Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 536: Tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu
Diệp Bắc Minh trực tiếp thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đề phòng Vua tàn sát đổi ý: “Đúng rồi Sát sư phụ, những sư phụ khác đâu?”
“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.
Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”
“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
“Rời đi rồi?”
“Vì sao?”
Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”
Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”
“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ...”
Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”
Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.
“Đã đến lúc rời đi”.
“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”
Ông ta vừa dứt lời.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”
Các cô đưa hai tay chống nạnh: “Lần trước người cũng nói với bọn họ như vậy!”
Khuôn mặt già nua của Vua tàn sát đỏ lên: “Khụ khụ, Bắc Minh cũng đã trưởng thành, không có khả năng được các sư phụ các sư tỷ che chở cả đời được!”
“Chim ưng phải bay lên trời cao, trở thành diều hâu hùng bá một phương!”
“Hồ dữ phải về về núi rừng, trở thành vua của trăm loài thú!”
Diệp Bắc Minh còn đang vô cùng cảm động.
Vua tàn sát đã chuyển lời: “Tốc độ tu võ của con đã sắp vượt qua vi sư thời tuổi trẻ, ngay cả bộ dáng anh tuấn này cũng có một hai phần giống vi sư năm đó”.
Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng!
Đậu má!
Ngài đúng là không biết xấu hổ!
Vua tàn sát thở dài: “Con đã lớn dần lên, mấy lão già chúng ta cũng không còn gì phải lo lắng, dù sao vi sư cũng phải rời khỏi nơi này”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng: “Sư phụ, có thể không đi không?”
Bây giờ ngoại trừ bố mẹ ra thì người thân thiết nhất của anh chính là các sư phụ, sư tỷ.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu cũng đỏ mắt lên.
Vua tàn sát vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ con không muốn ra bên ngoài thế giới nhìn xem sao?”
“Long Quốc quá nhỏ, không chứa được con rồng lớn như con!”
“Côn Lôn Hư cũng chỉ là một dòng sông nhỏ thôi, thế giới bên ngoài mới là sân khấu lớn thực sự!”
“Nếu có một ngày, mấy lão già chúng ta ở bên ngoài nghe được ba chữ “Diệp Bắc Minh”, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác, đây là đồ nhi tốt của chúng ta!”
Vua tàn sát cả đời tu luyện đạo tàn sát!
Lạnh lùng vô tình!
Giờ phút này.
Ở sâu trong đôi mắt già nua lại có một vẻ dịu dàng thắm thiết.
Sống mũi Diệp Bắc Minh chua xót, rưng rưng nước mắt: “Sát sư phụ, đồ nhi đã biết”.
“Sẽ có một ngày nào đó, tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu!”
Vua tàn sát sửng sốt: “Hoàng triều Đại Chu?”
Tiếp theo, ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, đồ nhi ngoan, một ngày nào đó con sẽ biết hoàng triều Đại Chi vẫn còn chưa tính là cái gì!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Vua tàn sát lắc đầu: “Quên đi, về sau con sẽ biết”.
“Lấy thiên phú của con, ngày này tuyệt đối sẽ không quá xa!”
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: “Sát sư phụ, người có biết tung tích của mẹ con không?”
Anh có một loại trực giác, sư phụ của mình chắc chắn có biết mẹ mình.
Vua tàn sát trầm mặc một lát: “Ta biết, nhưng chúng ta đã đồng ý với một người về chuyện này, cho nên không thể nói cho con được”.
“Đáp án mà con muốn biết, tự con phải đi tìm!”
Điều khiến Vua tàn sát bất ngờ chính là.
Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Được, con biết rồi”.
Vua tàn sát kinh ngạc: “Con không hỏi tiếp à?”
Diệp Bắc Minh cười: “Con sẽ không khiến Sát sư phụ phải khó xử”.
Vua tàn sát vừa lòng gật đầu: “Đồ nhi ngoan!”
Diệp Bắc Minh biết, việc Sát sư phụ rời đi đã không thể thay đổi được, liền hỏi: “Sát sư phụ, con muốn biết lúc trước là ai phong ấn mọi người ở trong này?”
Vua tàn sát sửng sốt.
Đột nhiên.
Ông ta trầm mặc hồi lâu.
Sau đó mới phun ra một cái tên: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư?”
Vua tàn sát trả lời: “Đúng vậy, người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sát sư phụ, rốt cuộc người đứng đầu Côn Lôn Hư là ai?”
Vua tàn sát nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Một vị cường giả vô cùng đáng sợ, cho dù là vi sư cũng phải thấy không bằng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư cường đại như vậy sao?”
“Đúng là rất mạnh”.
Vua tàn sát gật đầu.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng dao động: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư lại có thể nhốt cả 99 sư phụ ở đây, chẳng phải thực lực nghịch thiên sao?”
Vua tàn sát lại lắc đầu: “Cũng không phải nghịch thiên, chúng ta bị người này hãm hại”.
“Hãm hại?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.
Vua tàn sát chủ thở dài một tiếng: “Chúng ta đánh cuộc thua người này, cho nên mới phải canh giữ ở đây”.
“Nếu không chỉ là Côn Lôn Hư, sao có thể nhốt được chúng ta?”
“Được rồi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã có thể an tâm rời đi”.
Diệp Bắc Minh càng khó hiểu: “Nhiệm vụ?”
Vua tàn sát cười: “Bồi dưỡng ra người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo!”
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Tiếp theo.
Anh giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng co rút: “Đậu má, theo ý của Sát sư phụ, không phải người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo chính là con chứ?”
“Không sai!”
Vua tàn sát cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh.
Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng!
Diệp Bắc Minh còn muốn hỏi nữa, trong tay Vua tàn sát đột nhiên hiện ra một bảo thạch, lấp lánh hào quang.
Ông ta khẽ thay đổi sắc mặt: “Được rồi thằng nhóc thối, thời gian không còn nhiều lắm, ta phải đi đây”.
“Nếu còn vấn đề gì khác, đợi đến khi con nhìn thấy người đứng đầu Côn Lôn Hư có thể tự hỏi!”
Vèo!
Tiếp theo.
Vua tàn sát hóa thành một ánh hào quang đỏ như máu, bay lên không chạy mất hút.
“Sát sư phụ!”
“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.
Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”
“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
“Rời đi rồi?”
“Vì sao?”
Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”
Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”
“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ...”
Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”
Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.
“Đã đến lúc rời đi”.
“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”
Ông ta vừa dứt lời.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”
Các cô đưa hai tay chống nạnh: “Lần trước người cũng nói với bọn họ như vậy!”
Khuôn mặt già nua của Vua tàn sát đỏ lên: “Khụ khụ, Bắc Minh cũng đã trưởng thành, không có khả năng được các sư phụ các sư tỷ che chở cả đời được!”
“Chim ưng phải bay lên trời cao, trở thành diều hâu hùng bá một phương!”
“Hồ dữ phải về về núi rừng, trở thành vua của trăm loài thú!”
Diệp Bắc Minh còn đang vô cùng cảm động.
Vua tàn sát đã chuyển lời: “Tốc độ tu võ của con đã sắp vượt qua vi sư thời tuổi trẻ, ngay cả bộ dáng anh tuấn này cũng có một hai phần giống vi sư năm đó”.
Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng!
Đậu má!
Ngài đúng là không biết xấu hổ!
Vua tàn sát thở dài: “Con đã lớn dần lên, mấy lão già chúng ta cũng không còn gì phải lo lắng, dù sao vi sư cũng phải rời khỏi nơi này”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng: “Sư phụ, có thể không đi không?”
Bây giờ ngoại trừ bố mẹ ra thì người thân thiết nhất của anh chính là các sư phụ, sư tỷ.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu cũng đỏ mắt lên.
Vua tàn sát vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ con không muốn ra bên ngoài thế giới nhìn xem sao?”
“Long Quốc quá nhỏ, không chứa được con rồng lớn như con!”
“Côn Lôn Hư cũng chỉ là một dòng sông nhỏ thôi, thế giới bên ngoài mới là sân khấu lớn thực sự!”
“Nếu có một ngày, mấy lão già chúng ta ở bên ngoài nghe được ba chữ “Diệp Bắc Minh”, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác, đây là đồ nhi tốt của chúng ta!”
Vua tàn sát cả đời tu luyện đạo tàn sát!
Lạnh lùng vô tình!
Giờ phút này.
Ở sâu trong đôi mắt già nua lại có một vẻ dịu dàng thắm thiết.
Sống mũi Diệp Bắc Minh chua xót, rưng rưng nước mắt: “Sát sư phụ, đồ nhi đã biết”.
“Sẽ có một ngày nào đó, tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu!”
Vua tàn sát sửng sốt: “Hoàng triều Đại Chu?”
Tiếp theo, ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, đồ nhi ngoan, một ngày nào đó con sẽ biết hoàng triều Đại Chi vẫn còn chưa tính là cái gì!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Vua tàn sát lắc đầu: “Quên đi, về sau con sẽ biết”.
“Lấy thiên phú của con, ngày này tuyệt đối sẽ không quá xa!”
Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: “Sát sư phụ, người có biết tung tích của mẹ con không?”
Anh có một loại trực giác, sư phụ của mình chắc chắn có biết mẹ mình.
Vua tàn sát trầm mặc một lát: “Ta biết, nhưng chúng ta đã đồng ý với một người về chuyện này, cho nên không thể nói cho con được”.
“Đáp án mà con muốn biết, tự con phải đi tìm!”
Điều khiến Vua tàn sát bất ngờ chính là.
Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Được, con biết rồi”.
Vua tàn sát kinh ngạc: “Con không hỏi tiếp à?”
Diệp Bắc Minh cười: “Con sẽ không khiến Sát sư phụ phải khó xử”.
Vua tàn sát vừa lòng gật đầu: “Đồ nhi ngoan!”
Diệp Bắc Minh biết, việc Sát sư phụ rời đi đã không thể thay đổi được, liền hỏi: “Sát sư phụ, con muốn biết lúc trước là ai phong ấn mọi người ở trong này?”
Vua tàn sát sửng sốt.
Đột nhiên.
Ông ta trầm mặc hồi lâu.
Sau đó mới phun ra một cái tên: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư?”
Vua tàn sát trả lời: “Đúng vậy, người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sát sư phụ, rốt cuộc người đứng đầu Côn Lôn Hư là ai?”
Vua tàn sát nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Một vị cường giả vô cùng đáng sợ, cho dù là vi sư cũng phải thấy không bằng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư cường đại như vậy sao?”
“Đúng là rất mạnh”.
Vua tàn sát gật đầu.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng dao động: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư lại có thể nhốt cả 99 sư phụ ở đây, chẳng phải thực lực nghịch thiên sao?”
Vua tàn sát lại lắc đầu: “Cũng không phải nghịch thiên, chúng ta bị người này hãm hại”.
“Hãm hại?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.
Vua tàn sát chủ thở dài một tiếng: “Chúng ta đánh cuộc thua người này, cho nên mới phải canh giữ ở đây”.
“Nếu không chỉ là Côn Lôn Hư, sao có thể nhốt được chúng ta?”
“Được rồi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã có thể an tâm rời đi”.
Diệp Bắc Minh càng khó hiểu: “Nhiệm vụ?”
Vua tàn sát cười: “Bồi dưỡng ra người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo!”
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Tiếp theo.
Anh giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng co rút: “Đậu má, theo ý của Sát sư phụ, không phải người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo chính là con chứ?”
“Không sai!”
Vua tàn sát cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh.
Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng!
Diệp Bắc Minh còn muốn hỏi nữa, trong tay Vua tàn sát đột nhiên hiện ra một bảo thạch, lấp lánh hào quang.
Ông ta khẽ thay đổi sắc mặt: “Được rồi thằng nhóc thối, thời gian không còn nhiều lắm, ta phải đi đây”.
“Nếu còn vấn đề gì khác, đợi đến khi con nhìn thấy người đứng đầu Côn Lôn Hư có thể tự hỏi!”
Vèo!
Tiếp theo.
Vua tàn sát hóa thành một ánh hào quang đỏ như máu, bay lên không chạy mất hút.
“Sát sư phụ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất