Chương 39
Thân thể Lạc Băng Hà bỗng bị nhấc bổng lên, nháy mắt thanh tỉnh. Giãy dụa muốn xuống, bị Thẩm Thanh Thu nghiêm khắc trừng mắt, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Thẩm Thanh Thu bế Lạc Băng Hà, cũng mặc kệ ánh mắt hoảng hốt nghi hoặc của các đệ tử đi ngang qua, rẽ trái rẽ phải trong rừng trúc rộng lớn, tìm một huyệt động linh khí dồi dào, mới buông Lạc Băng Hà cả người cứng đờ xuống.
Lạc Băng Hà dưới ánh nhìn nghiêm khắc chăm chú của Thẩm Thanh Thu, tay đủ vô thố, linh lưu nén lại trong cơ thể đấu đá lung tung, khó chịu tới hận không thể tìm một chỗ co lại.
Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ kia của hắn, thở dài một hơi, mở tay chân Lạc Băng Hà co lại với nhau ra, dìu hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Lạc Băng Hà à Lạc Băng Hà, vi sư đã điều tức giúp ngươi lần thứ mấy rồi?”
Hốc mắt Lạc Băng Hà đỏ bừng lắc đầu, nói không nên một câu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy, mình lo lắng bao lâu như vậy, cũng chẳng biết vì cái gì nữa.
Quay lại một đời, y tự nhận nhìn thấu hai đời, vạn sự đều sẽ ổn thỏa.
Nhưng mà cốt truyện sau khi lặp lại, đánh quái cũng đã đánh, đứa nhỏ cũng nuôi lớn, lại thêm tràn lan chi tiết, tình huống chồng chất, nếu bình tĩnh xem xét, thật sự không thể nói là “Ổn thỏa.”
Đời trước, y từng nghĩ vô số lần, nếu làm lại lần nữa thì tốt rồi.
Nhưng mà làm lại lần nữa, ít nhất là trước mắt, y lại không khiến Lạc Băng Hà vui sướng hơn.
Ít nhất Lạc Băng Hà mười bảy tuổi kia, đã từng ở cạnh y, thành thành thật thật hướng về phía ánh mặt trời, lòng đầy niềm vui.
Rốt cuộc làm sai ở đâu?
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng đè vai Lạc Băng Hà lại, cẩn thận mà điều tức linh lưu trong cơ thể hắn, vừa nhanh chóng truyền linh lực vào trong cơ thể Lạc Băng Hà, ngoài ý muốn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
“Khác thường” y chỉ, là y hẳn có thể dò ra trong cơ thể Lạc Băng Hà có hệ thống tu luyện tiên ma bất đồng. Không ngờ thử lại, y cũng chỉ có thể dò ra một hệ thống tu luyện.
Mà dựa theo cốt truyện, Lạc Băng Hà lúc này, đã từ ba năm trước, bắt đầu tu luyện ma đạo rồi.
Thẩm Thanh Thu buồn bực mười phần. Chẳng lẽ trình độ của y, đã kém tới mức không thể phân biệt được hệ thống tu luyện trong cơ thể người khác à?
Vậy y còn tu luyện cái quỷ gì nữa!
Trở về tắm rửa đi ngủ luôn đê!
Chờ Lạc Băng Hà dần dần bình ổn lại, màu đỏ khác thường trong mắt rút đi, gương mặt vẫn nóng bỏng, tim đập cực nhanh.
Hắn nghe thấy Thẩm Thanh Thu dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ đến cực điểm, lại hết mực ôn nhu nói: “Băng Hà, vi sư từng nói, ngươi không cần phải tu luyện tới mức này. Nếu ngươi không thể bình an thanh tỉnh, cho dù cường đại, ưu tú hơn nữa, với ta mà nói, còn có ý nghĩa gì.”
Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói, vào trong tai lại ù ù.
Sư tôn dùng chính là, “Ta”.
Lạc Băng Hà nhớ rõ, vô số lần dạy bảo hắn như vậy, sư tôn luôn nói “Chính ngươi”.
Lạc Băng Hà, ngươi làm như vậy, với chính ngươi thì có ý nghĩa gì.
Nhưng mà lúc này đây, sư tôn lại dùng chính là “Ta”.
Lạc Băng Hà nức nở một tiếng, hốc mắt lập tức ướt đẫm, từng giọt nước mắt lăn theo gương mặt, rốt cuộc chảy xuống từng dòng.
Lạc Băng Hà cắn răng, nước mắt rơi đầy mặt kiên trì nói: “… Có ý nghĩa.”
“Từ khi ta quen sư tôn, trong lòng đệ tử nhớ nhung cũng chỉ có mình sư tôn mà thôi. Ta không có thời khắc nào là không lo sợ, không nhớ tới, lần này không thể đánh mất sư tôn nữa, tuyệt đối không thể. Lòng ta hiểu rất rõ, nếu không có sư tôn, ta sẽ chẳng có được gì.”
Tuy lòng rất đau đớn, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhịn được bật cười: “Sao ngươi có thể đánh mất vi sư?”
Lạc Băng Hà thương tâm nói: “Sẽ. Mỗi ngày ta đều nghĩ, nên làm sao sư tôn mới vui vẻ, khiến sư tôn sẽ không ghét bỏ ta, sẽ không có một ngày không cần ta nữa.” Lạc Băng Hà nghẹn ngào lên án: “Sư tôn đương nhiên có thể cảm thấy những chuyện đệ tử làm này, không thể nói lý, không có ý nghĩa, nhưng mà sư tôn…”
Lạc Băng Hà nức nở một tiếng: “Sư tôn chẳng biết gì cả… Cái gì cũng không biết.”
Lạc Băng Hà lại nói: “Sư tôn, là đệ tử sai rồi. Nhưng mà ta không thay đổi được.”
Nghe Lạc Băng Hà nức nở kể ra, Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp sực tỉnh khỏi lo lắng, đã bị đè lên vách đá ẩm ướt.
Đột nhiên chưa kịp đề phòng, đầu đụng phải vách đá, mắt nổ đom đóm, môi đã bị một mảnh ấm áp lấp kín, tiếp theo tê rần.
Tay Lạc Băng Hà lót lung tung sau gáy y, gặm cắn dây dưa trên môi y như phát tiết, mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi, lại như đứa nhỏ nhận đủ ấm ức, rốt cuộc được ăn viên kẹo tâm tâm niệm niệm.
Hôn hôn cắn cắn, nước mắt Lạc Băng Hà cũng chưa từng ngừng lại, làm cho gương mặt hai người dán sát nhau, ướt đẫm.
Cả người Thẩm Thanh Thu cứng đờ, sau hồi lâu, nhắm mắt đón nhận. Chủ động hé miệng, đưa lưỡi Lạc Băng Hà chẳng có chút kết cấu vào trong làm loạn, vừa vươn tay, dùng sức ôm lấy thân thể run nhè nhẹ kia.
Lạc Băng Hà mở to mắt, triệt triệt để để cứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt hoàn toàn không tin nổi.
Hắn ấp úng lẩm bẩm: “… Sư tôn, có phải ta đang nằm mơ không?”
Thẩm Thanh Thu nhịn cười không nổi, vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt nóng bỏng mềm mại của hắn. Lạc Băng Hà ngược lại không dám động, trên mặt ngẩn ra ngốc nghếch: “Sư tôn, người, người thật sự… Thật sự đồng ý với ta ư? Không phải vì ta đáng thương ư?”
Hắn hỏi một lần lại một lần, sợ bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt Thẩm Thanh Thu, bất cứ một câu nào. Thẩm Thanh Thu bị hắn hỏi tới phiền lòng: “Đừng khóc!”
Lạc Băng Hà bị nhắc một câu, không khóc nữa. Nước mắt lưng tròng mà hung hăng kéo Thẩm Thanh Thu lại gần, hôn lần nữa.
Môi Thẩm Thanh Thu bị cắn phát đau, khớp hàm thi thoảng lại bị nặng nề cắn một cái, vị máu tanh nhàn nhạt tản ra khắp nơi.
Kiểu hôn mãnh liệt lại ngang ngược này, làm Thẩm Thanh Thu vô cùng hoài niệm.
Lạc Băng Hà hàm hàm hồ hồ thấp giọng nói: “Sư tôn, ta thật sự rất nhớ người…”
Thẩm Thanh Thu: “Chẳng qua mới có năm ngày không gặp thôi… Lạc Băng Hà ngươi là chó à!”
Thẩm Thanh Thu bị đè trên vách đá, lưng đụng phát đau, muốn rút một tay để nâng người lên, ai ngờ y vừa vung tay áo, thật sự có thứ từ trong tay áo rơi ra.
Hai người đều ngừng động tác lại, nhìn tiểu thoại bản kiều diễm mở ra, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Thanh Thu thật sự muốn bóp chết mình.
Y thế nào cũng không nghĩ tới trước đó phải tìm một chỗ đốt hoặc chôn quyển sách này đi!
Thượng Thanh Hoa đưa quyển Xuân Sơn Hận này cho y, y tiện tay cất đi, một đường mang theo, thế nhưng hoàn toàn quên mất chuyện lần này.
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm, vươn tay muốn nhặt, Thẩm Thanh Thu tay nhanh mắt lẹ nhặt lên, cố hết sức khiến mặt không có biểu tình gì cất vào trong ngực, đứng dậy.
Nếu không nhìn kỹ nội dung, hắn cũng sẽ không nghĩ tới mặt đó đâu nhỉ…
Bầu không khí vừa rồi bị phá vỡ, Lạc Băng Hà cực không cam lòng, chuyển tròng mắt, nói: “Sư tôn, đó là gì?”
Thẩm Thanh Thu khụ một tiếng: “Ờm… Một quyển điển tịch.”
Lạc Băng Hà nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Mấy năm nay đệ tử chắc cũng đọc hết điển tịch trong tàng thư các Thanh Tĩnh Phong rồi, nhưng chưa từng thấy…”
Mặt Thẩm Thanh Thu muốn cháy luôn, nói sang chuyện khác: “Điển tịch Thanh Tĩnh Phong nhiều không đếm xuể, để sót là chuyện bình thường. Giờ ngươi, thấy sao rồi?”
Lạc Băng Hà ôm lấy y, cọ cọ mặt lên cổ y, ánh mắt sáng lấp lánh, ngữ khí lại ấm ức: “Không ổn lắm. Sư tôn… Đệ tử khó chịu.”
Thẩm Thanh Thu chạy trối chết.
Ra bên ngoài còn chưa được hai bước, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cái đêm y phát hiện Lạc Băng Hà tẩu hỏa nhập ma kia, từng bước vào hậu viện trước Trúc Xá, tới phòng cách vách mà Lạc Băng Hà ở xem qua một vòng, giữa đống điển tịch xếp chỉnh chỉnh tề tề, phát hiện có một quyển sách bị xé nát bìa.
Khi đó y lật xem qua loa, chỉ cảm thấy nội dung cổ quái, cũng không nghĩ sâu xa. Giờ đột nhiên nhớ lại, nhận ra nội dung in trong sách mà y vội vàng lật qua, hình như… Giống như đúc quyển Xuân Sơn Hận mình cầm trong tay này.
Thẩm Thanh Thu che kín mặt.
Còn cho rằng Lạc Băng Hà sẽ không để ý chuyện bên ngoài, sẽ không xem mấy tiểu thoại bản vớ va vớ vẩn ngoài kia y đúng là gặp quỷ mà!
Nhưng nhớ tới đời trước, Lạc Băng Hà từng không biết xấu hổ lôi kéo y đọc “Băng Thu Ngâm” chung, Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy cũng không phải khó tiếp nhận như thế.
Thẩm Thanh Thu yên lặng lấy quyển “Xuân Sơn Hận” ra, chuẩn bị tìm một chỗ hủy thi diệt tích, để khỏi bị người khác phát hiện khó giữ nổi mặt già, một bàn tay lại vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng cầm lấy tay y.
Lạc Băng Hà đi theo phía sau, cực kỳ tự nhiên mà dựa đầu lên vai y, ánh mắt lập lòe mơ hồ: “Có đôi khi, đệ tử thật sự cảm thấy, chuyện giữa ta và sư tôn, người khác nhìn còn rõ ràng hơn chúng ta.”
Lạc Băng Hà siết chặt vòng tay, ngữ khí mềm nhẹ: “Quyển sách này nếu sư tôn không cần, thì cho đệ tử đi có được không?”
Còn chưa kịp nghĩ cẩn thận ý tứ Lạc Băng Hà nói, Thẩm Thanh Thu đã nghe hai tiếng gọi từ xa truyền tới, tiếp theo là tiếng bước chân lung tung rối loạn.
“Sư tôn!”
“Tiểu sư muội chạy chậm chút!”
“Minh Phàm sư huynh huynh cũng chậm chút…”
Lúc nói chuyện, một đám thiếu nam thiếu nữ đã tới trước mặt, làm loạn ồn ào thở hồng hộc, nhưng mà, lúc nhìn thấy hai người gần gũi bên nhau trước mắt, biểu tình như lâm vào đại địch, toàn bộ động tác đều đồng loạt hóa đá.
Thẩm Thanh Thu bế Lạc Băng Hà, cũng mặc kệ ánh mắt hoảng hốt nghi hoặc của các đệ tử đi ngang qua, rẽ trái rẽ phải trong rừng trúc rộng lớn, tìm một huyệt động linh khí dồi dào, mới buông Lạc Băng Hà cả người cứng đờ xuống.
Lạc Băng Hà dưới ánh nhìn nghiêm khắc chăm chú của Thẩm Thanh Thu, tay đủ vô thố, linh lưu nén lại trong cơ thể đấu đá lung tung, khó chịu tới hận không thể tìm một chỗ co lại.
Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ kia của hắn, thở dài một hơi, mở tay chân Lạc Băng Hà co lại với nhau ra, dìu hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Lạc Băng Hà à Lạc Băng Hà, vi sư đã điều tức giúp ngươi lần thứ mấy rồi?”
Hốc mắt Lạc Băng Hà đỏ bừng lắc đầu, nói không nên một câu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, đột nhiên cảm thấy, mình lo lắng bao lâu như vậy, cũng chẳng biết vì cái gì nữa.
Quay lại một đời, y tự nhận nhìn thấu hai đời, vạn sự đều sẽ ổn thỏa.
Nhưng mà cốt truyện sau khi lặp lại, đánh quái cũng đã đánh, đứa nhỏ cũng nuôi lớn, lại thêm tràn lan chi tiết, tình huống chồng chất, nếu bình tĩnh xem xét, thật sự không thể nói là “Ổn thỏa.”
Đời trước, y từng nghĩ vô số lần, nếu làm lại lần nữa thì tốt rồi.
Nhưng mà làm lại lần nữa, ít nhất là trước mắt, y lại không khiến Lạc Băng Hà vui sướng hơn.
Ít nhất Lạc Băng Hà mười bảy tuổi kia, đã từng ở cạnh y, thành thành thật thật hướng về phía ánh mặt trời, lòng đầy niềm vui.
Rốt cuộc làm sai ở đâu?
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng đè vai Lạc Băng Hà lại, cẩn thận mà điều tức linh lưu trong cơ thể hắn, vừa nhanh chóng truyền linh lực vào trong cơ thể Lạc Băng Hà, ngoài ý muốn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
“Khác thường” y chỉ, là y hẳn có thể dò ra trong cơ thể Lạc Băng Hà có hệ thống tu luyện tiên ma bất đồng. Không ngờ thử lại, y cũng chỉ có thể dò ra một hệ thống tu luyện.
Mà dựa theo cốt truyện, Lạc Băng Hà lúc này, đã từ ba năm trước, bắt đầu tu luyện ma đạo rồi.
Thẩm Thanh Thu buồn bực mười phần. Chẳng lẽ trình độ của y, đã kém tới mức không thể phân biệt được hệ thống tu luyện trong cơ thể người khác à?
Vậy y còn tu luyện cái quỷ gì nữa!
Trở về tắm rửa đi ngủ luôn đê!
Chờ Lạc Băng Hà dần dần bình ổn lại, màu đỏ khác thường trong mắt rút đi, gương mặt vẫn nóng bỏng, tim đập cực nhanh.
Hắn nghe thấy Thẩm Thanh Thu dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ đến cực điểm, lại hết mực ôn nhu nói: “Băng Hà, vi sư từng nói, ngươi không cần phải tu luyện tới mức này. Nếu ngươi không thể bình an thanh tỉnh, cho dù cường đại, ưu tú hơn nữa, với ta mà nói, còn có ý nghĩa gì.”
Lạc Băng Hà nghe Thẩm Thanh Thu nói, vào trong tai lại ù ù.
Sư tôn dùng chính là, “Ta”.
Lạc Băng Hà nhớ rõ, vô số lần dạy bảo hắn như vậy, sư tôn luôn nói “Chính ngươi”.
Lạc Băng Hà, ngươi làm như vậy, với chính ngươi thì có ý nghĩa gì.
Nhưng mà lúc này đây, sư tôn lại dùng chính là “Ta”.
Lạc Băng Hà nức nở một tiếng, hốc mắt lập tức ướt đẫm, từng giọt nước mắt lăn theo gương mặt, rốt cuộc chảy xuống từng dòng.
Lạc Băng Hà cắn răng, nước mắt rơi đầy mặt kiên trì nói: “… Có ý nghĩa.”
“Từ khi ta quen sư tôn, trong lòng đệ tử nhớ nhung cũng chỉ có mình sư tôn mà thôi. Ta không có thời khắc nào là không lo sợ, không nhớ tới, lần này không thể đánh mất sư tôn nữa, tuyệt đối không thể. Lòng ta hiểu rất rõ, nếu không có sư tôn, ta sẽ chẳng có được gì.”
Tuy lòng rất đau đớn, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhịn được bật cười: “Sao ngươi có thể đánh mất vi sư?”
Lạc Băng Hà thương tâm nói: “Sẽ. Mỗi ngày ta đều nghĩ, nên làm sao sư tôn mới vui vẻ, khiến sư tôn sẽ không ghét bỏ ta, sẽ không có một ngày không cần ta nữa.” Lạc Băng Hà nghẹn ngào lên án: “Sư tôn đương nhiên có thể cảm thấy những chuyện đệ tử làm này, không thể nói lý, không có ý nghĩa, nhưng mà sư tôn…”
Lạc Băng Hà nức nở một tiếng: “Sư tôn chẳng biết gì cả… Cái gì cũng không biết.”
Lạc Băng Hà lại nói: “Sư tôn, là đệ tử sai rồi. Nhưng mà ta không thay đổi được.”
Nghe Lạc Băng Hà nức nở kể ra, Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp sực tỉnh khỏi lo lắng, đã bị đè lên vách đá ẩm ướt.
Đột nhiên chưa kịp đề phòng, đầu đụng phải vách đá, mắt nổ đom đóm, môi đã bị một mảnh ấm áp lấp kín, tiếp theo tê rần.
Tay Lạc Băng Hà lót lung tung sau gáy y, gặm cắn dây dưa trên môi y như phát tiết, mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi, lại như đứa nhỏ nhận đủ ấm ức, rốt cuộc được ăn viên kẹo tâm tâm niệm niệm.
Hôn hôn cắn cắn, nước mắt Lạc Băng Hà cũng chưa từng ngừng lại, làm cho gương mặt hai người dán sát nhau, ướt đẫm.
Cả người Thẩm Thanh Thu cứng đờ, sau hồi lâu, nhắm mắt đón nhận. Chủ động hé miệng, đưa lưỡi Lạc Băng Hà chẳng có chút kết cấu vào trong làm loạn, vừa vươn tay, dùng sức ôm lấy thân thể run nhè nhẹ kia.
Lạc Băng Hà mở to mắt, triệt triệt để để cứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt hoàn toàn không tin nổi.
Hắn ấp úng lẩm bẩm: “… Sư tôn, có phải ta đang nằm mơ không?”
Thẩm Thanh Thu nhịn cười không nổi, vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt nóng bỏng mềm mại của hắn. Lạc Băng Hà ngược lại không dám động, trên mặt ngẩn ra ngốc nghếch: “Sư tôn, người, người thật sự… Thật sự đồng ý với ta ư? Không phải vì ta đáng thương ư?”
Hắn hỏi một lần lại một lần, sợ bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt Thẩm Thanh Thu, bất cứ một câu nào. Thẩm Thanh Thu bị hắn hỏi tới phiền lòng: “Đừng khóc!”
Lạc Băng Hà bị nhắc một câu, không khóc nữa. Nước mắt lưng tròng mà hung hăng kéo Thẩm Thanh Thu lại gần, hôn lần nữa.
Môi Thẩm Thanh Thu bị cắn phát đau, khớp hàm thi thoảng lại bị nặng nề cắn một cái, vị máu tanh nhàn nhạt tản ra khắp nơi.
Kiểu hôn mãnh liệt lại ngang ngược này, làm Thẩm Thanh Thu vô cùng hoài niệm.
Lạc Băng Hà hàm hàm hồ hồ thấp giọng nói: “Sư tôn, ta thật sự rất nhớ người…”
Thẩm Thanh Thu: “Chẳng qua mới có năm ngày không gặp thôi… Lạc Băng Hà ngươi là chó à!”
Thẩm Thanh Thu bị đè trên vách đá, lưng đụng phát đau, muốn rút một tay để nâng người lên, ai ngờ y vừa vung tay áo, thật sự có thứ từ trong tay áo rơi ra.
Hai người đều ngừng động tác lại, nhìn tiểu thoại bản kiều diễm mở ra, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Thanh Thu thật sự muốn bóp chết mình.
Y thế nào cũng không nghĩ tới trước đó phải tìm một chỗ đốt hoặc chôn quyển sách này đi!
Thượng Thanh Hoa đưa quyển Xuân Sơn Hận này cho y, y tiện tay cất đi, một đường mang theo, thế nhưng hoàn toàn quên mất chuyện lần này.
Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm, vươn tay muốn nhặt, Thẩm Thanh Thu tay nhanh mắt lẹ nhặt lên, cố hết sức khiến mặt không có biểu tình gì cất vào trong ngực, đứng dậy.
Nếu không nhìn kỹ nội dung, hắn cũng sẽ không nghĩ tới mặt đó đâu nhỉ…
Bầu không khí vừa rồi bị phá vỡ, Lạc Băng Hà cực không cam lòng, chuyển tròng mắt, nói: “Sư tôn, đó là gì?”
Thẩm Thanh Thu khụ một tiếng: “Ờm… Một quyển điển tịch.”
Lạc Băng Hà nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Mấy năm nay đệ tử chắc cũng đọc hết điển tịch trong tàng thư các Thanh Tĩnh Phong rồi, nhưng chưa từng thấy…”
Mặt Thẩm Thanh Thu muốn cháy luôn, nói sang chuyện khác: “Điển tịch Thanh Tĩnh Phong nhiều không đếm xuể, để sót là chuyện bình thường. Giờ ngươi, thấy sao rồi?”
Lạc Băng Hà ôm lấy y, cọ cọ mặt lên cổ y, ánh mắt sáng lấp lánh, ngữ khí lại ấm ức: “Không ổn lắm. Sư tôn… Đệ tử khó chịu.”
Thẩm Thanh Thu chạy trối chết.
Ra bên ngoài còn chưa được hai bước, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cái đêm y phát hiện Lạc Băng Hà tẩu hỏa nhập ma kia, từng bước vào hậu viện trước Trúc Xá, tới phòng cách vách mà Lạc Băng Hà ở xem qua một vòng, giữa đống điển tịch xếp chỉnh chỉnh tề tề, phát hiện có một quyển sách bị xé nát bìa.
Khi đó y lật xem qua loa, chỉ cảm thấy nội dung cổ quái, cũng không nghĩ sâu xa. Giờ đột nhiên nhớ lại, nhận ra nội dung in trong sách mà y vội vàng lật qua, hình như… Giống như đúc quyển Xuân Sơn Hận mình cầm trong tay này.
Thẩm Thanh Thu che kín mặt.
Còn cho rằng Lạc Băng Hà sẽ không để ý chuyện bên ngoài, sẽ không xem mấy tiểu thoại bản vớ va vớ vẩn ngoài kia y đúng là gặp quỷ mà!
Nhưng nhớ tới đời trước, Lạc Băng Hà từng không biết xấu hổ lôi kéo y đọc “Băng Thu Ngâm” chung, Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy cũng không phải khó tiếp nhận như thế.
Thẩm Thanh Thu yên lặng lấy quyển “Xuân Sơn Hận” ra, chuẩn bị tìm một chỗ hủy thi diệt tích, để khỏi bị người khác phát hiện khó giữ nổi mặt già, một bàn tay lại vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng cầm lấy tay y.
Lạc Băng Hà đi theo phía sau, cực kỳ tự nhiên mà dựa đầu lên vai y, ánh mắt lập lòe mơ hồ: “Có đôi khi, đệ tử thật sự cảm thấy, chuyện giữa ta và sư tôn, người khác nhìn còn rõ ràng hơn chúng ta.”
Lạc Băng Hà siết chặt vòng tay, ngữ khí mềm nhẹ: “Quyển sách này nếu sư tôn không cần, thì cho đệ tử đi có được không?”
Còn chưa kịp nghĩ cẩn thận ý tứ Lạc Băng Hà nói, Thẩm Thanh Thu đã nghe hai tiếng gọi từ xa truyền tới, tiếp theo là tiếng bước chân lung tung rối loạn.
“Sư tôn!”
“Tiểu sư muội chạy chậm chút!”
“Minh Phàm sư huynh huynh cũng chậm chút…”
Lúc nói chuyện, một đám thiếu nam thiếu nữ đã tới trước mặt, làm loạn ồn ào thở hồng hộc, nhưng mà, lúc nhìn thấy hai người gần gũi bên nhau trước mắt, biểu tình như lâm vào đại địch, toàn bộ động tác đều đồng loạt hóa đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất