Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 439: Không màng nhan sắc

Trước Sau
Tô Lăng Vân xé tim xe phổi tức giận gào lên, miệng không ngừng phun ra máu tươi, còn khó chịu hơn cha mẹ chết!

Hắn vốn là tên phế vật, vì có được miếng ngọc bội ẩn chứa tàn hồn của lão Huyết, nên mới khởi sắc, có được tu vi như hiện giờ.

Bây giờ.

Miếng ngọc bội ẩn chứa tàn hồn của lão Huyết bị vỡ tan!

Tàn hồn của lão Huyết cũng bị Diệp Bắc Minh tấn công chết bằng một đường kiếm.

“Vãi, mẹ kiếp! Giết Diệp Bắc Minh, giết hắn cho tao!”

Tô Lăng Vân tức đến lớn tiếng gào thét.

Giờ đám người của đế quốc Thanh Long mới phản ứng lại, hàng ngàn binh sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!

Tiến vào cảnh giới võ tôn, thực lực của Diệp Bắc Minh không biết đã tăng lên biết bao nhiêu lần!

Cho dù có võ đế đến, anh cũng không sợ!

Càng đừng nói đám người này đều đến từ đế quốc Thanh Long, đã từng truy sát mẹ của anh!

Tất cả phải chết!

Thù cũ nợ mới tính luôn một thể!

“Một đường kiếm đoạn long!”

“Một đường kiếm nghịch thiên!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Phụt!

Anh giống như kẻ giết người hàng loạt, xông vào trong hàng ngàn binh sĩ.

Không ngừng vung chém kiếm Đoạn Long, thu gặt tính mạng của bọn họ!

Máu thịt tung tóe!

Thi thể bay khắp nơi!

Sau năm phút ngắn ngủi, khắp mặt đất đều là máu tươi và thi thể, hàng ngàn binh sĩ bị tiêu diệt toàn bộ!

“Suýt!”

Mọi người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, kinh hãi tê dại da đầu.

“Vãi! Đúng là sát thần!”

“Diệp Bắc Minh? Sát thần - Diệp Bắc Minh?”

Tất cả mọi người đều biết, sau ngày hôm nay.

Cái tên của Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ truyền khắp cả Côn Luân Hư!

Cách cách cách!

Diệp Bắc Minh đi đến, cúi nhìn Tô Lăng Vân, lạnh giọng nói: “Đến lượt mày rồi”.

“Mày muốn giết tao? Mày dám giết tao!”

Tô Lăng Vân sững sờ, cả người ngây ngốc: “Diệp Bắc Minh, mày đang đùa phải không?”

Diệp Bắc Minh giơ chân!

Trong đồng tử của Tô Lăng Vân phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh, quát lớn: “Vãi! Mày tưởng tao sợ hả?”

“Tao là thái tử của đế quốc Thanh Long!”

“Hoàng đế tương lai của đế quốc Thanh Long, mày dám giết tao?”

“Mày từng nghĩ đến giết tao sẽ có hậu quả gì chưa?”

“Mẹ kiếp, mày dám giết…”

Phập!

Dẫm xuống.

Dứt khoát nhanh gọn!



Giọng nói đột ngột im bặt.

Cái đầu của Tô Lăng Vân nát bét như quả dưa hấu!

Thời gian dường như dừng lại.

Tất cả mọi người đều im lặng!

Há to cái miệng, giống như bị câm, không thốt ra được một lời!

Một lát sau.

Lôi Bằng không nhịn được run cầm cập: “Tên nhóc này còn cuồng ngạo hơn tôi hàng ngàn lần!”

Mục Thừa kinh sợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh!

‘Vãi thật! Vậy mà hắn đã giết Tô Lăng Vân?’

‘Làm sao hắn dám chứ? Vãi! Mẹ nó!’

Trong lòng Mục Thừa nổi lên làn sóng sợ hãi.

Không thể bình tĩnh!

Tống Điệp Y cũng sợ đến suýt ngất xỉu, cơ thể run rẩy!

Văn Nhân Mộc Nguyệt như nằm mơ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Có thể nói ở đây, ngoại trừ Liễu Như Khanh, cô ta là người duy nhất biết thân phận thực sự của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cô ta cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại to gan như vậy!

Còn là người không?

Không những thực lực khủng bố!

Mà cái gan cũng to đến đáng sợ!

Giết thái tử đế quốc Thanh Long ngay trên đường?

Trời ơi!

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông cũng không nhịn được run lên.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt một cái.

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn người!

Liền sau đó, ánh mắt của anh lại dừng trên người của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông!

Soạt!

Anh bước ra một bước, tóm chặt cổ tay của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông.

“Anh làm gì hả?”

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông sợ đến làm rớt cả khăn che mặt.

Một dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mọi người, đẹp đến mức khiến người ta gần như khó thở!

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngẩn ngơ!

“Cô là Mộc Tuyết Tình?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngạc nhiên.

Vừa nãy cô ta vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất quen mắt!

Soạt!

Rất nhiều ánh mắt giống như con sói bị bỏ đói đồng loạt nhìn qua, dán chặt mắt vào Mộc Tuyết Tình.

“Cô ta là Mộc Tuyết Tình?”

“Vãi!”

“Đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba trong bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư?”

“Chẳng trách cô ta phải đeo khăn che mặt!”

Một số võ giả hiểu ra.



Rất nhiều ánh mắt đố kỵ nhìn Diệp Bắc Minh!

Bởi vì anh đang tóm chặt cổ tay của Mộc Tuyết Tình.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, cổ tay của Mộc Tuyết Tình đang tím ngắt.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cái đồng hồ này cô lấy ở đâu?”

Đồng hồ đeo tay nữ Cartier của giới phàm tục.

Đó là đồ của Chu Nhược Giai, sao nó lại ở trong tay cô gái này?

Ánh mắt Mộc Tuyết Tình tràn đầy lửa giận: “Liên quan gì đến anh?”

“Không nói? Vậy cô đi chết đi!”

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía cái cổ trắng ngần của Mộc Tuyết Tình!

Vãi!

Nhẫn tâm phá hoa?

Vãi!

Các võ giả có mặt ở đó đều sắp phát điên.

Cô ta là Mộc Tuyết Tình đó!

Báu vật hàng đầu, đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!

Vậy mà nói giết là giết!

Quá phí rồi đấy!

“A!”

Hai chân Mộc Tuyết Tình run rẩy, khép chặt vào nhau, suýt ngã: “Là sư muội của tôi tặng cho tôi!”

Kiếm Đoạn Long dừng ở vị trí cách cái cổ của Mộc Tuyết Tình một milimet, nếu tiến thêm một bước, đầu của cô ta sẽ rơi xuống đất!

Cô ta không dám động đậy!

Thực sự không dám!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Mộc Tuyết Tình: “Cô ấy tặng cho cô?”

Anh chậm rãi thu kiếm Đoạn Long.

“Đúng thế”.

Mộc Tuyết Tình hồn rơi phách lạc, cô ta dựa vào nhan sắc, trước nay chưa từng gặp bất lợi.

Nhưng vừa nãy hành động của Diệp Bắc Minh, khiến cô ta sợ hoàn toàn.

Nếu vừa nãy cô ta không nói, Mộc Tuyết Tình có thể chắc chắn, đầu của mình sớm đã rơi xuống đất!

Nhưng

Diệp Bắc Minh rất thô bạo với cô ta, trong lòng cô ta lại có cảm giác khác biệt!

Có chút sợ hãi!

Có run rẩy!

Còn có chút… hưng phấn!

Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua!

Tê tê.

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông không quan tâm nhan sắc của cô ta, cho dù cách chưa đến nửa mét, một bàn tay tóm chặt cổ tay của cô ta.

Mộc Tuyết Tình cũng không nhìn thấy chút suy ý xấu xa nào trong mắt của đối phương: ‘Chẳng lẽ anh ta không thấy mình đẹp sao?’

Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Hiện giờ cô ấy thế nào?”

Mộc Tuyết Tình biết Diệp Bắc Minh đang hỏi về Chu Nhược Giai: “Cô ấy ở Lưu Ly Tông!”

“Khi mới nhập môn, tôi từng chăm sóc cô ấy, cho nên quan hệ của chúng tôi khá tốt, đã tặng tôi chiếc đồng hồ này”.

“Hơn nữa, thiên phú của cô ấy rất nghịch thiên, đã được tông chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau