Độ Ngọt Là Không

Chương 4

Trước Sau
Edit: Dajiangyou

Beta: Jessica & Gỗ Mục

Bữa cơm này tôi ăn cũng chẳng ngon lành gì. Tôi không hiểu được Lâm Thiếu Bân rốt cuộc có ý gì. Theo lý mà nói, hôm nay cũng đâu phải "ngày kỷ niệm " gì gì đó—— tuy rằng với thân phận của tôi, trải qua mấy ngày này có chút không danh chính ngôn thuận, nhưng tôi là người có tâm với nghề, nên ngày nào nên nhớ tôi đều ghi nhớ trong lòng. Còn nhớ rõ hơn kịch bản của mấy bộ phim tôi từng đóng. Lâm Thiếu Bân rót cho tôi ly rượu. Chất lỏng thuần hương đong đưa trong ly được đưa đến trước mặt tôi, tôi cũng đành phải đưa tay ra lấy.

Buổi sáng Lâm Dĩnh đã ăn no, còn ở trong xe ngủ thêm nửa ngày, giờ phút này cô nàng giống như một chú khỉ nhỏ tràn đầy sức sống, nếu không có Lâm Thiếu Bân ở đây trấn áp, chỉ sợ cô nàng đã sớm chạy đi khắp nơi rồi. Tuy rằng, khi nhìn thấy Lâm Thiếu Bân bé sẽ nhào vào lòng anh rồi ngọt ngào gọi "Ba ơi!" Nhưng tôi nghĩ bé vẫn có chút sợ hãi xa lạ với người cha ruột này.

Bởi vậy, lúc này ngồi ở đó cô nàng cũng chỉ dám uốn éo biên độ nhỏ thôi. Khi con bé phát hiện tôi đang uống rượu, lực tập trung vào đĩa khoai tây crinkle cut (*) đang bị đâm nát kia cũng dời đi, cô nàng hớn hở vươn bàn tay béo ú chỉ vào tôi nói:

– Nam Nam đang uống rượu kìa.

—— Giống như phát hiện ra châu lục mới, tiểu cô nương còn muốn chia sẻ phát hiện này với Lâm Thiếu Bân nữa chớ.

– Ba ơi!!

Lâm Dĩnh hưng phấn tới nỗi thiếu chút nữa từ ghế trên ngã xuống.

– Ba ơi ba nhìn mặt Nam Nam đỏ hết rồi kìa!

(*) Khoai tây crinkle cut

————————- Đây là H ————————

Hôm sau, khi từ trong mộng tỉnh lại, tôi quả thực hoài nghi tối hôm trước có phải lại bị kẻ thù là Lâm Thiếu Bân trói lại đánh một trận hay không, toàn thân xương cốt đau nhức, chờ tới khi tôi giống như tên mộng du vào nhà vệ sinh xong, quả thật là bị cái cổ của mình làm sang chấn tâm lý luôn.

Đệch mợ Lâm Thiếu Bân là zombie biến chủng à! của người ta là trồng dâu tây, còn của ông này là giác hơi (*) thì có, sao tôi dám gặp người khác đây trời ơi!?



(*) Giác hơi:

Tôi thấy Lâm Thiếu Bân vô cùng hiểu rõ hành vi sai lầm này của mình, cho nên mới sáng sớm đã chuồn rồi.

Hôm nay là thứ hai nên Lâm Dĩnh phải đi học, biệt thự trống rỗng chỉ còn một mình tôi, cũng may phòng bếp có chừa lại bữa sáng cho tôi, cũng không biết mới sáng sớm quản gia đi đâu rồi, tôi đoán chắc là đang đi giày vò bãi cỏ trong hoa viên, nhưng tôi cũng đâu muốn mất mặt. Cẩn thận mặc thêm một cái áo len cổ lọ, tôi cảm thấy hôm nay phải cà thẻ của Lâm Thiếu Bân mua thêm vài cái áo len cổ cao mới được.

Đây là cái giá ổng phải trả khi làm tôi xuất huyết dưới da!

Lúc Triệu Tịnh gọi đến tôi đang ừng ực ừng ực húp cháo. Công nhận là dùng lửa nhỏ ninh bong bóng cá trong một đêm ăn rất ngon, tôi gian nan lấy ngón út nhấn điện thoại, nghe thấy giọng nói tràn ngập chất vấn của Triệu Tịnh nói:

– Tại sao lại không nghe điện thoại?!

Vấn đề này tôi rất khó mở miệng, không lẽ nói " cô biết đó, kim chủ tôi là thanh niên trai tráng, ở một số phương diện, nhu cầu tương đối cao", a ha, cái này....

Tôi nghĩ vẫn là đừng nói thì hơn, mấy câu này quá lẳng lơ, tôi sợ sẽ bị Triệu Tịnh mướn giang hồ chém chết, cho nên tôi chỉ qua loa ừm ừm vài cái tỏ vẻ mình biết sai rồi.

Đợi tôi nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng, hỏi cô có chuyện gì vậy? Cô ấy thế mà kinh ngạc hỏi tôi, bộ tôi không biết gì à?

Vấn đề này hỏi thực triết học, tôi không biết tôi nên biết những gì, nhưng nghe giọng nói của cô ấy thì, tôi không nên không biết, nhưng sự thật là tôi không biết gì hết!!!! (=))))

Cho nên tôi thành thật trả lời, tôi không biết.

Nói thật gần đây tôi khá rảnh rỗi nên mới có thể gọi điện cho Lâm Thiếu Bân vào giờ này, sau khi tiếng " beep——" chuyển cuộc gọi vang lên, tôi trực tiếp lên xe tới thẳng công ty anh.

Ba phút sau thông báo cuộc gọi đến của anh ấy xuất hiện trên màn hình, tôi đợi mấy giây đồng hồ mới bắt máy, vờ như mình không có nhìn chằm chằn di động chờ người ta gọi lại.

Tôi nghĩ anh đang ở bên ngoài hành lang phòng họp, bởi vì tôi có thể nghe thấy tiếng vang khi anh nói chuyện, còn có tiếng " Lộp cộp" của giày da khi anh di chuyển, tựa như khi anh tạm biệt tôi đi làm trong mỗi buổi sớm. Anh rất kiên nhẫn chờ tôi sắp xếp câu chữa, nhưng tôi nhất thời có chút nghẹn giọng.



Tôi biết còn một phòng đầy người đang chờ anh quay về họp, nhưng những câu tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước bây giờ nghẽn ngay cổ họng, nói không nên lời, xe chờ phía sau không kiên nhẫn ấn kèn " Ting ting " thúc giục tôi lái về phía trước.

Người xưa nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai làm mòn nhuệ khí, tiếng thứ ba là bại trận, rất có lý, thí dụ như tôi ngay lúc này, nguyên bản khí thế như mãnh hổ bị đánh gãy hai ba lần, chỉ có thể giả vờ mình rất cường thế nói với anh ấy:

– Anh đang đợi tôi đến tìm anh?

Tôi nghe thấy Lâm Thiếu Bân nói "ừm". Tiếng nói quá đỗi dịu dàng, thanh tuyến rất từ tính, tuy rằng nói như vậy sẽ có vẻ tôi rất thấp kém rất hạ lưu, nhưng tôi không có cách nào khống chế bản thân nghĩ đến tiếng thở dốc đầy gợi cảm của anh ấy phát ra ở trên giường vào đêm hôm qua.

Tôi cảm thấy tôi hơi cương rồi, nhưng bây giờ không phải lúc. Tôi tới tìm Lâm Thiếu Bân tính sổ, nhưng thái độ của anh làm tôi cảm giác không được đúng cho lắm.

Anh ấy hỏi tôi:

– Nhẫn đâu?

– Nhẫn gì (cha nội)?

Tôi cảm thấy phản ứng của tôi không vấn đề gì, nhưng hình như Lâm Hiểu Bân không nghĩ như vậy, anh ấy tựa hồ hơi thương tâm, còn có chút... buồn bực?

Tôi muốn hỏi anh nhẫn gì bởi vì tôi không biết hôm nay nên đeo nhẫn gì tới gặp anh, nếu là đêm qua anh tặng cho tôi thì lúc đó tôi say lắm rồi, chuyện sau khi rời giường nhớ được cũng chỉ là một ít hình ảnh không dành cho trẻ em dưới 18 mà thôi, tôi không nhớ ra thật.

Nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội nói ra, trực tiếp bỏ qua đề tài này!!

Được lắm, bây giờ tới lượt tôi bạo phát nè.

______________________________________________

Gỗ: Nhìn cái hình giác hơi bỗng dưng tui cảm thấy hơi sợ Lâm đá đì =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau