỏi: “Sao thế, có tâm sự à?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đang tìm người, dạo này không có manh mối gì, có chút buồn phiền”.

“Anh tìm ai?”

“Cô không phải là người của giới võ đạo, có lẽ cũng không biết”.

“Nói ra xem, lỡ như tôi biết thì sao?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, nói cho Ngụy Yên Nhiên cũng không sao.

Bèn nhả ra ba chữ: “Cửu Thiên Tuế”.

Ngụy Yên Nhiên ngẩn người: “Anh tìm ông ta làm gì?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu.



“Cô biết thật hả?”

“Biết”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, ánh mắt lộ ra hàn ý.

Không phải nhằm vào Ngụy Yên Nhiên, mà là Cửu Thiên Tuế!

Ngụy Yên Nhiên không nhịn được ớn lạnh, kẹp chặt chân theo bản năng.

Nhớ lại một lúc.

“Có một lần tôi nghe lén được Ngụy Công từng nói muốn đến núi Phong thăm viếng Cửu Thiên Tuế”.

“Núi Phong?”

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Tây Long Đô.

Ở bên ngoài thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt có một ngọn núi lớn.

Vì trên núi trồng hơn một trăm kilomet cây phong, cho nên được đặt tên là núi Phong.

“Đúng thế, tôi còn nghe lén được mấy từ như cái gì mà tổng bộ… Huyền Hồn, ở núi Phong”.

“Tổng bộ… Huyết Hồn?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, bùng phát ra sát ý ngút trời: “Tổng bộ điện Huyết Hồn?”

“Đúng đúng đúng, chính là từ này”.

Ngụy Yên Nhiên kinh ngạc gật đầu.

Những thực khách khác trong nhà hàng cũng nhìn qua với vẻ mặt chấn kinh.

Chỉ thấy trên người Diệp Bắc Minh lại nổi lên khí huyết màu đỏ, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.

Tất cả đều kinh hãi!

Diệp Bắc Minh quay người, trên người phát ra khí tức cuồng bạo: “Ngụy Yên Nhiên, cô đúng là ngôi sao may mắn của tôi!”

“A?”

Ngụy Yên Nhiên mở to đôi mắt, mặt đỏ tía tai.

Ngôi sao may mắn?

Sao bỗng dưng lại nói lời tình cảm chứ.

Diệp Bắc Minh không giải thích nhiều, kéo cánh tay của Ngụy Yên Nhiên: “Cô có lái xe đến không?”

“Có”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu, kệ cho Diệp Bắc Minh kéo ra khỏi nhà hàng.

Trong lòng vô cùng vui sướng, sắc mặt thẹn thùng.

Diệp Bắc Minh chủ động của kéo tay của mình đó!

“Đi thôi, đưa tôi đến núi Phong”.

Cửu Thiên Tuế!

Tổng bộ Huyết Hồn!

Cuối cùng đã bị tôi tìm được rồi!

Lần này, nhất định phải cho các người trả giá bằng máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau