Chương 25
Lâm Tư trở lại phòng.
Lăng Nhất nằm trên giường một mình, nhìn lên trần nhà, không lên tiếng. Khi Lâm Tư cũng nằm xuống,
anh đưa tay ra ôm lấy một cánh tay của cậu. Lâm Tư đưa tay vỗ nhẹ.
Lăng Nhất khép hờ mắt xuống.
Lâm Tư biết biểu cảm vừa rồi của anh khiến cậu sợ hãi, anh phải an ủi cậu thôi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ em tên là Diệp Sắt Lâm, là giáo viên của tôi.”
Lăng Nhất ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Diệp Sắt Lâm là một người rất dịu dàng. Tôi đã ở bên bà ấy bảy năm và chưa từng một lần thấy
bà mất bình tĩnh. Bà hơi giống Trần phu nhân, nhưng dịu dàng hơn một chút.” Lâm Tư
đưa tay ra bóp mũi Lăng Nhất: “Không giống em.”
Lâm Tư nhắc đến Diệp Sắt Lâm, ánh mắt dần dịu đi, thậm chí còn có chút hoài niệm, không còn vẻ lạnh
lùng tàn nhẫn thường ngày nữa ——anh bây giờ có chút giống với vẻ mặt trong video ngày đó.
Lăng Nhất khịt mũi.
Lâm Tư tiếp tục: “Tôi cũng đã gặp bố của em. Công việc của ông ấy tương tự như của Đường Ninh,
nhưng ông ấy là người của quân đội còn là bạn tốt của Nguyên soái. Chắc em nghe tên ông ấy rồi…
nhưng thân phận của ông ấy có một mức độ bí mật tương đối cao, cũng hiếm khi sống với Diệp Sắt Lâm.
Cả em cũng vậy, phần lớn em ở chung với ông ấy.”
Lăng Nhất đã nghe Đường Ninh kể về bố cậu rồi.
Và cậu đã biết rằng tất cả họ đã bị bỏ lại trên trái đất, cùng với hàng ngàn người khác, đều không
còn trên thế giới này nữa.
Kỳ lạ là giờ phút này, cậu không có cảm xúc gì đặc biệt, không buồn cũng không vui, giống như đã
biết được một sự thật đã tồn tại từ lâu, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy tại sao em lại ở trên tàu vũ trụ? Có điều gì đặc biệt về em
không?”
Khi lớn lên ở đây, cậu tự nhiên hoặc vô thức biết được rất nhiều thông tin. Ví dụ như, khi tàu
ra khơi, những người có vé, nếu là quân nhân thì là những người tuyệt đối trong lực
lượng đặc biệt, nếu họ là nhà nghiên cứu khoa học, họ không phải là thiên tài thì cũng là thiên tài
của các thiên tài, họ cũng có thể mang theo một hai học sinh, những người phụ tá không
thể thiếu trong nghiên cứu của họ.
Nếu không phải hai hạng mục này, thì họ là những người có chức sắc chính trị và kinh tế, những
người đã cung cấp số vốn khổng lồ, nguyên vật liệu và hỗ trợ kỹ thuật cho việc xây dựng tàu
Voyager.
Lăng Nhất cảm thấy rằng cậu rõ ràng không phải là ai trong số ba người này.
Cậu nhìn Lâm Tư rồi nghiêng đầu: “Bố em đưa vé cho em à?”
Lâm Tư nhìn trần nhà hồi lâu mới nói: “Về nguyên tắc, vé không được chuyển nhượng
cho người khác, khi tôi thiết lập hệ thống chiếu các đối tượng kiểm tra, tôi chưa bao
giờ nghĩ rằng một đứa trẻ như em lại xuất hiện
trong khoang đông lạnh của tôi, e rằng lý do của việc này….Chỉ có Nguyên soái mới biết.”
Lâm Tư nói gì cũng có lý, bởi vì cậu biết tính cách của anh, anh là một người gần
như không thể mắc sai lầm, nếu không phải thật sự không biết trong khoang đông lạnh có đứa trẻ chưa
thành niên, thì tuyệt đối không thể quên đặt bộ hạ giới hạn tuổi.
Cậu hỏi: “Vậy thì chúng ta có quen nhau từ trước không?”
“Diệp Sắt Lâm thường nhắc đến em với tôi, có lẽ cũng thường nhắc tôi với em, chúng ta biết nhau,
nhưng chúng ta chưa gặp nhau.”
Lăng Nhất nói “À”, có vẻ đáng tiếc, sau đó lại trở nên vui vẻ, và nói “Bây giờ chúng ta biết nhau
đó thôi.”
Lâm Tư mỉm cười: “Thực ra…”
Lăng Nhất vểnh tai lên, nhưng không nghe thấy anh nói gì tiếp theo. “Lâm Tư!” cậu hơi tức giận.
Lâm Tư vươn tay ôm lấy cậu: “Ngủ đi.”
Lăng Nhất nhìn anh lần cuối, đầu cậu áp vào ngực anh.
Trong nháy mắt, ngay lúc đó Lâm Tư đã để lại trong lòng cậu một hình bóng không thể
xóa nhòa.
Cậu chưa bao giờ thấy Lâm Tư cười như thế này.
Tuy có chút buồn, nhưng anh lại vô cùng dịu dàng, như thể những vì sao xa xôi mờ ảo ngoài ô cửa sổ
đang rơi vào trong mắt anh.
Và cậu dựa sát vào lồng ngực của anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang ổn định của anh, gửi được mùi
hương nốt vân gỗ nông chưa tan hoàn toàn của anh, đột nhiên cảm thấy trái tim mình trong
khoang ngực đập nhanh vài nhịp.
“Lâm Tư…” Cậu bất giác gọi tên anh. “Sao?”
“Không có gì…” Cậu nhỏ giọng.
Một lúc lâu sau, cho đến khi Lâm Tư nghĩ rằng cậu đã ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy cậu nói.
“Lâm Tư, Diệp Sắt Lâm trông như thế nào?” “Bà ấy đẹp.”
“Có bằng Bích Địch và Svena không?”
“Vẻ đẹp khác.” Lâm Tư nói: “Diệp Sắt Lâm nhẹ nhàng hơn họ một chút, rất dịu dàng và cương nghị”
Lâm Tư dừng lại và sắp xếp ngôn ngữ. Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, Lăng Nhất biết
rằng Lâm Tư đang mỉm cười nhẹ vào lúc này.
“Tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Bà giống như một bức chân dung của Đức Trinh Nữ trong nhà
thờ. Em sẽ vô thức nhìn theo bà ấy. Chúng tôi yêu bà ấy rất nhiều, là tình yêu mà đứa trẻ dành cho
người mẹ” Lâm Tư chậm rãi nói: “Một lần bà ấy bị mảnh kính vỡ chém vào tay—— em gái tôi tên là Tô
Đinh, nhìn thấy vết thương đó, thậm chí còn khóc lên.”
Sau đó Lăng Nhất hỏi ngoại hình, màu tóc, ánh mắt …
Lâm Tư trả lời, và hình ảnh người phụ nữ trong trí nhớ của anh từ từ hiện ra, hiện rõ trong tâm trí
anh.
Một vẻ đẹp bình yên toát ra từ tâm hồn bà, như thể nó chưa từng bị thời gian làm mòn.
Có một sức hút dường như đến từ đại dương bao la trong cơ thể Diệp Sắt Lâm, cũng giống như hành
tinh xanh ở quê hương không ngừng kêu gọi sự trở lại của người du hành.
Phòng thí nghiệm bên cạnh từng nói đùa rằng, mọi người gần như có thể thành lập một tổ chức tôn
giáo lấy mang tên Diệp Sắt Lâm.
Với lại, thành tích học tập của Diệp Sắt Lâm cũng không thể chê vào đâu được, nó hoàn hảo hệt như
tính cách của Bà. Họ cũng không phải là một tổ chức tôn giáo, và bản thân người pha trò cũng rất
tôn trọng Diệp Sắt Lâm, không có bất kỳ lời mỉa mai nào.
Anh mô tả bà với Lăng Nhất cho đến khi cậu nhỏ ngủ thiếp đi.
Dù đã gần đến tuổi trưởng thành nhưng Lăng Nhất vẫn ngủ say như thuở còn bé, chẳng khác gì một chú
mèo con.
Điều này cho thấy cơ thể bé vẫn đang phát triển và cần một giấc ngủ dài để đáp ứng nhiều nhu cầu
khác nhau.
Lâm Tư cau mày, nhớ ra điều gì đó nghiêm trọng hơn.
…Cậu sắp đến tuổi trưởng thành, ba năm qua không có sinh lý gì sao?
Vì thế, sáng hôm sau khi Lăng Nhất thức dậy, cậu thấy Lâm Tư đã mặc quần áo chỉnh
tề, chuyển ghế xuống giường, ngồi trên đó và nhìn cậu.
Lăng Nhất: “…”
Thấy cậu đã tỉnh, Lâm Tư kéo chăn bông ra, nghiêng người về phía trước, một tay đè lên vai Lăng
Nhất.
Lăng Nhất không biết mình sẽ làm gì nên từ bỏ sức phản kháng mà nằm bẹp trên giường, giống như một
con chuột bạch đang chờ bị mổ xẻ.
Lâm Tư vô cảm, tay còn lại không nắm lấy vai cậu đưa lên luồn vào tóc cậu, sau khi làm vài vòng thì
cậu lại đi xuống vuốt nhẹ lên tai vài lần.
Đó là một pha vuốt ve rất kỹ thuật, tựa như có lông chim chọc vào. Lăng Nhất cảm thấy hơi ngứa,
muốn gãi, nhưng bị anh giữ lại.
Sau đó là gò má, hàm dưới… Cuối cùng, ngón tay Lâm Tư đặt ở bên cổ cậu rồi dừng lại.
Lăng Nhất mở to mắt nhìn anh.
Sau đó cậu nhìn thấy Lâm Tư cúi đầu, càng ngày càng gần với mình. Cuối cùng, Lâm Tư thổi một hơi
vào tai cậu.
Cái này giống như một cái công tắc, dường như có một dây thần kinh nhạy cảm dẫn vào tất cả những
nơi đã bị chạm vào trước đó. Kích thích mạnh mẽ vang lên và bùng nổ trong vỏ não. Lăng Nhất run
lên, hơi thở của cậu trở nên nhanh hơn rất nhiều, một khoảng trống ngắn trong ý thức.
Nhưng ý định của Lâm Tư rõ ràng không phải ở đây, anh mở cả chăn ra và nhìn Lăng Nhất từ trên xuống
dưới.
Sau khi xác nhận rằng cậu không có phản ứng sinh lý mà cậu nên có, Lâm Tư cau mày.
Anh nói: “Chuẩn bị rồi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”
Trong bối cảnh này, “theo tôi đến phòng thí nghiệm” nhất định không có nghĩa đi cùng anh ngồi
chơi trong phònh thí nghiệm, mà là Lâm Tư lại muốn một lần nữa tự mình đâm kim vào người
cậu.
Lăng Nhất nắm lấy chăn bông kéo lại, nhanh chóng vùi vào, tách mình ra xa khỏi Lâm Tư: “Anh lại
định làm gì!”
“Kiểm tra nồng độ hormone của em, sau đó chúng ta đến khu chín. Tôi sẽ tìm một người thích hợp để
thay thế Bích Địch.” Lâm Tư đứng trên mặt đất và đáp lại một cách vô cảm
Lúc này, có người gõ cửa, Lâm Tư lập tức rời khỏi phòng. Lăng Nhất hơi nhích, lộ ra đôi mắt từ dưới
chăn bông.
Cậu nhìn thấy mình trong gương đối diện, trên mặt hoàn toàn đỏ hết lên, còn có chút không thở nổi.
Cậu nghĩ về dáng vẻ vừa rồi của Lâm Tư khi dựa sát vào người cậu, thính giác có thể nghe từ rất xa
của cậu đột nhiên bị hỏng, chỉ có thể nghe tiếng tim đập của chính mình, hình như nó nhanh hơn một
chút.
Mình hơi thắc mắc tại sao Lăng Nhất nghe tên bố thì có cảm xúc, còn mẹ thì không….chắc do ở cùng bố
nhiều hơn?
Lăng Nhất nằm trên giường một mình, nhìn lên trần nhà, không lên tiếng. Khi Lâm Tư cũng nằm xuống,
anh đưa tay ra ôm lấy một cánh tay của cậu. Lâm Tư đưa tay vỗ nhẹ.
Lăng Nhất khép hờ mắt xuống.
Lâm Tư biết biểu cảm vừa rồi của anh khiến cậu sợ hãi, anh phải an ủi cậu thôi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ em tên là Diệp Sắt Lâm, là giáo viên của tôi.”
Lăng Nhất ngạc nhiên, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Diệp Sắt Lâm là một người rất dịu dàng. Tôi đã ở bên bà ấy bảy năm và chưa từng một lần thấy
bà mất bình tĩnh. Bà hơi giống Trần phu nhân, nhưng dịu dàng hơn một chút.” Lâm Tư
đưa tay ra bóp mũi Lăng Nhất: “Không giống em.”
Lâm Tư nhắc đến Diệp Sắt Lâm, ánh mắt dần dịu đi, thậm chí còn có chút hoài niệm, không còn vẻ lạnh
lùng tàn nhẫn thường ngày nữa ——anh bây giờ có chút giống với vẻ mặt trong video ngày đó.
Lăng Nhất khịt mũi.
Lâm Tư tiếp tục: “Tôi cũng đã gặp bố của em. Công việc của ông ấy tương tự như của Đường Ninh,
nhưng ông ấy là người của quân đội còn là bạn tốt của Nguyên soái. Chắc em nghe tên ông ấy rồi…
nhưng thân phận của ông ấy có một mức độ bí mật tương đối cao, cũng hiếm khi sống với Diệp Sắt Lâm.
Cả em cũng vậy, phần lớn em ở chung với ông ấy.”
Lăng Nhất đã nghe Đường Ninh kể về bố cậu rồi.
Và cậu đã biết rằng tất cả họ đã bị bỏ lại trên trái đất, cùng với hàng ngàn người khác, đều không
còn trên thế giới này nữa.
Kỳ lạ là giờ phút này, cậu không có cảm xúc gì đặc biệt, không buồn cũng không vui, giống như đã
biết được một sự thật đã tồn tại từ lâu, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy tại sao em lại ở trên tàu vũ trụ? Có điều gì đặc biệt về em
không?”
Khi lớn lên ở đây, cậu tự nhiên hoặc vô thức biết được rất nhiều thông tin. Ví dụ như, khi tàu
ra khơi, những người có vé, nếu là quân nhân thì là những người tuyệt đối trong lực
lượng đặc biệt, nếu họ là nhà nghiên cứu khoa học, họ không phải là thiên tài thì cũng là thiên tài
của các thiên tài, họ cũng có thể mang theo một hai học sinh, những người phụ tá không
thể thiếu trong nghiên cứu của họ.
Nếu không phải hai hạng mục này, thì họ là những người có chức sắc chính trị và kinh tế, những
người đã cung cấp số vốn khổng lồ, nguyên vật liệu và hỗ trợ kỹ thuật cho việc xây dựng tàu
Voyager.
Lăng Nhất cảm thấy rằng cậu rõ ràng không phải là ai trong số ba người này.
Cậu nhìn Lâm Tư rồi nghiêng đầu: “Bố em đưa vé cho em à?”
Lâm Tư nhìn trần nhà hồi lâu mới nói: “Về nguyên tắc, vé không được chuyển nhượng
cho người khác, khi tôi thiết lập hệ thống chiếu các đối tượng kiểm tra, tôi chưa bao
giờ nghĩ rằng một đứa trẻ như em lại xuất hiện
trong khoang đông lạnh của tôi, e rằng lý do của việc này….Chỉ có Nguyên soái mới biết.”
Lâm Tư nói gì cũng có lý, bởi vì cậu biết tính cách của anh, anh là một người gần
như không thể mắc sai lầm, nếu không phải thật sự không biết trong khoang đông lạnh có đứa trẻ chưa
thành niên, thì tuyệt đối không thể quên đặt bộ hạ giới hạn tuổi.
Cậu hỏi: “Vậy thì chúng ta có quen nhau từ trước không?”
“Diệp Sắt Lâm thường nhắc đến em với tôi, có lẽ cũng thường nhắc tôi với em, chúng ta biết nhau,
nhưng chúng ta chưa gặp nhau.”
Lăng Nhất nói “À”, có vẻ đáng tiếc, sau đó lại trở nên vui vẻ, và nói “Bây giờ chúng ta biết nhau
đó thôi.”
Lâm Tư mỉm cười: “Thực ra…”
Lăng Nhất vểnh tai lên, nhưng không nghe thấy anh nói gì tiếp theo. “Lâm Tư!” cậu hơi tức giận.
Lâm Tư vươn tay ôm lấy cậu: “Ngủ đi.”
Lăng Nhất nhìn anh lần cuối, đầu cậu áp vào ngực anh.
Trong nháy mắt, ngay lúc đó Lâm Tư đã để lại trong lòng cậu một hình bóng không thể
xóa nhòa.
Cậu chưa bao giờ thấy Lâm Tư cười như thế này.
Tuy có chút buồn, nhưng anh lại vô cùng dịu dàng, như thể những vì sao xa xôi mờ ảo ngoài ô cửa sổ
đang rơi vào trong mắt anh.
Và cậu dựa sát vào lồng ngực của anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang ổn định của anh, gửi được mùi
hương nốt vân gỗ nông chưa tan hoàn toàn của anh, đột nhiên cảm thấy trái tim mình trong
khoang ngực đập nhanh vài nhịp.
“Lâm Tư…” Cậu bất giác gọi tên anh. “Sao?”
“Không có gì…” Cậu nhỏ giọng.
Một lúc lâu sau, cho đến khi Lâm Tư nghĩ rằng cậu đã ngủ, bỗng nhiên lại nghe thấy cậu nói.
“Lâm Tư, Diệp Sắt Lâm trông như thế nào?” “Bà ấy đẹp.”
“Có bằng Bích Địch và Svena không?”
“Vẻ đẹp khác.” Lâm Tư nói: “Diệp Sắt Lâm nhẹ nhàng hơn họ một chút, rất dịu dàng và cương nghị”
Lâm Tư dừng lại và sắp xếp ngôn ngữ. Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, Lăng Nhất biết
rằng Lâm Tư đang mỉm cười nhẹ vào lúc này.
“Tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Bà giống như một bức chân dung của Đức Trinh Nữ trong nhà
thờ. Em sẽ vô thức nhìn theo bà ấy. Chúng tôi yêu bà ấy rất nhiều, là tình yêu mà đứa trẻ dành cho
người mẹ” Lâm Tư chậm rãi nói: “Một lần bà ấy bị mảnh kính vỡ chém vào tay—— em gái tôi tên là Tô
Đinh, nhìn thấy vết thương đó, thậm chí còn khóc lên.”
Sau đó Lăng Nhất hỏi ngoại hình, màu tóc, ánh mắt …
Lâm Tư trả lời, và hình ảnh người phụ nữ trong trí nhớ của anh từ từ hiện ra, hiện rõ trong tâm trí
anh.
Một vẻ đẹp bình yên toát ra từ tâm hồn bà, như thể nó chưa từng bị thời gian làm mòn.
Có một sức hút dường như đến từ đại dương bao la trong cơ thể Diệp Sắt Lâm, cũng giống như hành
tinh xanh ở quê hương không ngừng kêu gọi sự trở lại của người du hành.
Phòng thí nghiệm bên cạnh từng nói đùa rằng, mọi người gần như có thể thành lập một tổ chức tôn
giáo lấy mang tên Diệp Sắt Lâm.
Với lại, thành tích học tập của Diệp Sắt Lâm cũng không thể chê vào đâu được, nó hoàn hảo hệt như
tính cách của Bà. Họ cũng không phải là một tổ chức tôn giáo, và bản thân người pha trò cũng rất
tôn trọng Diệp Sắt Lâm, không có bất kỳ lời mỉa mai nào.
Anh mô tả bà với Lăng Nhất cho đến khi cậu nhỏ ngủ thiếp đi.
Dù đã gần đến tuổi trưởng thành nhưng Lăng Nhất vẫn ngủ say như thuở còn bé, chẳng khác gì một chú
mèo con.
Điều này cho thấy cơ thể bé vẫn đang phát triển và cần một giấc ngủ dài để đáp ứng nhiều nhu cầu
khác nhau.
Lâm Tư cau mày, nhớ ra điều gì đó nghiêm trọng hơn.
…Cậu sắp đến tuổi trưởng thành, ba năm qua không có sinh lý gì sao?
Vì thế, sáng hôm sau khi Lăng Nhất thức dậy, cậu thấy Lâm Tư đã mặc quần áo chỉnh
tề, chuyển ghế xuống giường, ngồi trên đó và nhìn cậu.
Lăng Nhất: “…”
Thấy cậu đã tỉnh, Lâm Tư kéo chăn bông ra, nghiêng người về phía trước, một tay đè lên vai Lăng
Nhất.
Lăng Nhất không biết mình sẽ làm gì nên từ bỏ sức phản kháng mà nằm bẹp trên giường, giống như một
con chuột bạch đang chờ bị mổ xẻ.
Lâm Tư vô cảm, tay còn lại không nắm lấy vai cậu đưa lên luồn vào tóc cậu, sau khi làm vài vòng thì
cậu lại đi xuống vuốt nhẹ lên tai vài lần.
Đó là một pha vuốt ve rất kỹ thuật, tựa như có lông chim chọc vào. Lăng Nhất cảm thấy hơi ngứa,
muốn gãi, nhưng bị anh giữ lại.
Sau đó là gò má, hàm dưới… Cuối cùng, ngón tay Lâm Tư đặt ở bên cổ cậu rồi dừng lại.
Lăng Nhất mở to mắt nhìn anh.
Sau đó cậu nhìn thấy Lâm Tư cúi đầu, càng ngày càng gần với mình. Cuối cùng, Lâm Tư thổi một hơi
vào tai cậu.
Cái này giống như một cái công tắc, dường như có một dây thần kinh nhạy cảm dẫn vào tất cả những
nơi đã bị chạm vào trước đó. Kích thích mạnh mẽ vang lên và bùng nổ trong vỏ não. Lăng Nhất run
lên, hơi thở của cậu trở nên nhanh hơn rất nhiều, một khoảng trống ngắn trong ý thức.
Nhưng ý định của Lâm Tư rõ ràng không phải ở đây, anh mở cả chăn ra và nhìn Lăng Nhất từ trên xuống
dưới.
Sau khi xác nhận rằng cậu không có phản ứng sinh lý mà cậu nên có, Lâm Tư cau mày.
Anh nói: “Chuẩn bị rồi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”
Trong bối cảnh này, “theo tôi đến phòng thí nghiệm” nhất định không có nghĩa đi cùng anh ngồi
chơi trong phònh thí nghiệm, mà là Lâm Tư lại muốn một lần nữa tự mình đâm kim vào người
cậu.
Lăng Nhất nắm lấy chăn bông kéo lại, nhanh chóng vùi vào, tách mình ra xa khỏi Lâm Tư: “Anh lại
định làm gì!”
“Kiểm tra nồng độ hormone của em, sau đó chúng ta đến khu chín. Tôi sẽ tìm một người thích hợp để
thay thế Bích Địch.” Lâm Tư đứng trên mặt đất và đáp lại một cách vô cảm
Lúc này, có người gõ cửa, Lâm Tư lập tức rời khỏi phòng. Lăng Nhất hơi nhích, lộ ra đôi mắt từ dưới
chăn bông.
Cậu nhìn thấy mình trong gương đối diện, trên mặt hoàn toàn đỏ hết lên, còn có chút không thở nổi.
Cậu nghĩ về dáng vẻ vừa rồi của Lâm Tư khi dựa sát vào người cậu, thính giác có thể nghe từ rất xa
của cậu đột nhiên bị hỏng, chỉ có thể nghe tiếng tim đập của chính mình, hình như nó nhanh hơn một
chút.
Mình hơi thắc mắc tại sao Lăng Nhất nghe tên bố thì có cảm xúc, còn mẹ thì không….chắc do ở cùng bố
nhiều hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất