Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 389: Cút đi

Trước Sau
“Không không không!”

Tiêu Long Cơ lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Lão phu là Tiêu Long Cơ, không phải là người thủ hộ gì của Long Quốc đâu”.

“Chẳng qua là thực lực bây giờ của tôi hơi mạnh, là một trong những người phục vụ dưới trướng vua Tây Vực”.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông là người của gia tộc người canh giữ à?”

Tiêu Long Cơ gật đầu đáp: “Đúng thế, tôi đến từ gia tộc người canh giữ, nhà họ Tiêu!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: “Là vua Tây Vực sai ông tới đây?”

Anh thầm nói trong lòng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau cho tôi lực lượng, Tiêu Long Cơ buộc phải chết!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Được! Nhưng mà, người nọ là Võ Thánh đỉnh phong, cần chín phần lực lượng của cậu, cậu có chắc không?”

“Chắc chắn!”

Diệp Bắc Minh trả lời không chút do dự.

“Được lắm!”

Tiêu Long Cơ lười che dấu, dựa vào thực lực của ông ta thì cần gì phải giấu giấu diếm diếm chứ?

Hôm nay, ông ta ăn chắc Diệp Bắc Minh rồi: “Lão phu không nói nhiều nữa, tôi và vua Tây Vực rất hứng thú với bí mật trên người cậu”.

“Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình rồi nói hết tất cả mọi bí mật trên người mình ra thì lão phu có thể nhân từ cho cậu ra đi thanh thản”.

Diệp Bắc Minh vừa định ra tay.

Thì bỗng nhiên có người lên tiếng.

“Khoan đã!”

Mạc Thương Khung cất lời: “Ông đến từ gia tộc người canh giữ nhỉ, ông muốn ra tay với cậu ta thì đã hỏi ý kiến của cung Xã Tắc bọn tôi chưa?”

Tiêu Long Cơ nhướng mày, lạnh giọng nói: “Cung Xã Tắc thì sao? Lão phu thấy thực lực của ông cũng chỉ là Võ Thánh đỉnh phong mà thôi!”

“Nếu giao đấu với lão phu thì ông có bao nhiêu phần thắng chứ?”

“Hơn nữa, nhà họ Tiêu của tôi truyền thừa từ nhà họ Tiêu ở Côn Lôn Hư nên chẳng có gì phải sợ cung Xã Tắc của ông”.

Mạc Thương Khung cười khinh khỉnh nói: “Thế à, nhà họ Tiêu không sợ cung Xã Tắc, nhưng ông có nghĩ tới chuyện này không?”

“Ông chẳng qua là một nhánh nhỏ của nhà họ Tiêu ở thế giới phàm trần mà thôi, còn lão phu là trưởng lão của cung Xã Tắc”.

“Nhà họ Tiêu sẽ vì một tên cỏn con mà đối địch với lão phu sao?”

“Ông!”

Gương mặt già nua của Tiêu Long Cơ chợt thay đổi.

Ông ta lật mặt, cười nói: “Haha, ông bạn này, cần gì phải làm thế chứ?”

“Trên người cậu ta có rất nhiều bí mật, còn có quan hệ với võ đạo cực kỳ cao cấp nữa đấy”.



“Hay là chúng ta cùng nhau chia đều bí mật trên người cậu ta thì sao nhỉ?”

“Cút!”

Mạc Thương Khung quát to, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Long Cơ: “Nếu ông dám ra tay thì lão phu cam đoan ông không sống sót rời khỏi đây được đâu!”

Uy hiếp!

Đó là uy hiếp trắng trợn!

Tiêu Long Cơ rất e dè.

Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà xảy ra xung đột với cung Xã Tắc quả thật không đáng.

Mạc Thương Khung thấy mình dọa được Tiêu Long Cơ rồi thì cao ngạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh nói: “Nhóc à, lão phu có thể giúp cậu, chỉ cần cậu thề rằng từ nay về sau sẽ gia nhập cung Xã Tắc”.

“Hơn nữa còn phải nhận tôi làm thầy!”

“Lão phu có thể cam đoan rằng ông ta sẽ không làm gì được cậu”.

“Hơn nữa, từ nay trở đi, không có bất kỳ thế lực nào để thế giới phàm trần có thể động vào cậu”.

Văn Nhân Mộc Nguyện ngạo mạn nhắc nhở: “Diệp Bắc Minh, Mạc trưởng lão là Võ Thánh đỉnh phong đấy”.

“Hơn nữa địa vị của trưởng lão ở cung Xã Tắc cũng không thấp, được trưởng lão là vinh hạnh mấy đời tích đức của anh rồi đó”.

“Còn không mau quỳ xuống bái sư đi?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ quỳ xuống ngay lập tức.

Rồi dập đầu làm lễ bái sư.

Trừ sự lựa chọn đó ra thì anh chẳng còn con đường nào khác nữa.

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Các người là cái thá gì chứ, cung Xã Tắc giỏi lắm à?”

“Ông đây chả lạ gì, chuyện này không liên quan tới các người, cút đi!”

“Anh!”

Mặt mày Văn Nhân Mộc Nguyệt xám xịt như vừa nuốt một đống ruồi bọ.

Vậy mà Diệp Bắc Minh lại bảo bọn họ cút đi.

Mạc Thương Khung nhướng mày, cố gắng kiềm chế cơn tức trong người.

Nếu người bình thường bảo ông ta cút thì đã bị ông ta đập chết rồi.

Nhưng mà.

Thiên phú của Diệp Bắc Minh quá đỗi siêu phàm, rất khủng khiếp nên ông ta mới nảy lòng yêu mến: “Diệp Bắc Minh, lão phu tha thứ cho sự vô lễ khi nãy của cậu!”

“Và đó cũng là lần cuối cùng...”

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Câm miệng, ông có phiền quá không?”



Tiêu Long Cơ sửng sốt.

“Hừ!”

Một tiếng hừ vang lên.

Gương mặt già cả của Mạc Thương Khung tối mịt.

Ngay sau đó.

“Haha!”

Tiêu Long Cơ cười to: “Ông bạn này, ông thấy đấy, đâu phải là tôi không nể mặt cung Xã Tắc đâu”.

“Là do tên Diệp Bắc Minh này không biết điều thôi, đúng không nào?”

Mạc Thương Khung lùi ra sau, mặc kệ nói: “Tùy ông”.

Ông ta đang định chuẩn bị ngay thời khắc sinh tử ra tay cứu Diệp Bắc Minh.

Đến lúc đó, Diệp Bắc Minh còn không phải cảm động rớt nước mắt à?

Quỳ xuống xin được bái sư?

Tiêu Long Cơ suýt nữa bật cười thành tiếng: “Cảm ơn nhé!”

Ông ta đảo mắt, ánh mắt hệt như một con rắn độc nhăm nhe vào Diệp Bắc Minh.

“Ranh con, hôm nay cậu vốn có cơ hội sống sót nhưng mà đã tự hủy nó rồi!”

Tiêu Long Cơ nhe răng cười: “Nếu đã vậy thì để lão phu đánh cậu tàn phế trước, rồi mang về từ từ thẩm vấn cậu!”

Vút!

Tiêu Long Cơ bay lên nhanh như đạn bắn, gió nổi lên, thổi bay tuyết đọng trên mặt đất trông hệt như một cơn lốc xoáy quét qua.

Trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đứng đó, cầm kiếm Đoạn Long trong tay như đã “quên” cách tấn công.

Tiêu Long Cơ càng cười cuồng loạn hơn: “Haha, ranh con, bị khí tức Võ Thánh đỉnh phong dọa ngây người rồi?”

Ông ta nâng tay lên, một luồng lực lượng ngang ngược kéo tới.

Trong không khí truyền tới từng tiếng xé gió hướng thẳng tới bả vai Diệp Bắc Minh.

Ầm.

Một tiếng nổ vang lên, bàn tay Tiêu Long Cơ chạm vào vai Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vẫn hờ hững.

Anh không thèm để tâm đến nó.

Khác với suy nghĩ của Tiêu Long Cơ rằng Diệp Bắc Minh sẽ biến thành một tên tàn phế quỳ rạp xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau