Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 481: Máu rồng

Trước Sau
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng bất ngờ: “Là một giọt máu rồng?”

“Chẳng trách tổ tiên nhà họ Diệp coi trọng nó như vậy, đối với võ giả, một giọt máu rồng đúng là rất khủng bố”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng?”

“Thực sự có sinh vật là rồng sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Có, còn rất mạnh nữa”.

“Chỉ là rất mạnh thôi sao?”

Diệp Bắc Minh há hốc miệng: “Đó là sinh vật cường mạnh nhất trong truyền thuyết thần thoại Long Quốc, hơn nữa Long Quốc còn coi rồng là vật tổ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khinh thường: “Đợi cậu trưởng thành, tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ giải thích thêm nữa thì cậu cũng không hiểu”.

“Giọt máu rồng này khá được, tuy đã qua thời gian dài, công hiệu giảm đi một chút”.

“Nhưng cũng miễn cưỡng dùng được!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Công hiệu? Nói như vậy, giọt máu rồng cũng được coi như dan được?”

“Thông minh!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ.

Diệp Nam Thiên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Diệp Bắc Minh, ghé đến xem xét.

Nhìn giọt máu rồng đó: “Minh Nhi, đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh nói: “Đây là máu rồng!”

“Cái gì? Máu rồng!”

Diệp Nam Thiên trợn mắt há hốc miệng: “Trời ơi, sinh vật trong truyền thuyết thực sự tồn tại ư?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Ông ngoại! Giọt máu rồng này có ích với con, nhà họ Diệp…”

“Ha ha ha!”

Diệp Nam Thiên cười lớn, trực tiếp cắt ngang: “Minh Nhi, nếu con muốn dùng, thì cứ lấy dùng đi”.

“Dù sao của đồ nhà họ Diệp cũng là của con!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Anh còn cho rằng Diệp Nam Thiên sẽ do dự vì máu rồng.

Thậm chí còn sẽ ra điều kiện với anh.

Không ngờ lại trực tiếp đồng ý!

Trong lòng anh tăng thêm mấy phần thiện cảm với nhà họ Diệp: “Được, đây là hai chiếc nhẫn trữ vật của hai võ thần trong đó”.

“Con đã kiểm tra rồi, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu võ”.

“Còn có một số võ kỹ cường mạnh, có thể khiến nhà họ Diệp hiện tại tăng cấp rất lớn”.

Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không được, những thứ này, con giữ để tăng thực lực đi”.

“Thực lực của con càng mạnh, thì càng có lợi cho nhà họ Diệp”.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Ông ngoại, có giọt máu rồng này, đã là tăng cấp rất khủng bố với con rồi!”

“Vậy được”.

Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như vậy.



Diệp Nam Thiên không nhiều lời nữa.

Cất kỹ hai chiếc nhẫn trữ vật đi.

Ông ta nhìn được ra, Diệp Bắc Minh sắp sử dụng máu rồng.

Bèn chủ động rời đi.



Một ý nghĩ.

Tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tàn hồn Long Đế lập tức xông ra từ trong tượng đài định hình linh hồn, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!

Liền sau dó.

Vẻ tham lam biến mất, thay vào đó là vẻ kích động mạnh: “Diệp Bắc Minh, tôi muốn lấy giọt máu này!”

“Tôi tình nguyện trao đổi với cậu bằng tất cả những gì cả đời tôi học được, chỉ cần cậu cho tôi máu rồng!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng!”

Long Đế nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết mười bảy nơi di tích cổ, ở đó có bảo bối nghịch thiên”.

“Không có hứng!”

“A a a, tôi còn có thể nói với cậu hang giấu bảo bổi của tôi khi tôi còn sống, đổi lấy máu rồng này!”

“Không có hứng!”

“Sao cậu có thể không có hứng chứ? Tôi nói với cậu, tất cả các đồ ở trong hang giấu bảo bối của tôi đều rất nghịch thiên!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Thực sự không có hứng!”

Từ biểu hiện của Long Đế có thể thấy.

Ông ta tình nguyện dùng nhiều thứ tốt như vậy để trao đổi.

Giọt máu này, chắc chắn không phải vật bình thường!

“A a a!”

Long Đế gào rú lên, vô cùng khó chịu, đúng là kích động muốn chết: “Diệp Bắc Minh, sao cậu có thể như vậy?”

“Cậu không thể như vậy!”

“Hú hú hú! Máu rồng, tôi có được giọt máu rồng này, thì có thể tạo lại thân thể rồi!”

“Tôi có thể sống lại! Tôi có thể bớt đi đường vòng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm!”

“Tôi được gọi là Long Đế, cực kỳ cần đến giọt máu rồng như vậy!”

Đôi mắt của Long Đế đỏ bừng.

Thậm chí ông ta còn muốn ra tay cướp nó.

Nhưng.

Ông ta kiềm chế!

Bây giờ ra tay cướp thì sẽ chết chắc!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm đến ông ta.

Trực tiếp ngồi khoanh chân, nuốt giọt máu rồng.

Hú!



Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy trong đan điền bùng phát ra năng lượng khủng bố, suýt nữa làm nổ tung cơ thể của anh!

Vù!

Bất Diệt Kim Thân Quyết tự động vận hành.

Chặn lại sức mạnh của máu rồng.

Hấp thụ!

Long Đế đau khổ kêu thảm: “A, cậu đã nuốt máu rồng, cậu nuốt máu rồng thật rồi!”

“Đừng, Diệp Bắc Minh, tôi hận cậu!”



Lưu Ly Tông.

Sâu trong Thần Nữ Phong.

Chu Nhược Giai ngồi dưới đất, ôm đầu, điên cuồng kêu lớn: “Quên cái gì thì quên, cũng không được quên anh Bắc Minh…”

“Không được quên anh Bắc Minh…”

“Nhất định không được quên anh ấy!”

“Không, mình không được quên anh ấy!”

“A!”

Chu Nhược Giai cắn nát bờ môi.

Đôi mắt nhỏ máu!

Cơ thể không ngừng run lên.

Điên cuồng giật tóc của mình!

Sợi tóc rơi xuống từng nắm.

Máu tươi đầm đìa!

Một bà lão sắc mặt lạnh như băng và Mộc Tuyết Tình đứng ở phía xa.

Mộc Tuyết Tình lo lắng: “Sư phụ, sư phụ tha cho Nhược Giai đi!”

“Tu luyện Vong tình quyết rất đau khổ”.

Bà lão tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Đối với phụ nữ chúng ta, đàn ông là nguồn gốc của mọi tội ác!”

“Tông chủ đầu tiên của Lưu Ly Tông bị đàn ông ruồng bỏ, cuối cùng đã giết người đàn ông đó”.

“Mới có Lưu Ly Tông chí cao vô thượng như hôm nay!”

“Sư phụ cho Nhược Giai uống nước vong tình, vì muốn tốt cho nó”.

“Diệp Bắc Minh đó có thể là người tốt gì chứ?”

“Còn sát thần? Còn thành tên Diệp Bắc Phong? Ha ha ha, con thực sự cho rằng cậu ta có thể sống mấy ngày?”

Bà lão tỏ vẻ mặt khinh thường: “Qua mấy ngày nữa, thông tin Diệp Bắc Minh đã chết được truyền đi, sẽ là đòn đả kích lớn với Nhược Giai”.

“Chi bằng bây giờ, cho nó uống nước vong tinh của Lưu Ly Tông!”

“Đau khổ lâu dài chi bằng đau khổ tạm thời!”

Nghe thấy lời này, Mộc Tuyết Tình run lên: ‘Đúng thế, Diệp Bắc Minh còn có thể sống được mấy ngày?’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau