Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 7

Trước Sau
Trực giác của Giản Dụ nói với cậu rằng có chỗ không ổn, nhưng Olderhain không muốn nói, cậu cũng không thể ép người ta nói.

Thấy Giản Dụ mặt lạnh tanh như cũ, Olderhain cảm thấy cậu đang không vui, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi không biết.” Giản Dụ trước giờ luôn có sao nói vậy, người khác hỏi thì cậu trả lời, biểu đạt rất thẳng thừng: “Tôi không hiểu.”

Cậu không hiểu cảm xúc này, Giản Dụ đau đầu, cậu muốn làm gì đó.

“Em có thể hỏi ta.”

Olderhain thấy Giản Dụ như vậy, tức giận trong lòng dần vơi bớt, hắn giơ tay cầm sợi tóc bạc rơi trên vai của Giản Dụ vuốt nhẹ: “Chỉ cần em hỏi, ta sẽ trả lời.”

“Sao anh không vui?” Giản Dụ lập tức hỏi thứ mình muốn biết nhất: “Vì tôi ư?”

Giản Dụ cho rằng, hiện tại bọn họ là đối tác, đối tác chính là bạn, chọc bạn giận thì phải xử lí cho tốt, nếu không sẽ không thể tiếp tục công việc.

Nếu đã kí hiệp nghị, vậy Giản Dụ sẽ chấp hành thật tốt.

“…” Olderhain không ngờ đây là thứ Giản Dụ chú ý đến, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Nói thẳng với em ấy, chuyện em là sản phẩm thí nghiệm khiến ta rất tức giận?

Hay là nói ta rất muốn thịt đám nhà khoa học dám dùng em làm thí nghiệm kia?

Hai câu hỏi chẳng đâu vào đây, Olderhain vẫn chưa điều tra ra thế lực sau lưng Giản Dụ là ai, hắn không xác định được Giản Dụ bây giờ có đang bị khống chế hay không.

Trông Giản Dụ có vẻ như không có, nhưng nhỡ có thiết bị tự hủy gì đó thì sao? Hắn không muốn Giản Dụ gặp nguy hiểm.

Nhìn vào đôi mắt biển cả có chút nôn nóng kia, Olderhain lại vắt óc nghĩ ra một cái cớ: “…Ta đang giận bản thân mình.”

“?”

Ỷ Giản Dụ không hiểu, Olderhain càng xạo càng mượt: “Là ta không tính đến chuyện này, ta mời em đi bơi nhưng lại không chuẩn bị quần áo cho em, để em mặc lại đồ cũ.”

Thật ra chỉ cần ra lệnh cho Kaka là có thể chuẩn bị xong quần áo trong vòng mấy phút, nhưng Olderhain vẫn nhận lỗi, dù sao cái này không trách Giản Dụ được.

Chửi mấy nhà khoa học điên khùng kia lần nữa, Olderhain lần đầu nhận lỗi thấy mình quả là người tốt, cũng không nghĩ mình đang nhận lỗi với ai.

Người khác chỉ có thể nhận được một cái liếc mắt lạnh lùng của Olderhain.

Giản Dụ bán tín bán nghi, miễn cưỡng tin cái cớ này.

Đúng lúc ấy, cửa phòng họp phát ra mấy tiếng cạch cạch, Giản Dụ và Olderhain ngay lập tức chú ý đến.

Giản Dụ chưa kịp phản ứng gì đã bị người khác ôm ngang, cơ thể đột nhiên vô trọng lực khiến cậu cứng người theo bản năng.

Không cảm nhận được ác ý và nguy hiểm, lúc này Giản Dụ mới ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Tôi không có bị thương.”

“Nhưng em không mang giày.”

Olderhain chỉ cảm thấy người trong lòng như một viên kẹo ngọt, nhẹ bẫng, mềm mại, vài cảm xúc khác lạ bỗng xuất hiện trong lòng hắn: “Lạnh mất.”

“Không thể.” Giản Dụ chắc như đinh đóng cột, giọng điệu cậu cứ như đang thảo luận một vấn đề đầy tính học thuật nào đó: “Cơ thể tôi không yếu đến thế, hơn nữa nhiệt độ bây giờ rất tốt, nhiệt độ này cũng không ảnh hưởng gì được tôi.”

Olderhain: “…”

Olderhain cảm thấy đường còn dài và còn lắm gian lao, ít nhất hắn phải dạy cho Giản Dụ biết cái gì là cảm xúc.

Chậc, giọng vợ hay thật, em ấy nói gì cũng đúng.

“Bởi vì chúng ta là bạn lữ.” Olderhain chưa từng kiên nhẫn giải thích thế này với ai, cũng chưa bao giờ đau đầu vì mấy thứ này: “Là bạn lữ, cho dù biết em không bị thương nhưng nên lo vẫn sẽ lo.”

Giản Dụ nhớ đến cái cửa phòng họp sắp mở ra, cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra là nội dung hiệp nghị.

Cậu cần phải đóng giả làm bạn lữ với Olderhain trước mặt mọi người.



Vô trách nhiệm quá, lại để Olderhain chủ động.

“Tôi biết rồi.” Giản Dụ nghiêm túc trong nháy mắt, tay cũng khoác lên vai Olderhain để duy trì thăng bằng: “Sẽ không có lần sau.”

Olderhain cứ cảm thấy hình như mình với Giản Dụ đang ông nói gà bà nói vịt: “?”

Olderhain còn định nói gì đó nhưng Hefter đã dắt một nhóm người mặc quân phục xuất hiện cách bọn họ không xa.

Thấy bệ hạ nhà mình quay lưng về phía mình, trong lòng còn có ai đó, ngoại trừ Hefter người biết chuyện, ai cũng sợ hãi.

Chuyện gì vậy? Đó là bệ hạ người sống chớ lại gần của bọn họ đấy ư?

Nhận ra mấy người sau lưng đột nhiên dừng bước, Olderhain chắc chắn mình đã che Giản Dụ thật kỹ quay đầu nhìn ra sau lưng: “Còn không đi?”

Đối mặt với đôi mắt màu đỏ quen thuộc, mọi người giật mình, rối rít tỉnh hồn, không ai dám thở mạnh, vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi đến khi rời khỏi tầm nhìn của đôi mắt kia, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, có người quay sang hỏi Hefter ngay: “Hefter, ai vậy?”

Hefter không nhận được lệnh phải giữ bí mật thân phận của Giản Dụ nên nói thật: “Hoàng hậu tương lai của chúng ta.”

“Gì?!”

Trong lúc này, hoàng hậu không biết nên làm gì khéo léo nằm im trong lòng của Olderhain, bị Olderhain bế thẳng về phòng, hành động này cũng khiến Olderhain bình tĩnh hơn rất nhiều.

Phòng của Olderhain hệt như hồ bơi của hắn, to khổng lồ, nhưng lại không có bao nhiêu đồ đạc, bốn bức tường là bốn miếng thủy tinh đen không rõ tên lớn, khiêm tốn nhưng cũng không kém phần xa hoa.

Thứ khiến người khác chú ý chính là chiếc giường chính giữa phòng ngủ, giường vừa lớn vừa mềm, chỉ sợ có năm sáu người cùng bay nhảy trên giường cũng không té được.

Giản Dụ suy nghĩ một chút: “Olderhain, đồ của anh lớn thật.”

“Khụ!” Bất ngờ nghe câu đánh giá này, nhịp bước của Olderhain đang đi về phía nhà tắm rối loạn nhẹ.

Giản Dụ không nghĩ nhiều, cứ nghĩ Olderhain bế cậu lâu quá nên mất sức: “Tôi có thể tự đi.”

Olderhain vội vàng thả người xuống, đối mặt với đôi mắt sáng bừng của Giản Dụ, Olderhain hiếm hoi chột dạ: “Ta lấy quần áo cho em, em tắm trước đi.”

Giản Dụ gật đầu, không do dự cởi quần áo.

Olderhain hoàn toàn không biết sức khỏe mình mới bị coi thường, hắn xoay người theo bản năng: “Dụ Dụ, không được cởi quần áo trước mặt người khác tùy tiện như thế.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…..” Olderhain rất muốn nói mình có ý đồ với cậu, nhưng lại muốn giữ hình tượng trước mặt Giản Dụ, vì thế hắn im lặng một chốc.

Không nhận được câu trả lời từ Olderhain, Giản Dụ nghiêng đầu, tiếp tục cởi quần áo.

Nghe thấy tiếng loạt soạt sau lưng, rồng ác quỷ và rồng thiên thần lại bắt đầu đánh nhau.

Rồng thiên sứ nhỏ hơn rồng ác quỷ một chút nghiêm khắc nói: “Dụ Dụ không biết gì hết, cậu không được làm vậy!”

Rồng ác quỷ hừ lạnh: “Bây giờ bọn tôi là bạn lữ hợp pháp, bạn lữ làm gì cũng được.”

Tiếng nước đã vang lên sau lưng, hai con rồng trong đầu hắn đánh nhau ầm ĩ, Olderhain chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, cái ngày mình quay lưng về phía bạn lữ mình chỉ vì không dám nhìn cơ thể của cậu ấy.

Bạn lữ định mệnh có sức ảnh hưởng rất lớn với hắn.

Phàm gặp chuyện không thể khống chế, Olderhain đã sớm giải quyết đối phương, người chết là hết chuyện.

Lúc chưa gặp Giản Dụ hắn cũng định thế, nhưng gặp Giản Dụ rồi Olderhain lại không làm được.

Đây là hấp dẫn giữa gen, hắn không thể chống lại, cũng không muốn phản kháng.

Nếu không chống cự được, vậy thì biến không khống chế được thành khống chế được là được.



“Kaka.” Olderhain cuối cùng cũng ra khỏi phòng: “Gửi ta cuốn [Ứng xử giữa người và người].”

“Vâng thưa bệ hạ.” Quang não lóe lên, Kaka hỏi một câu: “Bệ hạ, thần từng học lễ nghi với cách giao tiếp giữa người với người rồi, cần thần đề cử cho ngài vài cuốn không?”

“…Câm.”

“Vâng thưa bệ hạ, sách đã được gửi đến hộp thư của ngài.”

Giản Dụ trong nhà tắm không biết chuyện của người với trí não ngoài kia, cậu nằm trong bồn tắm còn lớn hơn cả tưởng tượng của mình, đủ để chứa được hai cậu đã biến về nguyên hình.

Giản Dụ được nước bao quanh cảm thấy rất thỏa mãn, đầu thôi không nghĩ những chuyện khác nữa.

Đến khi trở ra, Giản Dụ thấy Olderhain nghiêm túc nhìn quang não, cứ nghĩ hắn đang xử lí việc gì đó, Giản Dụ không hỏi nhiều, thấy thời gian còn sớm nên nói thẳng: “Tôi phải ra biển.”

Kaka đã nói chuyện livestream với Olderhain, hắn tắt [Trăm mẹo giao tiếp giữa người với người]: “Ta đi với em?”

Giản Dụ nghe thế bèn do dự, tạm thời cậu chưa muốn cho Olderhain thấy hình dạng Siren của mình.

Siren không tồn tại ở thế giới này, cậu không xác định được Olderhain sẽ làm gì sau khi biết chuyện.

Đôi mắt xanh lam kia do dự rõ ràng, Olderhain có chút khó chịu vì bạn lữ có chuyện giấu mình, nhưng hắn vẫn kệ Giản Dụ: “Có thể nói Kaka thông báo cho ta lúc nào cũng được.”

Olderhain lại dặn dò tiếp, không được cởi đồ trước mặt người khác, không được đi theo người khác.

“Tại sao tôi phải đi theo người khác?” Giản Dụ không hiểu, đến thế giới này, cậu thật sự thường xuyên làm thế: “Nếu đối phương không có thứ tôi cần thì đi theo người đó chỉ lãng phí thời gian.”

“Vậy ban đầu em theo ta về hoàng cung là muốn lấy gì từ ta?” Olderhain không nhịn được hỏi thẳng, không ngờ ánh mắt Giản Dụ nhìn mình càng kỳ lạ hơn.

“Vì chúng ta ký hiệp nghị.”

Mà bọn họ có thể gặp mặt và ký hiệp nghị, cũng là do tin nhắn Sở Xứng Đôi gửi.

Olderhain: “….”

Đây là sự thật, hắn không có gì để nói.

Giản Dụ tự giác giải thích rõ ràng, sau khi gật đầu với Olderhain một cái thì quay gót đi thẳng.

Olderhain: “….Chậc.”

Bãi biển gần hoàng cung nhất chỉ có hai mươi phút đi xe, lúc Giản Dụ xuống xe mới phát hiện, trên bãi biển không một bóng người.

Cậu không biết nơi này được “thanh lọc” trước khi cậu đến đây, Giản Dụ cầm cầu livestream Kaka đặt mua ra nghiên cứu.

Nhờ tốc độ giao hàng của Tinh Tế, hơn nữa địa chỉ lần này còn là hoàng cung, người máy giao hàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất để giao đến, vì thế nên Giản Dụ mới có thể livestream ngay trong ngày.

Nếu như dùng góc nhìn ngôi thứ ba để livestream thì chỉ cần để một bên cho nó tự theo mình là được, nhưng Giản Dụ muốn livestream theo góc nhìn ngôi thứ nhất nên cậu phải mang thêm một số thứ.

Cầu livestream có thể cầm gọn trong một tay, mở vỏ ngoài ra, bên trong là một không gian rất nhỏ đặt cặp kính áp tròng.

“Đây là công cụ để livestream góc nhìn ngôi thứ nhất, đeo lên là có thể để người xem có cảm giác đến tận nơi sờ tận tay.” Kaka giới thiệu: “Hoàng hậu muốn chọn trang web livestream nào?”

“Tùy cậu.” Giản Dụ cảm thấy mấy trang web đó đều như nhau, cậu cũng không muốn nổi tiếng bằng livestream, chỉ cần kiếm được chút tiền là được.

“Vâng.”

Kaka chọn trang web Đốm Lửa có lượt truy cập lớn nhất Tinh Tế, nhanh chóng đăng ký tài khoản và đăng livestream đầu tiên với tựa đề [NÓNG! DẪN BẠN ĐI THAM QUAN KỲ TÍCH BIỂN KHƠI, CHỈ CẦN NHẤN VÀO LÀ CÓ THỂ NHÌN THẤY BA MƯƠI NGÀN DẶM DƯỚI ĐÁY ĐẠI DƯƠNG!]

Quá Tam Ba Bận: Chỗ này mình mạn phép để nguyên raw vì ba mươi ngàn dặm nếu đổi sang km thì cũng cỡ 15 triệu km rồi. Đây là tính theo dặm của Trung Quốc, mọi người có thể tra cứu thêm.

Giản Dụ không hề biết Kaka đặt tựa đề rất lòe loẹt, sau khi đeo kính áp tròng trong suốt lên, trước mặt lập tức xuất hiện khung livestream giả tưởng.

Nhìn biển khơi xa cách đã lâu, Giản Dụ không biết khóe miệng mình đã cong lên, sau đó nhảy thẳng vào biển không chút sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau