Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 428: Bị ăn trước!

Trước Sau
Liền sau đó.

Ánh mắt của mẹ Hạ kiên định hẳn: “Tuyệt đối không thể nào, cung Xã Tắc mới là lựa chọn tốt nhất của Nhược Tuyết”.

“Cho dù làm thị nữ cho công tử Chu Tần, cũng chắc chắn tốt hơn ngàn lần so với làm người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”



Cung Xã Tắc, Côn Luân Hư.

Hầu Tử vừa từ võ trường định quay về ký túc đệ tử.

Một bóng hình thu hút sự chú ý của anh ta.

“Nhược Tuyết!”

Hầu Tử gọi lớn.

Trực tiếp đuổi theo.

Hạ Nhược Tuyết dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử, anh… sao anh lại ở cung Xã Tắc?”

“He he!”

Hầu Tử cười đắc ý: “Bây giờ tôi là đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc, mấy ngày ngắn ngủi, đã là võ giả cấp Huyền rồi!”

Hạ Nhược Tuyết cười nói: “Hầu Tử, chúc mừng anh!”

Đệ tử ngoại môn khác hùa theo: “Vương Khinh Hậu, anh quen thị nữ nội môn à?”

“Được đấy, chắc không phải anh phải lòng cô ta chứ?”

“Đi đi đi, đi đi!”

Hầu Tử trừng mắt với đệ tử ngoại môn khác.

Anh ta tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là người phụ nữ của người anh em của tôi!”

“Tôi nói với các người, người anh em của tôi rất lợi hại đấy”.

“Tuy anh ta ở giới phàm tục, nhưng mà ấy, thiên phú võ đạo tuyệt đối vượt qua đệ tử nội môn!”

Những đệ tử ngoại môn đều lắc đầu.

Tỏ ý không tin.

Hầu Tử cũng lười giải thích, nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ấy, sao cô cũng ở cung Xã Tắc, còn mặc quần áo của thị nữ cấp cao nội môn?”

Hạ Nhược Tuyết đang định giải thích: “Tôi…”

“Nhược Tuyết!”

Một giọng nói vang lên.

Mọi người quay đầu, chỉ thấy một thanh niên đi đến như ánh trăng nổi bật giữa dàn sao.

Chu Tần!

Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.

Xếp trong top ba trăm của cung Xã Tắc!

Hai mươi năm tuổi, tu vi võ thánh trung kỳ!

Coi khinh những người cùng tuổi.

“Bái kiến Chu sư huynh!”

Vị đệ tử ngoại môn đó chắp tay hành lễ.

Khuôn mặt Chu Tần nở nụ cười rạng rỡ: “Miễn lễ!”

“Cảm ơn Chu sư huynh!”



Mọi người đứng thẳng người.

Chu Tần nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, tôi đã luyện kiếm pháp Hạo Diêu đến tầng thứ sáu, bây giờ cần một vài đan dược”.

“Cô giúp tôi đến Lầu luyện đạn lĩnh một ít đan dược huyền phẩm về đi”.

Vì hai người là bạn thời thơ ấu.

Cho nên Chu Tần vẫn khá khách sáo với Hạ Nhược Tuyết!

“Được”.

Hạ Nhược Tuyết gật đầu, mau chóng rời đi.

Hầu Tử vẫy tay: “Nhược Tuyết, lần sau lại nói chuyện”.

Vẻ mặt đệ tử ngoại môn có mặt ở đó biến sắc, vội vàng kéo Hầu Tử.

Đợi Hạ Nhược Tuyết rời đi hẳn.

Đột nhiên.

Một luồng cuồng phong ập đến!

Bốp!

Hầu Tử bay ra giống như chó chết, bò dưới đất phun ra máu tươi.

“Vương sư đệ!”

Vẻ mặt các đệ tử ngoại môn đều biến sắc.

Có người nhìn sang Chu Tần: “Chu sư huynh, tông môn cấm chiến đấu cá nhân, huynh…”

Bốp!

Chu Tần lại tát một cái qua, đập chết người này tại chỗ!

“Suýt!”

Đệ tử ngoại môn khác hít khí lạnh, sợ đến soạt soạt lùi lại.

Không dám nhiều lời.

Chu Tần mỉm cười: “Người này tu võ tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận tự hủy hoại bản thân, mọi người đều nhìn thấy phải không?”

“Nhìn thấy, nhìn thấy!”

Những đệ tử ngoại môn này sợ đến gật đầu liên tục.

Chu Tần bước ra một bước, dẫm lên đầu của Hầu Tử, cất giọng lạnh như băng: “Vừa nãy tao nghe mày nói, Nhược Tuyết là người phụ nữ của người anh em của mày phải không?”

“Tao khinh!”

Hầu Tử nhổ ra một ngụm máu: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”

“Tao được Văn Nhân Mộc Nguyệt giới thiệu vào cung Xã Tắc đấy!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt!

Đồng tử của Chu Tần co lại.

Một thanh niên trẻ bên cạnh lập tức tiến lên: “Chu sư huynh, anh ta nói thật đấy”.

Chu Tần âm trầm: “Ha ha ha, thì ra là người do sư tỷ Văn Nhân giới thiệu”.

“Vậy tao nể mặt Văn Nhân sư tỷ, tháng sau đệ tử ngoại môn tiến vào rừng rậm Âm Ảnh rèn luyện, đưa theo người này!”

Giơ chân đá Hầu Tử, rồi quay người bỏ đi.

Sắc mặt đệ tử ngoại môn khác đều tái nhợt.



Rừng rậm Âm Ảnh!

Những người có cảnh giới võ vương trở lên mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Hầu Tử mới là thực lực cấp Huyền!

Tiến vào rừng rậm Âm Ảnh, thì chết chắc rồi!

Chu Tần đi xa một đoạn rồi dừng lại: “Tôi bảo anh đưa Nhược Tuyết về, anh về muộn đúng một tháng!”

“Ở bên ngoài cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nói thật cho tôi biết!”

Trên người Chu Tần bùng phát ra sát ý kinh thiên động địa!

Trong đôi mắt đầy tia máu!

Công pháp mà Chu Tần rất đặc biệt.

Khi lần đầu tiên hắn gặp lại Hạ Nhược Tuyết thì đã nhìn ra, Hạ Nhược Tuyết đã trở thành đàn bà!

Hạ Nhược Tuyết là cô gái mà hắn thích từ nhỏ!

Cô ấy mới rời khỏi Côn Luân Hư mười mấy năm, lại thành phụ nữ của người khác?

Vốn dĩ.

Chu Tần nghĩ thôi bỏ đi.

Nhưng mấy ngày nay càng nghĩ càng không đúng, suýt tẩu hỏa nhập ma!

Hắn vẫn luôn coi Hạ Nhược Tuyết làm của riêng!

Vậy mà lại bị người khác ăn trước!

Ngọn lửa đố kỵ trong lòng Chu Tần nổi lên như núi lửa phun trào!

“Công tử!”

Một thanh niên trẻ phía sau sợ đến quỳ xuống: “Tôi nói, người đó tên là Diệp Bắc Minh…”

Người này nói ra toàn bộ những gì hắn biết.

“Diệp Bắc Minh? Ha ha ha!”

Chu Tần điên cuồng gào thét: “Diệp Bắc Minh? Cầm cái này, lập tức dẫn ba cung phụng võ đế dưới quyền sư phụ tôi, rời khỏi cung Xã Tắc!”

“Mang cái đầu của Diệp Bắc Minh về đây!”

“Còn thi thể của hắn, nghiền thành tro bụi cho tôi!”

Đồng tử của thanh niên trẻ đó co lại dữ dội!

Cái đầu kêu ù ù!

Sợ đến toàn thân run lên.

Ba cung phụng võ đế?

Đi giết một người của giới phàm tục?

Hắn bắt đầu cảm thông cho Diệp Bắc Minh!



Nhà họ Liễu thành Hoàng Phong.

Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sớm đã thay ra quân trang của giới phàm tục.

Mặc váy dài màu xanh nhạt.

Đôi mày lá liễu, đôi môi anh đào.

Trong lòng ôm một con chồn sương thuần chủng, có hơi thẹn quá hóa giận: “Dứt khoát hạ lệnh, cho chiến đội Tu La giết vào Côn Luân Hư cho rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau