Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 508: Tranh luận
Sau khi tiến vào núi lửa.
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào chỗ sâu nhất.
Dòng dung nham nóng chảy đằng trước chảy quanh tỏa ra một làn nhiệt khủng khiếp đủ khiến người ta sôi trào.
Anh không hề lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng lấy tất cả nguyên liệu ra.
Một dòng suy nghĩ xoẹt qua đầu, kiếm Đoạn Long ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh.
“Gầm gừ...”
Một tiếng rồng ngâm truyền đến từ kiếm Đoạn Long.
Diệp Bắc Minh vuốt ve kiếm Đoạn Long nói: “Anh bạn già à, đừng vội nhé”.
“Hôm nay tôi sẽ sửa chữa lại anh bạn!”
Gầm!
Kiếm Đoạn Long gầm gừ như đang đáp lại Diệp Bắc Minh.
Anh nhấc tay lên.
Phần Thiên Chi Diễm hiện ra trong lòng bàn tay hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Anh không chút chần chừ luyện hóa tất cả nguyên liệu có mặt.
Vật liệu phụ trợ bị tan chảy rất dễ dàng.
Chỉ có mỗi một cục Hỗn Độn Hắc Kim kia vẫn không chút dấu hiệu bị tan chảy.
...
Cùng lúc đó.
Chuyện xảy ra với thương hội nhà họ Ngô đã lan truyền khác các thế lực từ hạng ba cho tới hạng một.
“Kiếm Chủ Kinh Thiên đã chết rồi à?”
Cả đế chủ Thanh Long cũng chết luôn?”
“Chẳng phải bọn họ đã qua đời từ lâu rồi à? Sao sống lại cả thế?”
“Đến cả tám Võ Thần mà cũng chưa thể giết chết sát thần Diệp Bắc Minh ư?”
Tin tức lan truyền khắp ngõ.
Cả Côn Lôn Hư chấn động, quả thật trời sập rồi.
Có người nói rằng: “Không chỉ có mỗi tám vị Võ Thần, trong tối còn có năm vị Võ Thần đều đã bị Diệp Bắc Minh ám sát trước cả rồi!”
“Ôi mẹ ơi...”
Những võ giả nghe được nguồn tin ấy đều khiếp hãi, lòng đầy rung động.
...
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng vừa mới xuống võ đài thì chợt nghe có người đang tranh luận kịch liệt.
Thế là hắn bèn sáp lại nghe.
Bọn họ đang bàn về những chuyện xảy ra gần đây.
Lôi Bằng nghẹn họng sững sờ: “Vãi chưởng, anh trai sát thần này lại sáng tạo vinh quang nữa rồi hả?”
“Trâu bò qua! Anh sát thần ơi!”
Vẻ mặt Lôi Bằng đầy sự ngưỡng mộ!
...
Thiên Kiếm Tông.
Tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên vẫn còn sống rồi lại hy sinh truyền tới.
Tin ấy khiến cả bầu không khí tại Thiên Kiếm Tông rơi vào âm u tĩnh mịch đến kinh người.
Trong đại điện.
Tông chủ của Thiên Kiếm Tông đang ở đó, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào.
Mục Thừa đứng trong đám đông mà người run rẩy không ngừng, hắn ta thầm thề rằng: mặc kệ Thiên Kiếm Tông quyết định đối xử với Diệp Bắc Minh như thế nào mình có chết cũng sẽ không đối địch với cậu ta.
Cuối cùng.
Tông chủ Thiên Kiếm Tông cất lời: “Đất tổ Côn Lôn Hư sắc mở ra rồi, Thiên Kiếm Tông có bao nhiêu người tiến vào trong đất tổ đều dựa vào lần kiểm tra này!”
Vậy mà tông chủ lựa chọn bỏ mặc tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên bỏ mạng.
Mọi người hơi ngạc nhiên.
Nhưng rồi bọn họ an lòng lại.
Giọng nói của tông chủ Thiên Kiếm Tông tiếp tục vang lên: “Mọi người chớ bị người ngoài ảnh hưởng, cần phải tập trung chuẩn bị cuộc kiểm tra tiến vào đất tổ vào mười ngày sau!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô to.
...
Trong đại sảnh họp bàn của cung Hạo Miểu.
Hơn trăm ông lão đang ngồi ở đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Bỗng nhiên.
Một ông lão trong đó bỗng lên tiếng: “Chết tiệt, tên Diệp Bắc Phong đó sao lại mạnh đến thế chứ?”
“Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Sao con trai của ả yêu nữ kia có thể sống đến tận bây giờ?”
“Nếu cậu ta biết chuyện năm đó thì cung Hạo Miểu chúng ta đi đời luôn đấy!”
Đôi mắt già cỗi của ông ta đỏ bừng, trong mắt tràn ngập những sợi tơ máu dữ tợn.
Một ông lão khác mở miệng nói: “Có ai người rằng tên đó trưởng thành đến tận bây giờ đâu!”
“Trước kia, khi cậu ta quậy tung trời thì chúng ta nên dốc hết sức ra tay giết chết cậu ta!”
“Bây giờ thì nói được gì nữa, chuyện đâu vào đó rồi!”
Ông lão thứ ba nói: “Nghe nói ở hiện trường còn có hai cô gái khiến cho sứ giả đến từ đất tổ rất kiêng dè!”
“Tôi nghi ngờ rằng hai cô gái đó đến từ đất tổ, nếu có mối quan hệ này...”
“Giờ chúng ta không thể làm gì Diệp Bắc Phong được!”
Ông lão thứ tư âm u nói: “Nếu Diệp Bắc Minh không chết thì chúng ta ngủ không yên đâu!”
Ông lão thứ năm gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, phải giết chết Diệp Bắc Phong, nếu không đợi cậu ta biết chuyện thì cung Hạo Miểu chúng ta...”
Ông lão thứ sáu lại đề nghị: “Hay là chúng ta cầu hòa nhỉ? Tôi cứ luôn cảm thấy bất an không thôi...”
Câu nói ấy như một quả bom khiến cả phòng nổ tung.
“Cầu hỏa?”
“Không thể nào?”
Vô số trưởng lão phản đối đề nghị đó.
Có người còn khinh khỉnh nói: “Hừ, cung Hạo Miểu của chúng ta có lịch sử lâu đời, sao lại có thể cúi đầu cầu hòa chứ?”
“Đúng thế, không đời nào có chuyện cầu hòa đâu!”
Hơn trăm ông lão lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Cả phòng họp ồn ào náo nhiệt.
Ông lão ngồi ở vị trí tông chủ hét lên: “Đủ chưa!”
Một luồng khí thế khiếp người tỏa ra.
Rầm!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tông chủ cung Hạo Miểu rồi ngậm miệng ngồi yên.
Tông chủ cung Hạo Miễu phẫn nộ quát: “Nhìn xem, nhìn cái dáng vẻ của các người đi!”
“Chỉ là một tên Diệp Bắc Phong nhỏ nhoi mà đã dọa các người thành ra thế rồi!”
“Từ khi cung Hạo Miểu thành lập tới nay chưa từng sợ hãi bất kỳ thế lực nào!”
“Hơn nữa, nhà họ Bạch trong đất tổ truyền tin tới mong cung Hạo Miểu chúng ta làm người phát ngôn cho nhà họ Bạch ở Côn Lôn Hư!”
Tông chủ cung Hạo Miểu ngạo mạn nhìn xung quanh rồi nói: “Sau này, cung Hạo Miểu chúng ta sẽ trở thành thế lực hạng một không phải chuyện viển vông nữa!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tất cả các trưởng lão phấn khích nhìn tông chủ cung Hạo Miểu.
Lòng bọn họ cuộn trào sóng dữ.
Mong ước hơn một ngàn năm sắp trở thành sự thật rồi ư?
“Tông chủ, nhà họ Bạch nhờ chúng ta trở thành người phát ngôn của bọn họ thật sao?”, mọi người run rẩy hỏi.
Tông chủ cung Hạo Miểu vừa định trả lời.
Bỗng nhiên.
Ngoài phòng họp truyền tới một giọng nói: “Hồ tông chủ, các người ở đây bàn bạc cái gì thế? Sao náo nhiệt vậy nhỉ?”
Rầm!
Tất cả mọi người quay đầu nhìn cửa đại sảnh phòng họp.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên trẻ trung khoanh tay bước tới, mặt nở nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến người ta có một cảm giác đầy áp lực như thế đối diện với vực thẳm.
Điều càng khiến người ta khiếp hãi ấy là khí tức tỏa ra từ người thanh niên ấy lại là Võ Thần!
Người còn trẻ vậy mà đã là Võ Thần rồi sao?
Thật khó tin!
Phía sau người thanh niên đó có hai ông lão đang híp mắt như đang say giấc, nhưng khí tức hai người họ tỏa ra sâu không lường được.
Khí tức ấy khiến người ngoài không thể nào biết rõ cảnh giới thật sự của bọn họ.
“Thực lực của bọn họ trên cả Võ Thần rồi ư?”
Tất cả các trưởng lão của cung Hạo Miểu kinh ngạc há hốc mồm, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trong lòng bọn họ đã có đáp án.
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào chỗ sâu nhất.
Dòng dung nham nóng chảy đằng trước chảy quanh tỏa ra một làn nhiệt khủng khiếp đủ khiến người ta sôi trào.
Anh không hề lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng lấy tất cả nguyên liệu ra.
Một dòng suy nghĩ xoẹt qua đầu, kiếm Đoạn Long ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh.
“Gầm gừ...”
Một tiếng rồng ngâm truyền đến từ kiếm Đoạn Long.
Diệp Bắc Minh vuốt ve kiếm Đoạn Long nói: “Anh bạn già à, đừng vội nhé”.
“Hôm nay tôi sẽ sửa chữa lại anh bạn!”
Gầm!
Kiếm Đoạn Long gầm gừ như đang đáp lại Diệp Bắc Minh.
Anh nhấc tay lên.
Phần Thiên Chi Diễm hiện ra trong lòng bàn tay hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Anh không chút chần chừ luyện hóa tất cả nguyên liệu có mặt.
Vật liệu phụ trợ bị tan chảy rất dễ dàng.
Chỉ có mỗi một cục Hỗn Độn Hắc Kim kia vẫn không chút dấu hiệu bị tan chảy.
...
Cùng lúc đó.
Chuyện xảy ra với thương hội nhà họ Ngô đã lan truyền khác các thế lực từ hạng ba cho tới hạng một.
“Kiếm Chủ Kinh Thiên đã chết rồi à?”
Cả đế chủ Thanh Long cũng chết luôn?”
“Chẳng phải bọn họ đã qua đời từ lâu rồi à? Sao sống lại cả thế?”
“Đến cả tám Võ Thần mà cũng chưa thể giết chết sát thần Diệp Bắc Minh ư?”
Tin tức lan truyền khắp ngõ.
Cả Côn Lôn Hư chấn động, quả thật trời sập rồi.
Có người nói rằng: “Không chỉ có mỗi tám vị Võ Thần, trong tối còn có năm vị Võ Thần đều đã bị Diệp Bắc Minh ám sát trước cả rồi!”
“Ôi mẹ ơi...”
Những võ giả nghe được nguồn tin ấy đều khiếp hãi, lòng đầy rung động.
...
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng vừa mới xuống võ đài thì chợt nghe có người đang tranh luận kịch liệt.
Thế là hắn bèn sáp lại nghe.
Bọn họ đang bàn về những chuyện xảy ra gần đây.
Lôi Bằng nghẹn họng sững sờ: “Vãi chưởng, anh trai sát thần này lại sáng tạo vinh quang nữa rồi hả?”
“Trâu bò qua! Anh sát thần ơi!”
Vẻ mặt Lôi Bằng đầy sự ngưỡng mộ!
...
Thiên Kiếm Tông.
Tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên vẫn còn sống rồi lại hy sinh truyền tới.
Tin ấy khiến cả bầu không khí tại Thiên Kiếm Tông rơi vào âm u tĩnh mịch đến kinh người.
Trong đại điện.
Tông chủ của Thiên Kiếm Tông đang ở đó, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào.
Mục Thừa đứng trong đám đông mà người run rẩy không ngừng, hắn ta thầm thề rằng: mặc kệ Thiên Kiếm Tông quyết định đối xử với Diệp Bắc Minh như thế nào mình có chết cũng sẽ không đối địch với cậu ta.
Cuối cùng.
Tông chủ Thiên Kiếm Tông cất lời: “Đất tổ Côn Lôn Hư sắc mở ra rồi, Thiên Kiếm Tông có bao nhiêu người tiến vào trong đất tổ đều dựa vào lần kiểm tra này!”
Vậy mà tông chủ lựa chọn bỏ mặc tin tức Kiếm Chủ Kinh Thiên bỏ mạng.
Mọi người hơi ngạc nhiên.
Nhưng rồi bọn họ an lòng lại.
Giọng nói của tông chủ Thiên Kiếm Tông tiếp tục vang lên: “Mọi người chớ bị người ngoài ảnh hưởng, cần phải tập trung chuẩn bị cuộc kiểm tra tiến vào đất tổ vào mười ngày sau!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô to.
...
Trong đại sảnh họp bàn của cung Hạo Miểu.
Hơn trăm ông lão đang ngồi ở đó, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Bỗng nhiên.
Một ông lão trong đó bỗng lên tiếng: “Chết tiệt, tên Diệp Bắc Phong đó sao lại mạnh đến thế chứ?”
“Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Sao con trai của ả yêu nữ kia có thể sống đến tận bây giờ?”
“Nếu cậu ta biết chuyện năm đó thì cung Hạo Miểu chúng ta đi đời luôn đấy!”
Đôi mắt già cỗi của ông ta đỏ bừng, trong mắt tràn ngập những sợi tơ máu dữ tợn.
Một ông lão khác mở miệng nói: “Có ai người rằng tên đó trưởng thành đến tận bây giờ đâu!”
“Trước kia, khi cậu ta quậy tung trời thì chúng ta nên dốc hết sức ra tay giết chết cậu ta!”
“Bây giờ thì nói được gì nữa, chuyện đâu vào đó rồi!”
Ông lão thứ ba nói: “Nghe nói ở hiện trường còn có hai cô gái khiến cho sứ giả đến từ đất tổ rất kiêng dè!”
“Tôi nghi ngờ rằng hai cô gái đó đến từ đất tổ, nếu có mối quan hệ này...”
“Giờ chúng ta không thể làm gì Diệp Bắc Phong được!”
Ông lão thứ tư âm u nói: “Nếu Diệp Bắc Minh không chết thì chúng ta ngủ không yên đâu!”
Ông lão thứ năm gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, phải giết chết Diệp Bắc Phong, nếu không đợi cậu ta biết chuyện thì cung Hạo Miểu chúng ta...”
Ông lão thứ sáu lại đề nghị: “Hay là chúng ta cầu hòa nhỉ? Tôi cứ luôn cảm thấy bất an không thôi...”
Câu nói ấy như một quả bom khiến cả phòng nổ tung.
“Cầu hỏa?”
“Không thể nào?”
Vô số trưởng lão phản đối đề nghị đó.
Có người còn khinh khỉnh nói: “Hừ, cung Hạo Miểu của chúng ta có lịch sử lâu đời, sao lại có thể cúi đầu cầu hòa chứ?”
“Đúng thế, không đời nào có chuyện cầu hòa đâu!”
Hơn trăm ông lão lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Cả phòng họp ồn ào náo nhiệt.
Ông lão ngồi ở vị trí tông chủ hét lên: “Đủ chưa!”
Một luồng khí thế khiếp người tỏa ra.
Rầm!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tông chủ cung Hạo Miểu rồi ngậm miệng ngồi yên.
Tông chủ cung Hạo Miễu phẫn nộ quát: “Nhìn xem, nhìn cái dáng vẻ của các người đi!”
“Chỉ là một tên Diệp Bắc Phong nhỏ nhoi mà đã dọa các người thành ra thế rồi!”
“Từ khi cung Hạo Miểu thành lập tới nay chưa từng sợ hãi bất kỳ thế lực nào!”
“Hơn nữa, nhà họ Bạch trong đất tổ truyền tin tới mong cung Hạo Miểu chúng ta làm người phát ngôn cho nhà họ Bạch ở Côn Lôn Hư!”
Tông chủ cung Hạo Miểu ngạo mạn nhìn xung quanh rồi nói: “Sau này, cung Hạo Miểu chúng ta sẽ trở thành thế lực hạng một không phải chuyện viển vông nữa!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tất cả các trưởng lão phấn khích nhìn tông chủ cung Hạo Miểu.
Lòng bọn họ cuộn trào sóng dữ.
Mong ước hơn một ngàn năm sắp trở thành sự thật rồi ư?
“Tông chủ, nhà họ Bạch nhờ chúng ta trở thành người phát ngôn của bọn họ thật sao?”, mọi người run rẩy hỏi.
Tông chủ cung Hạo Miểu vừa định trả lời.
Bỗng nhiên.
Ngoài phòng họp truyền tới một giọng nói: “Hồ tông chủ, các người ở đây bàn bạc cái gì thế? Sao náo nhiệt vậy nhỉ?”
Rầm!
Tất cả mọi người quay đầu nhìn cửa đại sảnh phòng họp.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên trẻ trung khoanh tay bước tới, mặt nở nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến người ta có một cảm giác đầy áp lực như thế đối diện với vực thẳm.
Điều càng khiến người ta khiếp hãi ấy là khí tức tỏa ra từ người thanh niên ấy lại là Võ Thần!
Người còn trẻ vậy mà đã là Võ Thần rồi sao?
Thật khó tin!
Phía sau người thanh niên đó có hai ông lão đang híp mắt như đang say giấc, nhưng khí tức hai người họ tỏa ra sâu không lường được.
Khí tức ấy khiến người ngoài không thể nào biết rõ cảnh giới thật sự của bọn họ.
“Thực lực của bọn họ trên cả Võ Thần rồi ư?”
Tất cả các trưởng lão của cung Hạo Miểu kinh ngạc há hốc mồm, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trong lòng bọn họ đã có đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất