Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 425: Chủ nhân trước của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Từ giờ trở đi, giới võ đạo của Long quốc sẽ do Diệp Bắc Minh tôi bảo vệ!"
"Cho dù là võ giả của quốc gia nào, nếu dám can đảm bước vào giới võ đạo của Long quốc để giương oai, tôi đều sẽ giết không tha!"
"Cho dù là người của Côn Luân Hư, về sau cũng không được phép tùy tiện đi vào Long quốc!"
Giờ phút này, thời gian giống như yên lặng.
Tất cả mọi người ở đây, không chỉ là thư ký Tiền, tất cả đều không thể hô hấp được!
Đúng là ăn nói hùng hồn!
Thư ký Tiền trừng to mắt như sắp rơi ra!
Người tu võ của Côn Luân Hư mà Diệp Bắc Minh cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài sao?
Thư ký Tiền khiếp sợ chần chờ hỏi: "Long Soái, những lời ngài nói là thật sao?"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Được!"
Vẻ mặt thư ký Tiền nghiêm nghị: "Tôi sẽ chuyển lại lời của Long Soái”.
Anh ta xoay người đi đến cửa lớn, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh, cúi đầu chín mươi độ: "Long Soái, Long quốc có ngài mới đúng là tốt!"
"Tiền Khôi Sơn hy vọng ngài có thể ổn định tình hình hỗn loạn của Long quốc trăm ngàn năm qua!"
Nói xong.
Thư ký Tiền rời đi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động: "Dẫn tới đây!"
Diệp Phi Phàm trói gô bị dẫn tới, trực tiếp quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh, dập đầu như giã tỏi.
Bịch bịch bịch bịch!
"Em họ, tôi biết sai rồi, tôi quả thực là bị ma quỷ ám ảnh !"
Diệp Phi Phàm điên cuồng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: "Là tôi ngu xuẩn, lại nghĩ muốn hãm hại nhà họ Diệp!"
"Tôi rất có lỗi với nhà họ Diệp, tôi rất có lỗi với ông nội của tôi, tôi rất có lỗi với mẹ cậu, tôi càng có lỗi với cậu!"
Bịch bịch bịch bịch!
Diệp Phi Phàm cũng bị dọa sợ chết khiếp.
Đúng là khủng bố !
Diệp Bắc Minh vừa mới giết lão đại trong giới, lại giết đệ tử của viện trưởng học viện Thiên Thần - Lý Trùng Tiêu.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Diệp Phi Phàm chỉ cảm thấy sợ muốn đái ra quần.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư bây giờ như thế nào?"
"Phải nói thật, một chữ cũng không được giấu giếm, nếu không tôi sẽ sưu hồn anh!"
Mẹ nhắn lại cho anh, nếu không khó xử thì mong anh có thể bảo vệ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư.
Mặc dù.
Diệp Bắc Minh không có một chút tình cảm nào với nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư!
Nhưng mà.
Dù sao cũng là một trong ba yêu cầu mà mẹ anh để lại!
"A!"
Diệp Phi Phàm sợ tới mức tiểu ra quần.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lý Trùng Tiêu sau khi bị sưu hồn, cũng biết bị sưu hồn khủng bố như thế nào.
Hắn cũng không dám giấu giếm một chữ nào cả: "Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư chỉ là một gia tộc hạng ba bình thường”.
"Ông nội của tôi, cũng chính là ông ngoại của cậu có tu vi Võ Thánh đỉnh phong!"
"Năm đó lúc nhà họ Diệp ở thời điểm đỉnh cao cũng từng có một Võ Đế!"
"Sau đó hơn một trăm năm đều không còn xuất hiện Võ Đế nữa...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi muốn nghe mấy thứ này à?"
"Điều tôi muốn biết là tin tức của mẹ tôi!"
Diệp Phi Phàm nói rất nhanh: "Em họ, thật ra tôi cũng chưa từng gặp mẹ của ngài được bao lần”.
"Bà ấy ở nhà họ Diệp rất quái gở, khi tôi còn nhỏ đã rời khỏi nhà họ Diệp, mười mấy năm sau mới đột nhiên trở về”.
"Mà lần trở về kia lại có thai...”
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Diệp Phi Phàm không dám giấu giếm.
Hắn tiếp tục nói: "Sau khi mẹ ngài - Diệp Thanh Lam trở lại nhà họ Diệp, mới qua mấy ngày, người của đế quốc Thanh Long đã đuổi giết đến”.
"Sau đó chúng tôi mới biết được, Diệp Thanh Lam lấy được một công pháp nghịch thiên tên là Long Đế Quyết trong một cấm địa cổ xưa nào đó!"
"Trừ cái đó ra, còn có một tòa tháp càn khô gì đấy...”
Bịch bịch bịch!
Diệp Phi Phàm không ngừng dập đầu!
"Những thứ khác tôi thật sự không biết, tôi chỉ là một con kiến hèn mọn, cũng không biết nhiều”.
"Ngài cứ coi tôi là một con chó nhà có tang, là một con chó đáng thương, thả tôi đi đi!"
Bịch bịch bịch!
Tiếp tục dập đầu.
"Thôi, cứ để tôi sưu hồn là được”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói.
"Cái gì? Cậu...”
Diệp Phi Phàm ngây người, đồng tử kịch liệt co rút lại, gần như sợ chết khiếp.
Hắn giận dữ rống lên: "Diệp Bắc Minh, mày đúng là độc ác, tao là anh họ của mày mà!"
"Chúng ta có huyết thống...”
Ầm!
Phía sau Diệp Bắc Minh hiện lên một luồng ánh sáng đỏ như máu!
Sau đó chui vào trong đầu Diệp Phi Phàm.
Sau một lát.
Diệp Bắc Minh vừa lòng gật đầu.
Diệp Phi Phàm quả thật không lừa anh, những gì hắn nói đều là thật.
Nhưng mà Diệp Phi Phàm có dã tâm rất lớn, muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp!
Làm hại nhà họ Diệp cửa nát nhà tan!
"Biểu đệ... Tha cho tôi đi... Tôi đáng chết... Tôi thật sự đáng chết!"
Diệp Phi Phàm quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, dập đầu bình bịch xuống mặt đất.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên rồi vung ra!
Ầm!
Một tiếng nặng nề khiến cả người hắn hóa thành mưa máu.
"Long Đế...”
Đột nhiên, giọng nói sâu kín truyền đến từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Cái tên rất quen thuộc, khoan đã!"
Ầm vang!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể Diệp Bắc Minh điên cuồng chấn động, thân tháp trắng tinh phóng ra ánh sáng màu ngọc!
Giờ phút này.
Thời gian trong cả Vạn Bảo Lâu đều như dừng lại!
Là dừng lại thật!
Mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Cho dù là ruồi bọ bị máu tươi thu hút đến cũng đều yên lặng lơ lửng trong không khí.
Lăng Thi Âm đứng tại chỗ giống như chạm ngọc!
Ánh mắt của Vạn Lăng Phong mất đi hào quang.
Lâm Thương Hải há miệng, vẫn duy trì tư thế nói chuyện với người bên cạnh.
Đường Thiên Ngạo vẫn đang cười!
Trần Lê Y đứng ở phía sau Diệp Bắc Minh, mở to đôi mắt đẹp!
"Mọi người làm sao vậy?"
"Nói chuyện đi!"
"Mọi người làm sao vậy?"
Diệp Bắc Minh chấn động: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là chuyện gì?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Không phải tôi làm!"
Xoẹt!
Giấy tiếp theo.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu ngập trời!
Một bóng người màu đỏ ngưng tụ, đứng ở đối diện Diệp Bắc Minh: "Tối hôm qua ăn no máu tươi, cuối cùng tôi đã có một chút linh trí rồi!"
"Cậu chính là truyền nhân của Long Đế tôi?"
Bóng người màu đỏ vô cùng cao lớn!
Ông ta đứng ở nơi đó giống như một pho tượng thần linh vậy!
Có một loại cảm giác trên trời dưới đất chỉ có mình ta!
Loại cảm giác này.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm nhận được trên người 99 sư phụ!
Diệp Bắc Minh chấn động: "Long Đế?"
"Là tôi!"
Bóng người màu đỏ gật đầu.
Cùng lúc đó, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên mở miệng: "Tôi nhớ ra rồi, Long Đế!"
"Chủ nhân trước kia của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chính là Long Đế!"
"Cho dù là võ giả của quốc gia nào, nếu dám can đảm bước vào giới võ đạo của Long quốc để giương oai, tôi đều sẽ giết không tha!"
"Cho dù là người của Côn Luân Hư, về sau cũng không được phép tùy tiện đi vào Long quốc!"
Giờ phút này, thời gian giống như yên lặng.
Tất cả mọi người ở đây, không chỉ là thư ký Tiền, tất cả đều không thể hô hấp được!
Đúng là ăn nói hùng hồn!
Thư ký Tiền trừng to mắt như sắp rơi ra!
Người tu võ của Côn Luân Hư mà Diệp Bắc Minh cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài sao?
Thư ký Tiền khiếp sợ chần chờ hỏi: "Long Soái, những lời ngài nói là thật sao?"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Được!"
Vẻ mặt thư ký Tiền nghiêm nghị: "Tôi sẽ chuyển lại lời của Long Soái”.
Anh ta xoay người đi đến cửa lớn, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh, cúi đầu chín mươi độ: "Long Soái, Long quốc có ngài mới đúng là tốt!"
"Tiền Khôi Sơn hy vọng ngài có thể ổn định tình hình hỗn loạn của Long quốc trăm ngàn năm qua!"
Nói xong.
Thư ký Tiền rời đi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động: "Dẫn tới đây!"
Diệp Phi Phàm trói gô bị dẫn tới, trực tiếp quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh, dập đầu như giã tỏi.
Bịch bịch bịch bịch!
"Em họ, tôi biết sai rồi, tôi quả thực là bị ma quỷ ám ảnh !"
Diệp Phi Phàm điên cuồng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: "Là tôi ngu xuẩn, lại nghĩ muốn hãm hại nhà họ Diệp!"
"Tôi rất có lỗi với nhà họ Diệp, tôi rất có lỗi với ông nội của tôi, tôi rất có lỗi với mẹ cậu, tôi càng có lỗi với cậu!"
Bịch bịch bịch bịch!
Diệp Phi Phàm cũng bị dọa sợ chết khiếp.
Đúng là khủng bố !
Diệp Bắc Minh vừa mới giết lão đại trong giới, lại giết đệ tử của viện trưởng học viện Thiên Thần - Lý Trùng Tiêu.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Diệp Phi Phàm chỉ cảm thấy sợ muốn đái ra quần.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư bây giờ như thế nào?"
"Phải nói thật, một chữ cũng không được giấu giếm, nếu không tôi sẽ sưu hồn anh!"
Mẹ nhắn lại cho anh, nếu không khó xử thì mong anh có thể bảo vệ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư.
Mặc dù.
Diệp Bắc Minh không có một chút tình cảm nào với nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư!
Nhưng mà.
Dù sao cũng là một trong ba yêu cầu mà mẹ anh để lại!
"A!"
Diệp Phi Phàm sợ tới mức tiểu ra quần.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lý Trùng Tiêu sau khi bị sưu hồn, cũng biết bị sưu hồn khủng bố như thế nào.
Hắn cũng không dám giấu giếm một chữ nào cả: "Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư chỉ là một gia tộc hạng ba bình thường”.
"Ông nội của tôi, cũng chính là ông ngoại của cậu có tu vi Võ Thánh đỉnh phong!"
"Năm đó lúc nhà họ Diệp ở thời điểm đỉnh cao cũng từng có một Võ Đế!"
"Sau đó hơn một trăm năm đều không còn xuất hiện Võ Đế nữa...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi muốn nghe mấy thứ này à?"
"Điều tôi muốn biết là tin tức của mẹ tôi!"
Diệp Phi Phàm nói rất nhanh: "Em họ, thật ra tôi cũng chưa từng gặp mẹ của ngài được bao lần”.
"Bà ấy ở nhà họ Diệp rất quái gở, khi tôi còn nhỏ đã rời khỏi nhà họ Diệp, mười mấy năm sau mới đột nhiên trở về”.
"Mà lần trở về kia lại có thai...”
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Diệp Phi Phàm không dám giấu giếm.
Hắn tiếp tục nói: "Sau khi mẹ ngài - Diệp Thanh Lam trở lại nhà họ Diệp, mới qua mấy ngày, người của đế quốc Thanh Long đã đuổi giết đến”.
"Sau đó chúng tôi mới biết được, Diệp Thanh Lam lấy được một công pháp nghịch thiên tên là Long Đế Quyết trong một cấm địa cổ xưa nào đó!"
"Trừ cái đó ra, còn có một tòa tháp càn khô gì đấy...”
Bịch bịch bịch!
Diệp Phi Phàm không ngừng dập đầu!
"Những thứ khác tôi thật sự không biết, tôi chỉ là một con kiến hèn mọn, cũng không biết nhiều”.
"Ngài cứ coi tôi là một con chó nhà có tang, là một con chó đáng thương, thả tôi đi đi!"
Bịch bịch bịch!
Tiếp tục dập đầu.
"Thôi, cứ để tôi sưu hồn là được”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói.
"Cái gì? Cậu...”
Diệp Phi Phàm ngây người, đồng tử kịch liệt co rút lại, gần như sợ chết khiếp.
Hắn giận dữ rống lên: "Diệp Bắc Minh, mày đúng là độc ác, tao là anh họ của mày mà!"
"Chúng ta có huyết thống...”
Ầm!
Phía sau Diệp Bắc Minh hiện lên một luồng ánh sáng đỏ như máu!
Sau đó chui vào trong đầu Diệp Phi Phàm.
Sau một lát.
Diệp Bắc Minh vừa lòng gật đầu.
Diệp Phi Phàm quả thật không lừa anh, những gì hắn nói đều là thật.
Nhưng mà Diệp Phi Phàm có dã tâm rất lớn, muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp!
Làm hại nhà họ Diệp cửa nát nhà tan!
"Biểu đệ... Tha cho tôi đi... Tôi đáng chết... Tôi thật sự đáng chết!"
Diệp Phi Phàm quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, dập đầu bình bịch xuống mặt đất.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên rồi vung ra!
Ầm!
Một tiếng nặng nề khiến cả người hắn hóa thành mưa máu.
"Long Đế...”
Đột nhiên, giọng nói sâu kín truyền đến từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Cái tên rất quen thuộc, khoan đã!"
Ầm vang!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể Diệp Bắc Minh điên cuồng chấn động, thân tháp trắng tinh phóng ra ánh sáng màu ngọc!
Giờ phút này.
Thời gian trong cả Vạn Bảo Lâu đều như dừng lại!
Là dừng lại thật!
Mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Cho dù là ruồi bọ bị máu tươi thu hút đến cũng đều yên lặng lơ lửng trong không khí.
Lăng Thi Âm đứng tại chỗ giống như chạm ngọc!
Ánh mắt của Vạn Lăng Phong mất đi hào quang.
Lâm Thương Hải há miệng, vẫn duy trì tư thế nói chuyện với người bên cạnh.
Đường Thiên Ngạo vẫn đang cười!
Trần Lê Y đứng ở phía sau Diệp Bắc Minh, mở to đôi mắt đẹp!
"Mọi người làm sao vậy?"
"Nói chuyện đi!"
"Mọi người làm sao vậy?"
Diệp Bắc Minh chấn động: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là chuyện gì?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Không phải tôi làm!"
Xoẹt!
Giấy tiếp theo.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu ngập trời!
Một bóng người màu đỏ ngưng tụ, đứng ở đối diện Diệp Bắc Minh: "Tối hôm qua ăn no máu tươi, cuối cùng tôi đã có một chút linh trí rồi!"
"Cậu chính là truyền nhân của Long Đế tôi?"
Bóng người màu đỏ vô cùng cao lớn!
Ông ta đứng ở nơi đó giống như một pho tượng thần linh vậy!
Có một loại cảm giác trên trời dưới đất chỉ có mình ta!
Loại cảm giác này.
Diệp Bắc Minh chỉ cảm nhận được trên người 99 sư phụ!
Diệp Bắc Minh chấn động: "Long Đế?"
"Là tôi!"
Bóng người màu đỏ gật đầu.
Cùng lúc đó, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên mở miệng: "Tôi nhớ ra rồi, Long Đế!"
"Chủ nhân trước kia của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chính là Long Đế!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất