Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 491: Cảnh giới tiên thiên

Trước Sau
Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Nhà họ Diệp Côn Luân Hư và Phần Thiên Tông, tôi bảo kê!”

“Mặc kệ ông dùng cách gì, sau này tôi không cho phép bất kỳ thế lực nào gây rắc rối cho họ”.

Hàn Bát Chỉ ngẩn người, hơi khó xử: “Chủ nhân, sợ rằng…”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Làm sao? Không làm được hả?”

Trong tích tắc, một luồng sát ý ngút trời trấn áp xuống!

Cơ thể già nua của Hàn Bát Chỉ run lên, ông ta có một trực giác.

Nếu mình trả lời không làm được, có lẽ, sẽ chết!

Bèn mau chóng nói: “Chủ nhân, thuộc hạ có thể làm được”.

“Rất tốt!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hàn Bát Chỉ, bây giờ ông là võ thần sơ kỳ phải không?”

Hàn Bát Chỉ hơi bất ngờ, tại sao chủ nhân đột nhiên hỏi việc này?

Không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Đúng thế, chủ nhân”.

“Hiện giờ thuộc hạ là võ thần sơ kỳ!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Muốn tiến vào võ thần trung kỳ không?”

Hàn Bát Chỉ bất lực lắc đầu: “Chủ nhân, cảnh giới võ thần và cảnh giới dưới võ thần, có sự khác biệt một trời một vực!”

“Đừng thấy thuộc hạ mới võ thần sơ kỳ, nhưng muốn tiến vào võ thần trung kỳ, còn khó hơn từ một võ giả bình thường tu luyện đến võ thần sơ kỳ!”

“Khi thuộc hạ chín trăm tuổi, trở thành võ thần!”

“Lúc đó ở Côn Luân Hư, cũng là con cưng ông trời duy nhất!”

“Tiếc là, sáu trăm năm trôi qua, thuộc hạ hơn một ngàn năm trăm tuổi, vẫn là võ thần sơ kỳ”.

“Sáu trăm năm nay, thực lực võ đạo không tiến bộ thêm một phần!”

Nói đến đây.

Trên khuôn mặt già nua của Hàn Bát Chỉ tràn đầy vẻ thất vọng vô tận!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi khiến ông tiến vào võ thần trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong…”

“Thậm chí, cho ông tiến vào cảnh giới tiên thiên thì sao?”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh bỗng ngẩng đầu.

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi.

Ông ta cất giọng run run, cả người vì kích động, giọng cũng khàn khàn: “Chủ nhân… khụ khụ khụ… cậu…”

“Cậu nói cái gì?”

“Võ thần đỉnh phong… thậm chí là, suýt!”



Hít một hơi khí lạnh, hoàn toàn kích động: “Cảnh giới tiên thiên?”

“Làm sao có thể!”

Diệp Bắc Minh ngạo nhiên cười: “Hàn Bát Chỉ, đừng dùng nhận thức của ông suy đoán tôi”.

“Hoàn thành tốt nhiệm vụ tôi giao, sẽ có ngày, cho ông tiến vào cảnh giới tiên thiên!”

Tiếng nói dừng đột ngột.

Bóng hình biến mất!

Diệp Bắc Minh biến mất không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại Hàn Bát Chỉ ngẩn người quỳ tại chỗ, ngây ngô mất hồn.



Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, cắt ngang cuộc nói chuyện với Hàn Bát Chỉ.

Suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Thứ nhất, theo như lời của nhà họ Diệp, rất có thể mẹ đến hoàng triều Đại Chu!

Với thực lực của anh, bây giờ không thể nào xuyên qua rừng rậm ma thú.

Tăng thực lực là quan trọng nhất!

Thứ hai, nguyên liệu phụ trợ khôi phục kiếm Đoạn Long đang được thu thập.

Phần Thiên Chi Diễm cũng đã lấy được!

Chỉ mong đến ngày khôi phục kiếm Đoạn Long!

Bây giờ chỉ thiếu tinh hồn sa, cần phải liên lạc với thương hội nhà họ Ngô, nhờ họ giúp đỡ.

Diệp Bắc Minh hơi kỳ vọng, nếu hoàn toàn khôi phục kiếm Đoạn Long, thì rốt cuộc nó sẽ có uy lực đáng sợ đến mức nào?

Thứ ba, sau khi mấy người thập sư tỷ, cửu sư tỷ, bát sư tỷ vào Côn Luân Hư, không biết đã đi đâu.

Rốt cuộc họ đi đâu được chứ?

Lúc đó cũng không hỏi thất sư tỷ, anh muốn quay về giới phàm tục hỏi cho rõ!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể tìm kiếm được khí tức của mấy vị sư tỷ của tôi ở Côn Luân Hư không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi thử xem!”

Trực tiếp sử dụng vạn lý truy tông!

Một lát sau.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của họ ở Côn Luân Hư, nhưng không tìm được vị trí cụ thể!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ồ? Vẫn không tìm được sao?”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Cậu nhóc, hiện giờ tôi bị tổn thương nghiêm trọng, sức mạnh không bằng một phần vạn của đỉnh phong”.

“Nếu cậu muốn tôi hồi phục nhanh hơn, có thể cho tôi nuốt một số thứ có năng lượng”.

“Nếu tôi hồi phục tốt, cũng có ích với cậu”.

Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Nuốt chửng? Nghĩa là thế nào?”

“Ma thú tinh hạch, hoặc là nguyên, đều được”.

“Ma thú tinh hạch? Cần bao nhiêu?”

“Ít nhất phải cấp bảy trở lên, một ngàn ma thú tinh hạch cấp bảy, có lẽ có thể hồi phục một phần vạn thực lực”.

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Ma thú tinh hạch cấp bảy? Còn một ngàn viên?”

“Ông tưởng tôi là nhà giàu hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Nếu cậu có thể lấy ra một trăm triệu khối nguyên, nói không chừng cũng có thể”.

Diệp Bắc Minh trợn mắt trắng: “Thôi bỏ đi, con người không thể đáp ứng yêu cầu này”.

Giọng của Long Đế vang lên: “Cậu nhóc, cậu đừng không biết tốt xấu!”

“Nếu cậu có thể hồi phục tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đối với cậu, chắc chắn có lợi hơn làm bất cứ việc gì!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao lại nói vậy?”

Long Đế cất giọng nghiêm trọng: “Lúc tôi có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nó đã trong trạng thái tổn thương”.

“Hơn nữa, tôi chỉ cho ông ta hồi phục đến khoảng một phần trăm!”

“Mới chỉ một phần trăm thôi đấy, bản đế đã là người đứng đầu cả thế giới cao võ rồi!”

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Nói như vậy, lai lịch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất khủng bố?”

“Vô cùng khủng bố!”

Long Đế trả lời một cách chắc chắn: “Tóm lại, nếu cậu có thể giúp nó hồi phục, tuyệt đối có lợi”.

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu.

Sau khi bàn giao mấy câu với đám người Y Thượng Khôn.

Anh rời khỏi Phần Thiên Tông, đến thẳng thành Côn Luân.

Anh định liện lạc với thương hội nhà họ Ngô, tìm kiếm thông tin của tinh hồn sa.

Khi đi qua một sơn cốc hiếm người bước tới.

Đột nhiên.

Phía trước vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt!

Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục ý thức cộng hưởng, nhìn rõ tất cả mọi việc trong sơn cốc phía trước.

Năm ông già bao vây một cô gái trẻ tuyệt sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau