Chương 26
Sau khi lấy máu tĩnh mạch của Lăng Nhất, Lâm Tư đưa máu vào dụng cụ để xử lý, sau đó đưa cậu đến
khu chín.
——Đây là lần đầu tiên Lăng Nhất đặt chân đến đây.
Khu thứ chín rất khác so với các khu vực khác. Ở các khu vực khác, có hành lang
xoắn ốc xung quanh, tường có nhiều cửa, bên trong là các phòng lớn hoặc nhỏ, giúp tận dụng tối đa
không gian đồng thời phân chia nhân công chính xác.
Mà nơi đây chỉ có một vài phòng.
Mỗi tầng giống như một nghĩa trang hình tròn khổng lồ, một nghĩa trang lớn gấp hàng trăm lần nơi
Lăng Nhất thức dậy là—— kho chứa cơ thể thí nghiệm ở khu sáu.
Những cabin ngủ yên hình bầu dục được bố trí dày đặc, xếp chồng lên nhau một tạo ra một màu đen
kịt.
Lăng Nhất nhớ đến cảnh của con tàu nô lệ da đen trong những bộ phim tài liệu khoa học nổi tiếng mà
cậu đã xem.
Tuy nhiên, không khí ở đây trong lành và nhiệt độ tốt hơn nhiều, những người trong
cabin ngủ đông ngủ rất ngon mà không làm phiền lẫn nhau, không có nhu cầu thể chất, tốt
hơn nhiều so với một con tàu nô lệ.
Giữa các cabin đang ngủ, trong lối đi hẹp, có hàng trăm robot nhỏ đi theo quỹ đạo đã định sẵn để
theo dõi dữ liệu của cơ thể đang ngủ có bình thường hay không.
Khu nhất và khu chín luôn là khu vực tiêu thụ nhiều năng lượng nhất trên tàu vũ trụ. khu nhất thụ
năng lượng cao là do sức mạnh tính toán cực kỳ đáng sợ của hệ thống mô phỏng vũ trụ, cũng như các
thí nghiệm vật lý năng lượng cao khác nhau. còn của khu vực thứ chín là do liên tục chạy hàng chục
nghìn hệ thống hỗ trợ sự sống — khu chín không phải là một kho chứa nước đá tinh khiết. Việc đóng
băng ở nhiệt độ thấp không đảm bảo rằng mọi người có thể thức dậy sau chìm vào giấc ngủ. Công nghệ
đóng băng của con người vẫn cần rất nhiều công nghệ tinh vi hỗ trợ.
Sau khi bước vào khu chín, Lâm Tư đi đến trạm xử lý ở bên cạnh hành lang.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc màu trắng bạc là hai người phụ nữ trung niên, cũng là người sống duy
nhất ở khu chín. Công việc của bà là xử lý các ứng dụng, thực hiện các hoạt động đóng băng và rã
đông, đồng thời đánh giá kết
quả giám sát hàng ngày của những robot nhỏ đó, xác định xem liệu họ có cần phải đi xin hỗ trợ y tế
từ khu sáu khi các điều kiện bất thường xảy ra hay không.
Theo lý mà nói, lẽ ra Lâm Tư—— với tư cách là sếp của khu sáu, đáng ra phải có nhiều giao dịch với
hai người phụ nữ này, phải có mối quan hệ rất tốt mới đúng.
Nhưng mà, không phải như vậy, rõ ràng Lăng Nhất thấy khi Lâm Tư bước tới, hai người phụ nữ trung
niên kia lộ rõ vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của họ.
“Cậu làm gì ở đây?” Một trong những người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi.
Cô ta thờ ơ, Lâm Tư vốn nay chưa từng hòa nhã, tất nhiên cũng vô cảm: “Chọn người đang ngủ đông để
đánh thức dậy.”
Người phụ nữ nói: “Số lượng người hoạt động ở khu sáu trong ba năm qua đã vượt quá giới hạn.”
Lâm Tư: “Có dự án cần.”
Người phụ nữ nhướng mắt: “Tốt hơn hết cậu lên xin giấy phép ở khu hai trước đã.”
Lâm Tư bấm vào vòng tay liên lạc, và cùng lúc đó, chiếc vòng tay liên lạc trên cổ tay người phụ nữ
rung lên.
Lâm Tư: “Tôi được Nguyên Soái cấp phép cho dự án (cơ giáp) là SS, tôi không cần phải xin cấp phép
ai hết.”
Người phụ nữ dường như khịt mũi, mở một cái bảng: “Chức vụ của người này là gì?”
“Trợ lý của tôi.”
“Trợ lý…” Người phụ nữ giễu cợt: “À, nhớ rồi; trợ lý lần trước của cậu vừa mới nộp đơn xin tự ngủ
đông, đúng là, Không ai có thể chịu đựng một thời gian dài khi làm việc với một con quỷ như anh
mà.”
Lâm Tư trả lời.
Lăng Nhất mở to mắt, dáng vẻ và thái độ của người phụ nữ này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cứ
như thể bà ta có thù lớn với Lâm Tư vậy.
Cậu muốn cãi bỏ lời người phụ nữ này, nhưng Lâm Tư liếc nhẹ cậu, dùng mắt ngăn cậu lại.
Người phụ nữ tiếp tục: “Ngoài ra, tôi nghĩ cậu không cần phải thêm trợ lý, những người ở khu sáu có
đủ khả năng để hoàn thiện công việc.”
“Bởi vì yêu cầu của tôi rất khắt khe, người đó sẽ tiếp xúc với dự án cấy chip não người. Bà nên
biết rằng đây không phải là dự án nghiên cứu trọng tâm của lĩnh vực chúng tôi.” giọng nói Lâm Tư
không hề thăng trầm, “giai đoạn
cuối của thí nghiệm có liên quan đến quá trình xử lý của não người thật. Nếu bà sẵn sàng chịu trách
nhiệm về những sai sót trong thí nghiệm, thì bây giờ tôi sẽ quay lại khu sáu và chọn đại một trợ
lý.”
Mặc dù giọng điệu của anh đơn giản, nhưng ý nghĩa trong lời nói của anh rất hung hăng, bất cứ ai
tiếp xúc với Lâm Tư đều biết rằng anh là một người rất hung ác.
Anh chỉ cần mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đó, ngồi sau bàn làm việc, người nhìn thấy anh ngay
từ cái nhìn đầu tiên sẽ lập tức kết luận trong lòng
——đây là một người trẻ tuổi, bất cần, ngang tàng và tham vọng, anh không bao giờ thể
hiện ra ngoài sự sắc bén của anh ấy, bởi vì anh chính là sự sắc bén của chính anh.
Đôi khi Lăng Nhất cảm thấy rằng cậu không hề biết Lâm Tư như thế này. Ấn tượng đầu tiên của cậu về
Lâm Tư, là cái ôm của anh khiến cậu cảm thấy rất an toàn, sau sự đau đớn không thể chịu đựng được
của cơn đau dữ dội ập đến khi cậu mới tỉnh dậy.
Cậu nghĩ Lâm Tư nên như vậy, mặc dù Lâm Tư “đó” hiếm khi xuất hiện. Cậu lấy tinh thần lại, thấy cả
hai vẫn đang trò chuyện không mấy vui vẻ. “Lý do của cậu cũng được, tôi sẽ cho cậu thẩm quyền sàng
lọc” người phụ nữ lạnh lùng nói, “Nhưng nên nhớ, tốt hơn hết sau này cậu đừng lựa chọn ngủ đông, vì
khi đó tôi sẽ không thể khống chế được mà tiêm ** vào người cậu.”
Lâm Tư vô cảm: “Tôi cũng sẽ đợi bà ở dưới địa ngục.”
Lăng Nhất ngây người nhìn họ, không biết tại sao cuộc trò chuyện lại đi theo hướng này, người phụ
nữ này dường như có một mối hận thù sâu sắc với Lâm Tư, trong khi người phụ nữ kia cứ im lặng nhìn,
không quan tâm đến chuyện này.
Cậu cũng nhớ rằng trên tàu, ngoài Trịnh Thư và Đường Ninh, Lâm Tư thực sự không có quan hệ tốt với
ai cả.
Cậu nắm lấy tay Lâm Tư, cảm thấy nhẹ nhàng một chút sau khi anh nắm lại tay cậu.
Không cần biết người khác nghĩ gì về Lâm Tư, gọi anh là “phù thủy” hay thái quá hơn là “ác quỷ”…
chắc là do họ không tiếp xúc với anh thật sự nên mới nghĩ như vậy.
Lâm Tư nhận được giấy phép, đi đến một màn hình ánh sáng nổi khổng lồ, bắt đầu nhập các điều kiện.
Người này không nên quá già, cần có đủ năng lượng để giải quyết những công việc nặng nhọc hàng
ngày, phải chú trọng đến thần kinh và khoa học
não bộ, nếu là nhà nghiên cứu xuất chúng, đồng thời tốt nhất nên có kinh nghiệm hợp tác liên
ngành, bởi vì chip nơ-ron nó là sản phẩm của một trường chéo rất điển hình.
Lúc này, người phụ nữ lên tiếng gằn giọng: “Tôi biết có một người đáp ứng mọi điều kiện của cậu,
nhưng cậu vẫn phải sàng lọc vì không dám đối mặt với người ta à?”
Đồng thời, kết quả tìm kiếm cũng đã có.
Đứng đầu trong bảng xếp hạng chỉ số tương quan là Tô Đinh trẻ trung, trong ảnh là một
thiếu nữ với mái tóc lanh, đối diện với ống kính, nụ cười của cô rất thoải mái và rạng rỡ.
Thông tin cho thấy thành tích học tập của cô ấy, phòng thí nghiệm và trường đại học
cũng như đội ngũ giảng viên của cô ấy.
Lăng Nhất nhìn thấy tên của Diệp Sắt Lâm.
Đồng thời, cậu cũng nhớ ra cái tên Tô Đinh đã xuất hiện vào cuộc nói chuyện đêm qua.
Khi đó, Lâm Tư nói với cậu rằng các học sinh của Diệp Sắt Lâm yêu bà đến nhường nào: “Một lần bà bị
một mảnh kính vỡ cứa vào tay, em gái cấp dưới của tôi tên là Tô Đinh, cô ấy nhìn thấy vết thương,
thậm chí còn khóc.”
Tô Đinh đáp ứng yêu cầu của Lâm Tư, với lại, lý lịch của Tô Đinh rõ ràng rực rỡ rất nhiều.
Lâm Tư im lặng một lúc, và cuối cùng nhấn xác nhận thông tin của Tô Đinh, khoảnh
khắc do dự đó không thể giả mạo được.
“Cô gái tội nghiệp” người phụ nữ cười xấu xa, “Cô ấy sẽ phát điên khi tỉnh dậy. Người cô yêu quý
nhất của cô ấy đã không xuất hiện trên con tàu này, mà một người khác không nên xuất hiện lại có
mặt ở đây.”
Lâm Tư nhìn bà ta một cái rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lăng Nhất quay lại nhìn cánh cửa kim loại màu bạc đang dần đóng lại, cậu thấy người phụ nữ đang
nhìn mình. Ngay trước khi cánh cửa kim loại hoàn toàn đóng lại, ánh mắt cô ta không tự chủ được mà
trở nên điên cuồng, bà ta gần như cuồng loạn, giọt nước mắt lóe lên trong mắt bà.
“Lâm Tư–” Giọng bà khàn khàn “Cậu nhất định sẽ xuống địa ngục!”
Cánh cửa đóng lại, anh quay đầu lại, cậu để ý rằng cái tay Lâm Tư đang nắm lấy tay mình từ từ buông
ra.
khu chín.
——Đây là lần đầu tiên Lăng Nhất đặt chân đến đây.
Khu thứ chín rất khác so với các khu vực khác. Ở các khu vực khác, có hành lang
xoắn ốc xung quanh, tường có nhiều cửa, bên trong là các phòng lớn hoặc nhỏ, giúp tận dụng tối đa
không gian đồng thời phân chia nhân công chính xác.
Mà nơi đây chỉ có một vài phòng.
Mỗi tầng giống như một nghĩa trang hình tròn khổng lồ, một nghĩa trang lớn gấp hàng trăm lần nơi
Lăng Nhất thức dậy là—— kho chứa cơ thể thí nghiệm ở khu sáu.
Những cabin ngủ yên hình bầu dục được bố trí dày đặc, xếp chồng lên nhau một tạo ra một màu đen
kịt.
Lăng Nhất nhớ đến cảnh của con tàu nô lệ da đen trong những bộ phim tài liệu khoa học nổi tiếng mà
cậu đã xem.
Tuy nhiên, không khí ở đây trong lành và nhiệt độ tốt hơn nhiều, những người trong
cabin ngủ đông ngủ rất ngon mà không làm phiền lẫn nhau, không có nhu cầu thể chất, tốt
hơn nhiều so với một con tàu nô lệ.
Giữa các cabin đang ngủ, trong lối đi hẹp, có hàng trăm robot nhỏ đi theo quỹ đạo đã định sẵn để
theo dõi dữ liệu của cơ thể đang ngủ có bình thường hay không.
Khu nhất và khu chín luôn là khu vực tiêu thụ nhiều năng lượng nhất trên tàu vũ trụ. khu nhất thụ
năng lượng cao là do sức mạnh tính toán cực kỳ đáng sợ của hệ thống mô phỏng vũ trụ, cũng như các
thí nghiệm vật lý năng lượng cao khác nhau. còn của khu vực thứ chín là do liên tục chạy hàng chục
nghìn hệ thống hỗ trợ sự sống — khu chín không phải là một kho chứa nước đá tinh khiết. Việc đóng
băng ở nhiệt độ thấp không đảm bảo rằng mọi người có thể thức dậy sau chìm vào giấc ngủ. Công nghệ
đóng băng của con người vẫn cần rất nhiều công nghệ tinh vi hỗ trợ.
Sau khi bước vào khu chín, Lâm Tư đi đến trạm xử lý ở bên cạnh hành lang.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc màu trắng bạc là hai người phụ nữ trung niên, cũng là người sống duy
nhất ở khu chín. Công việc của bà là xử lý các ứng dụng, thực hiện các hoạt động đóng băng và rã
đông, đồng thời đánh giá kết
quả giám sát hàng ngày của những robot nhỏ đó, xác định xem liệu họ có cần phải đi xin hỗ trợ y tế
từ khu sáu khi các điều kiện bất thường xảy ra hay không.
Theo lý mà nói, lẽ ra Lâm Tư—— với tư cách là sếp của khu sáu, đáng ra phải có nhiều giao dịch với
hai người phụ nữ này, phải có mối quan hệ rất tốt mới đúng.
Nhưng mà, không phải như vậy, rõ ràng Lăng Nhất thấy khi Lâm Tư bước tới, hai người phụ nữ trung
niên kia lộ rõ vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của họ.
“Cậu làm gì ở đây?” Một trong những người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi.
Cô ta thờ ơ, Lâm Tư vốn nay chưa từng hòa nhã, tất nhiên cũng vô cảm: “Chọn người đang ngủ đông để
đánh thức dậy.”
Người phụ nữ nói: “Số lượng người hoạt động ở khu sáu trong ba năm qua đã vượt quá giới hạn.”
Lâm Tư: “Có dự án cần.”
Người phụ nữ nhướng mắt: “Tốt hơn hết cậu lên xin giấy phép ở khu hai trước đã.”
Lâm Tư bấm vào vòng tay liên lạc, và cùng lúc đó, chiếc vòng tay liên lạc trên cổ tay người phụ nữ
rung lên.
Lâm Tư: “Tôi được Nguyên Soái cấp phép cho dự án (cơ giáp) là SS, tôi không cần phải xin cấp phép
ai hết.”
Người phụ nữ dường như khịt mũi, mở một cái bảng: “Chức vụ của người này là gì?”
“Trợ lý của tôi.”
“Trợ lý…” Người phụ nữ giễu cợt: “À, nhớ rồi; trợ lý lần trước của cậu vừa mới nộp đơn xin tự ngủ
đông, đúng là, Không ai có thể chịu đựng một thời gian dài khi làm việc với một con quỷ như anh
mà.”
Lâm Tư trả lời.
Lăng Nhất mở to mắt, dáng vẻ và thái độ của người phụ nữ này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cứ
như thể bà ta có thù lớn với Lâm Tư vậy.
Cậu muốn cãi bỏ lời người phụ nữ này, nhưng Lâm Tư liếc nhẹ cậu, dùng mắt ngăn cậu lại.
Người phụ nữ tiếp tục: “Ngoài ra, tôi nghĩ cậu không cần phải thêm trợ lý, những người ở khu sáu có
đủ khả năng để hoàn thiện công việc.”
“Bởi vì yêu cầu của tôi rất khắt khe, người đó sẽ tiếp xúc với dự án cấy chip não người. Bà nên
biết rằng đây không phải là dự án nghiên cứu trọng tâm của lĩnh vực chúng tôi.” giọng nói Lâm Tư
không hề thăng trầm, “giai đoạn
cuối của thí nghiệm có liên quan đến quá trình xử lý của não người thật. Nếu bà sẵn sàng chịu trách
nhiệm về những sai sót trong thí nghiệm, thì bây giờ tôi sẽ quay lại khu sáu và chọn đại một trợ
lý.”
Mặc dù giọng điệu của anh đơn giản, nhưng ý nghĩa trong lời nói của anh rất hung hăng, bất cứ ai
tiếp xúc với Lâm Tư đều biết rằng anh là một người rất hung ác.
Anh chỉ cần mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đó, ngồi sau bàn làm việc, người nhìn thấy anh ngay
từ cái nhìn đầu tiên sẽ lập tức kết luận trong lòng
——đây là một người trẻ tuổi, bất cần, ngang tàng và tham vọng, anh không bao giờ thể
hiện ra ngoài sự sắc bén của anh ấy, bởi vì anh chính là sự sắc bén của chính anh.
Đôi khi Lăng Nhất cảm thấy rằng cậu không hề biết Lâm Tư như thế này. Ấn tượng đầu tiên của cậu về
Lâm Tư, là cái ôm của anh khiến cậu cảm thấy rất an toàn, sau sự đau đớn không thể chịu đựng được
của cơn đau dữ dội ập đến khi cậu mới tỉnh dậy.
Cậu nghĩ Lâm Tư nên như vậy, mặc dù Lâm Tư “đó” hiếm khi xuất hiện. Cậu lấy tinh thần lại, thấy cả
hai vẫn đang trò chuyện không mấy vui vẻ. “Lý do của cậu cũng được, tôi sẽ cho cậu thẩm quyền sàng
lọc” người phụ nữ lạnh lùng nói, “Nhưng nên nhớ, tốt hơn hết sau này cậu đừng lựa chọn ngủ đông, vì
khi đó tôi sẽ không thể khống chế được mà tiêm ** vào người cậu.”
Lâm Tư vô cảm: “Tôi cũng sẽ đợi bà ở dưới địa ngục.”
Lăng Nhất ngây người nhìn họ, không biết tại sao cuộc trò chuyện lại đi theo hướng này, người phụ
nữ này dường như có một mối hận thù sâu sắc với Lâm Tư, trong khi người phụ nữ kia cứ im lặng nhìn,
không quan tâm đến chuyện này.
Cậu cũng nhớ rằng trên tàu, ngoài Trịnh Thư và Đường Ninh, Lâm Tư thực sự không có quan hệ tốt với
ai cả.
Cậu nắm lấy tay Lâm Tư, cảm thấy nhẹ nhàng một chút sau khi anh nắm lại tay cậu.
Không cần biết người khác nghĩ gì về Lâm Tư, gọi anh là “phù thủy” hay thái quá hơn là “ác quỷ”…
chắc là do họ không tiếp xúc với anh thật sự nên mới nghĩ như vậy.
Lâm Tư nhận được giấy phép, đi đến một màn hình ánh sáng nổi khổng lồ, bắt đầu nhập các điều kiện.
Người này không nên quá già, cần có đủ năng lượng để giải quyết những công việc nặng nhọc hàng
ngày, phải chú trọng đến thần kinh và khoa học
não bộ, nếu là nhà nghiên cứu xuất chúng, đồng thời tốt nhất nên có kinh nghiệm hợp tác liên
ngành, bởi vì chip nơ-ron nó là sản phẩm của một trường chéo rất điển hình.
Lúc này, người phụ nữ lên tiếng gằn giọng: “Tôi biết có một người đáp ứng mọi điều kiện của cậu,
nhưng cậu vẫn phải sàng lọc vì không dám đối mặt với người ta à?”
Đồng thời, kết quả tìm kiếm cũng đã có.
Đứng đầu trong bảng xếp hạng chỉ số tương quan là Tô Đinh trẻ trung, trong ảnh là một
thiếu nữ với mái tóc lanh, đối diện với ống kính, nụ cười của cô rất thoải mái và rạng rỡ.
Thông tin cho thấy thành tích học tập của cô ấy, phòng thí nghiệm và trường đại học
cũng như đội ngũ giảng viên của cô ấy.
Lăng Nhất nhìn thấy tên của Diệp Sắt Lâm.
Đồng thời, cậu cũng nhớ ra cái tên Tô Đinh đã xuất hiện vào cuộc nói chuyện đêm qua.
Khi đó, Lâm Tư nói với cậu rằng các học sinh của Diệp Sắt Lâm yêu bà đến nhường nào: “Một lần bà bị
một mảnh kính vỡ cứa vào tay, em gái cấp dưới của tôi tên là Tô Đinh, cô ấy nhìn thấy vết thương,
thậm chí còn khóc.”
Tô Đinh đáp ứng yêu cầu của Lâm Tư, với lại, lý lịch của Tô Đinh rõ ràng rực rỡ rất nhiều.
Lâm Tư im lặng một lúc, và cuối cùng nhấn xác nhận thông tin của Tô Đinh, khoảnh
khắc do dự đó không thể giả mạo được.
“Cô gái tội nghiệp” người phụ nữ cười xấu xa, “Cô ấy sẽ phát điên khi tỉnh dậy. Người cô yêu quý
nhất của cô ấy đã không xuất hiện trên con tàu này, mà một người khác không nên xuất hiện lại có
mặt ở đây.”
Lâm Tư nhìn bà ta một cái rồi đi ra khỏi đại sảnh.
Lăng Nhất quay lại nhìn cánh cửa kim loại màu bạc đang dần đóng lại, cậu thấy người phụ nữ đang
nhìn mình. Ngay trước khi cánh cửa kim loại hoàn toàn đóng lại, ánh mắt cô ta không tự chủ được mà
trở nên điên cuồng, bà ta gần như cuồng loạn, giọt nước mắt lóe lên trong mắt bà.
“Lâm Tư–” Giọng bà khàn khàn “Cậu nhất định sẽ xuống địa ngục!”
Cánh cửa đóng lại, anh quay đầu lại, cậu để ý rằng cái tay Lâm Tư đang nắm lấy tay mình từ từ buông
ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất