Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 378: Thị nữ của tôi mà bà cũng dám đánh
“Hàn Nguyệt, ánh mắt mấy người giới thế tục các cô quá rác rưởi”.
“Tùy tiện hiểu một chút y thuật thì chính là y thuật nghịch thiên sao?”
“Một thầy thuốc của Côn Luân Hư đi đến giới thế tục cũng có thể giết một danh y, thần y của các cô trong nháy mắt!”
Phùng trưởng lão mặt đầy kiêu ngạo: “Nhớ kỹ, trở thành đệ tử của Phạn Âm Cốc tôi thì đừng có cả ngày bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời”.
Hàn Nguyệt nhướng mày.
Thái độ Phùng trưởng lão khiến cô ta có chút không thoải mái!
Dù sao cũng là cô cả nhà họ Hàn, đột nhiên trở thành một đệ tử bình thường của Phạn Âm Cốc.
Thân phận có chút không thích ứng.
Bốp!
Đột nhiên.
Một cái tát giáng xuống, đánh Hàn Nguyệt ngã ngồi trên đất.
Toàn thân cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Phùng trưởng lão, trong con ngươi có lửa giận: “Phùng trưởng lão, bà…”
“Bà cái gì mà bà?”
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Tôi đang nói chuyện, cô cau mày cái gì?”
“Không phục?”
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Không dám!”
“Tôi biết cô cũng không dám”.
Phùng trưởng lão cười lạnh: “Còn một chuyện!”
Hàn Nguyệt kinh hãi: “Phùng trưởng lão, bà nói đi”.
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Cô thích cái tên thần y chó má kia?”
Hàn Nguyệt hốt hoảng, tim đập thình thịch.
Vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có”.
“Ha ha, không cần mạnh miệng, chút tâm tư kia của cô tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu”, Phùng trưởng lão cười thâm ý.
“Cô gái của Phạn Âm Cốc không thể động lòng với người ngoài”.
“Nếu để tôi tìm ra chứng cứ chứng minh cô thích hắn, vậy tôi sẽ thuận tay giết hắn luôn”.
Đúng lúc này.
Sau lưng một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Tôi ưu tú như vậy, được người khác thích là bình thường”.
“Nhưng bà muốn giết tôi, thì bà không đúng rồi”.
“Kẻ nào?!!!”
Phùng trưởng lão kinh ngạc, vội quay đầu.
Kinh ngạc phát hiện đám người Diệp Bắc Minh đang đứng phía sau.
“Là cậu!”
Phùng trưởng lão mặt già nua trầm xuống, híp mắt: “Nhóc con, cậu dám theo dõi người của Phạn Ân Cốc chúng tôi?”
Trần Lê Y lạnh lùng nói: “Cái gì mà theo dõi bà?”
“Thành Võ Đế đi vào thì cứ là con đường như vậy, bà có thể đi, chủ nhân nhà tôi thì không thể sao?”
Nét mặt già nua của Phùng trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén đó, ai cho phép cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”
“Thu Nhã, đi lên vả miệng!”
“Dạ!”
Một cô gái trẻ phía sau đi lên, giơ tay đánh về phía mặt đẹp của Trần Lê Y.
Vô cùng kiêu căng phách lối!
Vương Thu Nhã.
Tu vi Võ Linh đỉnh phong!
Tốc độ của cô ta cực nhanh.
Với cảnh giới của Trần Lê Y, căn bản không phản ứng kịp.
Soạt!
Trong phút chốc, một bóng người xuất hiện, ngăn cản trước mặt cô ta.
Túm cổ tay Vương Thu Nhã, một cước đạp bay, đập trên mặt vách tường, hóa thành sương máu.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Thị nữ của tôi mà cũng dám đánh?”
Trần Lê Y ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân…”
Thời điểm cô ấy ở nhà họ Khương cũng không có loại đãi ngộ này!
Chủ nhân ra tay vì người làm?
Sao có thể chứ!
Cô ấy có chút cảm động.
“Cậu!!!”
Phùng trưởng lão ngơ người, không ngờ Diệp Bắc Minh lại giết người dứt khoát như vậy.
Bà ta ngang ngược quen rồi.
Ỷ vào thân phận tông môn trong Côn Luân Hư, tưởng rằng ai cũng sợ bà ta!
Không ngờ lại đá vào tấm sắt.
Soạt!
Những đệ tự khác của Phạn Âm Cốc mặt đầy khiếp sợ, vô cùng kiêng kỵ rút vũ khí mang theo bên người ra.
Hàn Nguyệt ngây ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Phùng trưởng lão kịp phản ứng, khóe miệng co quắp: “Giỏi lắm nhóc con, dám giết hại người của Phạn Âm Cốc? Tự tìm cái chết!”
Bà ta bước ra, mang theo kình phong khủng, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một chưởng vỗ về phía đầu Diệp Bắc Minh, sát khí bùng nổ!
Phụt!
Diệp Bắc Minh tiện tay ấn, đầu ngón tay bộc phát ra một đường kình khí, trực tiếp đánh thủng bàn tay Phùng trưởng lão.
“A!”
Phùng trưởng lão kêu thảm một tiếng, vội vàng thu tay về.
Bùm!
Diệp Bắc Minh một cước đá bà ta lộn mèo trên đất, vừa định bò dậy, một chân giẫm vào đầu bà ta.
Một luồng cảm giác nhục nhã truyền tới!
Phùng trưởng lão sắp phát điên rồi, nét mặt già nua nóng hừng hực.
“Phùng trưởng lão!”
Một đám nữ đệ tử của Phạn Âm Cốc mặt đẹp biến sắc, toàn bộ hét lớn.
Những võ giả khác trên đường phố cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, rối rít nhìn sang.
“Ơ, đó không phải là Phạm trưởng lão của Phạn Âm Cốc sao?”
“Bà già này ỷ bản thân đến từ Côn Luân Hư, cậy mạnh ngang ngược, vậy mà có người có thể trừng trị được bà ta!”
“Mau đi xem!”
Rất nhiều võ giả kinh ngạc xông tới.
“Ai vậy? Trẻ quá!”
“Nhìn vẫn chưa tới 25 tuổi, hắn lại có thể đánh bại được Phùng trưởng lão?”
“Ơ, đây không phải là Diệp Bắc Minh sao?!!”
Có người nhận ra Diệp Bắc Minh.
“Diệp Bắc Minh, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Rất nhiều võ giả kinh hãi, chuyện xảy ra ở đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo đã gây nên chấn động rất lớn trong giới võ đạo.
Nhưng được tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có bao nhiêu người.
“Mày! Nhóc con, mày dám đối xử với tao như vậy?”
Phùng trưởng lão xấu hổ hét lớn, giọng nói dữ tợn: “Mẹ, bà đây đến từ Phạn Âm Cốc Côn Luân Hư, mày dám…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm một chữ.
Một cước rơi xuống, âm thanh dừng lại!
Đầu Phùng trưởng lão như quả dưa hấu nổ tung!
Toàn thân đám người Phạn Âm Cốc xoay người bỏ chạy, biến mất sâu trong đám người.
Chỉ còn lại Hàn Nguyệt ngồi dưới đất, người run rẩy không ngừng.
Đường Thiên Ngạo kinh hãi, kinh hãi chạy tới: “Tổng hội trưởng Diệp, thành Võ Đế không cho phép võ giả đấu riêng với nhau!”
“Xong rồi, chúng ta chọc phải phiền toái lớn!”
Đám trưởng lão hiệp hội võ đạo khóc không ra nước mắt.
Cả người run rẩy!
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ.
Giết người bên trong thành Võ Đế một khi bị người canh giữ gia tộc truy cứu, bọn họ sẽ cùng bị luận tội!
Vạn Lăng Phong rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, chủ nhân chính là kiểu tính khí này”.
“Các người ở bên cạnh thiếu chủ thêm mấy ngày thì biết”.
Lâm Thương Hải cười hắc hắc.
Mặc dù hai người rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào!
Giết người bên trong thành Võ Đế, cảm giác coi thường quy tắc!
Con mẹ nó quá sảng khoái!
“Aiz!”
“Tùy tiện hiểu một chút y thuật thì chính là y thuật nghịch thiên sao?”
“Một thầy thuốc của Côn Luân Hư đi đến giới thế tục cũng có thể giết một danh y, thần y của các cô trong nháy mắt!”
Phùng trưởng lão mặt đầy kiêu ngạo: “Nhớ kỹ, trở thành đệ tử của Phạn Âm Cốc tôi thì đừng có cả ngày bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời”.
Hàn Nguyệt nhướng mày.
Thái độ Phùng trưởng lão khiến cô ta có chút không thoải mái!
Dù sao cũng là cô cả nhà họ Hàn, đột nhiên trở thành một đệ tử bình thường của Phạn Âm Cốc.
Thân phận có chút không thích ứng.
Bốp!
Đột nhiên.
Một cái tát giáng xuống, đánh Hàn Nguyệt ngã ngồi trên đất.
Toàn thân cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Phùng trưởng lão, trong con ngươi có lửa giận: “Phùng trưởng lão, bà…”
“Bà cái gì mà bà?”
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Tôi đang nói chuyện, cô cau mày cái gì?”
“Không phục?”
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Không dám!”
“Tôi biết cô cũng không dám”.
Phùng trưởng lão cười lạnh: “Còn một chuyện!”
Hàn Nguyệt kinh hãi: “Phùng trưởng lão, bà nói đi”.
Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Cô thích cái tên thần y chó má kia?”
Hàn Nguyệt hốt hoảng, tim đập thình thịch.
Vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có”.
“Ha ha, không cần mạnh miệng, chút tâm tư kia của cô tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu”, Phùng trưởng lão cười thâm ý.
“Cô gái của Phạn Âm Cốc không thể động lòng với người ngoài”.
“Nếu để tôi tìm ra chứng cứ chứng minh cô thích hắn, vậy tôi sẽ thuận tay giết hắn luôn”.
Đúng lúc này.
Sau lưng một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Tôi ưu tú như vậy, được người khác thích là bình thường”.
“Nhưng bà muốn giết tôi, thì bà không đúng rồi”.
“Kẻ nào?!!!”
Phùng trưởng lão kinh ngạc, vội quay đầu.
Kinh ngạc phát hiện đám người Diệp Bắc Minh đang đứng phía sau.
“Là cậu!”
Phùng trưởng lão mặt già nua trầm xuống, híp mắt: “Nhóc con, cậu dám theo dõi người của Phạn Ân Cốc chúng tôi?”
Trần Lê Y lạnh lùng nói: “Cái gì mà theo dõi bà?”
“Thành Võ Đế đi vào thì cứ là con đường như vậy, bà có thể đi, chủ nhân nhà tôi thì không thể sao?”
Nét mặt già nua của Phùng trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén đó, ai cho phép cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”
“Thu Nhã, đi lên vả miệng!”
“Dạ!”
Một cô gái trẻ phía sau đi lên, giơ tay đánh về phía mặt đẹp của Trần Lê Y.
Vô cùng kiêu căng phách lối!
Vương Thu Nhã.
Tu vi Võ Linh đỉnh phong!
Tốc độ của cô ta cực nhanh.
Với cảnh giới của Trần Lê Y, căn bản không phản ứng kịp.
Soạt!
Trong phút chốc, một bóng người xuất hiện, ngăn cản trước mặt cô ta.
Túm cổ tay Vương Thu Nhã, một cước đạp bay, đập trên mặt vách tường, hóa thành sương máu.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Thị nữ của tôi mà cũng dám đánh?”
Trần Lê Y ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân…”
Thời điểm cô ấy ở nhà họ Khương cũng không có loại đãi ngộ này!
Chủ nhân ra tay vì người làm?
Sao có thể chứ!
Cô ấy có chút cảm động.
“Cậu!!!”
Phùng trưởng lão ngơ người, không ngờ Diệp Bắc Minh lại giết người dứt khoát như vậy.
Bà ta ngang ngược quen rồi.
Ỷ vào thân phận tông môn trong Côn Luân Hư, tưởng rằng ai cũng sợ bà ta!
Không ngờ lại đá vào tấm sắt.
Soạt!
Những đệ tự khác của Phạn Âm Cốc mặt đầy khiếp sợ, vô cùng kiêng kỵ rút vũ khí mang theo bên người ra.
Hàn Nguyệt ngây ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Phùng trưởng lão kịp phản ứng, khóe miệng co quắp: “Giỏi lắm nhóc con, dám giết hại người của Phạn Âm Cốc? Tự tìm cái chết!”
Bà ta bước ra, mang theo kình phong khủng, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một chưởng vỗ về phía đầu Diệp Bắc Minh, sát khí bùng nổ!
Phụt!
Diệp Bắc Minh tiện tay ấn, đầu ngón tay bộc phát ra một đường kình khí, trực tiếp đánh thủng bàn tay Phùng trưởng lão.
“A!”
Phùng trưởng lão kêu thảm một tiếng, vội vàng thu tay về.
Bùm!
Diệp Bắc Minh một cước đá bà ta lộn mèo trên đất, vừa định bò dậy, một chân giẫm vào đầu bà ta.
Một luồng cảm giác nhục nhã truyền tới!
Phùng trưởng lão sắp phát điên rồi, nét mặt già nua nóng hừng hực.
“Phùng trưởng lão!”
Một đám nữ đệ tử của Phạn Âm Cốc mặt đẹp biến sắc, toàn bộ hét lớn.
Những võ giả khác trên đường phố cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, rối rít nhìn sang.
“Ơ, đó không phải là Phạm trưởng lão của Phạn Âm Cốc sao?”
“Bà già này ỷ bản thân đến từ Côn Luân Hư, cậy mạnh ngang ngược, vậy mà có người có thể trừng trị được bà ta!”
“Mau đi xem!”
Rất nhiều võ giả kinh ngạc xông tới.
“Ai vậy? Trẻ quá!”
“Nhìn vẫn chưa tới 25 tuổi, hắn lại có thể đánh bại được Phùng trưởng lão?”
“Ơ, đây không phải là Diệp Bắc Minh sao?!!”
Có người nhận ra Diệp Bắc Minh.
“Diệp Bắc Minh, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Rất nhiều võ giả kinh hãi, chuyện xảy ra ở đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo đã gây nên chấn động rất lớn trong giới võ đạo.
Nhưng được tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có bao nhiêu người.
“Mày! Nhóc con, mày dám đối xử với tao như vậy?”
Phùng trưởng lão xấu hổ hét lớn, giọng nói dữ tợn: “Mẹ, bà đây đến từ Phạn Âm Cốc Côn Luân Hư, mày dám…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm một chữ.
Một cước rơi xuống, âm thanh dừng lại!
Đầu Phùng trưởng lão như quả dưa hấu nổ tung!
Toàn thân đám người Phạn Âm Cốc xoay người bỏ chạy, biến mất sâu trong đám người.
Chỉ còn lại Hàn Nguyệt ngồi dưới đất, người run rẩy không ngừng.
Đường Thiên Ngạo kinh hãi, kinh hãi chạy tới: “Tổng hội trưởng Diệp, thành Võ Đế không cho phép võ giả đấu riêng với nhau!”
“Xong rồi, chúng ta chọc phải phiền toái lớn!”
Đám trưởng lão hiệp hội võ đạo khóc không ra nước mắt.
Cả người run rẩy!
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ.
Giết người bên trong thành Võ Đế một khi bị người canh giữ gia tộc truy cứu, bọn họ sẽ cùng bị luận tội!
Vạn Lăng Phong rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, chủ nhân chính là kiểu tính khí này”.
“Các người ở bên cạnh thiếu chủ thêm mấy ngày thì biết”.
Lâm Thương Hải cười hắc hắc.
Mặc dù hai người rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào!
Giết người bên trong thành Võ Đế, cảm giác coi thường quy tắc!
Con mẹ nó quá sảng khoái!
“Aiz!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất