Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 450: Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!
So sánh với thời đại học, quả thật cô ấy như biến thành một người khác vậy.
Đôi mắt trong suốt động lòng người giống như một đôi bảo thạch đen nhánh.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại, cái mũi nhỏ bởi vì kích động mà run run, nụ cười khẽ đáng yêu.
Điểm cuối của mái tóc dài mềm mại là cặp mông tròn trịa.
Ngón chân trắng nõn sáng bóng như mười quả vải vừa bóc vỏ.
Cô gái này đúng là Chu Nhược Giai.
Cô không thể rời khỏi Thần Nữ Phong, cho nên chỉ có thể nhờ Mộc Tuyết Tình!
Mộc Tuyết Tình khẽ lắc đầu: "Làm sao tôi có thời gian đi hỏi thăm Diệp Bắc Minh gì chứ, nhưng mà...”
Chu Nhược Giai mở to đôi mắt đẹp: "Nhưng mà cái gì?"
Mộc Tuyết Tình trả lời: "Nhưng mà tôi đã thấy một người đàn ông tên là Diệp Bắc Phong, anh ta tự xưng là sát thần”.
"Anh ta đã làm một chuyện kinh thiên động địa ở bên ngoài!"
"Hả?"
Nghe được ba chữ Diệp Bắc Phong.
Chu Nhược Giai lập tức biết đây là Diệp Bắc Minh!
Cô lập tức hỏi: "Chuyện lớn gì?"
Mộc Tuyết Tình nhìn Chu Nhược Giai một cái thật sâu: "Diệp Bắc Phong đã giết thái tử của đế quốc Thanh Long!"
"Cái gì?"
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai chấn động: "Thái tử đế quốc Thanh Long bị anh Bắc Minh giết?"
"Trời đất ơi!"
Cô há to cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Chu Nhược Giai vô cùng xinh đẹp.
Khí chất của người tu võ vốn đã vượt xa người thường.
Trên người Chu Nhược Giai lại còn có thêm một vẻ đẹp siêu nhiên!
Cho dù là dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp.
Mộc Tuyết Tình có chút ghen tị : "Nhược Dư, tôi nói là Diệp Bắc Phong, không phải Diệp Bắc Minh”.
"Cô nghe nhầm rồi!"
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Nhược Giai lập tức nói: "Tôi không nghe nhầm, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!"
"Anh Bắc Phong là anh trai của anh Bắc Minh, nhưng mà bây giờ anh Bắc Phong đã qua đời”.
"Chắc chắn là anh Bắc Minh có lí do nào đó mới dùng tên của anh Bắc Phong!"
Mộc Tuyết Tình chấn động.
Sắc mặt biến đổi!
Trên mặt cô ta toàn là vẻ không dám tin: "Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh mà cô nói?"
"Không có khả năng!"
Mộc Tuyết Tình lập tức đứng lên.
"Phù phù phù!"
Cô ta hô hấp dồn dập.
Trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thịch!
Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Nhược Giai: "Nhược Dư, cô đang nói đùa sao?"
"Sát thần Diệp Bắc Phong mạnh mẽ chém chết thái tử của đế quốc Thanh Long trước mặt hơn trăm ngàn người!"
"Hơn nữa, mấy ngàn binh sĩ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta loại bỏ!"
"Tên tuổi của sát thần đã sớm truyền khắp Côn Luân Hư rồi!"
"Cô nói với tôi là Diệp Bắc Minh 23 tuổi, lại là người của giới phàm tục”.
"Tuy Diệp Bắc Phong nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, nhưng sao Diệp Bắc Minh có thể là sát thần Diệp Bắc Phong được?"
Mộc Tuyết Tình cứ nói một câu là lại lắc đầu một cái.
Khi cô ta nói ra một chữ cuối cùng.
Đã lắc đầu điên cuồng như trống bỏi rồi.
Chu Nhược Giai thấy thế thì nói: "Ôi trời, tôi không giải thích rõ được”.
"Chị Tuyết Tình, tôi có thể dùng nhân phẩm của tôi để thề”.
"Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, anh ấy là anh Bắc Minh của tôi!"
"Cô!"
Mộc Tuyết Tình ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô ta nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai như gặp quỷ!
Hô hấp cũng phải dừng lại!
"Trời!"
Khoảng một phút sau, cô ta mới hít một hơi lạnh: "Nhược Dư, những gì cô nói đều là thật sao?"
"Vị hôn phu của cô thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong kia sao?"
"Trời đất!"
Mộc Tuyết Tình hoàn toàn sợ ngây người, đầu óc vang lên ầm ầm.
Không phải cô ta khiếp sợ vì Diệp Bắc Minh chính là Diệp Bắc Phong.
Cũng không phải khiếp sợ vì vị hôn phu của Chu Nhược Giai chính là Diệp Bắc Minh!
Mà khiếp sợ vì...
“Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi!”
“Anh ta chỉ cần dùng một kiếm đã khiến Tô Lăng Vân bị thương nặng, gần như không khác gì bị giết trong tích tắc!”
“Mấy ngàn Cấm Vệ Quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta chém giết!”
“Đây là khái niệm gì?”
Mộc Tuyết Tình nghĩ như vậy, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cả người gần như ướt đẫm!
Tô Lăng Vân tuyệt đối có thể được xếp vào top 100 trong thế hệ trẻ tuổi ở Côn Luân Hư!
Hơn nữa, Tô Lăng Vân nhìn qua rất trẻ.
Trên thực tế đã hơn 50 tuổi!
Tuổi thật của Diệp Bắc Minh hẳn là 50 tuổi, hoặc là 60.
Thậm chí phải hơn 100 tuổi mới tính là bình thường!
Người tu võ cao cấp sống năm sáu trăm tuổi là điều rất bình thường.
Dưới 200 tuổi đều tính là người trẻ tuổi!
Thân là thiên tài của Lưu Ly Tông, cho nên cô ta cũng biết thực lực của Diệp Bắc Minh có ý nghĩa gì!
Đặc biệt là con số 23 tuổi này!
Quả thực là kinh người!
“Nhìn khắp cả lịch sử của Côn Luân Hư đều không có mấy người có được thực lực này vào năm 23 tuổi!”
Trong đầu Mộc Tuyết Tình vang lên ầm ầm, khó có thể chấp nhận được chuyện này.
Cô ta ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Rất đả kích người khác!
Chu Nhược Giai nhìn Mộc Tuyết Tình: "Chị Tuyết Tình, chị làm sao vậy?"
"Hả?"
Mộc Tuyết Tình khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Nhược Dư, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài!"
"Cho dù là sư phụ, ngàn vạn lần cô cũng không được nói”.
"Nếu không, anh Bắc Minh của cô... sẽ chết rất thảm!"
Cả người Chu Nhược Giai run lên: "Hả? Vì sao?"
Đôi mắt trong suốt động lòng người giống như một đôi bảo thạch đen nhánh.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại, cái mũi nhỏ bởi vì kích động mà run run, nụ cười khẽ đáng yêu.
Điểm cuối của mái tóc dài mềm mại là cặp mông tròn trịa.
Ngón chân trắng nõn sáng bóng như mười quả vải vừa bóc vỏ.
Cô gái này đúng là Chu Nhược Giai.
Cô không thể rời khỏi Thần Nữ Phong, cho nên chỉ có thể nhờ Mộc Tuyết Tình!
Mộc Tuyết Tình khẽ lắc đầu: "Làm sao tôi có thời gian đi hỏi thăm Diệp Bắc Minh gì chứ, nhưng mà...”
Chu Nhược Giai mở to đôi mắt đẹp: "Nhưng mà cái gì?"
Mộc Tuyết Tình trả lời: "Nhưng mà tôi đã thấy một người đàn ông tên là Diệp Bắc Phong, anh ta tự xưng là sát thần”.
"Anh ta đã làm một chuyện kinh thiên động địa ở bên ngoài!"
"Hả?"
Nghe được ba chữ Diệp Bắc Phong.
Chu Nhược Giai lập tức biết đây là Diệp Bắc Minh!
Cô lập tức hỏi: "Chuyện lớn gì?"
Mộc Tuyết Tình nhìn Chu Nhược Giai một cái thật sâu: "Diệp Bắc Phong đã giết thái tử của đế quốc Thanh Long!"
"Cái gì?"
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai chấn động: "Thái tử đế quốc Thanh Long bị anh Bắc Minh giết?"
"Trời đất ơi!"
Cô há to cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Chu Nhược Giai vô cùng xinh đẹp.
Khí chất của người tu võ vốn đã vượt xa người thường.
Trên người Chu Nhược Giai lại còn có thêm một vẻ đẹp siêu nhiên!
Cho dù là dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp.
Mộc Tuyết Tình có chút ghen tị : "Nhược Dư, tôi nói là Diệp Bắc Phong, không phải Diệp Bắc Minh”.
"Cô nghe nhầm rồi!"
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Nhược Giai lập tức nói: "Tôi không nghe nhầm, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!"
"Anh Bắc Phong là anh trai của anh Bắc Minh, nhưng mà bây giờ anh Bắc Phong đã qua đời”.
"Chắc chắn là anh Bắc Minh có lí do nào đó mới dùng tên của anh Bắc Phong!"
Mộc Tuyết Tình chấn động.
Sắc mặt biến đổi!
Trên mặt cô ta toàn là vẻ không dám tin: "Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh mà cô nói?"
"Không có khả năng!"
Mộc Tuyết Tình lập tức đứng lên.
"Phù phù phù!"
Cô ta hô hấp dồn dập.
Trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thịch!
Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Nhược Giai: "Nhược Dư, cô đang nói đùa sao?"
"Sát thần Diệp Bắc Phong mạnh mẽ chém chết thái tử của đế quốc Thanh Long trước mặt hơn trăm ngàn người!"
"Hơn nữa, mấy ngàn binh sĩ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta loại bỏ!"
"Tên tuổi của sát thần đã sớm truyền khắp Côn Luân Hư rồi!"
"Cô nói với tôi là Diệp Bắc Minh 23 tuổi, lại là người của giới phàm tục”.
"Tuy Diệp Bắc Phong nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, nhưng sao Diệp Bắc Minh có thể là sát thần Diệp Bắc Phong được?"
Mộc Tuyết Tình cứ nói một câu là lại lắc đầu một cái.
Khi cô ta nói ra một chữ cuối cùng.
Đã lắc đầu điên cuồng như trống bỏi rồi.
Chu Nhược Giai thấy thế thì nói: "Ôi trời, tôi không giải thích rõ được”.
"Chị Tuyết Tình, tôi có thể dùng nhân phẩm của tôi để thề”.
"Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, anh ấy là anh Bắc Minh của tôi!"
"Cô!"
Mộc Tuyết Tình ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô ta nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai như gặp quỷ!
Hô hấp cũng phải dừng lại!
"Trời!"
Khoảng một phút sau, cô ta mới hít một hơi lạnh: "Nhược Dư, những gì cô nói đều là thật sao?"
"Vị hôn phu của cô thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong kia sao?"
"Trời đất!"
Mộc Tuyết Tình hoàn toàn sợ ngây người, đầu óc vang lên ầm ầm.
Không phải cô ta khiếp sợ vì Diệp Bắc Minh chính là Diệp Bắc Phong.
Cũng không phải khiếp sợ vì vị hôn phu của Chu Nhược Giai chính là Diệp Bắc Minh!
Mà khiếp sợ vì...
“Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi!”
“Anh ta chỉ cần dùng một kiếm đã khiến Tô Lăng Vân bị thương nặng, gần như không khác gì bị giết trong tích tắc!”
“Mấy ngàn Cấm Vệ Quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta chém giết!”
“Đây là khái niệm gì?”
Mộc Tuyết Tình nghĩ như vậy, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cả người gần như ướt đẫm!
Tô Lăng Vân tuyệt đối có thể được xếp vào top 100 trong thế hệ trẻ tuổi ở Côn Luân Hư!
Hơn nữa, Tô Lăng Vân nhìn qua rất trẻ.
Trên thực tế đã hơn 50 tuổi!
Tuổi thật của Diệp Bắc Minh hẳn là 50 tuổi, hoặc là 60.
Thậm chí phải hơn 100 tuổi mới tính là bình thường!
Người tu võ cao cấp sống năm sáu trăm tuổi là điều rất bình thường.
Dưới 200 tuổi đều tính là người trẻ tuổi!
Thân là thiên tài của Lưu Ly Tông, cho nên cô ta cũng biết thực lực của Diệp Bắc Minh có ý nghĩa gì!
Đặc biệt là con số 23 tuổi này!
Quả thực là kinh người!
“Nhìn khắp cả lịch sử của Côn Luân Hư đều không có mấy người có được thực lực này vào năm 23 tuổi!”
Trong đầu Mộc Tuyết Tình vang lên ầm ầm, khó có thể chấp nhận được chuyện này.
Cô ta ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Rất đả kích người khác!
Chu Nhược Giai nhìn Mộc Tuyết Tình: "Chị Tuyết Tình, chị làm sao vậy?"
"Hả?"
Mộc Tuyết Tình khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Nhược Dư, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài!"
"Cho dù là sư phụ, ngàn vạn lần cô cũng không được nói”.
"Nếu không, anh Bắc Minh của cô... sẽ chết rất thảm!"
Cả người Chu Nhược Giai run lên: "Hả? Vì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất