Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 392: Ma thú tinh hạch

Trước Sau
Diệp Bắc Minh sửng sốt tại chỗ một hồi lâu mới tin được sự thật mình đã tấn thăng.

“Anh Diệp, anh không sao, tốt quá!”

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Hầu Tử.

“Tối qua quả thật quá dọa người, trạng thái đó của anh làm tôi cũng không dám động vào”.

Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.

Trên người anh mặc dù toàn là vết máu.

Nhưng tác dụng của Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược rất kinh khủng, vết thương của anh gần như đã ổn.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Hầu Tử, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải chúng ta bị Tật Phong Lang bao vây sao? Về sau tôi liền mất đi ý thức”.

Hầu Tử kỳ quái nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh thật sự không nhớ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nhớ”.

Hầu Tử nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: “Được rồi, anh Diệp, đột nhiên tối qua trên người anh đột nhiên bộc phát ra khí huyết rất kinh khủng”.

“Sau đó anh bùng nổ, một hơi giết mấy ác lang này”.

“Còn…”

Nói đến đây Hầu Tử dừng lại, dường như có chút khó xử.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Còn cái gì?”

Lúc này Hầu Tử mới lên tiếng: “Còn hút cạn máu tươi của những ác lang kia!”

Lúc nói ra mấy lời này, Hầu Tử không nhịn được run rẩy.

Tất cả những gì tối hôm qua xảy ra quá đáng sợ!

Nếu như người kia không phải Diệp Bắc Minh, anh ta sớm đã bị dọa chạy mất rồi!

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn, mười mấy thi thể Tật Phong Lang nằm trên mặt đất phủ tuyết.

Mỗi thi thể đều trở thành xác khô, giống như đã chết rất lâu.

Đặc biệt là con Tật Phong Lang biến dị cấp ba kia!

Máu thịt của nó bị xé nát, chỗ tim xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng.

Tim bên trong cũng nổ!

Diệp Bắc Minh ngây người: “Hầu Tử anh chắc chắn những thứ này đều là tôi làm?”

Hầu Tử nghiêm túc gật đầu: “Anh Diệp, đều là anh làm, tôi đảm bảo!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, là Long Đế Quyết!”

“Long Đế Quyết chắc chắn có vấn đề, mỗi lần cậu gặp nguy hiểm, hoặc khi nổi lên sát tâm sẽ không chịu khống chế”.



“Hơn nữa còn chủ động cắt đứt liên lạc giữa tháp Càn Khôn Trấn Ngục và ngoại giới”.

“Ngay cả tôi cũng không thể nào nhắc nhở cậu!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Chẳng lẽ Long Đế Quyết thật sự có vấn đề?

Đây là đồ mẹ để lại, mẹ sẽ không hại mình chứ?

Chí ít mỗi lần Long Đế Quyết xảy ra vấn đề cũng là vì bản thân có nguy hiểm!

Long Đế Quyết chắc hẳn sẽ không hại anh đâu!

Diệp Bắc Minh chuẩn bị quay về nghiên cứu sau: “Đúng rồi Hầu Tử, sao anh lại đến được núi Côn Luân?”

“Nơi này quả thật quá nguy hiểm, lần này anh may mắn, tôi vừa hay ở gần núi Côn Luân”.

“Nếu như tôi ở xa, e rằng anh đã chết lâu rồi”.

Sắc mặt Hầu Tử trắng bệch.

Sợ hãi một trận!

Tối hôm qua nếu không phải anh Diệp, anh ta thật sự đã chết rồi.

Anh ta có chút xấu hổ nói: “Anh Diệp, xin lỗi, là tôi không tốt”.

“Tôi quá muốn trở thành võ giả mạnh, bởi vì trước kia nghe anh nói đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở núi Côn Luân, vì vậy tôi muốn đến thử may mắn một chút”.

“Không ngờ mới lịch luyện được mấy ngày thì gặp phải một cặp chị em săn giết chó sói ở đây”.

Hầu Tử cúi đầu: “Vì vậy, tôi bị trở thành con mồi, nhét vào miệng cốc”.

Diệp Bắc Minh có thể nhỉn ra Hầu Tử rất tự trách.

Anh vỗ bả vai Hầu Tử: “Không sao, lần sau chú ý là được”.

Hầu Tử là anh em của anh, chuyện của Côn Luân Hư anh chỉ thuận miệng nói, nhưng không nói hết.

Sau khi Hầu Tử nghe xong muốn thử một chút cũng là chuyện bình thường.

Diệp Bắc Minh nhắc nhở: “Hầu Tử, con đường tập võ dục tốc bất đạt”.

“Núi Côn Luân quá nguy hiểm, trước khi anh có thực lực tuyệt đối, cũng không cần tới đây”.

“Anh Diệp, tôi biết”.

Hầu Tử gật đầu, anh ta cũng hối hận.

Thật sự quá kích động!

Thiếu chút nữa khiến cái mạng nhỏ cũng bị chôn vùi.

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc này, Văn Nhân Mộc Nguyệt ho kịch liệt mấy tiếng, bò ra tự trong đống tuyết.

Cô ta có chút nhếch nhác!



Quần áo rách rưới, da thịt trắng nõn bị cóng đến tím bầm.

Nhưng dù là vậy cũng không ngăn được vẻ đẹp của cô ta: “Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh có lai lịch gì, những con Tật Phong Lang biến dị này anh có thể giết chết được hết bọn chúng!”

“Phải biết rằng, ngay cả Mạc trưởng lão cũng…”

Nghĩ đến Mạc trưởng lão, con ngươi Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ bừng.

Mũi ê ẩm.

Mạc trưởng lão đối xử với cô ta rất tốt, còn quan tâm cô ta ở cung Xã Tắc, bây giờ chết trong miệng Tật Phong Lang, cô ta rất đau lòng.

Diệp Bắc Minh nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt: “Cô bị thương!”

Soạt!

Giây tiếp theo.

Anh xuất hiện trước mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt, túm cổ tay cô ta.

“Anh làm cái gì?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi, cho rằng Diệp Bắc Minh muốn đối phó với mình.

Chìa ra một tay khác, công kích về phía mặt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tránh, cổ tay dùng sức, kéo cô ta đến bên người.

Một tay khác rơi vào hông cô ta, lục lọi một hồi.

“A!! Lưu manh, đồ khôn!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kêu lên một tiếng, cơ thể mềm mại run rẩy: “Muốn giết muốn róc xương, dù anh có ra tay cũng đừng hòng làm nhục tôi!!!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lắc đầu: “Cô nghĩ nhiều rồi”.

Bốp bốp bốp bốp!

Bàn tay anh không ngừng rơi trên người Văn Nhân Mộc Nguyệt, thậm chí là vị trí ngực, eo, mông.

Da thịt vô cùng co dãn!

Bàn tay Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng ấn xuống liền bị văng ra.

Mỗi lần ấn xuống, cơ thể Văn Nhân Mộc Nguyệt giống như có luồng điện chảy qua.

Toàn thân tê dại, chân cũng không đứng vững.

“Anh…”

Miệng Văn Nhân Mộc Nguyệt thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt: “Anh… chỗ đó, sao có thể!!!”

Bốp!

Cú đánh cuối cùng giáng xuống bắp đùi sau của Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Cô ta lảo đảo về phía trước mấy bước.

Phía sau nóng hừng hực!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau