Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 473: Cậu ấy đã trở về?
Trong đám người có một ông lão cực kỳ suy yếu, đôi môi tái nhợt: “La Thiên Bá, nhà họ Diệp tôi tuy rằng nghèo túng, nhưng không thể cho phép ông làm nhục như vậy!”
“Ha ha ha ha!”
La Thiên Bá điên cuồng cười: “Diệp Nam Thiên, ông cho rằng nhà họ Diệp của ông vẫn là nhà họ Diệp lúc trước sao?”
“Nếu biết điều thì hãy giao tất cả cửa hàng và khế đất của nhà họ Diệp ra đây!”
“Nói không chừng tôi sẽ còn nể mặt mấy người là bạn cũ mà xác nhập nhà họ Diệp của mấy người vào Huyết Nguyệt Môn”.
“Về phần ông, tôi sẽ cho ông một chức tiểu đường chủ, cũng không phải là không có khả năng”.
Diệp Nam Thiên cắn răng, nhìn chằm chằm La Thiên Bá: “Ông nằm mơ đi!”
“Ha ha, lão già kia, ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”
Ánh mắt La Thiên Bá trầm xuống, bộc phát ra sát khí lạnh như băng.
Sau đó nâng tay lên đè xuống trong không khí!
Ầm ầm!
Một khí tức khủng bố truyền đến.
La Thiên Bá là Võ Thánh đỉnh phong, Diệp Nam Thiên căn bản không chịu nổi!
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
Diệp Nam Thiên quỳ xuống đất, đầu gối và mặt đất đồng thời nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.
“Ông nội!”
Một cô gái xông lên, chuẩn bị đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
La Thiên Bá đã sớm chú ý tới cô gái này.
Tuy rằng hơi yếu, nhưng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người lại càng khiến trong lòng gã như có ngọn lửa thiêu đốt!
Gã vung tay lên, một lực lượng kéo cô gái đến bên người.
Sau đó bắt lấy cổ tay cô gái: “Ha ha ha, mềm mại thật đấy!”
“Ông buông ra!”
Cô gái giãy giụa.
Mí mắt Diệp Nam Thiên như muốn nứt toác: “La Thiên Bá, nếu ông muốn tài sản của nhà họ Diệp thì cứ việc cầm đi”.
“Không được làm Uyển Thu tổn thương!”
Ánh mắt La Thiên Bá sáng ngời, nhìn cô gái bị mình bắt lấy cổ tay: “Uyển Thu? Cô tên là Diệp Uyển Thu!”
“Diệp Nam Thiên, mặc dù nhà họ Diệp mấy người rất vô dụng!”
“Nhưng phụ nữ nhà họ Diệp mấy người lại đều là cực phẩm!”
Ánh mắt La Thiên Bá nóng như lửa.
Khí nóng phun ra từ lỗ mũi phả vào khuôn mặt Diệp Uyển Thu.
Cô ấy gần như muốn ngất đi!
“Năm đó Diệp Thanh Lam có thể nói là có sắc đẹp xuất sắc nhất cả Côn Lôn Hư!”
“Chỉ tiếc là Diệp Thanh Lam cực phẩm này lại không biết sĩ diện, không biết là mang thai con hoang của ai!”
“Nếu để ông đây chơi, bảo tôi sống lâu thêm ba mươi năm nữa tôi cũng đồng ý!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói như đến từ sâu trong địa ngục truyền đến: “Ai to gan như thế, dám sỉ nhục mẹ tôi?”
Cơ thể già nua của Diệp Nam Thiên run lên!
Chẳng lẽ là...
Ông ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi với dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng đi vào.
“Cậu là...”
Đồng tử Diệp Nam Thiên co rụt lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Ông ta ngân ngấn nước mắt: “Giống, thật sự là quá giống, Minh nhi?”
“Con chính là Minh nhi đúng không, cuối cùng con đã trở lại”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ông là...”
Anh tạm dừng một chút: “Ông ngoại trên danh nghĩa của tôi?”
Đám người nhà họ Diệp vô cùng khiếp sợ.
Thanh niên này chính là con của Diệp Thanh Lam?
Cậu ấy đã trở về?
Diệp Uyển Thu ngây người, đôi mắt đẹp trừng lớn, cũng không biết nói gì.
Cô ấy cứ ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh như vậy: “A! Anh là... Anh Minh mà ông nội từng kể với em?”
Trong mắt La Thiên Bá là sát ý lạnh như băng: “Mấy người coi ông đây không tồn tại sao? Đậu má!”
“Nhóc con, mặc kệ cậu là ai, quỳ xuống cho tôi!”
Vèo!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh dừng ở trên người La Thiên Bá, một sát ý khủng bố bao phủ lấy gã!
Giờ phút này.
La Thiên Bá cảm thấy người mình đang đối mặt không phải người, mà là thần chết!
Gã không nhịn được run rẩy một chút!
Như rơi vào vực sâu!
La Thiên Bá cảm giác được nguy hiểm: “Giết cậu ta cho tôi, giết cậu ta!”
Hơn mười người Huyết Nguyệt Môn xông lên!
Nhưng bọn họ còn chưa chạm được vài Diệp Bắc Minh đã bay ra, chết ngay lập tức!
“Cậu!”
La Thiên Bá cực kỳ hoảng sợ, bóp chặt cổ Diệp Uyển Thu: “Cậu còn dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết cô ta!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ha ha”.
Anh vẫn tiếp tục tiến lên, căn bản không sợ uy hiếp!
“Con mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
La Thiên Bá dùng sức, muốn bóp nát cổ họng Diệp Uyển Thu.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã tới trước mặt La Thiên Bá, trực tiếp bắt lấy cánh tay kia.
Răng rắc!
Một cánh tay bị xé rách xuống.
La Thiên Bá đau đớn không ngừng kêu thảm thiết, đang định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã đá ra một cú!
Rầm!
La Thiên Bá bay ra, tạo thành một lỗ thủng khủng bố trên tường, hóa thành một bãi máu!
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều chấn động.
Khuôn mặt già nua của Diệp Nam Thiên vô cùng kích động, đôi mắt sáng ngời!
Thực lực của Diệp Bắc Minh quá mạnh mẽ!
Vượt qua tưởng tượng của ông ta!
Ánh mắt Diệp Uyển Thu cũng tỏa sáng, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là anh Minh đó sao? Thật mạnh, thật đẹp trai!”
Sau đó.
Diệp Bắc Minh xoay người một cái, thay thế La Thiên Bá ngồi ở vị trí gia chủ: “Nói đi, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về mẹ tôi”.
“Tôi không muốn nghe được một lời nói dối, nhà họ Diệp sống hay chết đều phụ thuộc vào suy nghĩ của mấy người!”
“Ha ha ha ha!”
La Thiên Bá điên cuồng cười: “Diệp Nam Thiên, ông cho rằng nhà họ Diệp của ông vẫn là nhà họ Diệp lúc trước sao?”
“Nếu biết điều thì hãy giao tất cả cửa hàng và khế đất của nhà họ Diệp ra đây!”
“Nói không chừng tôi sẽ còn nể mặt mấy người là bạn cũ mà xác nhập nhà họ Diệp của mấy người vào Huyết Nguyệt Môn”.
“Về phần ông, tôi sẽ cho ông một chức tiểu đường chủ, cũng không phải là không có khả năng”.
Diệp Nam Thiên cắn răng, nhìn chằm chằm La Thiên Bá: “Ông nằm mơ đi!”
“Ha ha, lão già kia, ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”
Ánh mắt La Thiên Bá trầm xuống, bộc phát ra sát khí lạnh như băng.
Sau đó nâng tay lên đè xuống trong không khí!
Ầm ầm!
Một khí tức khủng bố truyền đến.
La Thiên Bá là Võ Thánh đỉnh phong, Diệp Nam Thiên căn bản không chịu nổi!
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
Diệp Nam Thiên quỳ xuống đất, đầu gối và mặt đất đồng thời nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.
“Ông nội!”
Một cô gái xông lên, chuẩn bị đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
La Thiên Bá đã sớm chú ý tới cô gái này.
Tuy rằng hơi yếu, nhưng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người lại càng khiến trong lòng gã như có ngọn lửa thiêu đốt!
Gã vung tay lên, một lực lượng kéo cô gái đến bên người.
Sau đó bắt lấy cổ tay cô gái: “Ha ha ha, mềm mại thật đấy!”
“Ông buông ra!”
Cô gái giãy giụa.
Mí mắt Diệp Nam Thiên như muốn nứt toác: “La Thiên Bá, nếu ông muốn tài sản của nhà họ Diệp thì cứ việc cầm đi”.
“Không được làm Uyển Thu tổn thương!”
Ánh mắt La Thiên Bá sáng ngời, nhìn cô gái bị mình bắt lấy cổ tay: “Uyển Thu? Cô tên là Diệp Uyển Thu!”
“Diệp Nam Thiên, mặc dù nhà họ Diệp mấy người rất vô dụng!”
“Nhưng phụ nữ nhà họ Diệp mấy người lại đều là cực phẩm!”
Ánh mắt La Thiên Bá nóng như lửa.
Khí nóng phun ra từ lỗ mũi phả vào khuôn mặt Diệp Uyển Thu.
Cô ấy gần như muốn ngất đi!
“Năm đó Diệp Thanh Lam có thể nói là có sắc đẹp xuất sắc nhất cả Côn Lôn Hư!”
“Chỉ tiếc là Diệp Thanh Lam cực phẩm này lại không biết sĩ diện, không biết là mang thai con hoang của ai!”
“Nếu để ông đây chơi, bảo tôi sống lâu thêm ba mươi năm nữa tôi cũng đồng ý!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói như đến từ sâu trong địa ngục truyền đến: “Ai to gan như thế, dám sỉ nhục mẹ tôi?”
Cơ thể già nua của Diệp Nam Thiên run lên!
Chẳng lẽ là...
Ông ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi với dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng đi vào.
“Cậu là...”
Đồng tử Diệp Nam Thiên co rụt lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Ông ta ngân ngấn nước mắt: “Giống, thật sự là quá giống, Minh nhi?”
“Con chính là Minh nhi đúng không, cuối cùng con đã trở lại”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ông là...”
Anh tạm dừng một chút: “Ông ngoại trên danh nghĩa của tôi?”
Đám người nhà họ Diệp vô cùng khiếp sợ.
Thanh niên này chính là con của Diệp Thanh Lam?
Cậu ấy đã trở về?
Diệp Uyển Thu ngây người, đôi mắt đẹp trừng lớn, cũng không biết nói gì.
Cô ấy cứ ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh như vậy: “A! Anh là... Anh Minh mà ông nội từng kể với em?”
Trong mắt La Thiên Bá là sát ý lạnh như băng: “Mấy người coi ông đây không tồn tại sao? Đậu má!”
“Nhóc con, mặc kệ cậu là ai, quỳ xuống cho tôi!”
Vèo!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh dừng ở trên người La Thiên Bá, một sát ý khủng bố bao phủ lấy gã!
Giờ phút này.
La Thiên Bá cảm thấy người mình đang đối mặt không phải người, mà là thần chết!
Gã không nhịn được run rẩy một chút!
Như rơi vào vực sâu!
La Thiên Bá cảm giác được nguy hiểm: “Giết cậu ta cho tôi, giết cậu ta!”
Hơn mười người Huyết Nguyệt Môn xông lên!
Nhưng bọn họ còn chưa chạm được vài Diệp Bắc Minh đã bay ra, chết ngay lập tức!
“Cậu!”
La Thiên Bá cực kỳ hoảng sợ, bóp chặt cổ Diệp Uyển Thu: “Cậu còn dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết cô ta!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ha ha”.
Anh vẫn tiếp tục tiến lên, căn bản không sợ uy hiếp!
“Con mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
La Thiên Bá dùng sức, muốn bóp nát cổ họng Diệp Uyển Thu.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã tới trước mặt La Thiên Bá, trực tiếp bắt lấy cánh tay kia.
Răng rắc!
Một cánh tay bị xé rách xuống.
La Thiên Bá đau đớn không ngừng kêu thảm thiết, đang định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã đá ra một cú!
Rầm!
La Thiên Bá bay ra, tạo thành một lỗ thủng khủng bố trên tường, hóa thành một bãi máu!
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều chấn động.
Khuôn mặt già nua của Diệp Nam Thiên vô cùng kích động, đôi mắt sáng ngời!
Thực lực của Diệp Bắc Minh quá mạnh mẽ!
Vượt qua tưởng tượng của ông ta!
Ánh mắt Diệp Uyển Thu cũng tỏa sáng, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là anh Minh đó sao? Thật mạnh, thật đẹp trai!”
Sau đó.
Diệp Bắc Minh xoay người một cái, thay thế La Thiên Bá ngồi ở vị trí gia chủ: “Nói đi, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về mẹ tôi”.
“Tôi không muốn nghe được một lời nói dối, nhà họ Diệp sống hay chết đều phụ thuộc vào suy nghĩ của mấy người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất