Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Chương 30
Cuối cùng Muron im lặng nhất đi kiểm tra cho Wink, sau khi bảo đảm anh ta không trúng độc thì mọi người mới lên đường.
Có mấy tuyển thủ thấy bọn họ rời khỏi nhà nhỏ, như nhận được nhắc nhở, cũng bắt đầu đi vào mấy ngôi nhà xung quanh.
Diện tích của thành phố không nhỏ, Akin chia đội làm hai, anh và Giản Dụ một nhóm.
“Xin lỗi, tôi không biết Wink là loại người đó.” Akin hơi buồn, không ngờ mới bắt đầu cuộc thi thôi đã gặp chuyện không vui.
“Rất bình thường.”
Giản Dụ không quan tâm lắm, cậu đã gặp rất nhiều người giống Wink, thậm chí còn tồi tệ hơn, cộng thêm việc mất ngọc đồng sinh, không việc gì có thể khiến cậu quan tâm.
Đây mới là lý do cậu không quan tâm.
Cho nên đa số thời gian Giản Dụ đều làm theo ý muốn của bản thân, mấy câu khiêu khích đó của Wink không đau không ngứa với Giản Dụ, chẳng qua cậu không ngờ rắn nhỏ lại đột nhiên cắn người.
Giản Dụ sờ rắn nhỏ trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ, hay lần sau cậu ra tay trước đi?
Rắn nhỏ nhỏ quá, nhỡ gãy răng thì sao?
Lưng Wink chung nhóm với Muron đột nhiên run lên, anh ta quay đầu ra sau theo bản năng, tại sao tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng quá vậy?
Thấy Giản Dụ thật sự không quan tâm, Akin lúc này mới không mặt mày đưa đám nữa: “Cậu có ý kiến gì với nhiệm vụ lần này không?”
“Giành hạng nhất.”
Giản Dụ không cảm thấy mình đang tự cao, cho dù không tìm được manh mối, vậy thì cậu cứ giải quyết hết tất cả những người có khả năng đạt hạng nhất trước khi nhiệm vụ kết thúc là được rồi?
May mà Giản Dụ không nói những gì mình nghĩ ra, nếu không Akin lại hú vía thêm một phen.
Dù sao cuộc thi cũng cho phép tỷ thí với nhau, chỉ cần không bị thương và ảnh hưởng đến tính mạng là được, nếu giết tuyển thủ cũng sẽ bị loại.
Hên là Akin không biết suy nghĩ trong đầu người bên cạnh, anh nhìn xung quanh, khinh bỉ: “Mấy cái nhà này dám được sản xuất dây chuyền lắm.”
Từ màu sắc đến công nghệ đều y như nhau.
Anh thử đẩy cửa mấy căn nhà, có vài nơi đã khóa cửa, có lẽ có tuyển thủ khác ở trong.
Hai người đi một vòng thành phố, cũng không tìm được nguy hiểm nào, có lẽ nhiệm vụ thật sự muốn bọn họ sinh tồn trong thành một mà thôi.
Giản Dụ lại đến rìa thành phố, các thành phố lơ lửng cách nhau khá xa, nếu không có hình thú biết bay, vậy thì nhất định phải tìm được thứ gì đó mới có thể đi được.
Nhưng mà cả thành phố này ngoại trừ mấy căn nhà kia thì chẳng còn gì, phương tiện giao thông cũng không có.
Giản Dụ nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong vắt không một đám mây, sóng yên biển lặng, có vẻ mười ngày trước khi nhiệm vụ thứ hai đến có thể trôi qua thật đẹp.
“Về thôi, ở đây chẳng có gì xem.” Akin thôi không nhìn ra ngoài nữa, lần nào anh nhìn ra ngoài cũng có cảm giác bị hút xuống dưới, sợ lắm chứ đùa.
“Dưới đáy có gì?”
Giản Dụ nhìn đáy của các thành phố khác, đều là hình tam giác ngược, bên trong là năng lượng cung cấp cho cả một thành phố, hệ thống nâng vàng đỏ rực rỡ như mặt trời, trông rất nguy nga.
Có chim nhỏ bay xung quanh, cũng không né hệ thống nâng kia, thỉnh thoảng còn đậu xuống hệ thống nâng.
Nhớ lại lực hút bên ngoài, Giản Dụ suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì.
“Tôi muốn xuống dưới.”
Akin: “?”
Chưa để Akin trả lời, Giản Dụ đã ngồi xổm xuống, bỏ rắn nhỏ vào túi trước ngực, sau đó cột chặt nón áo choàng, chuẩn bị leo xuống dưới: “Chờ tôi quay lại.”
Akin: “????”
Không phải, chờ gì? Cậu tính làm gì? Sao vừa nói đã làm vậy, không thảo luận chút nào lun?
Giản Dụ không hề có ý thức hợp tác căn bản không quan tâm đến sự sợ hãi và kinh hoàng của Akin, chỉ chốc lát đã chui ra khỏi lồng bảo vệ.
Vừa ra ngoài, gió rét lạnh thấu xương đã ùa về phía cậu, tiếng gió ầm ầm bên tai cứ như muốn kéo Giản Dụ xuống bên dưới tầng mây.
Có cầu livestream cảm nhận được có người ra khỏi lồng bảo vệ nên bay qua livestream.
Nón của Giản Dụ đã bị gió thổi bay, mái tóc bạc nhảy múa trong gió, để lộ toàn bộ gương mặt.
Đáng tiếc màn này không dễ thấy chút nào trong mấy trăm livestream, ai cũng đang đi tìm streamer mình thích.
Móng tay Giản Dụ thay đổi, vừa nhọn vừa dài, bám chắc vào phần rìa, gần như dán sát cơ thể vào để leo xuống dưới.
Mới leo xuống tầm dăm ba mét, Giản Dụ đã cảm thấy cơ thể nhẹ đi, gió xung quanh biến mất.
Cậu nhìn xuống dưới, phát hiện dưới đó có một cái thang.
Cái thang kéo dài đến bên dưới, điểm đến chính là nơi của hệ thống nâng.
Không thể không nói, cuộc thi này thú vị phết, chỉ cần có người dám leo xuống nhiều một chút là có thể phát hiện phía dưới an toàn.
Bọn họ bị lồng bảo vệ này lừa hết lần này đến lần khác.
Sau khi xuống đến nơi, Giản Dụ sờ ngực, rắn nhỏ vẫn còn ở trong, không bị gió thổi bay.
Nếu như bị gió thổi đi, Giản Dụ cũng không biết tìm về thế nào.
Rắn nhỏ nhận ra tiếng gió bên ngoài đã ngừng, lại bò xuống cổ tay Giản Dụ.
Giản Dụ liếc nhìn, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như rắn nhỏ dài ra rồi, lúc trước vòng quanh cổ tay cậu, phải cố gắng lắm cổ đầu nó mới chạm vào chóp đuôi, bây giờ đã lên được một chút.
Cậu giơ tay lên để kiểm tra, nghiên cứu không có kết quả, rắn nhỏ không giống bị gì nên chỉ đành buông xuống.
Cầu livestream đi theo Giản Dụ, bắt đầu quay xung quanh.
Giản Dụ kéo nón lên lại, lúc này mới xem xét nơi này.
Hệ thống nâng lớn gần ngay trước mắt, bên ngoài là năm sáu lớp bảo vệ, đây cũng là lý do vì sao chim không bị thương khi đến gần.
Nơi này ngoại trừ hệ thống nâng ra còn có một bàn điều khiển.
Bên trên chi chút nút ấn, trông có vẻ rất quan trọng.
Giản Dụ hoàn toàn không biết gì: “….”
Cầu livestream cũng quay mấy cái nút này một chút, giờ phút này cuối cùng cũng có người chú ý đến bên này.
[Đây là đâu đây? Tôi nhìn mấy căn nhà kia đến ngán rồi.]
[Ngoại trừ mấy người biết bay ra, những tuyển thủ khác hoàn toàn không tìm được dụng cụ gì.]
[Cười bò, có thể cuộc thi này không có chuẩn bị dụng cụ gì, động vật đất liền không phục.]
Giản Dụ không biết mấy câu này, cậu đi một vòng xung quanh xem thử, không phát hiện cái gì có ích, cuối cùng chỉ có thể quay lại bàn điều khiển.
“…” Mặt mày Giản Dụ vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt trầm trọng như đang quyết định chuyện gì lớn.
Ngay khi giơ tay chuẩn bị nhấn đại một nút, cậu mới chú ý đến quang não trên cổ tay.
“…A.” Giờ Giản Dụ mới nhớ mình có đồng đội.
Akin đang nôn nóng chờ đợi bên trên cảm nhận quang não mình run lên, anh sợ nhận được tin Giản Dụ bị loại, sau khi dũng cảm mở ra mới phát hiện Giản Dụ gửi một tấm hình sang.
Còn gửi thêm một dấu chấm hỏi.
Akin lập tức gửi giọng nói sang: “Cậu thành công xuống dưới thật à? Wow, thật hay giả thế?”
“Mấy cái nút này là gì vậy? Bên dưới ra làm sao? Có manh mối gì không?”
Giọng nói ồn ào vang lên bên dưới, Giản Dụ cau mày, thấy Akin không có vẻ là biết nên không thèm quan tâm nữa.
Mắt cậu lại đặt lên những cái nút kia, cầu livestream cũng quay mấy cái nút đó theo tầm mắt của cậu.
[Có mình tôi thấy mấy cái nút này quen quen à?]
[Bạn trên ơi, không phải một mình bạn đâu.]
[Đù má, cái này không phải là cái trò mô phỏng chiến hạm rần rần gần đây của kênh livestream Đốm Lửa hà?]
Gần đây kênh livestream Đốm Lửa có một trò chơi rất hot, gần như streamer nào cũng từng chơi rồi, trò chơi lấy bối cảnh vũ trụ, người chơi đi đánh hung thú hắc ám, chiếm hành tinh, phát triển hành tinh.
Nội dung chủ yếu cũng không phải đánh nhau, đa số là xây dựng hơn, chiến hạm cũng được thiết kế rất đơn giản, chính là cái loại con nít cũng điều khiển được.
Cái bàn điều khiển trong phòng hạm trưởng y chang cái trước mặt Giản Dụ.
Không phải cái nút nào cũng ấn được, có nút chỉ là vật trang trí để nó trông nhiều thôi.
Đơn vị tổ chức Cúp Đốm Lửa là kênh livestream Đốm Lửa, xuất hiện cái bàn này cũng không có gì lạ.
Nói thì bảo nói quá chứ chín mươi chín phần trăm tuyển thủ tham gia lần này đều biết cái trò này.
Nhưng Giản Dụ lại thuộc một phần trăm đáng thương còn lại.
Cậu hoàn toàn không có hứng thú, nên cũng chả biết cái gì về nó.
Cuối cùng Akin bên trên cũng biết Giản Dụ không quan tâm đến mình nữa.
Akin: “???”
“Sao lơ tôi? Cậu đâu rồi? Tôi biết cái bàn điều khiển này! Cậu đừng ấn bậy đó!”
“Trong trò chơi đã có người nhấn loạn sau đó chiến hạm tự bạo luôn! Hố người lắm!”
Quang não bị Giản Dụ tắt âm, bên trên là 99+ tin nhắn của Akin, tất cả đều tang thuơng nằm trong tin nhắn chờ.
Giản Dụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng giơ rắn nhỏ lên: “Cậu chọn một cái đi.”
Rắn nhỏ vẫy đuôi, không do dự nhấn vào một cái nút xanh.
Chỉ có Olderhain vẫn chưa tỉnh hồn biết, cho dù là hắn hay rắn nhỏ, đều chưa từng chơi cái trò này.
Vì vậy, khi cả thành phố lơ lửng bắt đầu rung lên cũng không có gì bất ngờ.
Thành phố đột nhiên rung lên làm các tuyển thủ bên trên hốt hoảng.
“Chuyện gì vậy? Trên trời còn có động đất hả?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Chỉ duy nhất Akin biết chuyện vẫn chưa bỏ cuộc, nằm trên mặt đất tiếp tục nhắn tin cho Giản Dụ.
Trước bàn điều khiển, Giản Dụ ấn một hồi, phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra, dưới đáy vẫn yên tĩnh.
Lúc này, cuối cùng cậu cũng mở quang não lên, thấy số tin nhắn chờ mà giật mình, 999+ tin nhắn chưa đọc.
Giản Dụ: “…”
Làn đạn đã cười bò.
[Ha ha ha ha, tuyển thủ này sao vậy? Cố ý hả?]
[Tuyển thủ trên kia còn cho là thành phố sắp nứt rồi kia kìa.]
[Sao cầu livestream không quay chính diện vậy? Cậu ấy đội nón áo choàng không thấy được gì hết á?]
Kiểm tra thấy chữ quan trọng, cầu livestream bay một vòng đến trước mặt Giản Dụ.
Giản Dụ lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó tiếp tục xem tin nhắn trên quang não.
Khán giả xem livestream lại bị cậu làm giật mình.
[Trời má ơi! Là người đẹp!]
[Liếm màn hình, cầu livestream bay lại gần hơn đi! Tôi nguyện ý bị nhan sắc tấn công!]
[Đẹp như vậy, có phải ngôi sao nào mới ra mắt không?]
Sự chú ý của khán giả chuyển từ bàn điều khiển sang Giản Dụ.
Trong mười ngàn tuyển thủ, chỉ có Giản Dụ là người duy nhất có thể mặc kệ cầu livestream, nếu là người khác, chắc đã bắt đầu chào hỏi và tương tác các thứ rồi.
Giản Dụ vẫn cúi đầu xem tin nhắn Akin gửi, lựa ra mấy chi tiết quan trọng giữa một đống nhảm nhí, bắt đầu nhấn mấy nút Akin nói.
Bên trên, cuối cùng chấn động cũng dừng, các tuyển thủ đứng vững không hiểu gì, vội vàng hỏi han xung quanh cũng chỉ nhận lại những câu thắc mắc tương tự.
“Mau nhìn đi!”
Có tuyển thủ ở gần rìa thành phố sợ hãi hô, mọi người vội vã nhìn sang, chỉ thấy một cây cầu nổi xuất hiện dưới đáy, chậm rãi nối liền với thành phố khác.
Dụng cụ bọn họ lật tung cả thành phố cũng không thấy xuất hiện rồi!
Cùng lúc đó, thông báo vang lên trên bầu trời.
[CHÚC MỪNG TUYỂN THỦ “GIẢN DỤ” PHÁT HIỆN CẦU NỔI, NHẬN ĐƯỢC 30 ĐIỂM, MỤC TÍCH ĐIỂM ĐÃ MỞ, MỜI CÁC TUYỂN THỦ KIỂM TRA QUANG NÃO.]
Giản Dụ bên dưới nhìn cây cầu mới xuất hiện, không biết mấy chuyện vừa xảy ra bên trên, cũng không chú ý đến thông báo, cậu chỉ cúi đầu nhìn rắn nhỏ: “Sao cậu vô dụng thế?”
Rắn nhỏ: “??”
Tại nó chắc?
—
Có mấy tuyển thủ thấy bọn họ rời khỏi nhà nhỏ, như nhận được nhắc nhở, cũng bắt đầu đi vào mấy ngôi nhà xung quanh.
Diện tích của thành phố không nhỏ, Akin chia đội làm hai, anh và Giản Dụ một nhóm.
“Xin lỗi, tôi không biết Wink là loại người đó.” Akin hơi buồn, không ngờ mới bắt đầu cuộc thi thôi đã gặp chuyện không vui.
“Rất bình thường.”
Giản Dụ không quan tâm lắm, cậu đã gặp rất nhiều người giống Wink, thậm chí còn tồi tệ hơn, cộng thêm việc mất ngọc đồng sinh, không việc gì có thể khiến cậu quan tâm.
Đây mới là lý do cậu không quan tâm.
Cho nên đa số thời gian Giản Dụ đều làm theo ý muốn của bản thân, mấy câu khiêu khích đó của Wink không đau không ngứa với Giản Dụ, chẳng qua cậu không ngờ rắn nhỏ lại đột nhiên cắn người.
Giản Dụ sờ rắn nhỏ trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ, hay lần sau cậu ra tay trước đi?
Rắn nhỏ nhỏ quá, nhỡ gãy răng thì sao?
Lưng Wink chung nhóm với Muron đột nhiên run lên, anh ta quay đầu ra sau theo bản năng, tại sao tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng quá vậy?
Thấy Giản Dụ thật sự không quan tâm, Akin lúc này mới không mặt mày đưa đám nữa: “Cậu có ý kiến gì với nhiệm vụ lần này không?”
“Giành hạng nhất.”
Giản Dụ không cảm thấy mình đang tự cao, cho dù không tìm được manh mối, vậy thì cậu cứ giải quyết hết tất cả những người có khả năng đạt hạng nhất trước khi nhiệm vụ kết thúc là được rồi?
May mà Giản Dụ không nói những gì mình nghĩ ra, nếu không Akin lại hú vía thêm một phen.
Dù sao cuộc thi cũng cho phép tỷ thí với nhau, chỉ cần không bị thương và ảnh hưởng đến tính mạng là được, nếu giết tuyển thủ cũng sẽ bị loại.
Hên là Akin không biết suy nghĩ trong đầu người bên cạnh, anh nhìn xung quanh, khinh bỉ: “Mấy cái nhà này dám được sản xuất dây chuyền lắm.”
Từ màu sắc đến công nghệ đều y như nhau.
Anh thử đẩy cửa mấy căn nhà, có vài nơi đã khóa cửa, có lẽ có tuyển thủ khác ở trong.
Hai người đi một vòng thành phố, cũng không tìm được nguy hiểm nào, có lẽ nhiệm vụ thật sự muốn bọn họ sinh tồn trong thành một mà thôi.
Giản Dụ lại đến rìa thành phố, các thành phố lơ lửng cách nhau khá xa, nếu không có hình thú biết bay, vậy thì nhất định phải tìm được thứ gì đó mới có thể đi được.
Nhưng mà cả thành phố này ngoại trừ mấy căn nhà kia thì chẳng còn gì, phương tiện giao thông cũng không có.
Giản Dụ nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong vắt không một đám mây, sóng yên biển lặng, có vẻ mười ngày trước khi nhiệm vụ thứ hai đến có thể trôi qua thật đẹp.
“Về thôi, ở đây chẳng có gì xem.” Akin thôi không nhìn ra ngoài nữa, lần nào anh nhìn ra ngoài cũng có cảm giác bị hút xuống dưới, sợ lắm chứ đùa.
“Dưới đáy có gì?”
Giản Dụ nhìn đáy của các thành phố khác, đều là hình tam giác ngược, bên trong là năng lượng cung cấp cho cả một thành phố, hệ thống nâng vàng đỏ rực rỡ như mặt trời, trông rất nguy nga.
Có chim nhỏ bay xung quanh, cũng không né hệ thống nâng kia, thỉnh thoảng còn đậu xuống hệ thống nâng.
Nhớ lại lực hút bên ngoài, Giản Dụ suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì.
“Tôi muốn xuống dưới.”
Akin: “?”
Chưa để Akin trả lời, Giản Dụ đã ngồi xổm xuống, bỏ rắn nhỏ vào túi trước ngực, sau đó cột chặt nón áo choàng, chuẩn bị leo xuống dưới: “Chờ tôi quay lại.”
Akin: “????”
Không phải, chờ gì? Cậu tính làm gì? Sao vừa nói đã làm vậy, không thảo luận chút nào lun?
Giản Dụ không hề có ý thức hợp tác căn bản không quan tâm đến sự sợ hãi và kinh hoàng của Akin, chỉ chốc lát đã chui ra khỏi lồng bảo vệ.
Vừa ra ngoài, gió rét lạnh thấu xương đã ùa về phía cậu, tiếng gió ầm ầm bên tai cứ như muốn kéo Giản Dụ xuống bên dưới tầng mây.
Có cầu livestream cảm nhận được có người ra khỏi lồng bảo vệ nên bay qua livestream.
Nón của Giản Dụ đã bị gió thổi bay, mái tóc bạc nhảy múa trong gió, để lộ toàn bộ gương mặt.
Đáng tiếc màn này không dễ thấy chút nào trong mấy trăm livestream, ai cũng đang đi tìm streamer mình thích.
Móng tay Giản Dụ thay đổi, vừa nhọn vừa dài, bám chắc vào phần rìa, gần như dán sát cơ thể vào để leo xuống dưới.
Mới leo xuống tầm dăm ba mét, Giản Dụ đã cảm thấy cơ thể nhẹ đi, gió xung quanh biến mất.
Cậu nhìn xuống dưới, phát hiện dưới đó có một cái thang.
Cái thang kéo dài đến bên dưới, điểm đến chính là nơi của hệ thống nâng.
Không thể không nói, cuộc thi này thú vị phết, chỉ cần có người dám leo xuống nhiều một chút là có thể phát hiện phía dưới an toàn.
Bọn họ bị lồng bảo vệ này lừa hết lần này đến lần khác.
Sau khi xuống đến nơi, Giản Dụ sờ ngực, rắn nhỏ vẫn còn ở trong, không bị gió thổi bay.
Nếu như bị gió thổi đi, Giản Dụ cũng không biết tìm về thế nào.
Rắn nhỏ nhận ra tiếng gió bên ngoài đã ngừng, lại bò xuống cổ tay Giản Dụ.
Giản Dụ liếc nhìn, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như rắn nhỏ dài ra rồi, lúc trước vòng quanh cổ tay cậu, phải cố gắng lắm cổ đầu nó mới chạm vào chóp đuôi, bây giờ đã lên được một chút.
Cậu giơ tay lên để kiểm tra, nghiên cứu không có kết quả, rắn nhỏ không giống bị gì nên chỉ đành buông xuống.
Cầu livestream đi theo Giản Dụ, bắt đầu quay xung quanh.
Giản Dụ kéo nón lên lại, lúc này mới xem xét nơi này.
Hệ thống nâng lớn gần ngay trước mắt, bên ngoài là năm sáu lớp bảo vệ, đây cũng là lý do vì sao chim không bị thương khi đến gần.
Nơi này ngoại trừ hệ thống nâng ra còn có một bàn điều khiển.
Bên trên chi chút nút ấn, trông có vẻ rất quan trọng.
Giản Dụ hoàn toàn không biết gì: “….”
Cầu livestream cũng quay mấy cái nút này một chút, giờ phút này cuối cùng cũng có người chú ý đến bên này.
[Đây là đâu đây? Tôi nhìn mấy căn nhà kia đến ngán rồi.]
[Ngoại trừ mấy người biết bay ra, những tuyển thủ khác hoàn toàn không tìm được dụng cụ gì.]
[Cười bò, có thể cuộc thi này không có chuẩn bị dụng cụ gì, động vật đất liền không phục.]
Giản Dụ không biết mấy câu này, cậu đi một vòng xung quanh xem thử, không phát hiện cái gì có ích, cuối cùng chỉ có thể quay lại bàn điều khiển.
“…” Mặt mày Giản Dụ vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt trầm trọng như đang quyết định chuyện gì lớn.
Ngay khi giơ tay chuẩn bị nhấn đại một nút, cậu mới chú ý đến quang não trên cổ tay.
“…A.” Giờ Giản Dụ mới nhớ mình có đồng đội.
Akin đang nôn nóng chờ đợi bên trên cảm nhận quang não mình run lên, anh sợ nhận được tin Giản Dụ bị loại, sau khi dũng cảm mở ra mới phát hiện Giản Dụ gửi một tấm hình sang.
Còn gửi thêm một dấu chấm hỏi.
Akin lập tức gửi giọng nói sang: “Cậu thành công xuống dưới thật à? Wow, thật hay giả thế?”
“Mấy cái nút này là gì vậy? Bên dưới ra làm sao? Có manh mối gì không?”
Giọng nói ồn ào vang lên bên dưới, Giản Dụ cau mày, thấy Akin không có vẻ là biết nên không thèm quan tâm nữa.
Mắt cậu lại đặt lên những cái nút kia, cầu livestream cũng quay mấy cái nút đó theo tầm mắt của cậu.
[Có mình tôi thấy mấy cái nút này quen quen à?]
[Bạn trên ơi, không phải một mình bạn đâu.]
[Đù má, cái này không phải là cái trò mô phỏng chiến hạm rần rần gần đây của kênh livestream Đốm Lửa hà?]
Gần đây kênh livestream Đốm Lửa có một trò chơi rất hot, gần như streamer nào cũng từng chơi rồi, trò chơi lấy bối cảnh vũ trụ, người chơi đi đánh hung thú hắc ám, chiếm hành tinh, phát triển hành tinh.
Nội dung chủ yếu cũng không phải đánh nhau, đa số là xây dựng hơn, chiến hạm cũng được thiết kế rất đơn giản, chính là cái loại con nít cũng điều khiển được.
Cái bàn điều khiển trong phòng hạm trưởng y chang cái trước mặt Giản Dụ.
Không phải cái nút nào cũng ấn được, có nút chỉ là vật trang trí để nó trông nhiều thôi.
Đơn vị tổ chức Cúp Đốm Lửa là kênh livestream Đốm Lửa, xuất hiện cái bàn này cũng không có gì lạ.
Nói thì bảo nói quá chứ chín mươi chín phần trăm tuyển thủ tham gia lần này đều biết cái trò này.
Nhưng Giản Dụ lại thuộc một phần trăm đáng thương còn lại.
Cậu hoàn toàn không có hứng thú, nên cũng chả biết cái gì về nó.
Cuối cùng Akin bên trên cũng biết Giản Dụ không quan tâm đến mình nữa.
Akin: “???”
“Sao lơ tôi? Cậu đâu rồi? Tôi biết cái bàn điều khiển này! Cậu đừng ấn bậy đó!”
“Trong trò chơi đã có người nhấn loạn sau đó chiến hạm tự bạo luôn! Hố người lắm!”
Quang não bị Giản Dụ tắt âm, bên trên là 99+ tin nhắn của Akin, tất cả đều tang thuơng nằm trong tin nhắn chờ.
Giản Dụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng giơ rắn nhỏ lên: “Cậu chọn một cái đi.”
Rắn nhỏ vẫy đuôi, không do dự nhấn vào một cái nút xanh.
Chỉ có Olderhain vẫn chưa tỉnh hồn biết, cho dù là hắn hay rắn nhỏ, đều chưa từng chơi cái trò này.
Vì vậy, khi cả thành phố lơ lửng bắt đầu rung lên cũng không có gì bất ngờ.
Thành phố đột nhiên rung lên làm các tuyển thủ bên trên hốt hoảng.
“Chuyện gì vậy? Trên trời còn có động đất hả?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Chỉ duy nhất Akin biết chuyện vẫn chưa bỏ cuộc, nằm trên mặt đất tiếp tục nhắn tin cho Giản Dụ.
Trước bàn điều khiển, Giản Dụ ấn một hồi, phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra, dưới đáy vẫn yên tĩnh.
Lúc này, cuối cùng cậu cũng mở quang não lên, thấy số tin nhắn chờ mà giật mình, 999+ tin nhắn chưa đọc.
Giản Dụ: “…”
Làn đạn đã cười bò.
[Ha ha ha ha, tuyển thủ này sao vậy? Cố ý hả?]
[Tuyển thủ trên kia còn cho là thành phố sắp nứt rồi kia kìa.]
[Sao cầu livestream không quay chính diện vậy? Cậu ấy đội nón áo choàng không thấy được gì hết á?]
Kiểm tra thấy chữ quan trọng, cầu livestream bay một vòng đến trước mặt Giản Dụ.
Giản Dụ lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó tiếp tục xem tin nhắn trên quang não.
Khán giả xem livestream lại bị cậu làm giật mình.
[Trời má ơi! Là người đẹp!]
[Liếm màn hình, cầu livestream bay lại gần hơn đi! Tôi nguyện ý bị nhan sắc tấn công!]
[Đẹp như vậy, có phải ngôi sao nào mới ra mắt không?]
Sự chú ý của khán giả chuyển từ bàn điều khiển sang Giản Dụ.
Trong mười ngàn tuyển thủ, chỉ có Giản Dụ là người duy nhất có thể mặc kệ cầu livestream, nếu là người khác, chắc đã bắt đầu chào hỏi và tương tác các thứ rồi.
Giản Dụ vẫn cúi đầu xem tin nhắn Akin gửi, lựa ra mấy chi tiết quan trọng giữa một đống nhảm nhí, bắt đầu nhấn mấy nút Akin nói.
Bên trên, cuối cùng chấn động cũng dừng, các tuyển thủ đứng vững không hiểu gì, vội vàng hỏi han xung quanh cũng chỉ nhận lại những câu thắc mắc tương tự.
“Mau nhìn đi!”
Có tuyển thủ ở gần rìa thành phố sợ hãi hô, mọi người vội vã nhìn sang, chỉ thấy một cây cầu nổi xuất hiện dưới đáy, chậm rãi nối liền với thành phố khác.
Dụng cụ bọn họ lật tung cả thành phố cũng không thấy xuất hiện rồi!
Cùng lúc đó, thông báo vang lên trên bầu trời.
[CHÚC MỪNG TUYỂN THỦ “GIẢN DỤ” PHÁT HIỆN CẦU NỔI, NHẬN ĐƯỢC 30 ĐIỂM, MỤC TÍCH ĐIỂM ĐÃ MỞ, MỜI CÁC TUYỂN THỦ KIỂM TRA QUANG NÃO.]
Giản Dụ bên dưới nhìn cây cầu mới xuất hiện, không biết mấy chuyện vừa xảy ra bên trên, cũng không chú ý đến thông báo, cậu chỉ cúi đầu nhìn rắn nhỏ: “Sao cậu vô dụng thế?”
Rắn nhỏ: “??”
Tại nó chắc?
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất