Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 555: Ai dám làm trái sẽ có kết cục như người này
Đan Hoàng nhìn thấy cháu trai bị thương cũng rất chấn động, căn bản không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám ra tay như thế!
Ông ta quát lên một tiếng lớn: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là..."
Ông ta còn chưa kịp nói ra hai chữ "to gan".
Diệp Bắc Minh đã nhấc chân, đạp mạnh lên đầu Lý Thiên Quân!
"Ầm!"
Ngay trước mặt hơn một triệu người, đầu của Lý Thiên Quân nổ tung giống như là dưa hấu!
Đan Hoàng gào thét một tiếng: "Không!"
Trái tim của ông ta như muốn nổ tung, suýt nữa đau lòng đến chết: "Không, không, không!"
"Cháu trai, Thiên Quân! Không!"
"Diệp Bắc Minh,
Cậu dám giết cháu của tôi?"
Đan Hoàng giận dữ gào thét giống như một con dã thú!
"Đậu má!"
"Sao cậu ta dám giết cháu trai của Đan Hoàng?"
"Đây là muốn nghịch thiên sao?"
"Trời!"
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, cả người tê dại!
Con ngươi Tiêu Đạo Sơn co vào một chút: "Cái gì?"
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới, Diệp Bắc Minh vừa ra tay đã giết Lý Thiên Quân!
Hoàng Phủ Nguyệt cũng khó có thể tin: "Ông xã, tên nhóc này... Quá ngoài dự đoán của mọi người!"
Tiêu Nhã Phi nuốt nước miếng một cái: "Ngoài dự đoán sao? Tại sao con lại có cảm giác đây chính là tính cách của anh ấy vậy!"
Tiêu Dung Phi gật đầu thật mạnh: "Ngoài dự đoán cũng là hợp lý!"
"Đậu má mẹ nó, anh Sát Thần đúng là trâu bò!"
Lôi Bằng gần như muốn bất tỉnh!
Đan Hoàng!
Đây là cháu trai của Đan Hoàng đó!
Anh Sát Thần vừa ra tay, thế mà lại trực tiếp giết chết!
Còn là giết chết ở ngay trước mặt triệu người, đúng là nghịch thiên!
"Phù phù phù!"
Sau lần sôi trào ngắn ngủi!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người hô hấp khó khăn, khiếp sợ nhìn tất cả!
Đan Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu: "Diệp Bắc Minh, cậu dám giết cháu trai tôi!"
"Lão phu lấy tên tuổi Đan Hoàng để thề, bắt đầu từ hôm nay, không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhất định phải khiến cậu nợ máu trả bằng máu!"
Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run!
Lời thề của một vị Đan Hoàng, Sát Thần có thể ngăn cản sao?
Đối mặt với uy hiếp của Đan Hoàng.
Diệp Bắc Minh không thèm để ý!
Anh tiện tay trị liệu thương thế cho Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải.
"Cái gì?"
Đám người ngây ra.
Đan Hoàng càng nổi giận lôi đình!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Đan Hoàng: "Không cần, ông không có cơ hội đó đâu!"
Ầm ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Đám người chỉ cảm thấy trước mắt như có một tia chớp xuất hiện.
"Vèo!"
Thế mà Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Đan Hoàng, đánh một quyền về phía trái tim của Đan Hoàng!
Ông ta quát to một tiếng: "Nhóc con, mẹ nó cậu dám ngông cuồng vậy sao!"
"Muốn chết!"
"Đờ mờ, cả đời lão phu chưa bao giờ thấy hậu bối nào ngông cuồng như vậy!"
Xung quanh Đan Hoàng, bốn lão già đồng thời đứng lên, lộ ra vẻ mặt nổi giận!
Ầm!
Bốn nắm đấm đồng thời lao ra!
Đều là cảnh giới Tiên Thiên!
Ầm!
Một quyền của Diệp Bắc Minh va chạm với bốn quyền, một khí tức kinh khủng nổ tung.
Bốn phía khán đài như có sóng to gió lớn!
"Chạy mau!"
Đám người tu võ xung quanh vô cùng sợ hãi, nhao nhao lui lại.
Ầm!
Đài cao dưới chân Đan Hoàng nổ tung, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Bốn lão già cảnh giới Tiên Thiên cũng bay ra ngoài, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, vẻ mặt không dám tin!
Một quyền của Diệp Bắc Minh lại có thể đối kháng với bốn võ giả Tiên Thiên?
Trong nháy mắt bốn Tiên Thiên bay ra ngoài, Đan Hoàng đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Anh bước ra một bước, đứng trước người Đan Hoàng!
Sau đó nhẹ nhàng khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện ở lòng bàn tay!
Đan Hoàng hoàn toàn ngây ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, cậu muốn làm gì?"
"Lão phu là Đan Hoàng!"
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Tôi giết Đan Hoàng đấy!"
"Cậu muốn giết tôi?"
Con ngươi Đan Hoàng kịch liệt co rút.
Cơn giận vì cái chết của Lý Thiên Quân trong nháy mắt đã biến mất!
Thay vào đó là kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi: "Cậu dám giết tôi?"
Khi ông ta vừa dứt lời.
Kiếm Đoạn Long đã trả lời ông ta!
Vèo!
Một kiếm quét ngang tới!
Đầu của Đan Hoàng bay lên cao cao!
Giờ phút này.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh!
Sau khi bốn lão già của Long Đường bị đánh lui, vừa định xông lên liền nhìn thấy Đan Hoàng bị chém bay đầu, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, không nhịn được run rẩy một chút!
"A!"
Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.
"Trời ạ!"
Vô số người kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, tê cả da đầu, toàn thân run rẩy, da gà cả người nổi lên!
"Đậu má!"
Tiêu Đạo Sơn cũng không nhịn được tuôn ra một câu chửi bậy.
Vụt!
Lập tức đứng lên.
Không chỉ là ông ta, rất nhiều người tu võ cũng đều khiếp sợ đứng dậy!
Đan Hoàng... chết rồi?
Bọn họ biết Sát Thần ngông cuồng, nhưng cũng không nghĩ tới lại ngông cuồng như thế!
Đại trưởng lão Long Đường giận dữ vỗ bàn đứng dậy, sát ý lạnh như băng gần như ngưng tụ thành thực chất: "Diệp Bắc Minh, Đan Hoàng là người mà Long Đường cung phụng, cậu dám giết ông ta ư?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: "Long Đường? Là rác rưởi gì vậy?"
"Ở trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, cho dù là đầu rồng cũng phải quỳ xuống!"
"Thành Côn Luân là địa bàn của tôi, tới tham gia hội đấu giá của tôi thì phải làm theo quy củ của tôi!"
Tay anh cầm đầu Đan Hoàng.
Trở về trên đài đấu giá!
Tiện tay vứt xuống đất.
Vô cùng ngông cuồng!
Vô cùng phách lối!
Anh giận dữ hét lên như hổ gầm rồng kêu: "Ai dám làm trái sẽ có kết cục như người này!"
Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng lên tới đỉnh điểm: "Còn có ai không phục không?"
Giờ phút này.
Khí thế của Diệp Bắc Minh lao thẳng lên trời, nghiền ép tất cả!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, không ai dám phát ra một tiếng nào!
"Chủ nhân!"
"Thiếu chủ!"
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong kích động suýt nữa ngất đi.
Cảm giác nghiền ép tất cả, không quan tâm đến gì này.
Thoải mái!
Mẹ nó đúng là quá sung sướng!
"Cậu..."
Con ngươi đại trưởng lão Long Đường co lại, mặt trầm như nước.
Ông ta quát lên một tiếng lớn: "Diệp Bắc Minh, cậu đúng là..."
Ông ta còn chưa kịp nói ra hai chữ "to gan".
Diệp Bắc Minh đã nhấc chân, đạp mạnh lên đầu Lý Thiên Quân!
"Ầm!"
Ngay trước mặt hơn một triệu người, đầu của Lý Thiên Quân nổ tung giống như là dưa hấu!
Đan Hoàng gào thét một tiếng: "Không!"
Trái tim của ông ta như muốn nổ tung, suýt nữa đau lòng đến chết: "Không, không, không!"
"Cháu trai, Thiên Quân! Không!"
"Diệp Bắc Minh,
Cậu dám giết cháu của tôi?"
Đan Hoàng giận dữ gào thét giống như một con dã thú!
"Đậu má!"
"Sao cậu ta dám giết cháu trai của Đan Hoàng?"
"Đây là muốn nghịch thiên sao?"
"Trời!"
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, cả người tê dại!
Con ngươi Tiêu Đạo Sơn co vào một chút: "Cái gì?"
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới, Diệp Bắc Minh vừa ra tay đã giết Lý Thiên Quân!
Hoàng Phủ Nguyệt cũng khó có thể tin: "Ông xã, tên nhóc này... Quá ngoài dự đoán của mọi người!"
Tiêu Nhã Phi nuốt nước miếng một cái: "Ngoài dự đoán sao? Tại sao con lại có cảm giác đây chính là tính cách của anh ấy vậy!"
Tiêu Dung Phi gật đầu thật mạnh: "Ngoài dự đoán cũng là hợp lý!"
"Đậu má mẹ nó, anh Sát Thần đúng là trâu bò!"
Lôi Bằng gần như muốn bất tỉnh!
Đan Hoàng!
Đây là cháu trai của Đan Hoàng đó!
Anh Sát Thần vừa ra tay, thế mà lại trực tiếp giết chết!
Còn là giết chết ở ngay trước mặt triệu người, đúng là nghịch thiên!
"Phù phù phù!"
Sau lần sôi trào ngắn ngủi!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người hô hấp khó khăn, khiếp sợ nhìn tất cả!
Đan Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu: "Diệp Bắc Minh, cậu dám giết cháu trai tôi!"
"Lão phu lấy tên tuổi Đan Hoàng để thề, bắt đầu từ hôm nay, không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhất định phải khiến cậu nợ máu trả bằng máu!"
Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run!
Lời thề của một vị Đan Hoàng, Sát Thần có thể ngăn cản sao?
Đối mặt với uy hiếp của Đan Hoàng.
Diệp Bắc Minh không thèm để ý!
Anh tiện tay trị liệu thương thế cho Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải.
"Cái gì?"
Đám người ngây ra.
Đan Hoàng càng nổi giận lôi đình!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Đan Hoàng: "Không cần, ông không có cơ hội đó đâu!"
Ầm ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Đám người chỉ cảm thấy trước mắt như có một tia chớp xuất hiện.
"Vèo!"
Thế mà Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Đan Hoàng, đánh một quyền về phía trái tim của Đan Hoàng!
Ông ta quát to một tiếng: "Nhóc con, mẹ nó cậu dám ngông cuồng vậy sao!"
"Muốn chết!"
"Đờ mờ, cả đời lão phu chưa bao giờ thấy hậu bối nào ngông cuồng như vậy!"
Xung quanh Đan Hoàng, bốn lão già đồng thời đứng lên, lộ ra vẻ mặt nổi giận!
Ầm!
Bốn nắm đấm đồng thời lao ra!
Đều là cảnh giới Tiên Thiên!
Ầm!
Một quyền của Diệp Bắc Minh va chạm với bốn quyền, một khí tức kinh khủng nổ tung.
Bốn phía khán đài như có sóng to gió lớn!
"Chạy mau!"
Đám người tu võ xung quanh vô cùng sợ hãi, nhao nhao lui lại.
Ầm!
Đài cao dưới chân Đan Hoàng nổ tung, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Bốn lão già cảnh giới Tiên Thiên cũng bay ra ngoài, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, vẻ mặt không dám tin!
Một quyền của Diệp Bắc Minh lại có thể đối kháng với bốn võ giả Tiên Thiên?
Trong nháy mắt bốn Tiên Thiên bay ra ngoài, Đan Hoàng đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Anh bước ra một bước, đứng trước người Đan Hoàng!
Sau đó nhẹ nhàng khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện ở lòng bàn tay!
Đan Hoàng hoàn toàn ngây ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, cậu muốn làm gì?"
"Lão phu là Đan Hoàng!"
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Tôi giết Đan Hoàng đấy!"
"Cậu muốn giết tôi?"
Con ngươi Đan Hoàng kịch liệt co rút.
Cơn giận vì cái chết của Lý Thiên Quân trong nháy mắt đã biến mất!
Thay vào đó là kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi: "Cậu dám giết tôi?"
Khi ông ta vừa dứt lời.
Kiếm Đoạn Long đã trả lời ông ta!
Vèo!
Một kiếm quét ngang tới!
Đầu của Đan Hoàng bay lên cao cao!
Giờ phút này.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh!
Sau khi bốn lão già của Long Đường bị đánh lui, vừa định xông lên liền nhìn thấy Đan Hoàng bị chém bay đầu, ai nấy đều sững sờ tại chỗ, không nhịn được run rẩy một chút!
"A!"
Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.
"Trời ạ!"
Vô số người kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, tê cả da đầu, toàn thân run rẩy, da gà cả người nổi lên!
"Đậu má!"
Tiêu Đạo Sơn cũng không nhịn được tuôn ra một câu chửi bậy.
Vụt!
Lập tức đứng lên.
Không chỉ là ông ta, rất nhiều người tu võ cũng đều khiếp sợ đứng dậy!
Đan Hoàng... chết rồi?
Bọn họ biết Sát Thần ngông cuồng, nhưng cũng không nghĩ tới lại ngông cuồng như thế!
Đại trưởng lão Long Đường giận dữ vỗ bàn đứng dậy, sát ý lạnh như băng gần như ngưng tụ thành thực chất: "Diệp Bắc Minh, Đan Hoàng là người mà Long Đường cung phụng, cậu dám giết ông ta ư?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: "Long Đường? Là rác rưởi gì vậy?"
"Ở trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, cho dù là đầu rồng cũng phải quỳ xuống!"
"Thành Côn Luân là địa bàn của tôi, tới tham gia hội đấu giá của tôi thì phải làm theo quy củ của tôi!"
Tay anh cầm đầu Đan Hoàng.
Trở về trên đài đấu giá!
Tiện tay vứt xuống đất.
Vô cùng ngông cuồng!
Vô cùng phách lối!
Anh giận dữ hét lên như hổ gầm rồng kêu: "Ai dám làm trái sẽ có kết cục như người này!"
Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng lên tới đỉnh điểm: "Còn có ai không phục không?"
Giờ phút này.
Khí thế của Diệp Bắc Minh lao thẳng lên trời, nghiền ép tất cả!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, không ai dám phát ra một tiếng nào!
"Chủ nhân!"
"Thiếu chủ!"
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong kích động suýt nữa ngất đi.
Cảm giác nghiền ép tất cả, không quan tâm đến gì này.
Thoải mái!
Mẹ nó đúng là quá sung sướng!
"Cậu..."
Con ngươi đại trưởng lão Long Đường co lại, mặt trầm như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất