Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 484: Dị hỏa xuất hiện

Trước Sau
Y Nam Tương kêu to, giãy dụa kịch liệt.

“Ha ha ha!”

Người của cung Hảo Miểu cười cuồng loạn, thậm chí còn có người cổ vũ nhiệt tình nữa.

Dáng vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi của Y Nam Tương càng khiến Lâm Huyền sôi trào: “Con đĩ này, để xem hôm nay ông chơi chết mày thế nào!”

Anh ta đưa tay tóm lấy quần của Y Nam Tương.

Y Nan Tương cầu xin: “Đừng mà!”

Ngay sau đó.

Một bóng người xông lên.

Người nọ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Nam Tương.

Rồi đưa kiếm lên chém xuống!

Phụt!

Cánh tay vừa chạm vào quần của Y Nam Tương của Lâm Huyền bị chặt đứng ngay lập tức.

Xoạt xoạt xoạt!

Cơn đau buộc Lâm Huyền buông Y Nam Tương ra, nhanh chóng lùi về sau.

“Á!”

Lâm Huyền kêu la thảm thiết.

Anh ta đau đớn ngồi phịch xuống đấy, rồi phẫn nộ hét lên: “Tay của tao, tay của tao, á!”

Đôi mắt già cỗi của Y Thượng Khôn mở to: “Người... Người đến đây rồi ư?”

Y Nam Tương khiếp sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.

Người ấy đúng là Diệp Bắc Minh.

“Là anh... ư?”

Y Nam Tương ngơ ngác, khuôn miệng nhỏ nhắn cong nhẹ.

Bởi vì chân của cô ta dài hơn người phụ nữ bình thường một chút.

Cho nên, khi Diệp Bắc Minh ôm eo cô ta thì đó cũng không phải eo.

Mà đó là bộ phận dưới eo.

Y Nam Tương phản ứng lại, cả người như bị điện giật.

Sau đó mặt cô ta đỏ bừng.

Cơ thể mềm mại ấy xụi lơ trong người Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh buông cô ta ra hỏi: “Có sao không?”

Y Nam Tương lắc đầu đáp: “Không sao hết”.

Bọn Y Thượng Khôn thấy rõ mặt của Diệp Bắc Minh rồi thì kích động không thôi: “Ngài Diệp, sao người đến đây thế?”

“Đúng là người thật ư?”

“Ha ha ha! Trời không diệt Phần Thiên Tông chúng ta mà, chắc chắn ngài Diệp là thần tiên trời cao phái xuống cứu vớt Phần Thiên Tông chúng ta!”

“Lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông thành sự thật rồi!”

Người của Phần Thiên Tông rất phấn khích.

“Chó chết! Đệch mợ mày!”

“Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao hả? Giờ có là ông trời tới cũng không cứu được mày đâu!”



Đôi mắt Lâm Huyền đỏ bừng, chi chít tơ máu.

Anh ta luôn miệng mắng mỏ.

Diệp Bắc Minh buông Y Nam Tương ra, rồi cởi áo khoác mình mình đưa cho cô ta, bảo: “Mặc vào đi”.

Cảm giác tê tái ngượng ngùng ấy biến mất.

Y Nam Tương cảm thấy có chút mất mát, nhưng vẫn nhận lấy chiếc áo khoác, gật đầu đáp: “Vâng”.

Bỗng nhiên.

Một bóng đen lao nhanh tới, kiếm khí nhắm thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!

Giọng nói hung tợn của Lâm Huyền truyền tới: “Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao, tao tiễn mày về tây thiên đây!”

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tung ra một quyền!

Kiếm khí do Lâm Huyền chém ra tan biến trong chốc lát, một luồng sức mạnh hừng hực như muốn nghiền nát tất cả ập tới.

Đồng tử Lâm Huyền co rút lại: “Mày... sao lại như thế chứ!”

Phụt...!

Đến cả cơ hội hối hận Lâm Huyền cũng chẳng có, nháy mắt đã hóa thành một bãi máu.

“Lâm sư huynh!”

“Vãi chưởng!”

Người của cung Hạo Miểu bị dọa sững người.

Đó là sư huynh Lâm Huyền đấy!

Thế mà anh ta lại bị một quyền đấm chết ư?

“Tên ranh con kia, mày dám...”

Người của cung Hạo Miểu khiếp hãi, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh chả thèm đôi co với người của cung Hạo Miểu.

Anh ra tay một cách quyết đoán.

Thân pháp khủng khiếp quét ngang tựa như một con mãnh thú khát máu.

Chưa tới mười giây, tất cả mười võ giả của cung Hạo Miểu đang đứng chặn trước cửa Phần Thiên Tông đã bị dọn sạch.

Người của Phần Thiên Tông hít một hơi thật sâu.

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Y Thượng Khôn rồi nhanh chóng bước tới trước mặt ông ta.

Anh châm cứu, rồi cho ông ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể kéo dài mạng sống cho ông!”

Đó là đan dược thiên phẩm đấy!

Ui mẹ ơi!

Cho không đan dược thiên phẩm luôn à?

Y Thượng Khôn kìm nén tâm trạng đây khiếp sợ của mình xuống, nuốt đan dược, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Giọng nói Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Nói đi, lời tiên đoán vừa rồi các người nói là có ý gì đó?”

Y Thượng Không không dám giấu diếm nữa lời bèn nói hết từ a đến z chuyện về lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.

Sao lại là mấy lời tiên đoán này nữa vậy?

Đầu tiên là nhà họ Diệp, giờ lại đến Phần Thiên Tông.

Lẽ nào mình phải thống nhất Côn Lôn Hư thật à?

Diệp Bắc Minh không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi một chuyện, Phần Thiên Tông các người có dị hỏa phải không?”



Xoạt!

Ngay sau đó, tất cả mọi người của Phần Thiên Tông khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Bọn họ liên tục lùi ra sau.

Mặt đầy hoảng sợ.

Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi tiếp: “Làm sao vậy?”

Y Thượng Khôn rụt rè hỏi: “Ngài Diệp, sao ngài biết về dị hỏa ở Phần Thiên Tông thế?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Ông chỉ cần trả lời có hay không mà thôi”.

Y Thượng Khôn trầm ngâm một lát rồi cắn răng gật đầu: “Có!”

Dị hỏa là bí mật không được phép truyền ra ngoài của Phần Thiên Tông.

Ngoại trừ những người quản lý trên cao thì người khác không thể nào biết được.

Diệp Bắc Minh không nén nổi niềm vui sướng hỏi: “Ở đâu thế?”

Y Thương Khôn nhướng mày đáp: “Ngài Diệp à, mặc dù Phần Thiên Tông có dị hỏa, nhưng sức mạnh của nó quá đỗi khủng khiếp”.

“Tổ tiên của Phần Thiên Tông bọn tôi vì để chinh phục được dị hỏa mà đã có rất nhiều người hy sinh, vậy mà chẳng ai thành công”.

“Người...”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, đi vào Phần Thiên Tông: “Tôi phải có được dị hỏa, Phần Thiên Tông sẽ dưới trương tôi!”

Đám người Y Thượng Không sững sờ.

Bọn họ khiếp sợ nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.

Miệng ghê gớm thật!

Giọng điệu thật kiêu ngạo!

Má ơi!

Bọn họ thích phong cách đó quá đi mất!

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh vừa mới bước vào sơn môn của Phần Thiên Tông.

Trong chốc lát, cả ngọn núi to lớn chấn động như xảy ra động đất vậy.

“Sao lại thế này?”

“Có động đất à?”

Người của Phần Thiên Tông vô cùng sợ hãi thốt lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Động đất tới!”

Rất nhiều người của cung Hạo Miểu lao ra từ trong Phần thiên Tông, bọn họ nhìn vào bãi máu loãng trên mặt đất rồi nhìn vào đám Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hoảng sợ!

“Tên nhãi kia, mày là người phương nào tới?”

Đệ tử của cung Hạo Miểu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Bỗng nhiên.

Dãy núi cao nhất Phần Thiên Tông bỗng nổ tung, một khe hở to tướng xuất hiện.

Đất rung núi chuyển, khói bụi bay mịt mù.

Một ngọn lửa rực cháy bay thẳng lên chín tầng mây.

Rồi nó hóa thành một con rồng lửa gào thét cuồng loạn trên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau