Đồ Ngốc

Chương 37: Phiên ngoại 1: BẢY THÁNG

Trước Sau
Khi yêu thai được bảy tháng, bụng Úc Ninh đã lớn lắm rồi.

Đứa bé kia rất biết cách giày vò, không chút kiêng kỵ bòn rút chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ để lớn lên, khung xương Úc Ninh vốn nhỏ nhắn, nuôi được mấy lạng thịt thì bị giày vò hết sạch, đúng như Tạ Trản nói, sức sống đều bị yêu thai rút đi hơn phân nửa, cả người gầy gò xanh xao, chỉ có bụng nhô cao tròn trịa.

Bụng nặng nề thỉnh thoảng còn đau nhói nên y ngủ không ngon, ban ngày cũng thường xuyên mê man.

Khi Tạ Trản từ gian ngoài đi vào thì trông thấy Úc Ninh mặc y phục màu trắng nằm trên ghế trúc, hai mắt nhắm nghiền, một tay ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu ngây thơ, Tạ Trản đứng nhìn một lát mới chậm rãi tới gần.

Úc Ninh còn trẻ, tâm trí non nớt, bây giờ có con lại đột nhiên trở nên thành thục, trên người toát ra vẻ thanh khiết ôn nhu khiến người ta chỉ muốn ngắm mãi, vừa muốn phá hủy sự thuần khiết này vừa muốn nâng niu bảo vệ.

Tạ Trản đưa tay sờ mặt y, Úc Ninh mơ màng gọi Tạ Trản, nghe hắn đáp lại mới chậm chạp nhích tới cọ vào người hắn.

Có lần Úc Ninh vô tình trông thấy bộ dạng mang thai của mình, thật sự không tính là dễ coi, tâm tư y luôn nhạy cảm nên cảm thấy bộ dạng này quá xấu, buồn rầu hết mấy ngày.

Tạ Trản dở khóc dở cười, Úc Ninh còn không cho Tạ Trản đụng vào, giận dỗi muốn chia giường ngủ riêng với Tạ Trản, nhưng ban đêm mình lại chịu không được, nữ huyệt chảy nước, tính khí cũng cứng rắn. Úc Ninh đã quen ăn ngon, lúc mang thai dục vọng càng nhiều, nâng cao tính khí cọ xát chăn đệm, mò mẫm sờ soạng hồi lâu cũng bắn không ra, ủy khuất đến độ rơi nước mắt.

Một cánh cửa làm sao ngăn được Tạ Trản.

Hắn đứng cạnh giường không nói một lời mà chỉ nhìn Úc Ninh bị tình dục giày vò khổ sở, sắc mặt hờ hững làm cho Úc Ninh vừa bần thần vừa si mê.

Tạ Trản quyết tâm phải phạt y.



Đến khi Úc Ninh nhịn không được nữa ôm bụng lớn bò tới chỗ hắn, chóp mũi và gương mặt đều ửng đỏ, nước mắt ướt đẫm, nghẹn ngào gọi Tạ Trản, gọi tướng công, bảo hắn giúp y một chút, mau cứu y.

Tạ Trản đứng bất động hỏi y, "Chẳng phải không quan tâm ta sao?"

Úc Ninh khóc nức nở cọ lên bụng hắn, dưới hông dâm đãng đáng thương, miệng ấp úng nói muốn tướng công.

Tạ Trản chưa tiến vào Úc Ninh mà chỉ đè y xuống giường hôn khắp thân thể y, thiếu niên nhỏ gầy, làn da trắng nõn, vì mang yêu thai nên hiện ra những dấu vết xấu xí, cả người đẫm mồ hôi và dục vọng, nhìn vừa đơn thuần vừa dụ hoặc.

Tạ Trản chỉ liếm hôn cũng đủ làm y cao trào mấy lần, từng tấc da thịt như bị đánh dấu, xấu xí cũng là của Tạ Trản, xinh đẹp cũng là của Tạ Trản, y như khúc gỗ trôi dạt vào bờ, cả thể xác lẫn tinh thần trong phút chốc bình yên lại, sảng khoái muốn chết.

Phút cuối cùng, Tạ Trản mới ôm eo Úc Ninh để y ngồi trên người mình chậm rãi nuốt âm hành, vừa hôn vành tai y vừa nói, "Không ai xinh đẹp bằng Ninh Ninh cả."

Thanh âm khích lệ khiến tâm hồn Úc Ninh điên đảo.

Úc Ninh quá gầy, lồng ngực tái nhợt lộ rõ xương sườn, nhuộm màu đỏ của dục vọng càng lộ ra vẻ mong manh yếu ớt. Vì mang thai nên núm vú nho nhỏ cũng lớn ra như thiếu nữ dậy thì, thanh tú đáng yêu, vừa đau vừa căng.

Tạ Trản rất thích hai vú nhỏ này của y, không ngậm trong miệng thì cũng nắm trong tay xoa bóp.

Úc Ninh hoảng hốt nhớ lại trước kia Tạ Trản nói, ngu ngơ hỏi, "Tướng công, có phải sinh sữa rồi không?"

Tạ Trản nghe vậy liền cắn núm vú, đầu lưỡi ấn ép trêu chọc, kích thích Úc Ninh ôm đầu hắn rên rỉ, Tạ Trản khàn giọng hỏi, "Căng không?"



Úc Ninh ngượng ngùng vâng dạ, vừa ngọt vừa mềm, Tạ Trản uống sữa của y, vừa mút vừa liếm, thỉnh thoảng còn cắn một cái, hồn phách cũng bay mất, mồ hôi chảy ròng ròng ôm chặt Tạ Trản, giống như khích lệ hắn hút ra sữa.

Hai vú nhỏ được Tạ Trản sủng ái thưởng thức càng thêm mẫn cảm không chịu nổi, y phục may từ vải mềm nhưng cọ xát vào núm vú vừa đỏ vừa bỏng cũng thấy đau.

Sau đó Tạ Trản không biết lấy đâu ra cái yếm dỗ dành Úc Ninh mặc vào rồi tự tay buộc dây, yếm đỏ lộ ra làn da tuyết trắng đẹp điên đảo.

Úc Ninh lại xấu hổ không thôi, đầu óc hỗn loạn, vô thức muốn kéo xuống nhưng đột nhiên run lên, Tạ Trản nắm lấy cổ tay y nói đừng động, giọng nói trầm ấm ôn hòa khiến trái tim Úc Ninh hốt hoảng, giống như bị mãnh thú để mắt tới.

Đêm đó đúng là như thế, Tạ Trản trở nên mất khống chế, Úc Ninh cảm thấy mình sắp bị Tạ Trản ăn hết sạch, hai núm vú sưng đỏ không thể đụng vào, về sau lại chảy ra sữa, sữa tươi ngai ngái đọng trên núm vú như mã não nhìn dâm mỹ không chịu được.

Tạ Trản chơi đùa y đến khi toàn thân đều ướt đẫm, suýt nữa còn bài tiết không kiềm chế trên giường mới tạm thời buông tha, cổ họng Úc Ninh đều khàn đi, sữa cũng bị hút hết sạch, mơ màng níu lấy bả vai Tạ Trản xin tha.

Tạ Trản thở hổn hển hôn y trấn an, cầm tay Úc Ninh vuốt ve hắn hồi lâu mới bắn ra giữa hai chân ướt sũng của y.

Úc Ninh mệt mỏi đến nỗi mắt mở không ra, Tạ Trản đưa tay xoa mặt y, ánh mắt rơi vào cái bụng to tròn nửa ngày mới dời mắt đi.

Giao thừa đêm đó nhờ yêu thai làm trung gian, rốt cuộc bấc đèn cũng thuận lợi đưa vào người Úc Ninh, không hề phát sinh rắc rối gì.

Tạ Trản chưa nói cho Úc Ninh biết.

Hắn nghĩ thời gian còn dài, chờ xuân đi thu đến, cỏ cây héo khô lại tái sinh, chờ Úc Ninh giật mình phát hiện lẽ ra mình đã tóc bạc trắng xoá nhưng vẫn còn là thiếu niên xinh đẹp thì lại từ từ nói cho y biết cũng không muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau