Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 460: Không phải con người
Trong tay xuất hiện thêm một thanh trường đao đen xì, đâm về phía tim của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ một tay nắm lấy dưỡi đao, một cánh tay khác tóm lấy cánh tay của Trần Thiên Khung.
Xoẹt!
Rách lìa!
Hai cánh tay của Trần Thiên Khung bị giật đứt tại chỗ, máu tươi đầm đìa.
“A!”
Tiếng thét thảm thiết xé tim xé phổi.
Tiếp đó, là hai chân và cái đầu của ông ta!
Toàn bộ bị Diệp Bắc Minh vặt mạnh xuống!
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Trần Thiên Khung là cảnh giới võ đế trung kỳ đó, vậy mà lại bị xé vụn như vậy?
Còn không đợi mọi người phản ứng lại.
“A!”
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim phát ra tiếng kêu thảm: “Xin tha mạng, xin tha mạng… tôi sai rồi, tôi không nên ra tay, tôi bị mê muội…”
Ông ta còn chưa nói hết,
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim cũng chết thảm với phương thức như vậy!
Người tiếp theo.
Hàn Dịch Tài!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh xông đến, Hàn Dịch Tài gào thét như phát điên: “Các người còn đợi gì nữa hả! Giết! Giết đi!”
“Giết!”
Hơn trăm đòn tấn công giáng về phía Diệp Bắc Minh.
Vù!
Hào quang màu đỏ máu bùng lên, hóa giải toàn bộ đòn tấn công.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Hàn Dịch Tài.
Thụp!
Hàn Dịch Tài sợ đến cái gan muốn nứt ra, trái tim cũng sắp nổ tung, trực tiếp quỳ xuống.
Phập phập phập!
Điên cuồng dập đầu!
“Đại nhân tha cho tôi đi, tôi có thể cho cậu rất nhiều mỹ nữ!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Hàn là nô lệ của cậu, làm trâu làm ngựa…”
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, đánh người này thành sương máu.
“Chạy!”
Phùng Phi Hoàng nhìn thấy ba võ đế chết thảm trong nháy mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Nếu cho ông ta thêm một cơ hội, nói thế nào ông ta cũng sẽ không chọc vào sát thần này!
Tốc độ của ông ta rất nhanh, thấy sắp chạy ra khỏi nhà họ Phương.
Không nhịn được quay đầu nhìn.
Diệp Bắc Minh đã cách ông ta chưa đến một mét!
Phùng Phi Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm xúc của Diệp Bắc Minh, trái tim co thắt lại: “Mày…”
Phụt!
Một màn sương máu bùng lên!
Phùng Phi Hoàng, chết!
Diệp Bắc Minh quay đầu, lập tức khóa chặt Kiếm Quỷ: “Đến lượt ông rồi!:
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh, Kiếm Quỷ không nhịn được run lên.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp nặng nề, tức giận gào thét: “Đồ súc sinh, mày tưởng mày thiên hạ vô địch chắc?”
“Hôm nay, cho mày thưởng thức uy lực của kiếm Phá Sát!”
Trong kiếm Phá Sát, sát khí tràn ra!
Hình thành một một con rắn màu đen, lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười khinh thường: “Thế mà cũng gọi là sát khí?”
“Hôm nay cho ông thấy, thế nào mới gọi là sát khí thực sự!”
Ầm ầm!
Sát khí ngập trời nổi lên, một cái đầu rồng huyết ảnh khủng bố xuất hiện, nuốt gọn con rắn.
“Mày! Làm sao mày làm được?”
“Suýt suýt suýt!”
Kiếm Quỷ không ngừng hít khí lạnh.
Đợi khi ông ta phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người ông ta, đánh một đòn vỡ tim của ông ta!
“Kiếm Quỷ!”
Kiếm Tỳ kinh hãi hô lên.
Diệp Bắc Minh đã đứng trước người bà ta như ma quỷ.
Cơ thể Kiếm Tỳ run lên, cho dù bà ta là một võ đế, cũng suýt bị sợ chết!
Sức uy hiếp mà Diệp Bắc Minh mang lại cho người khác, tuyệt đối không phải về mặt cảnh giới!
Mà là uy hiếp tâm lý!
Quá đáng sợ rồi!
Rõ ràng tên nhóc này mới có khí tức cảnh giới võ tôn, vậy mà có thể giết được võ đế!
Đúng là không phải con người!
“Xin tha mạng, tôi có thể…”
Anh tóm chặt cái cổ nõn nà của Kiếm Tỳ!
Vặn thật mạnh!
Cái đầu bay lên cao!
Các võ giả ra tay khác đều sợ đến phát điên, liều mạng tháo chạy ra khỏi nhà họ Phương.
Diệp Bắc Minh đã cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, khóa chặt tất cả bọn họ.
Anh truy sát từng người từng người, phần lớn những người này chưa chạy ra khỏi nhà họ Phương, thì đã bị trực tiếp giết chết!
Chỉ có số ít người chạy ra được mấy trăm mét.
Bọn họ không biết bay!
Bị Diệp Bắc Minh đuổi theo bằng võ kỹ bay trên không, giơ chân dẫm chết!
Đợi khi Diệp Bắc Minh quay lại nhà họ Phương, cả nhà họ Phương đã trở thành tu la địa ngục.
Thi thể ngổn ngang khắp đất!
Chân tay mỗi cái một ngả!
Máu chảy thành sông!
Lôi Bằng sợ đến cứng đờ như tượng: “Trời ơi! Diệp Bắc Minh, sát thần… là sát thần thực sự!”
Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y cũng không tốt hơn là bao.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi!
Cái tên của sát thần Diệp Bắc Minh đã khắc sâu vào trong linh hồn của họ.
Mộc Tuyết Tình dụi mạnh đôi mắt đẹp.
Ực ực!
Ực ực!
Ực ực!
Một lúc nuốt nước miệng ba lần, vẫn không dám tin đây là sự thực.
Kim Bà Bà ở một bên cũng không nhịn được run lên.
Sát khí trên người Diệp Bắc Minh không nhằm vào bà ta, nhưng bà ta vẫn cảm thấy như thần chết giáng xuống!
Lão tổ nhà họ Phương nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh quay lại: “Mày… rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.
Tiến lên một bước.
Huyết hồn chú!
Trực tiếp lục soát hồn phách!
Tất cả bí mật trong lòng lão tổ nhà họ Phương đều bị anh nắm rõ!
“Người của Phần Thiên Tông đang ở sâu dưới tầng hầm nhà họ Phương?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Sau đó!
Anh giơ tay!
Tóm ra một chút tinh huyết từ trong cơ thể của lòng lão tổ nhà họ Phương!
Huyết Mạch Chú Sát!
Vù!
Máu tươi bùng cháy, xuất hiện huyết quang.
Liền sau đó.
Mọi người kinh hãi phát hiện, bắt đầu từ Phương Vĩnh Tín, trên người tất cả người nhà họ Phương bùng lên ngọn lửa đáng sợ!
Lão tổ nhà họ Phương nhìn tất cả con cháu nhà họ Phương bị thiêu sống trước mặt mình!
Nổi giận gào thét: “A! A! A!”
“Diệp Bắc Minh, mày, mày không phải người, mày là ma quỷ!”
“Mày thật tàn nhẫn!”
“Tao làm ma…”
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm xuống, nhanh gọn dứt khoát.
Cái đầu của lão tổ nhà họ Phương nát bét như quả dưa hấu, bỏ mạng tại chỗ!
Diệp Bắc Minh giơ một tay nắm lấy dưỡi đao, một cánh tay khác tóm lấy cánh tay của Trần Thiên Khung.
Xoẹt!
Rách lìa!
Hai cánh tay của Trần Thiên Khung bị giật đứt tại chỗ, máu tươi đầm đìa.
“A!”
Tiếng thét thảm thiết xé tim xé phổi.
Tiếp đó, là hai chân và cái đầu của ông ta!
Toàn bộ bị Diệp Bắc Minh vặt mạnh xuống!
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Trần Thiên Khung là cảnh giới võ đế trung kỳ đó, vậy mà lại bị xé vụn như vậy?
Còn không đợi mọi người phản ứng lại.
“A!”
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim phát ra tiếng kêu thảm: “Xin tha mạng, xin tha mạng… tôi sai rồi, tôi không nên ra tay, tôi bị mê muội…”
Ông ta còn chưa nói hết,
Kim Minh Đỉnh, gia chủ nhà họ Kim cũng chết thảm với phương thức như vậy!
Người tiếp theo.
Hàn Dịch Tài!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh xông đến, Hàn Dịch Tài gào thét như phát điên: “Các người còn đợi gì nữa hả! Giết! Giết đi!”
“Giết!”
Hơn trăm đòn tấn công giáng về phía Diệp Bắc Minh.
Vù!
Hào quang màu đỏ máu bùng lên, hóa giải toàn bộ đòn tấn công.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Hàn Dịch Tài.
Thụp!
Hàn Dịch Tài sợ đến cái gan muốn nứt ra, trái tim cũng sắp nổ tung, trực tiếp quỳ xuống.
Phập phập phập!
Điên cuồng dập đầu!
“Đại nhân tha cho tôi đi, tôi có thể cho cậu rất nhiều mỹ nữ!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Hàn là nô lệ của cậu, làm trâu làm ngựa…”
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, đánh người này thành sương máu.
“Chạy!”
Phùng Phi Hoàng nhìn thấy ba võ đế chết thảm trong nháy mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Nếu cho ông ta thêm một cơ hội, nói thế nào ông ta cũng sẽ không chọc vào sát thần này!
Tốc độ của ông ta rất nhanh, thấy sắp chạy ra khỏi nhà họ Phương.
Không nhịn được quay đầu nhìn.
Diệp Bắc Minh đã cách ông ta chưa đến một mét!
Phùng Phi Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm xúc của Diệp Bắc Minh, trái tim co thắt lại: “Mày…”
Phụt!
Một màn sương máu bùng lên!
Phùng Phi Hoàng, chết!
Diệp Bắc Minh quay đầu, lập tức khóa chặt Kiếm Quỷ: “Đến lượt ông rồi!:
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh, Kiếm Quỷ không nhịn được run lên.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp nặng nề, tức giận gào thét: “Đồ súc sinh, mày tưởng mày thiên hạ vô địch chắc?”
“Hôm nay, cho mày thưởng thức uy lực của kiếm Phá Sát!”
Trong kiếm Phá Sát, sát khí tràn ra!
Hình thành một một con rắn màu đen, lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười khinh thường: “Thế mà cũng gọi là sát khí?”
“Hôm nay cho ông thấy, thế nào mới gọi là sát khí thực sự!”
Ầm ầm!
Sát khí ngập trời nổi lên, một cái đầu rồng huyết ảnh khủng bố xuất hiện, nuốt gọn con rắn.
“Mày! Làm sao mày làm được?”
“Suýt suýt suýt!”
Kiếm Quỷ không ngừng hít khí lạnh.
Đợi khi ông ta phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người ông ta, đánh một đòn vỡ tim của ông ta!
“Kiếm Quỷ!”
Kiếm Tỳ kinh hãi hô lên.
Diệp Bắc Minh đã đứng trước người bà ta như ma quỷ.
Cơ thể Kiếm Tỳ run lên, cho dù bà ta là một võ đế, cũng suýt bị sợ chết!
Sức uy hiếp mà Diệp Bắc Minh mang lại cho người khác, tuyệt đối không phải về mặt cảnh giới!
Mà là uy hiếp tâm lý!
Quá đáng sợ rồi!
Rõ ràng tên nhóc này mới có khí tức cảnh giới võ tôn, vậy mà có thể giết được võ đế!
Đúng là không phải con người!
“Xin tha mạng, tôi có thể…”
Anh tóm chặt cái cổ nõn nà của Kiếm Tỳ!
Vặn thật mạnh!
Cái đầu bay lên cao!
Các võ giả ra tay khác đều sợ đến phát điên, liều mạng tháo chạy ra khỏi nhà họ Phương.
Diệp Bắc Minh đã cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, khóa chặt tất cả bọn họ.
Anh truy sát từng người từng người, phần lớn những người này chưa chạy ra khỏi nhà họ Phương, thì đã bị trực tiếp giết chết!
Chỉ có số ít người chạy ra được mấy trăm mét.
Bọn họ không biết bay!
Bị Diệp Bắc Minh đuổi theo bằng võ kỹ bay trên không, giơ chân dẫm chết!
Đợi khi Diệp Bắc Minh quay lại nhà họ Phương, cả nhà họ Phương đã trở thành tu la địa ngục.
Thi thể ngổn ngang khắp đất!
Chân tay mỗi cái một ngả!
Máu chảy thành sông!
Lôi Bằng sợ đến cứng đờ như tượng: “Trời ơi! Diệp Bắc Minh, sát thần… là sát thần thực sự!”
Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y cũng không tốt hơn là bao.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi!
Cái tên của sát thần Diệp Bắc Minh đã khắc sâu vào trong linh hồn của họ.
Mộc Tuyết Tình dụi mạnh đôi mắt đẹp.
Ực ực!
Ực ực!
Ực ực!
Một lúc nuốt nước miệng ba lần, vẫn không dám tin đây là sự thực.
Kim Bà Bà ở một bên cũng không nhịn được run lên.
Sát khí trên người Diệp Bắc Minh không nhằm vào bà ta, nhưng bà ta vẫn cảm thấy như thần chết giáng xuống!
Lão tổ nhà họ Phương nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh quay lại: “Mày… rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.
Tiến lên một bước.
Huyết hồn chú!
Trực tiếp lục soát hồn phách!
Tất cả bí mật trong lòng lão tổ nhà họ Phương đều bị anh nắm rõ!
“Người của Phần Thiên Tông đang ở sâu dưới tầng hầm nhà họ Phương?”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Sau đó!
Anh giơ tay!
Tóm ra một chút tinh huyết từ trong cơ thể của lòng lão tổ nhà họ Phương!
Huyết Mạch Chú Sát!
Vù!
Máu tươi bùng cháy, xuất hiện huyết quang.
Liền sau đó.
Mọi người kinh hãi phát hiện, bắt đầu từ Phương Vĩnh Tín, trên người tất cả người nhà họ Phương bùng lên ngọn lửa đáng sợ!
Lão tổ nhà họ Phương nhìn tất cả con cháu nhà họ Phương bị thiêu sống trước mặt mình!
Nổi giận gào thét: “A! A! A!”
“Diệp Bắc Minh, mày, mày không phải người, mày là ma quỷ!”
“Mày thật tàn nhẫn!”
“Tao làm ma…”
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm xuống, nhanh gọn dứt khoát.
Cái đầu của lão tổ nhà họ Phương nát bét như quả dưa hấu, bỏ mạng tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất