Chương 1: Từ chỗ xa và sâu nhất (1)
“Lâm, tại anh bận rộn mà không kịp có mặt nhưng anh vẫn phải nói chuyện với mọi người trong bữa
tiệc kỷ niệm lớn này – tóm tắt về công việc của chúng ta trong một năm qua” nữ trợ lý tóc vàng
người Pháp nháy mắt: “Đến đây đi, thân mến.”
Cô bước đến bên cạnh rồi ngồi xuống. Đoạn video cho thấy cảnh từ phòng tiệc khu 1. Trên chiếc bàn
tròn kia, một phụ nữ da đen ăn mặc như một học
giả đang nhìn thẳng vào màn hình chỗ Lâm Tư ngồi.
“Rất vui được gặp bà, Trần phu nhân.” Giọng nói của Lâm Tư lạnh lùng nhưng không hề vô lễ, chào hỏi
xong lập tức vào thẳng chủ đề: “Ngày hôm qua, chín mươi sáu người thí nghiệm chính thức vượt qua
giai đoạn giám sát và bàn giao cho quân đội. Giai đoạn thứ hai của kế hoạch ‘Vô hạn’ được bắt đầu
cách đây 5 năm trước bây giờ đã được hoàn thành xuất sắc. Trong dữ liệu đánh giá chính thức cách
đây 4 ngày, tất cả các vật thí nghiệm đã hoàn thành sự chuyển đổi cơ bản về sức mạnh gấp ba lần,
tốc độc phản ứng thần kinh gấp năm lần, mỗi cá thể có một cách cải tiến khác nhau, trạng thái ổn
định.”
Mọi người trong phòng đồng loạt vỗ tay. Các nhà nghiên cứu rất hài lòng về kết quả thành công trong
5 năm qua, những vị khách được mời cũng than thở đầy ngưỡng mộ.
“Lâm, nghe nói kế hoạch của cậu còn nhiều hơn thế.” Người phụ nữ ở trung tâm được gọi là “Trần phu
nhân” mỉm cười.
(1) Thi thoảng gọi Lâm, thi thoảng gọi Lâm Tư, không phải biên tập thiếu từ.
“Cấu trúc của cơ thể con người không thể chống đối sự biến đổi sức mạnh gấp ba lần của cơ bắp, với
lại- tốc độ phản xạ vẫn còn tồn tại trong không gian. Trong quá trình này, chúng tôi thậm chí còn
thấy cơ hội để tăng cường chức năng não” Anh nói chuyện bình tĩnh, điềm đạm. Gần đây, máy móc càng
làm tăng thêm lòng tin của con người – giống như họ luôn tin vào những phép tính của máy móc thay
vì những dự đoán trực giác.
“Quân đội bảo thủ quá mức với kế hoạch sống sót của nhân loại, gây khó khăn cho việc thực hiện thí
nghiệm. Đáng tiếc là, cách đây không lâu nguyên soái Sjoss chính thức từ chối giai đoạn 3 của kế
hoạch, nhưng tôi nghĩ mìnhcó đầy đủ lý do để tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch, còn về lý
tại sao nó được tiến hành là: Nó có thể mang lại cho chúng ta— ” “Diz— ” Âm thanh dòng điện đột
nhiên vang lên.
Hình ảnh chiếu trước mặt mọi người mấy lần nhiễu, cuối cùng thì vỡ tan, âm thanh đột nhiên dừng
lại, trên mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lâm Tư nắm vào mép bàn điều khiển để ổn định cơ thể. Một giọng nữ hệ thống báo động vang lên trong
đại sảnh của khu vực thứ sáu: “Khu thứ sáu đang tách tàu chính, khu thứ sáu đang tách khỏi tàu
chính…”
Anh nhanh chóng gọi hệ điều hành độc lập của khu sáu: “Lucia, kết nối với phần tàu chính.”
“Lỗi, lệnh không thực hiện được.”
Anh nhanh chóng vừa điều chỉnh các thông số vừa nói: “Nói tỉ mỉ lại, lỗi ở đâu.”
“Lệnh bị xung đột, cấp độ quá thấp không thể thực thi được.”
Lâm Tư nói cực nhanh: “Một lần nữa nói lại lệnh thật cụ thể tỉ mỉ.”
Mười giây đọc lệnh: “Lệnh được ban hành bởi: Mặt trận thống nhất của khu ba, nguyên soái Sjos. Nói
lý do: Tàu vũ trụ khổng lồ B-II đi vào cạnh miệng hố đen, yêu cầu tăng tốc độ gấp 12 lần để bứt phá
giới hạn, do động cơ cung cấp phóng vào khu sáu, cung cấp ba mức độ giật.”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ khu sáu di chuyển, tiếng chuông báo động dồn dập xen lẫn âm thanh
của kệ thiết bị thí nghiệm bị đổ, hàng trăm ống nghiệm thủy tinh rơi xuống đất. Lâm Tư bám chặt tay
vào bảng điều khiển, sử dụng sức nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, cố gắng vượt qua cơn choáng váng do
trọng lực bất thường gây ra, giọng nói anh vững vàng để hệ thống có thể phân biệt rõ ràng: “Chuyển
qua hệ thống dẫn đường độc lập để tính toán động lượng” (1)
*Trong cơ học Newton, động lượng tuyến tính, động lượng tịnh tiến hay đơn giản là động lượng là
tích của khối lượng và vận tốc của một vật. Nó là một đại lượng vectơ, sở hữu độ lớn và hướng trong
không gian ba chiều.
Nếu m là khối lượng của một vật và v là vận tốc (cũng là một vectơ), thì động lượng là p=mv
Vd: Động lượng của một quả bóng bi-a được chuyển sang cho các quả bóng khác sau khi va chạm.
Lần thứ hai đường tiến trình ở màn hình lần sáng lên.
Cùng lúc đấy, Lâm Tư cảm thấy cơn đau rát đột ngột trên người, anh nhanh chóng mở ngăn kéo khẩn cấp
dưới bàn điều khiển mở thiết bị chống phóng xạ—— sau khi bị tách khỏi tàu chính, anh mất đi sự bảo
vệ, khu 6 tiếp xúc với phóng xạ mạnh của hố đen.
Làm xong chuyện này, máu như dâng trào, anh cảm thấy buồn nôn vô cùng. Ở trước mắt chiếu lên một
màu sắc lộng lẫy lộn xộn, anh không thể khống chế được cơ thể của mình, lực ly tâm do quay nhanh
mang đến đè nặng anh lên bức tường cứng.
*Lực ly tâm là một lực quán tính xuất hiện trên mọi vật nằm yên trong hệ quy chiếu quay so với một
hệ quy chiếu quán tính, Chúng ta cảm thấy lực này khi ngồi trong xe ô tô đang đổi hướng, hay chơi
trò cảm giác mạnh như xe lao tốc độ ở công viên.
Lâm Tư thở mệt nhọc, cổ họng ngọt tanh, anh ngẩng đầu lên, trước mắt mơ hồ, cảnh tượng bên ngoài
cửa sổ thay đổi nhanh chóng, miệng hố đen to kia
càng ngày càng xa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất vào trong biển sao rộng lớn.
—— giây tiếp theo, biển sao ngoài đó cũng biến mất không còn tăm tích, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một
màu đen kịt.
Tình trạng rung chuyển vẫn còn tiếp tục, anh không chịu nổi mà ngất đi. Lâm Tư bị đánh thức.
Không phải, là anh bị ép thức dậy.
Rất nhiều tiếng gào hét hỗn loạn “Lâm” và “Bác sĩ Lâm”, dường như còn có ai đó cấu anh, ấn vào ngực
anh nữa.
Anh mở mắt ra thấy mình đang nằm trên bàn giải phẫu.
Mấy thanh niên mặc áo trắng nhìn thấy anh mở mắt ra thì cực kỳ vui vẻ: “Dậy rồi! Dậy rồi!”
Cái giọng vui vẻ quá mức này y hệt như “Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Ấn nhân trung thì ấn dứt khoát ở vị trí huyệt nằm giữa 1/3 trên và 2/3 dưới rãnh nhân trung. Mà
tôi chỉ cảm nhận thấy sức mạnh tập trung ở môi trên, phương pháp hô hấp nhân tạo chỉ được sử dụng
cho trường hợp ngừng tim. Tôi không ngờ tình huống này sẩy trên người mình đấy.”
Lâm Tư vô cảm nói: “Tôi thấy mấy cậu rời khỏi trái đất lâu quá nên quên mất những kiến thức sinh lý
cơ bản nhất rồi.”
Cậu thanh niên kia vò đầu: “….Bác sĩ à, tại máy sơ cứu hỏng chúng em mới làm như vậy, ngài không
phải cũng đã tỉnh rồi sao.”
Lâm Tư được đỡ ngồi dậy, Anh vẫn thấy mình còn chóng mặt, nhưng so với lúc trước khi bất tỉnh thì
tốt hơn. Những cậu thanh niên trước mặt là nghiên cứu viên hoặc trợ lý của một số phòng thí nghiệm.
Do hôm nay hầu hết mọi người ở khu sáu đều sang khu một tham gia tiệc kỷ niệm, còn một ít số máy
thông minh không thể xứ lý hoàn toàn, anh không thể để lại những dự án này cho mấy đứa nhỏ trông.
Phòng thí nghiệm số 1 nơi anh ở ở rìa khu sáu, bị *quay ảnh hưởng quá nhiều, nhưng tình trạng của
họ rõ ràng là tốt hơn trước, ít nhất là họ không ngất xỉu hết như đợt đó.
(*)Quay hoặc xoay tròn là sự di chuyển tròn của một vật xung quanh một tâm (hay điểm) quay. Một vật
thể ba chiều luôn luôn quay quanh một đường tưởng tượng gọi là trục quay.
Lúc này, Phi thuyền đang ở trạng thái ổn định, anh nhìn về phía cửa sổ – một khoảng bóng tối trống
rỗng, khó có biết được liệu nó có đi thật hay không.
Anh ấn huyệt thái dương, nhìn năm đứa trẻ ở độ tuổi hai mươi trước mặt rồi hỏi: “Còn ai bị gì nữa
không?”
“Chúng em đã kiểm tra lại rồi, không còn ạ” một trong số họ trả lời, lại hỏi: “Thưa bác sĩ, đây có
phải là một sự cố không? Hệ thống cũng đang trục trặc.”
“Tôi đã cắt hệ thống thành ‘Lucia’ rồi. Cậu không được truy cập, Lâm Tư nói nói “Xin chào, Lucia.”
“Xin chào, thưa ngài phù thủy.” Giọng cô gái máy móc vang lên. “Báo cáo tình hình đi.”
“Dữ liệu đang được cập nhật, vui lòng đợi trong giây lát.”
Đôi mắt của mấy đứa trẻ sáng lên: “Lucia trong truyền thuyết đây ư! Đây có phải là hệ thống siêu
thông minh mà khu thứ năm đã nghiên cứu ra không?”
Lâm Tư gật đầu: “Là cô ấy, mấy ngày trước Đường Ninh mang đến đây để thử nghiệm.Với lại, chúng ta
không phải gặp phải tai nạn điều hướng, mà bị ném vào chân trời sự kiện* để tạo độ giật cho phần
thân chính của “voyager”
(*)Chân trời sự kiện là biên phía trong của không-thời gian gần một điểm kỳ dị, tất cả các loại vật
chất nếu nằm dưới giới hạn này, kể cả các sóng điện từ (gồm cả ánh sáng) đều không thể vượt ra
ngoài để đến với người quan sát, ánh sáng bên trong phát ra bên trong chân trời sự kiện không thể
thoát ra ngoài, chính vì thế điểm kỳ dị của chân trời sự kiện được gọi là hố đen.
Đứa nhỏ rất kinh ngạc: “Nhưng chúng ta vẫn còn sống.”
Một đứa khác dơ tay phát biểu: “Về mặt lý thuyết, xác suất chết sau khi vào hố đen là 100%, vậy
chúng ta bây giờ đã chết và trở thành trạng thái lượng tử ư?”
Trong vật lý lượng tử, một trạng thái lượng tử là một đối tượng toán học diễn tả đầy đủ về một hệ
lượng tử. Trạng thái lượng tử có thể được tạo nên bởi việc trộn lẫn các giá trị thống kê của các
tham số, trạng thái được tạo nên bằng cách đó gọi là trạng thái hỗn hợp.
Lâm Tư nghe tụi nó níu ra níu ríu đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn một chút, đoán được rồi nói với
Lucia: “Phù hợp với phương trình của Einstein.” Einstein: Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết
người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện
đại. Lucia bắt đầu song song xử lý hai cái lệnh.
Lâm Tư bước ra khỏi bàn giải phẫu rồi nhìn xung quanh đống hỗn độn trong đại sảnh.
Lọ đựng hoá chất trong phòng thí nghiệm vỡ vụn chảy khắp sàn, nhiều chất vụn trôi nổi.
“Các phòng thí nghiệm khác cũng bị phá hỏng hoàn toàn, còn có rất nhiều mẫu vật quý giá từ trái đất
mang lên, giờ không còn nữa rồi.” Tâm trạng của đứa nhỏ rất phiền muộn “Đáng tiếc thật đó.”
Một đứa khác vỗ vai anh: “May mắn rằng, bản sao lưu mô hình 3D cũng không tệ, nhưng nó vô dụng-dù
sao tất cả chúng ta cũng chết chắc rồi.”
Bên trong và bên ngoài và miệng hố đen là hai thế giới không liên quan đến nhau. Bên trong là giới
hạn bôn, độ cong không gian-thời gian là rất lớn, với tốc độ ánh sáng đó, ngay cả ánh sáng đi vào
rồi cũng không thể thoát ra và phi thuyền này sẽ bị kéo căng, xé rách và bị phá hủy bởi tất cả các
loại đặc tính vật lý kỳ lạ.
Lâm Tư ngồi trên ghế trước bàn điều khiển, bắt chéo tay, nheo mắt xem dữ liệu.
Anh hỏi: “Ai trong mấy đứa hiểu vật lý cơ bản?”
Đứa trẻ vừa nói vừa giơ tay: “Em đã nghiên cứu về cơ sinh học.”
Lâm Tư giống như cười mà không phải cười nói: “Ai ở đây chả học về cơ sinh học”
Cơ sinh học nghiên cứu về cấu trúc, chức năng, ứng xử cơ học của các hệ thống sinh học như người,
động vật, cây, các bộ phân cơ thể, tế bào[1] theo nghĩa các phương pháp cơ học.[2]
Khu vực số sáu là khu vực hóa sinh. Chắc chắn kiến thức về vật lý của họ rất thiếu thốn – chắc chỉ
dừng ở trình độ vật lý đại học.
Nếu so sánh với mấy đứa nó, anh cảm thấy mình có thể được gọi là một nhà vật lý học.
Anh xem xét kết quả tính toán của Lucia và nói: “Chúng ta đi vào một hố đen xoay tròn kỳ lạ, vì thế
mà chúng ta không bị phá hủy ngay lập tức. Nếu chúng ta tiếp tục đi tiếp, thì phần trăm khả năng
thoát ra từ hố trắng là rất nhỏ… Nguyên liệu của tàu vũ trụ chắc có khả năng chống lại điểm hấp
dẫn.”
“voyager” là một con tàu khổng lồ, bao gồm chín khu vực, được đặt tên từ một đến chín, khu vực thứ
nhất, thứ hai và thứ ba là khu vực chính được bao quanh bởi các khu vực khác, ở trung tâm và mỗi
khu vực là một tàu vũ trụ độc lập, được trang bị động cơ với khả năng điều hướng độc lập khoảng
cách xa giữa các ngôi sao.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra hiện tượng ly tâm, trong các lần sự cố hành trình trước đây,
chủ thể “voyager” đã tách ra khu thứ 4 và thứ 7 để thoát khỏi khu vực nguy hiểm và bây giờ là khu
vực thứ sáu. Khu vực thứ sáu là trung tâm của dự án “vô hạn” của Lâm Tư, cũng là một trong những
khu vực ít dân cư nhất trên tàu.
Là khu vực có ít người nhất —— nhưng nó chắc chắn không phải là khu vực thích hợp để tách ra.
Ai đó đã nói điều này.
“Khu thứ sáu có ít người sinh sống nhất và nhiều rô bốt nhất. Bởi vì thế mà tổn thất về người cũng
ít nhất, nhưng khu của chúng tôi có rất nhiều kết quả nghiên cứu quý giá. Mất đi chúng tôi là mất
đi toàn bộ nền khoa học hiện có. Quá ngu ngốc.”
“Nguyên tắc đầu tiên của chuyến du hành giữa các vì sao là đảm bảo sự sống sót của con người, dễ
hiểu thôi” Lâm Tư nhướng mày. “Mặc dù khu sáu luôn là cái gai mắt nguyên soái Sjos, nhưng chúng ta
phải cố gắng thử nghiệm để trở về với Nguyên soái và phu nhân Trần.”
Anh cân nhắc một lúc và đánh dấu một số vị trí trên biểu đồ sao: “Sau khi tàu du hành rời khỏi hố
đen, nó chắc chắn sẽ đi vào vũ trụ con. Theo kế hoạch bay, nó sẽ rời không gian con gần tiểu hành
tinh TN-III33876- 87624 Cetus rồi Lơ lửng ít nhất một tháng, trong thời gian đó chúng ta ở trạng
thái khả quan. Nếu chúng ta có thể thoát khỏi hố đen, chúng ta sẽ ngay lập tức đi vào không gian
con với tốc độ cao nhất, đi đến TN-III hội tụ với voyager.”
Đứa trẻ khen ngợi Lâm Tư: “Ngài Phù thủy, ngài giống y hệt như lời đồn.” Lâm Tư: “…”
Phù Thủy là biệt danh của anh —— vì một trong những thí nghiệm chỉnh sửa gen ấn tượng của anh là
cho phép cá thực phẩm mọc ra hai chân ngon lành.”
Anh nhíu mày nói với Lucia: “Hãy tính tỷ lệ sống sót.”
Lucia, với tư cách là một siêu hệ thống với trữ lượng kiến thức và chỉ số IQ vượt trội so với tất
cả những người ở đây, sử dụng sức mạnh tính toán mạnh mẽ để mô hình các tình huống khác nhau, nhưng
thật đáng tiếc, tỷ lệ thành công kế hoạch của Lâm Tư dưới 3%.
Lâm Tư vô cảm đưa ra lệnh “Thực thi ngay bây giờ”, bắt đầu điều chỉnh sự phân bố năng lượng của tàu
vũ trụ, giảm tất cả các chỉ số của hệ thống sản xuất oxy, trọng lực và kiểm soát nhiệt độ.
Những đứa trẻ hoảng sợ ôm chầm lấy nhau. Một trong số chúng hỏi: “Thưa ngài phù thủy, liệu chúng ta
có đủ năng lượng để bay đến chòm sao Cetus không?”
(*)là một trong 48 chòm sao Ptolemy và cũng là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh Cá
Voi. Chòm sao này có diện tích 1231 độ vuông, nằm trên thiên cầu bắc, chiếm vị trí thứ 4 trong danh
sách các chòm sao theo diện tích. Chòm sao Kình Ngư nằm kề các chòm sao Bạch Dương, Song Ngư, Bảo
Bình, Ngọc Phu, Thiên Lô, Ba Giang, Kim Ngưu.
Lâm Tư gõ ngón tay vào bàn điều khiển và nói “Seth, tôi đề nghị cậu nên đi ngay tới chỗ Lucia nộp
đơn xin học một khóa học vật lý.”
Giọng của Lucia vang lên:“Khu thứ sáu có khả năng lấy năng lượng từ xung lực của hố trắng.”
(*)Nếu hố đen hút mọi vật chất đến mức ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra, còn hố trắng ngăn
bất kỳ vật thể nào tiến vào bên trong, hiện tại chưa có bất cứ tài liệu nào chứng minh hố trắng có
thật.
Bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu sôi nổi.
Lâm Tư nhìn chúng nó: “Trước khi thoát khỏi hố đen, chúng ta phải tiết kiệm năng lượng ở mức tối
đa. Tôi hy vọng các cậu có thể đóng góp một vai trò nào đó … À, ngoài việc tích trữ thức ăn.”
—— Bọn trẻ im thin thít.
Đứa nhỏ kia ngập ngừng thăm dò: “Cái gì mà ngoài dự trữ thức ăn ạ?” Lâm Tư nhìn thấy cặp kính gọng
bạc mỏng trên bàn, vươn tay đeo lên. Đứa trẻ bắt đầu tỏ ra lấy lòng: “Thưa bác sĩ, thiết bị trị
liệu mới nhất trong phòng thí nghiệm của chúng em có thể chữa cận thị trong vòng nửa giờ.” “Thưa
bác sĩ, kỹ thuật sửa chữa mô sinh học trong phòng thí nghiệm của chúng em -”
Lucia lành lạnh nói: “Căn cứ theo phân tính cách, kính là một đồ tượng trưng, giúp cho bác sĩ Lâm
trông nghiêm khắc hơn, giúp giữ bình tĩnh hơn.” Lâm Tư xoay ghế lại và đối mặt với chúng nó, nở một
nụ cười: “Vai trò khác ngoài dự trữ thức ăn là … chẳng hạn như lấy lòng tôi.”
Anh nhìn rất đẹp trai, môi mỏng, màu nhạt, khi không cười thường nhìn lạnh lùng, khi cười thì có
chút xấu xa, cười như không phải cười, vô cùng nhã nhặn trộn thêm ít cầm thú.
Bọn trẻ kinh hoàng.
Những đứa trẻ bàng hoàng trao nhau ánh mắt dành riêng của nạn nhân, vô cùng lo lắng cho trinh tiết
của mình.
Lâm Tư khoanh tay, lạnh lùng nhìn họ và dùng ánh mắt ra hiệu mặt đất lộn xộn: “Dọn dẹp ở đây.”
Cơn sợ mất ‘trinh tiết’ của bọn trẻ đã hết, thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp phòng thí
nghiệm.
“Hầu như tất cả đều hỏng”, một người trong số họ đã dùng nhíp gắp nhiều mảnh mô có hình dạng kỳ dị
trên mặt đất và đưa chúng dưới kính hiển vi soi lần lượt “Ngoài ra còn có sự sinh sôi bất thường.”
“Đột biến” một đứa vừa điều chỉnh số vừa nói “Phóng xạ ở rìa hố đen quá mạnh, không có giá trị tham
khảo, toàn bộ đã xử lý xong.”
Đứa trẻ trả lời, than thở tiếc nuối “Thật đáng tiếc” sau đó bắt đầu đâm đầu vào dọn dẹp.
Một lúc sau, một người đột nhiên nói: “Ừm…các bồ có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Gì cơ?”
“Khộng nghe thấy.”
Bọn họ vừa dứt lời, cùng nhau nín thở, phòng thí nghiệm hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng ù nhẹ của
trí não máy chủ đang chạy tốc độ cao để tản nhiệt. “Cạch cạch”
Một tiếng động nhẹ bỗng xuất hiện trong yên tĩnh, dường như từ một chỗ rất xa và sâu.
Lâm nhắm mắt lắng nghe một lúc, cau mày đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh phòng thí nghiệm.
Những người khác cũng đi theo anh từng bước, họ càng đến gần bức tường, càng có thể nghe thấy tiếng
động rõ ràng hơn.
“Cạch cạch” “Cạch cạch”
Tiếng động nhịp nhàng trong yên tĩnh, khiến người ta ớn lạnh. “Bác… Bác sĩ” đứa nhỏ sợ hãi “Bên
cạnh có cái gì thế?”
Tiếng chuông báo động chói tai đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng, giọng nói nữ máy móc nói cực
nhanh.
“Báo động, báo động, phát hiện tín hiệu sự sống bất thường. Nguồn tín hiệu: Khoang bỏ hoang số 97
của nhà kho số 1. Đánh giá cấp bậc: Cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.”
tiệc kỷ niệm lớn này – tóm tắt về công việc của chúng ta trong một năm qua” nữ trợ lý tóc vàng
người Pháp nháy mắt: “Đến đây đi, thân mến.”
Cô bước đến bên cạnh rồi ngồi xuống. Đoạn video cho thấy cảnh từ phòng tiệc khu 1. Trên chiếc bàn
tròn kia, một phụ nữ da đen ăn mặc như một học
giả đang nhìn thẳng vào màn hình chỗ Lâm Tư ngồi.
“Rất vui được gặp bà, Trần phu nhân.” Giọng nói của Lâm Tư lạnh lùng nhưng không hề vô lễ, chào hỏi
xong lập tức vào thẳng chủ đề: “Ngày hôm qua, chín mươi sáu người thí nghiệm chính thức vượt qua
giai đoạn giám sát và bàn giao cho quân đội. Giai đoạn thứ hai của kế hoạch ‘Vô hạn’ được bắt đầu
cách đây 5 năm trước bây giờ đã được hoàn thành xuất sắc. Trong dữ liệu đánh giá chính thức cách
đây 4 ngày, tất cả các vật thí nghiệm đã hoàn thành sự chuyển đổi cơ bản về sức mạnh gấp ba lần,
tốc độc phản ứng thần kinh gấp năm lần, mỗi cá thể có một cách cải tiến khác nhau, trạng thái ổn
định.”
Mọi người trong phòng đồng loạt vỗ tay. Các nhà nghiên cứu rất hài lòng về kết quả thành công trong
5 năm qua, những vị khách được mời cũng than thở đầy ngưỡng mộ.
“Lâm, nghe nói kế hoạch của cậu còn nhiều hơn thế.” Người phụ nữ ở trung tâm được gọi là “Trần phu
nhân” mỉm cười.
(1) Thi thoảng gọi Lâm, thi thoảng gọi Lâm Tư, không phải biên tập thiếu từ.
“Cấu trúc của cơ thể con người không thể chống đối sự biến đổi sức mạnh gấp ba lần của cơ bắp, với
lại- tốc độ phản xạ vẫn còn tồn tại trong không gian. Trong quá trình này, chúng tôi thậm chí còn
thấy cơ hội để tăng cường chức năng não” Anh nói chuyện bình tĩnh, điềm đạm. Gần đây, máy móc càng
làm tăng thêm lòng tin của con người – giống như họ luôn tin vào những phép tính của máy móc thay
vì những dự đoán trực giác.
“Quân đội bảo thủ quá mức với kế hoạch sống sót của nhân loại, gây khó khăn cho việc thực hiện thí
nghiệm. Đáng tiếc là, cách đây không lâu nguyên soái Sjoss chính thức từ chối giai đoạn 3 của kế
hoạch, nhưng tôi nghĩ mìnhcó đầy đủ lý do để tiến hành giai đoạn tiếp theo của kế hoạch, còn về lý
tại sao nó được tiến hành là: Nó có thể mang lại cho chúng ta— ” “Diz— ” Âm thanh dòng điện đột
nhiên vang lên.
Hình ảnh chiếu trước mặt mọi người mấy lần nhiễu, cuối cùng thì vỡ tan, âm thanh đột nhiên dừng
lại, trên mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lâm Tư nắm vào mép bàn điều khiển để ổn định cơ thể. Một giọng nữ hệ thống báo động vang lên trong
đại sảnh của khu vực thứ sáu: “Khu thứ sáu đang tách tàu chính, khu thứ sáu đang tách khỏi tàu
chính…”
Anh nhanh chóng gọi hệ điều hành độc lập của khu sáu: “Lucia, kết nối với phần tàu chính.”
“Lỗi, lệnh không thực hiện được.”
Anh nhanh chóng vừa điều chỉnh các thông số vừa nói: “Nói tỉ mỉ lại, lỗi ở đâu.”
“Lệnh bị xung đột, cấp độ quá thấp không thể thực thi được.”
Lâm Tư nói cực nhanh: “Một lần nữa nói lại lệnh thật cụ thể tỉ mỉ.”
Mười giây đọc lệnh: “Lệnh được ban hành bởi: Mặt trận thống nhất của khu ba, nguyên soái Sjos. Nói
lý do: Tàu vũ trụ khổng lồ B-II đi vào cạnh miệng hố đen, yêu cầu tăng tốc độ gấp 12 lần để bứt phá
giới hạn, do động cơ cung cấp phóng vào khu sáu, cung cấp ba mức độ giật.”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ khu sáu di chuyển, tiếng chuông báo động dồn dập xen lẫn âm thanh
của kệ thiết bị thí nghiệm bị đổ, hàng trăm ống nghiệm thủy tinh rơi xuống đất. Lâm Tư bám chặt tay
vào bảng điều khiển, sử dụng sức nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, cố gắng vượt qua cơn choáng váng do
trọng lực bất thường gây ra, giọng nói anh vững vàng để hệ thống có thể phân biệt rõ ràng: “Chuyển
qua hệ thống dẫn đường độc lập để tính toán động lượng” (1)
*Trong cơ học Newton, động lượng tuyến tính, động lượng tịnh tiến hay đơn giản là động lượng là
tích của khối lượng và vận tốc của một vật. Nó là một đại lượng vectơ, sở hữu độ lớn và hướng trong
không gian ba chiều.
Nếu m là khối lượng của một vật và v là vận tốc (cũng là một vectơ), thì động lượng là p=mv
Vd: Động lượng của một quả bóng bi-a được chuyển sang cho các quả bóng khác sau khi va chạm.
Lần thứ hai đường tiến trình ở màn hình lần sáng lên.
Cùng lúc đấy, Lâm Tư cảm thấy cơn đau rát đột ngột trên người, anh nhanh chóng mở ngăn kéo khẩn cấp
dưới bàn điều khiển mở thiết bị chống phóng xạ—— sau khi bị tách khỏi tàu chính, anh mất đi sự bảo
vệ, khu 6 tiếp xúc với phóng xạ mạnh của hố đen.
Làm xong chuyện này, máu như dâng trào, anh cảm thấy buồn nôn vô cùng. Ở trước mắt chiếu lên một
màu sắc lộng lẫy lộn xộn, anh không thể khống chế được cơ thể của mình, lực ly tâm do quay nhanh
mang đến đè nặng anh lên bức tường cứng.
*Lực ly tâm là một lực quán tính xuất hiện trên mọi vật nằm yên trong hệ quy chiếu quay so với một
hệ quy chiếu quán tính, Chúng ta cảm thấy lực này khi ngồi trong xe ô tô đang đổi hướng, hay chơi
trò cảm giác mạnh như xe lao tốc độ ở công viên.
Lâm Tư thở mệt nhọc, cổ họng ngọt tanh, anh ngẩng đầu lên, trước mắt mơ hồ, cảnh tượng bên ngoài
cửa sổ thay đổi nhanh chóng, miệng hố đen to kia
càng ngày càng xa càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất vào trong biển sao rộng lớn.
—— giây tiếp theo, biển sao ngoài đó cũng biến mất không còn tăm tích, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một
màu đen kịt.
Tình trạng rung chuyển vẫn còn tiếp tục, anh không chịu nổi mà ngất đi. Lâm Tư bị đánh thức.
Không phải, là anh bị ép thức dậy.
Rất nhiều tiếng gào hét hỗn loạn “Lâm” và “Bác sĩ Lâm”, dường như còn có ai đó cấu anh, ấn vào ngực
anh nữa.
Anh mở mắt ra thấy mình đang nằm trên bàn giải phẫu.
Mấy thanh niên mặc áo trắng nhìn thấy anh mở mắt ra thì cực kỳ vui vẻ: “Dậy rồi! Dậy rồi!”
Cái giọng vui vẻ quá mức này y hệt như “Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Ấn nhân trung thì ấn dứt khoát ở vị trí huyệt nằm giữa 1/3 trên và 2/3 dưới rãnh nhân trung. Mà
tôi chỉ cảm nhận thấy sức mạnh tập trung ở môi trên, phương pháp hô hấp nhân tạo chỉ được sử dụng
cho trường hợp ngừng tim. Tôi không ngờ tình huống này sẩy trên người mình đấy.”
Lâm Tư vô cảm nói: “Tôi thấy mấy cậu rời khỏi trái đất lâu quá nên quên mất những kiến thức sinh lý
cơ bản nhất rồi.”
Cậu thanh niên kia vò đầu: “….Bác sĩ à, tại máy sơ cứu hỏng chúng em mới làm như vậy, ngài không
phải cũng đã tỉnh rồi sao.”
Lâm Tư được đỡ ngồi dậy, Anh vẫn thấy mình còn chóng mặt, nhưng so với lúc trước khi bất tỉnh thì
tốt hơn. Những cậu thanh niên trước mặt là nghiên cứu viên hoặc trợ lý của một số phòng thí nghiệm.
Do hôm nay hầu hết mọi người ở khu sáu đều sang khu một tham gia tiệc kỷ niệm, còn một ít số máy
thông minh không thể xứ lý hoàn toàn, anh không thể để lại những dự án này cho mấy đứa nhỏ trông.
Phòng thí nghiệm số 1 nơi anh ở ở rìa khu sáu, bị *quay ảnh hưởng quá nhiều, nhưng tình trạng của
họ rõ ràng là tốt hơn trước, ít nhất là họ không ngất xỉu hết như đợt đó.
(*)Quay hoặc xoay tròn là sự di chuyển tròn của một vật xung quanh một tâm (hay điểm) quay. Một vật
thể ba chiều luôn luôn quay quanh một đường tưởng tượng gọi là trục quay.
Lúc này, Phi thuyền đang ở trạng thái ổn định, anh nhìn về phía cửa sổ – một khoảng bóng tối trống
rỗng, khó có biết được liệu nó có đi thật hay không.
Anh ấn huyệt thái dương, nhìn năm đứa trẻ ở độ tuổi hai mươi trước mặt rồi hỏi: “Còn ai bị gì nữa
không?”
“Chúng em đã kiểm tra lại rồi, không còn ạ” một trong số họ trả lời, lại hỏi: “Thưa bác sĩ, đây có
phải là một sự cố không? Hệ thống cũng đang trục trặc.”
“Tôi đã cắt hệ thống thành ‘Lucia’ rồi. Cậu không được truy cập, Lâm Tư nói nói “Xin chào, Lucia.”
“Xin chào, thưa ngài phù thủy.” Giọng cô gái máy móc vang lên. “Báo cáo tình hình đi.”
“Dữ liệu đang được cập nhật, vui lòng đợi trong giây lát.”
Đôi mắt của mấy đứa trẻ sáng lên: “Lucia trong truyền thuyết đây ư! Đây có phải là hệ thống siêu
thông minh mà khu thứ năm đã nghiên cứu ra không?”
Lâm Tư gật đầu: “Là cô ấy, mấy ngày trước Đường Ninh mang đến đây để thử nghiệm.Với lại, chúng ta
không phải gặp phải tai nạn điều hướng, mà bị ném vào chân trời sự kiện* để tạo độ giật cho phần
thân chính của “voyager”
(*)Chân trời sự kiện là biên phía trong của không-thời gian gần một điểm kỳ dị, tất cả các loại vật
chất nếu nằm dưới giới hạn này, kể cả các sóng điện từ (gồm cả ánh sáng) đều không thể vượt ra
ngoài để đến với người quan sát, ánh sáng bên trong phát ra bên trong chân trời sự kiện không thể
thoát ra ngoài, chính vì thế điểm kỳ dị của chân trời sự kiện được gọi là hố đen.
Đứa nhỏ rất kinh ngạc: “Nhưng chúng ta vẫn còn sống.”
Một đứa khác dơ tay phát biểu: “Về mặt lý thuyết, xác suất chết sau khi vào hố đen là 100%, vậy
chúng ta bây giờ đã chết và trở thành trạng thái lượng tử ư?”
Trong vật lý lượng tử, một trạng thái lượng tử là một đối tượng toán học diễn tả đầy đủ về một hệ
lượng tử. Trạng thái lượng tử có thể được tạo nên bởi việc trộn lẫn các giá trị thống kê của các
tham số, trạng thái được tạo nên bằng cách đó gọi là trạng thái hỗn hợp.
Lâm Tư nghe tụi nó níu ra níu ríu đầu óc anh cũng tỉnh táo hơn một chút, đoán được rồi nói với
Lucia: “Phù hợp với phương trình của Einstein.” Einstein: Albert Einstein là nhà vật lý lý thuyết
người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện
đại. Lucia bắt đầu song song xử lý hai cái lệnh.
Lâm Tư bước ra khỏi bàn giải phẫu rồi nhìn xung quanh đống hỗn độn trong đại sảnh.
Lọ đựng hoá chất trong phòng thí nghiệm vỡ vụn chảy khắp sàn, nhiều chất vụn trôi nổi.
“Các phòng thí nghiệm khác cũng bị phá hỏng hoàn toàn, còn có rất nhiều mẫu vật quý giá từ trái đất
mang lên, giờ không còn nữa rồi.” Tâm trạng của đứa nhỏ rất phiền muộn “Đáng tiếc thật đó.”
Một đứa khác vỗ vai anh: “May mắn rằng, bản sao lưu mô hình 3D cũng không tệ, nhưng nó vô dụng-dù
sao tất cả chúng ta cũng chết chắc rồi.”
Bên trong và bên ngoài và miệng hố đen là hai thế giới không liên quan đến nhau. Bên trong là giới
hạn bôn, độ cong không gian-thời gian là rất lớn, với tốc độ ánh sáng đó, ngay cả ánh sáng đi vào
rồi cũng không thể thoát ra và phi thuyền này sẽ bị kéo căng, xé rách và bị phá hủy bởi tất cả các
loại đặc tính vật lý kỳ lạ.
Lâm Tư ngồi trên ghế trước bàn điều khiển, bắt chéo tay, nheo mắt xem dữ liệu.
Anh hỏi: “Ai trong mấy đứa hiểu vật lý cơ bản?”
Đứa trẻ vừa nói vừa giơ tay: “Em đã nghiên cứu về cơ sinh học.”
Lâm Tư giống như cười mà không phải cười nói: “Ai ở đây chả học về cơ sinh học”
Cơ sinh học nghiên cứu về cấu trúc, chức năng, ứng xử cơ học của các hệ thống sinh học như người,
động vật, cây, các bộ phân cơ thể, tế bào[1] theo nghĩa các phương pháp cơ học.[2]
Khu vực số sáu là khu vực hóa sinh. Chắc chắn kiến thức về vật lý của họ rất thiếu thốn – chắc chỉ
dừng ở trình độ vật lý đại học.
Nếu so sánh với mấy đứa nó, anh cảm thấy mình có thể được gọi là một nhà vật lý học.
Anh xem xét kết quả tính toán của Lucia và nói: “Chúng ta đi vào một hố đen xoay tròn kỳ lạ, vì thế
mà chúng ta không bị phá hủy ngay lập tức. Nếu chúng ta tiếp tục đi tiếp, thì phần trăm khả năng
thoát ra từ hố trắng là rất nhỏ… Nguyên liệu của tàu vũ trụ chắc có khả năng chống lại điểm hấp
dẫn.”
“voyager” là một con tàu khổng lồ, bao gồm chín khu vực, được đặt tên từ một đến chín, khu vực thứ
nhất, thứ hai và thứ ba là khu vực chính được bao quanh bởi các khu vực khác, ở trung tâm và mỗi
khu vực là một tàu vũ trụ độc lập, được trang bị động cơ với khả năng điều hướng độc lập khoảng
cách xa giữa các ngôi sao.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra hiện tượng ly tâm, trong các lần sự cố hành trình trước đây,
chủ thể “voyager” đã tách ra khu thứ 4 và thứ 7 để thoát khỏi khu vực nguy hiểm và bây giờ là khu
vực thứ sáu. Khu vực thứ sáu là trung tâm của dự án “vô hạn” của Lâm Tư, cũng là một trong những
khu vực ít dân cư nhất trên tàu.
Là khu vực có ít người nhất —— nhưng nó chắc chắn không phải là khu vực thích hợp để tách ra.
Ai đó đã nói điều này.
“Khu thứ sáu có ít người sinh sống nhất và nhiều rô bốt nhất. Bởi vì thế mà tổn thất về người cũng
ít nhất, nhưng khu của chúng tôi có rất nhiều kết quả nghiên cứu quý giá. Mất đi chúng tôi là mất
đi toàn bộ nền khoa học hiện có. Quá ngu ngốc.”
“Nguyên tắc đầu tiên của chuyến du hành giữa các vì sao là đảm bảo sự sống sót của con người, dễ
hiểu thôi” Lâm Tư nhướng mày. “Mặc dù khu sáu luôn là cái gai mắt nguyên soái Sjos, nhưng chúng ta
phải cố gắng thử nghiệm để trở về với Nguyên soái và phu nhân Trần.”
Anh cân nhắc một lúc và đánh dấu một số vị trí trên biểu đồ sao: “Sau khi tàu du hành rời khỏi hố
đen, nó chắc chắn sẽ đi vào vũ trụ con. Theo kế hoạch bay, nó sẽ rời không gian con gần tiểu hành
tinh TN-III33876- 87624 Cetus rồi Lơ lửng ít nhất một tháng, trong thời gian đó chúng ta ở trạng
thái khả quan. Nếu chúng ta có thể thoát khỏi hố đen, chúng ta sẽ ngay lập tức đi vào không gian
con với tốc độ cao nhất, đi đến TN-III hội tụ với voyager.”
Đứa trẻ khen ngợi Lâm Tư: “Ngài Phù thủy, ngài giống y hệt như lời đồn.” Lâm Tư: “…”
Phù Thủy là biệt danh của anh —— vì một trong những thí nghiệm chỉnh sửa gen ấn tượng của anh là
cho phép cá thực phẩm mọc ra hai chân ngon lành.”
Anh nhíu mày nói với Lucia: “Hãy tính tỷ lệ sống sót.”
Lucia, với tư cách là một siêu hệ thống với trữ lượng kiến thức và chỉ số IQ vượt trội so với tất
cả những người ở đây, sử dụng sức mạnh tính toán mạnh mẽ để mô hình các tình huống khác nhau, nhưng
thật đáng tiếc, tỷ lệ thành công kế hoạch của Lâm Tư dưới 3%.
Lâm Tư vô cảm đưa ra lệnh “Thực thi ngay bây giờ”, bắt đầu điều chỉnh sự phân bố năng lượng của tàu
vũ trụ, giảm tất cả các chỉ số của hệ thống sản xuất oxy, trọng lực và kiểm soát nhiệt độ.
Những đứa trẻ hoảng sợ ôm chầm lấy nhau. Một trong số chúng hỏi: “Thưa ngài phù thủy, liệu chúng ta
có đủ năng lượng để bay đến chòm sao Cetus không?”
(*)là một trong 48 chòm sao Ptolemy và cũng là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh Cá
Voi. Chòm sao này có diện tích 1231 độ vuông, nằm trên thiên cầu bắc, chiếm vị trí thứ 4 trong danh
sách các chòm sao theo diện tích. Chòm sao Kình Ngư nằm kề các chòm sao Bạch Dương, Song Ngư, Bảo
Bình, Ngọc Phu, Thiên Lô, Ba Giang, Kim Ngưu.
Lâm Tư gõ ngón tay vào bàn điều khiển và nói “Seth, tôi đề nghị cậu nên đi ngay tới chỗ Lucia nộp
đơn xin học một khóa học vật lý.”
Giọng của Lucia vang lên:“Khu thứ sáu có khả năng lấy năng lượng từ xung lực của hố trắng.”
(*)Nếu hố đen hút mọi vật chất đến mức ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra, còn hố trắng ngăn
bất kỳ vật thể nào tiến vào bên trong, hiện tại chưa có bất cứ tài liệu nào chứng minh hố trắng có
thật.
Bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu sôi nổi.
Lâm Tư nhìn chúng nó: “Trước khi thoát khỏi hố đen, chúng ta phải tiết kiệm năng lượng ở mức tối
đa. Tôi hy vọng các cậu có thể đóng góp một vai trò nào đó … À, ngoài việc tích trữ thức ăn.”
—— Bọn trẻ im thin thít.
Đứa nhỏ kia ngập ngừng thăm dò: “Cái gì mà ngoài dự trữ thức ăn ạ?” Lâm Tư nhìn thấy cặp kính gọng
bạc mỏng trên bàn, vươn tay đeo lên. Đứa trẻ bắt đầu tỏ ra lấy lòng: “Thưa bác sĩ, thiết bị trị
liệu mới nhất trong phòng thí nghiệm của chúng em có thể chữa cận thị trong vòng nửa giờ.” “Thưa
bác sĩ, kỹ thuật sửa chữa mô sinh học trong phòng thí nghiệm của chúng em -”
Lucia lành lạnh nói: “Căn cứ theo phân tính cách, kính là một đồ tượng trưng, giúp cho bác sĩ Lâm
trông nghiêm khắc hơn, giúp giữ bình tĩnh hơn.” Lâm Tư xoay ghế lại và đối mặt với chúng nó, nở một
nụ cười: “Vai trò khác ngoài dự trữ thức ăn là … chẳng hạn như lấy lòng tôi.”
Anh nhìn rất đẹp trai, môi mỏng, màu nhạt, khi không cười thường nhìn lạnh lùng, khi cười thì có
chút xấu xa, cười như không phải cười, vô cùng nhã nhặn trộn thêm ít cầm thú.
Bọn trẻ kinh hoàng.
Những đứa trẻ bàng hoàng trao nhau ánh mắt dành riêng của nạn nhân, vô cùng lo lắng cho trinh tiết
của mình.
Lâm Tư khoanh tay, lạnh lùng nhìn họ và dùng ánh mắt ra hiệu mặt đất lộn xộn: “Dọn dẹp ở đây.”
Cơn sợ mất ‘trinh tiết’ của bọn trẻ đã hết, thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp phòng thí
nghiệm.
“Hầu như tất cả đều hỏng”, một người trong số họ đã dùng nhíp gắp nhiều mảnh mô có hình dạng kỳ dị
trên mặt đất và đưa chúng dưới kính hiển vi soi lần lượt “Ngoài ra còn có sự sinh sôi bất thường.”
“Đột biến” một đứa vừa điều chỉnh số vừa nói “Phóng xạ ở rìa hố đen quá mạnh, không có giá trị tham
khảo, toàn bộ đã xử lý xong.”
Đứa trẻ trả lời, than thở tiếc nuối “Thật đáng tiếc” sau đó bắt đầu đâm đầu vào dọn dẹp.
Một lúc sau, một người đột nhiên nói: “Ừm…các bồ có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Gì cơ?”
“Khộng nghe thấy.”
Bọn họ vừa dứt lời, cùng nhau nín thở, phòng thí nghiệm hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng ù nhẹ của
trí não máy chủ đang chạy tốc độ cao để tản nhiệt. “Cạch cạch”
Một tiếng động nhẹ bỗng xuất hiện trong yên tĩnh, dường như từ một chỗ rất xa và sâu.
Lâm nhắm mắt lắng nghe một lúc, cau mày đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh phòng thí nghiệm.
Những người khác cũng đi theo anh từng bước, họ càng đến gần bức tường, càng có thể nghe thấy tiếng
động rõ ràng hơn.
“Cạch cạch” “Cạch cạch”
Tiếng động nhịp nhàng trong yên tĩnh, khiến người ta ớn lạnh. “Bác… Bác sĩ” đứa nhỏ sợ hãi “Bên
cạnh có cái gì thế?”
Tiếng chuông báo động chói tai đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng, giọng nói nữ máy móc nói cực
nhanh.
“Báo động, báo động, phát hiện tín hiệu sự sống bất thường. Nguồn tín hiệu: Khoang bỏ hoang số 97
của nhà kho số 1. Đánh giá cấp bậc: Cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất