Chương 11: Thế giới của 2 người (2)
Editor: Harusame248
- ------------------------------------
Sở Vân vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ khiến Sở Ca chủ đống đến tìm Lưu Chấn Vũ, nói hắn buổi tối ở nhà đợi là được.
Chi tiết cụ thể Sở Vân không có nói, chỉ đến lúc trước khi ra khỏi cửa mới đề cập với Lưu Chấn Vũ rằng mình định xuất ngoại cùng bạn bè du lịch, chưa đến mười ngày nửa tháng sẽ không trở về. Lưu Chấn Vũ còn rất kinh ngạc sao đột nhiên phải đi gấp như vậy, nhưng ngẫm lại người trẻ tuổi thích đi đây đi đó là chuyện bình thường, sau khi tạm biệt Sở Vân liền ngồi trong phòng đợi, chậm rãi chờ Sở Ca trở về.
Nghĩ đến ngày hôm nay hắn còn chưa tắm rửa, ban đầu ấn chuông gọi phục vụ thế nhưng không biết hộ công (= chỉ người chuyên chăm sóc người bệnh là nam) hôm nay lại đi đâu mà không trả lời, Lưu Chấn Vũ cũng không phải người lớn lên trong nhung lụa – liền tự mình đẩy xe lăn vào phòng tắm. Lúc này vừa mới bắt đầu tẩy rửa nửa người trên, Sở Ca lại đột ngột đẩy cửa phòng tắm.
"Tiểu Sở, cậu đừng đi -------" thấy Sở Ca quay người, nghĩ Sở Ca lại sắp bỏ đi làm Lưu Chấn Vũ hoảng hốt hô một tiếng định đuổi theo, khăn lông trong tay rơi xuống đất vừa đúng lúc bị bánh xe lăn trượt qua, xe lăn nháy mắt mất thăng bằng. Lúc này, bỗng có một bóng người cao lớn bao phủ lên Lưu Chấn Vũ.
Sở Ca mày hơi nhíu:"Một tên bệnh nhân như anh có thể an phận chút hay không? Muốn tắm rửa cũng biết gọi hộ công à?"
Đến bây giờ mà còn không nhìn ra vấn đề, Sở Ca nhiều năm lăn lộn thương trường coi như vứt. Tám,chín phần mười là Sở Vân cố ý gọi điện lừa mình trở về.
Lưu Chấn Vũ áy náy cười: "Tôi ấn chuông gọi nhưng không thấy trả lời, có lẽ là ngủ rồi. Cậu cũng đừng lo lắng, trước đây tôi cũng từng gãy chân, đương nhiên biết làm sao để tự tắm rửa."
Sắc mặt Sở Ca ngày càng khó coi, âm trầm trừng mắt nhìn Lưu Chấn Vũ.
"Tiểu Sở, cám ơn. Hay là cậu buông tôi ra đã, nhìn tôi một thân ướt đẫm này, làm dơ hết quần áo cậu mất." Trên người Sở Ca còn đang mặc tây trang định chế, Lưu Chấn Vũ đặc biệt thích nhìn Sở Ca mặc tây trang, nhìn thấy Sở Ca anh tuấn đĩnh bạt giống như nhìn thấy con em nhà mình – cảm giác cực kỳ tự hào. Thế nhưng hắn vẫn không dám nói ra, chỉ lặng lẽ cao hứng trong lòng.
Sở Ca cúi đầu nhìn, bọn họ vẫn đang duy trì tư thế nửa ôm, người thiếu chút nữa ngã từ xe lăn xuống kia bây giờ vẫn nửa dựa vào ngực y. Rõ ràng là nắm quần áo mình càng dễ duy trì cân bằng hơn, nhưng lúc này đối phương lại 2 tay nắm chặt tay vịn xe lăn, người cũng cố dịch ra ngoài, dường như sợ làm bẩn quần áo y.
Sắc mặt thoạt nhìn như Lưu Chấn Vũ thiếu y 800 triệu, nhưng kỳ quái là, Lưu Chấn Vũ nhìn thấy số 99 trên đỉnh đầu Sở Ca sáng lên.
Lưu Chấn Vũ nhìn bản mặt cau có của y, lại nhìn trị số thiên cảm 99 đang bắt đầu rực rỡ, trong lòng nhẹ nhõm thở dài. Còn may Sở Ca không tức giận.
"Tôi buông ra, anh thực sự ngã xuống thì làm sao bây giờ?" Sở Ca lạnh mặt, tay vẫn không buông.
"Không sao đâu, đặt tôi ngồi lại xe lăn là được." Liếc mắt liền thấy con số bắt đầu ảm đạm, Lưu Chấn Vũ đột nhiên nhớ đến lời Sở Vân nói khi ở hoa viên -- Sở Ca này à, chính là đồ ngạo kiều!
"Mà sàn nhà này có vẻ trơn trượtquá, ngồi xe lăn cũng không an toàn. Tiểu Sở, có thể phiền cậu đưa tôi......." Đưa tôi về phòng.
Lưu Chấn Vũ còn chưa dứt lời, mông bỗng rời khỏi xe lăn, bị Sở Ca đột ngột bế lên làm hắn trong nháy mắt ngây ngốc, rơi vào một loại cảm thán "Tiểu Sở đã trường thành, khi còn nhỏ đều là mình ôm y, hiện tại y đều có thể nhấc bổng mình lên".
"Nói sớm không phải xong rồi sao, lớn đầu như vậy rồi anh vẫn còn thẹn thùng được à?" con số trên đầu Sở Ca lấp lánh sáng lên. Dưới ánh mắt có chút hoảng hốt của Lưu Chấn Vũ y bắt đầu nhìn chăm chú người nam nhân trong tay mình, xác nhận Sở Vân thực sự nói dối, trên người Lưu Chấn Vũ không có thêm vết thương mới, người này xác thực không có bị ngã.
"Tôi đi gọi điện, anh ngoan ngoãn đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi trở lại mà phát hiện anh dịch một centimet, liền trực tiếp trói luôn anh lên giường!" Sở Ca một phen uy hiếp Lưu Chấn Vũ, trước khi ra cửa còn quay đầu lại xác nhận xem Lưu Chấn Vũ có không nghe lời mà lộn xộn hay không. Như sớm biết Sở Ca sẽ quay đầu lại, Lưu Chấn Vũ nhìn về phía y nở nụ cười ôn hòa.
Động tác bỗng sững lại, Sở Ca có chút cứng đờ mà đẩy cửa ra. Y cũng không đi xa, chỉ đứng ngay trước cửa, Sở Ca gọi cho Sở Vân – quả nhiên tắt máy, liền gọi cho những người khác trong nhà.
"Tiểu tử Sở Vân kia để toàn bộ người làm và hộ công đều nghỉ 3 ngày." Không để Lưu Chấn Vũ đợi lâu lắm, Sở Ca chỉ gọi tầm hai phút đã trở về. Người đàn ông vóc dáng đĩnh bạt tựa ở cửa nhìn Lưu Chấn Vũ, đại khái lời bản thân vừa nói có hiệu quả, Lưu Chấn Vũ quả nhiên không di chuyển. Sống lưng người kia thẳng tắp mà ngồi ở mép giường, nửa người trên trơn bóng mượt mà dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như một khối dương chi bạch ngọc oánh nhuận.
"Điều hòa này hỏng rồi à, sao lại nóng như vậy chứ?" Sở Ca rời tầm mắt, cởi áo ngoài ném qua một bên, cất bước đi tới bên Lưu Chấn Vũ, "Hộ công về quê rồi, tôi giúp anh tắm."
Vào lúc tay Sở Ca sắp chạm đến đầu vai, Lưu Chấn Vũ nắm lấy bàn tay đang vươn tới, thanh âm ôn hòa mang chút khẩn thiết: "Tiểu Sở, chúng ta nói chuyện đi."
- -------------------------
Ơ ko có trói vào giường à..............:sad:
- ------------------------------------
Sở Vân vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ khiến Sở Ca chủ đống đến tìm Lưu Chấn Vũ, nói hắn buổi tối ở nhà đợi là được.
Chi tiết cụ thể Sở Vân không có nói, chỉ đến lúc trước khi ra khỏi cửa mới đề cập với Lưu Chấn Vũ rằng mình định xuất ngoại cùng bạn bè du lịch, chưa đến mười ngày nửa tháng sẽ không trở về. Lưu Chấn Vũ còn rất kinh ngạc sao đột nhiên phải đi gấp như vậy, nhưng ngẫm lại người trẻ tuổi thích đi đây đi đó là chuyện bình thường, sau khi tạm biệt Sở Vân liền ngồi trong phòng đợi, chậm rãi chờ Sở Ca trở về.
Nghĩ đến ngày hôm nay hắn còn chưa tắm rửa, ban đầu ấn chuông gọi phục vụ thế nhưng không biết hộ công (= chỉ người chuyên chăm sóc người bệnh là nam) hôm nay lại đi đâu mà không trả lời, Lưu Chấn Vũ cũng không phải người lớn lên trong nhung lụa – liền tự mình đẩy xe lăn vào phòng tắm. Lúc này vừa mới bắt đầu tẩy rửa nửa người trên, Sở Ca lại đột ngột đẩy cửa phòng tắm.
"Tiểu Sở, cậu đừng đi -------" thấy Sở Ca quay người, nghĩ Sở Ca lại sắp bỏ đi làm Lưu Chấn Vũ hoảng hốt hô một tiếng định đuổi theo, khăn lông trong tay rơi xuống đất vừa đúng lúc bị bánh xe lăn trượt qua, xe lăn nháy mắt mất thăng bằng. Lúc này, bỗng có một bóng người cao lớn bao phủ lên Lưu Chấn Vũ.
Sở Ca mày hơi nhíu:"Một tên bệnh nhân như anh có thể an phận chút hay không? Muốn tắm rửa cũng biết gọi hộ công à?"
Đến bây giờ mà còn không nhìn ra vấn đề, Sở Ca nhiều năm lăn lộn thương trường coi như vứt. Tám,chín phần mười là Sở Vân cố ý gọi điện lừa mình trở về.
Lưu Chấn Vũ áy náy cười: "Tôi ấn chuông gọi nhưng không thấy trả lời, có lẽ là ngủ rồi. Cậu cũng đừng lo lắng, trước đây tôi cũng từng gãy chân, đương nhiên biết làm sao để tự tắm rửa."
Sắc mặt Sở Ca ngày càng khó coi, âm trầm trừng mắt nhìn Lưu Chấn Vũ.
"Tiểu Sở, cám ơn. Hay là cậu buông tôi ra đã, nhìn tôi một thân ướt đẫm này, làm dơ hết quần áo cậu mất." Trên người Sở Ca còn đang mặc tây trang định chế, Lưu Chấn Vũ đặc biệt thích nhìn Sở Ca mặc tây trang, nhìn thấy Sở Ca anh tuấn đĩnh bạt giống như nhìn thấy con em nhà mình – cảm giác cực kỳ tự hào. Thế nhưng hắn vẫn không dám nói ra, chỉ lặng lẽ cao hứng trong lòng.
Sở Ca cúi đầu nhìn, bọn họ vẫn đang duy trì tư thế nửa ôm, người thiếu chút nữa ngã từ xe lăn xuống kia bây giờ vẫn nửa dựa vào ngực y. Rõ ràng là nắm quần áo mình càng dễ duy trì cân bằng hơn, nhưng lúc này đối phương lại 2 tay nắm chặt tay vịn xe lăn, người cũng cố dịch ra ngoài, dường như sợ làm bẩn quần áo y.
Sắc mặt thoạt nhìn như Lưu Chấn Vũ thiếu y 800 triệu, nhưng kỳ quái là, Lưu Chấn Vũ nhìn thấy số 99 trên đỉnh đầu Sở Ca sáng lên.
Lưu Chấn Vũ nhìn bản mặt cau có của y, lại nhìn trị số thiên cảm 99 đang bắt đầu rực rỡ, trong lòng nhẹ nhõm thở dài. Còn may Sở Ca không tức giận.
"Tôi buông ra, anh thực sự ngã xuống thì làm sao bây giờ?" Sở Ca lạnh mặt, tay vẫn không buông.
"Không sao đâu, đặt tôi ngồi lại xe lăn là được." Liếc mắt liền thấy con số bắt đầu ảm đạm, Lưu Chấn Vũ đột nhiên nhớ đến lời Sở Vân nói khi ở hoa viên -- Sở Ca này à, chính là đồ ngạo kiều!
"Mà sàn nhà này có vẻ trơn trượtquá, ngồi xe lăn cũng không an toàn. Tiểu Sở, có thể phiền cậu đưa tôi......." Đưa tôi về phòng.
Lưu Chấn Vũ còn chưa dứt lời, mông bỗng rời khỏi xe lăn, bị Sở Ca đột ngột bế lên làm hắn trong nháy mắt ngây ngốc, rơi vào một loại cảm thán "Tiểu Sở đã trường thành, khi còn nhỏ đều là mình ôm y, hiện tại y đều có thể nhấc bổng mình lên".
"Nói sớm không phải xong rồi sao, lớn đầu như vậy rồi anh vẫn còn thẹn thùng được à?" con số trên đầu Sở Ca lấp lánh sáng lên. Dưới ánh mắt có chút hoảng hốt của Lưu Chấn Vũ y bắt đầu nhìn chăm chú người nam nhân trong tay mình, xác nhận Sở Vân thực sự nói dối, trên người Lưu Chấn Vũ không có thêm vết thương mới, người này xác thực không có bị ngã.
"Tôi đi gọi điện, anh ngoan ngoãn đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi trở lại mà phát hiện anh dịch một centimet, liền trực tiếp trói luôn anh lên giường!" Sở Ca một phen uy hiếp Lưu Chấn Vũ, trước khi ra cửa còn quay đầu lại xác nhận xem Lưu Chấn Vũ có không nghe lời mà lộn xộn hay không. Như sớm biết Sở Ca sẽ quay đầu lại, Lưu Chấn Vũ nhìn về phía y nở nụ cười ôn hòa.
Động tác bỗng sững lại, Sở Ca có chút cứng đờ mà đẩy cửa ra. Y cũng không đi xa, chỉ đứng ngay trước cửa, Sở Ca gọi cho Sở Vân – quả nhiên tắt máy, liền gọi cho những người khác trong nhà.
"Tiểu tử Sở Vân kia để toàn bộ người làm và hộ công đều nghỉ 3 ngày." Không để Lưu Chấn Vũ đợi lâu lắm, Sở Ca chỉ gọi tầm hai phút đã trở về. Người đàn ông vóc dáng đĩnh bạt tựa ở cửa nhìn Lưu Chấn Vũ, đại khái lời bản thân vừa nói có hiệu quả, Lưu Chấn Vũ quả nhiên không di chuyển. Sống lưng người kia thẳng tắp mà ngồi ở mép giường, nửa người trên trơn bóng mượt mà dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như một khối dương chi bạch ngọc oánh nhuận.
"Điều hòa này hỏng rồi à, sao lại nóng như vậy chứ?" Sở Ca rời tầm mắt, cởi áo ngoài ném qua một bên, cất bước đi tới bên Lưu Chấn Vũ, "Hộ công về quê rồi, tôi giúp anh tắm."
Vào lúc tay Sở Ca sắp chạm đến đầu vai, Lưu Chấn Vũ nắm lấy bàn tay đang vươn tới, thanh âm ôn hòa mang chút khẩn thiết: "Tiểu Sở, chúng ta nói chuyện đi."
- -------------------------
Ơ ko có trói vào giường à..............:sad:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất