Chương 34
Sau một thời gian ngắn rảnh rỗi, mọi người lại trở nên bận rộn.
Tô Đinh nghỉ ngơi ba ngày rồi đi gặp Lâm Tư.
Về vụ tai nạn rò rỉ virus, bọn họ lần theo dòng thời gian theo dõi tất cả các manh mối mà nhưng vẫn
không có chút manh mối nào cả.
Lâm Tư cũng chắc chắn rằng ngày hôm đó phòng thí nghiệm rất chặt chẽ, không có gì sai sót, nhưng
anh không thể chắc chắn Diệp Sắt Lâm có phải người đầu tiên nhiễm bệnh hay không.
Nhưng ngày hôm đó Diệp Sắt Lâm không đến bất kỳ nơi nào có thể bị nhiễm virus ngoại
trừ phòng thí nghiệm Wilkins. Mọi người giả thiết rằng; có một người nào đó trong phòng thí nghiệm
cố tình giải phóng virus gần Diệp Sắt Lâm, nhưng không có bằng chứng gì để giải thích điều này.
Với lại, ngày hôm đó Diệp Sắt Lâm chỉ tiếp xúc với mình Lâm Tư, cho nên người phụ nữ ở khu
chín luôn kiên định tin rằng Lâm Tư là một kẻ giết người.
“Còn có thể ư?” Tô Đinh cau mày: “Phòng thí nghiệm thật sự có vấn đề sao?”
——Đây là lời giải thích duy nhất, virus bị rò rỉ trong phòng thí nghiệm, Diệp Sắt Lâm bị nhiễm rồi
đưa lên Voyager.
“Nếu mà đúng như thế, chỉ có thể là ai đó khác trong phòng thí nghiệm đã thả virus vào người Diệp
Sắt Lâm khi tôi không hề hay biết” Lâm Tư nheo mắt “Bởi vì tôi không bị nhiễm.”
“Bà ở khu chín bảo rằng, lúc đó anh đã tìm ra phác đồ đối phó với vi rút thế hệ thứ ba rồi cho nên
anh sẽ không bị lây nhiễm.” Tô Đinh viết lên một tờ giấy, phân loại suy nghĩ của chính mình “Vì
thế, anh trai à, nhìn xem, dù có giải thích như nào nữa thì tất đều hướng đến và tin rằng anh là
người đứng sau làm tất cả.
Lâm Tư: “Ừ”
“Nếu chúng ta suy đoán tiêu cực thì có hai khả năng xảy ra. Một là, ai đó đang nhắm vào anh, nhưng
anh vẫn còn ở đây. Hai là, có một người khác trong phòng thí nghiệm muốn lên tàu. Người đó đã lên
kế hoạch cho tất cả mọi thứ rồi đẩy cái nồi đen(*) này cho anh.”
“Nhưng chẳng phải cuối cùng mọi người trong phòng thí nghiệm đều chọn cách ngủ đông à? Diệp Sắt Lâm
ảnh hưởng tới tâm lý của bọn họ, điều này chứng tỏ họ tổn thương tinh thần rất nhiều” Lâm Tư nói ra
quan điểm của mình “ít ai có thể lừa được Diệp Sắt Lâm, tôi cũng nghĩ rằng bất kỳ ai trong phòng
thí nghiệm cũng không có khả năng trở thành kẻ chủ mưu.”
“Thật vậy” Tô Đinh cau mày gật đầu “Mà nếu một người khác làm chuyện này thì trước tiên người đó
phải biết rằng anh cũng có thể làm được điều đó
trong một thời gian rất ngắn —— ít nhất thì người trên tàu Voyager không có thời gian để tiêu diệt
virus, nhưng ai dám chắc như vậy?”
Họ đi vào ngõ cụt, không lời giải thích nào có lý.
Virus xuất hiện trong không khí mỏng như một bóng ma, không có bất kỳ dấu vết nào.
“Không, anh à, phải có hướng khác—” Tô Đinh hít thở sâu vài cái rồi vén tóc, đây là một cử chỉ nhỏ
mà cô thường làm khi bắt đầu suy nghĩ.
Lâm Tư nhìn cô ấy và nhớ lại. Sự cố ở đâu?
Họ im lặng rất lâu, rất lâu.
Đột nhiên, vào một khoảnh khắc loé qua, ánh mắt họ chạm nhau.
“Tiền bối …” Tô Đinh nhìn Lâm Tư, thấy đôi mắt vô cùng lạnh lẽo của anh.
Lâm Tư nhìn cô ấy, thấy sự kinh hoàng dần dần mở rộng trong mắt cô ấy. “Em nghĩ ra một vấn đề” Tô
Đinh thì thầm.
“Tôi cũng vậy” Lâm Tư nói: “Diệp Sắt Lâm cùng em lên tàu vũ trụ nhưng tại sao em không bị lây
nhiễm?”
“Nói cách khác thì, sau khi em ngủ đông thì Diệp Sắt Lâm mới bị nhiễm virus?” Tô Đinh giật mình, cô
chậm rãi nhìn xung quanh, cứ như thể cách họ không xa đang có bóng ma đang rình rập.
Những bức tường máy móc màu trắng bạc lạnh lẽo, được bao phủ bởi những hoa văn màu xám
thông thường, khơi dậy tiếng thì thầm như tiếng vọng của phù thủy trong căn phòng trống.
“Nói cách khác nữa thì người truyền nhiễm vi rút đã và đang ở trên con tàu vũ trụ này.” Lâm Tư nói.
“Đó là ai?”
“Tất cả những người vẫn còn sống đều có thể.”
“Nhưng mục đích là gì?” Tô Đinh vò đầu bứt tóc: “Động cơ là gì? Diệp Sắt Lâm không có kẻ thù, không
một ai hết.”
“Trong 5 năm kể từ khi tôi tỉnh dậy, có một số vụ tai nạn đáng ngờ do con người gây ra trên tàu vũ
trụ này. Nguyên soái khẳng định rằng có một hoặc một số kẻ khủng bố trên tàu vũ trụ, những người đó
có lòng thù hận với những người du hành, cố gắng phá hủy tàu vũ trụ” Lâm Tư bình tĩnh nói: “Và tất
nhiên, ông ta nghĩ đó là tôi.”
Tô Đinh bất lực lắc đầu: “Anh à, trên lưng anh có bao nhiêu cái nồi vậy?” “Ông đã nhắm quá nhiều
vào tôi, đôi khi tôi còn nghĩ ông ta cố ý” Lâm Tư đứng dậy và thu dọn quần áo của mình “Khiến toàn
bộ con tàu này hoài
nghi tôi đi, để người đó thả lỏng cảnh giác, lộ ra sơ hở.”
“Nhưng người đó làm nhiều lần như vậy mà không để lại dấu vết thì chứng tỏ người đó không phải là
người bất cẩn. Kiểu mưu kế này quá ngây thơ rồi anh à! Cho nên dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn cho
rằng não của Nguyên soái thật sự có vấn đề.”
Ông ta không bị nhiễm vi rút, Lâm Tư cũng không nghi ngờ gì ông ta hết. Cuối cùng Tô Đinh cũng trút
bỏ được gánh nặng, khẽ thở dài: “Cho nên, người đó đã làm hành đủ loại “hoạt động” chống lại người
du hành, người đó còn đang lợi dụng anh làm vỏ bọc…. vậy thì, chúng ta cứ chờ đợi hành động tiếp
theo của người đó đi.”
Lâm Tư gật đầu, mặc dù anh biết rằng cơ hội này rất mỏng manh —— trong 3 năm vừa qua
con tàu vũ trụ này không còn xảy ra sự cố gì cả, dưới mọi hình thức giám sát chặt chẽ, hầu như
không ai có thể gây hại cho con tàu vũ trụ này hết.
Sau sự việc này, tình trạng của Tô Đinh đã cải thiện rất nhiều và bắt đầu thực hiện các dự án với
Lâm Tư ở khu năm. Phòng huấn luyện cơ giáp ngay ở bên cạnh họ, Lăng Nhất cũng đang huấn luyện ở đó
—— vì vậy trong giờ nghỉ ba người họ thường ở cùng nhau, đôi khi có cả Trịnh Thư và Thượng tá.
Nói rằng đó là thời gian nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, thời gian đó để mọi người cải thiện cảm
xúc.
Lăng Nhất ngồi viết về Fourier Transform với khuôn mặt yêu đời, Lâm Tư đang đọc những cuốn sách văn
học, Trịnh Như đang vẽ sơ đồ mạch điện, có lúc Tô Đinh nhẹ nhàng dạy Lăng Nhất cách giải quyết vấn
đề.
Chỉ có Thượng tá là hết chỗ nói, vẫn luôn ngồi chơi trò rắn ăn thịt.
Trịnh Thư không thể chịu đựng được anh ta nữa, tìm những đĩa game độc mà hồi trước nuôi Đường
Ninh có chuẩn bị, anh vứt xó vì Đường Ninh không có hứng thú với những thứ này nữa, đưa
chúng hết cho thượng tá.
Thượng tá như khám phá ra một thế giới mới, cuối cùng anh ta cũng ngừng chơi game ăn rắn, bắt đầu
say mê trò Assassin’s Creed —— những người khác thi thoảng nhàm quay qua nhìn vào giao diện game
của anh ta cũng thấy thú vị hơn.
Lăng Nhất cũng muốn chơi, nhưng Lâm Tư không cho.
Lâm Tư ngồi giữa Thượng tá và Lăng Nhất một lúc, lúc Thượng tá không biết chơi như nào thì anh sẽ
chỉ dùm, nhìn là biết đây không phải lần đầu anh chơi trò này.
Lăng Nhất rất tức giận, muốn cắn anh một cái.
“Chờ em lớn lên” Tô Đinh cầm lấy cốc nước nhẹ nhàng an ủi “Ba mẹ nào cũng đều như vậy. Nếu Diệp Sắt
Lâm và ngài Lăng ở đây thì họ cũng cấm em như Lâm Tư cấm.”
Lăng Nhất hỏi “Em phải đợi khi nào nữa đây?”
“Chờ đến tuổi trưởng thành” Lâm Tư thẳng thắn nói “Thời điểm đó tôi hết hạn giám hộ.”
Quyền giám hộ sắp hết hạn! điều này nghĩa là gì? Lăng Nhất trở nên cảnh giác.
Lập tức cậu không còn quan tâm chuyện Lâm Tư không cho mình chơi game nữa, nhíu mày:
“Vậy sau này anh không nuôi em nữa à?”
“À….để anh nghĩ lại” Lâm Tư chậm rãi nói “Lúc tôi 15 tuổi thì tôi đã tự lập rồi.”
“Lăng Lăng, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho em, chúng ta trở về khu ba, không cần phải ở với cậu ta.”
Thượng tá không tiếc công sức thêm mắm muối vào. “Vậy thì em không thể sống với anh sao?” Lăng Nhất
nhìn Lâm Tư.
“Đủ mười tám tuổi là em có thể xin phòng riêng rồi. Trên lý thuyết thì em không cần ở chung với
tôi” Lâm Tư khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười: “Nhưng em vẫn có quyền chọn phòng ngủ.”
“Vậy thì em không muốn chọn.” Lăng Nhất suy nghĩ một lúc.
“Cứ phải xin một cái” Lâm Tư nói, “Nếu không, khi tôi và em giận nhau, em định ngủ ở hành lang
sao?”
“Vậy thì em sẽ ngủ …” Lăng Nhất nhanh chóng nghĩ xem ai có thể ngủ cùng ai được. Thượng tá không
được. Anh ta quá lớn, Đường Ninh cũng không được, có người nói rằng Đường Ninh ngồi gõ bàn phím đến
sáng. Svena hay Tô Đinh đây? À, Cậu không thể ngủ với con gái được.
Cậu nhận ra cậu thật sự không có nơi nào để đi. Lâm Tư cười và ngẩng mặt lên.
Thời gian Lăng Nhất đi theo anh trong ba năm qua cũng không quá nhiều, sau khi xây dựng căn
cứ, phần lớn khu ba bị di dời xuống đất, hai trăm người “vô hạn” cũng bị xuống theo, vì
thế mà 3 tháng Lăng Nhất mới trở về một lần.
Mỗi lần cậu quay lại ở bên anh, lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó mỗi lần quay về lại cư xử như
trẻ con, rồi lại đi, đi rồi lại cư xử như người lớn rồi lại quay lại …
Mà tất nhiên, lúc nào đi cậu cũng rất miễn cưỡng. Thời gian vội vã, cứ như vậy đã ba năm trôi qua.
“Em đã lớn” anh thì thầm “…bé yêu.”
Trái tim của Lăng Nhất lập tức lỡ nhịp.
Nhiều người gọi cậu là bé yêu, nhưng Lâm Tư hiếm khi gọi cậu như vậy. Nhưng mỗi khi anh ấy gọi như
vậy, phản ứng của cậu lại hơi quá.
Vậy đó, cậu muốn được anh chiều chuộng hết mực, không muốn lớn. Cậu xoa tay Lâm Tư.
Lâm Tư nhẹ giọng nói: “Nếu tôi không nuôi em nữa, thì em còn muốn chơi cùng tôi không?”
“Vẫn chứ ạ” Lăng Nhất nhìn xuống “Anh có muốn chơi tiếp với em không?”
Lâm Tư sờ trán cậu: “Vậy thì em tiếp tục ở bên tôi vậy… à, ở nhờ.” “Vậy lúc anh bắt nạt em thì
sao?”
“Đó, em xin một phòng của riêng ở khu ba đi. Nếu tôi bị bắt nạt thì chạy về đó chờ tôi đến dỗ em.”
Lăng Nhất chớp mắt: “Nếu em bắt nạt anh thì sao?” “Em?” Lâm Tư nhìn cậu: “Có thể à?”
Lăng Nhất khịt mũi.
Giờ cậu nạt không nổi. Lớn hơn tí nữa thì được. Vì thế, cậu tự tin nói: “Nếu như thì sao?”
Lâm Tư vẽ một cây tiêm: “Giải phẫu em.”
—— sự kiêu ngạo của Lăng Nhất đột nhiên biến mất.
Sau khi gây nhau một lúc, khi giờ giải lao kết thúc, Lăng Nhất và Lâm Tư tách nhau ra.
Lâm Tư khoanh tay nhìn bóng dáng của Lăng Nhất.
Một đứa trẻ khi lớn lên luôn phải ra đi và từ từ có một cuộc sống của riêng mình, anh đã biết điều
này từ rất lâu rồi, lẽ ra anh phải chấp nhận điều này từ lâu.
Nhưng điều kỳ lạ là khi thực sự đối mặt với em ấy, anh vẫn muốn ở lại thêm một ngày với em ấy.
Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là hai mươi ngày trôi qua.
Làm việc với Tô Đinh, tiến độ của con chip còn nhanh hơn nhiều, khi Lâm Tư gửi báo cáo tiến độ lần
này cho Nguyên soái, anh bất ngờ nhận được trả lời: “Đến gặp tôi.”
——Trên tàu, giao tiếp bằng video ba chiều có thể được thực hiện bất cứ lúc nào, trừ khi đó việc đặc
biệt quan trọng thì mới gặp thẳng mặt.
Lâm Tư nghĩ lại, có lẽ là chuyện mà Trần phu nhân đã nhắc tới cho nên lập tức đi đến khu ba.
Vẻ ngoài Nguyên soái vẫn uy nghiêm như vậy, việc đánh giá mọi người bằng vẻ bề ngoài
chỉ khả thi ở một mức độ nhất định thôi. Bất cứ ai nhìn thấy dáng người mạnh mẽ và vạm vỡ, râu tóc
bạc phơ và vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta sẽ nghĩ đến một từ như “phong cách cứng rắn” và các tính
từ như “độc tài” và “Cố chấp”
“Tôi có chuyện này muốn nói với cậu” Nguyên soái đi thẳng vào vấn đề. Lâm Tư: “Nói đi.”
“Tôi muốn cậu thêm một chức năng vào dự án chip đó.” Điều này không giống như Lâm Tư mong đợi.
“Tôi đã thấy tác dụng của cơ giáp. Nó rất hữu ích. Sau khi được trang bị vũ khí, năng lực của từng
người lính có thể so sánh với khả năng của một con tàu chiến đấu cấp cao nhất, khả năng biến hình
của nó cũng rất mạnh mẽ.” Lâm Tư híp mắt —— nguyên soái chưa bao giờ khen anh.
Sau đó, Nguyên soái thay đổi lời nói: “Nhưng đồng thời, mức độ nguy hiểm của bọn họ cũng rất cao.
Khu ba phải đề ra biện pháp tương ứng để ngăn chặn bọn họ lạm dụng thế lực.”
Lâm Tư: “Ông định làm gì?”
Nguyên soái nhìn thẳng vào mắt Lâm Tư: “Tôi biết cậu đã chôn giấu hệ thống phá hủy cưỡng bức trong
các chương trình trí tuệ nhân tạo cấp cao đó để ngăn ngừa tai nạn. Vì vậy, tôi dự định chế tạo con
chip cũng có chức năng này. Một khi ai đó có ý tưởng nguy hiểm thì con chip sẽ kích hoạt chức năng
đó ——chẳng hạn như phóng ra một dòng điện mạnh, hay nói ngắn gọn là có thể giết chết người đó một
cách nhanh chóng.”
Gần như ngay khi ông ta nói xong, Lâm Tư lạnh lùng nói: “Không thể.” “Tôi biết cậu có thể làm được”
ánh mắt Nguyên lạnh lùng, sắc bén, ngôn từ hàm xúc: “Đây chỉ là một chức năng nhỏ.”
“Tôi có thể làm được, nhưng tôi không thể làm” Lâm Tư vô cảm nhìn thẳng vào Nguyên soái Sjoss: “Họ
là những cơ thể đã được chỉnh sửa, đúng thế, nhưng trước đây họ là con người”
Tô Đinh nghỉ ngơi ba ngày rồi đi gặp Lâm Tư.
Về vụ tai nạn rò rỉ virus, bọn họ lần theo dòng thời gian theo dõi tất cả các manh mối mà nhưng vẫn
không có chút manh mối nào cả.
Lâm Tư cũng chắc chắn rằng ngày hôm đó phòng thí nghiệm rất chặt chẽ, không có gì sai sót, nhưng
anh không thể chắc chắn Diệp Sắt Lâm có phải người đầu tiên nhiễm bệnh hay không.
Nhưng ngày hôm đó Diệp Sắt Lâm không đến bất kỳ nơi nào có thể bị nhiễm virus ngoại
trừ phòng thí nghiệm Wilkins. Mọi người giả thiết rằng; có một người nào đó trong phòng thí nghiệm
cố tình giải phóng virus gần Diệp Sắt Lâm, nhưng không có bằng chứng gì để giải thích điều này.
Với lại, ngày hôm đó Diệp Sắt Lâm chỉ tiếp xúc với mình Lâm Tư, cho nên người phụ nữ ở khu
chín luôn kiên định tin rằng Lâm Tư là một kẻ giết người.
“Còn có thể ư?” Tô Đinh cau mày: “Phòng thí nghiệm thật sự có vấn đề sao?”
——Đây là lời giải thích duy nhất, virus bị rò rỉ trong phòng thí nghiệm, Diệp Sắt Lâm bị nhiễm rồi
đưa lên Voyager.
“Nếu mà đúng như thế, chỉ có thể là ai đó khác trong phòng thí nghiệm đã thả virus vào người Diệp
Sắt Lâm khi tôi không hề hay biết” Lâm Tư nheo mắt “Bởi vì tôi không bị nhiễm.”
“Bà ở khu chín bảo rằng, lúc đó anh đã tìm ra phác đồ đối phó với vi rút thế hệ thứ ba rồi cho nên
anh sẽ không bị lây nhiễm.” Tô Đinh viết lên một tờ giấy, phân loại suy nghĩ của chính mình “Vì
thế, anh trai à, nhìn xem, dù có giải thích như nào nữa thì tất đều hướng đến và tin rằng anh là
người đứng sau làm tất cả.
Lâm Tư: “Ừ”
“Nếu chúng ta suy đoán tiêu cực thì có hai khả năng xảy ra. Một là, ai đó đang nhắm vào anh, nhưng
anh vẫn còn ở đây. Hai là, có một người khác trong phòng thí nghiệm muốn lên tàu. Người đó đã lên
kế hoạch cho tất cả mọi thứ rồi đẩy cái nồi đen(*) này cho anh.”
“Nhưng chẳng phải cuối cùng mọi người trong phòng thí nghiệm đều chọn cách ngủ đông à? Diệp Sắt Lâm
ảnh hưởng tới tâm lý của bọn họ, điều này chứng tỏ họ tổn thương tinh thần rất nhiều” Lâm Tư nói ra
quan điểm của mình “ít ai có thể lừa được Diệp Sắt Lâm, tôi cũng nghĩ rằng bất kỳ ai trong phòng
thí nghiệm cũng không có khả năng trở thành kẻ chủ mưu.”
“Thật vậy” Tô Đinh cau mày gật đầu “Mà nếu một người khác làm chuyện này thì trước tiên người đó
phải biết rằng anh cũng có thể làm được điều đó
trong một thời gian rất ngắn —— ít nhất thì người trên tàu Voyager không có thời gian để tiêu diệt
virus, nhưng ai dám chắc như vậy?”
Họ đi vào ngõ cụt, không lời giải thích nào có lý.
Virus xuất hiện trong không khí mỏng như một bóng ma, không có bất kỳ dấu vết nào.
“Không, anh à, phải có hướng khác—” Tô Đinh hít thở sâu vài cái rồi vén tóc, đây là một cử chỉ nhỏ
mà cô thường làm khi bắt đầu suy nghĩ.
Lâm Tư nhìn cô ấy và nhớ lại. Sự cố ở đâu?
Họ im lặng rất lâu, rất lâu.
Đột nhiên, vào một khoảnh khắc loé qua, ánh mắt họ chạm nhau.
“Tiền bối …” Tô Đinh nhìn Lâm Tư, thấy đôi mắt vô cùng lạnh lẽo của anh.
Lâm Tư nhìn cô ấy, thấy sự kinh hoàng dần dần mở rộng trong mắt cô ấy. “Em nghĩ ra một vấn đề” Tô
Đinh thì thầm.
“Tôi cũng vậy” Lâm Tư nói: “Diệp Sắt Lâm cùng em lên tàu vũ trụ nhưng tại sao em không bị lây
nhiễm?”
“Nói cách khác thì, sau khi em ngủ đông thì Diệp Sắt Lâm mới bị nhiễm virus?” Tô Đinh giật mình, cô
chậm rãi nhìn xung quanh, cứ như thể cách họ không xa đang có bóng ma đang rình rập.
Những bức tường máy móc màu trắng bạc lạnh lẽo, được bao phủ bởi những hoa văn màu xám
thông thường, khơi dậy tiếng thì thầm như tiếng vọng của phù thủy trong căn phòng trống.
“Nói cách khác nữa thì người truyền nhiễm vi rút đã và đang ở trên con tàu vũ trụ này.” Lâm Tư nói.
“Đó là ai?”
“Tất cả những người vẫn còn sống đều có thể.”
“Nhưng mục đích là gì?” Tô Đinh vò đầu bứt tóc: “Động cơ là gì? Diệp Sắt Lâm không có kẻ thù, không
một ai hết.”
“Trong 5 năm kể từ khi tôi tỉnh dậy, có một số vụ tai nạn đáng ngờ do con người gây ra trên tàu vũ
trụ này. Nguyên soái khẳng định rằng có một hoặc một số kẻ khủng bố trên tàu vũ trụ, những người đó
có lòng thù hận với những người du hành, cố gắng phá hủy tàu vũ trụ” Lâm Tư bình tĩnh nói: “Và tất
nhiên, ông ta nghĩ đó là tôi.”
Tô Đinh bất lực lắc đầu: “Anh à, trên lưng anh có bao nhiêu cái nồi vậy?” “Ông đã nhắm quá nhiều
vào tôi, đôi khi tôi còn nghĩ ông ta cố ý” Lâm Tư đứng dậy và thu dọn quần áo của mình “Khiến toàn
bộ con tàu này hoài
nghi tôi đi, để người đó thả lỏng cảnh giác, lộ ra sơ hở.”
“Nhưng người đó làm nhiều lần như vậy mà không để lại dấu vết thì chứng tỏ người đó không phải là
người bất cẩn. Kiểu mưu kế này quá ngây thơ rồi anh à! Cho nên dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn cho
rằng não của Nguyên soái thật sự có vấn đề.”
Ông ta không bị nhiễm vi rút, Lâm Tư cũng không nghi ngờ gì ông ta hết. Cuối cùng Tô Đinh cũng trút
bỏ được gánh nặng, khẽ thở dài: “Cho nên, người đó đã làm hành đủ loại “hoạt động” chống lại người
du hành, người đó còn đang lợi dụng anh làm vỏ bọc…. vậy thì, chúng ta cứ chờ đợi hành động tiếp
theo của người đó đi.”
Lâm Tư gật đầu, mặc dù anh biết rằng cơ hội này rất mỏng manh —— trong 3 năm vừa qua
con tàu vũ trụ này không còn xảy ra sự cố gì cả, dưới mọi hình thức giám sát chặt chẽ, hầu như
không ai có thể gây hại cho con tàu vũ trụ này hết.
Sau sự việc này, tình trạng của Tô Đinh đã cải thiện rất nhiều và bắt đầu thực hiện các dự án với
Lâm Tư ở khu năm. Phòng huấn luyện cơ giáp ngay ở bên cạnh họ, Lăng Nhất cũng đang huấn luyện ở đó
—— vì vậy trong giờ nghỉ ba người họ thường ở cùng nhau, đôi khi có cả Trịnh Thư và Thượng tá.
Nói rằng đó là thời gian nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, thời gian đó để mọi người cải thiện cảm
xúc.
Lăng Nhất ngồi viết về Fourier Transform với khuôn mặt yêu đời, Lâm Tư đang đọc những cuốn sách văn
học, Trịnh Như đang vẽ sơ đồ mạch điện, có lúc Tô Đinh nhẹ nhàng dạy Lăng Nhất cách giải quyết vấn
đề.
Chỉ có Thượng tá là hết chỗ nói, vẫn luôn ngồi chơi trò rắn ăn thịt.
Trịnh Thư không thể chịu đựng được anh ta nữa, tìm những đĩa game độc mà hồi trước nuôi Đường
Ninh có chuẩn bị, anh vứt xó vì Đường Ninh không có hứng thú với những thứ này nữa, đưa
chúng hết cho thượng tá.
Thượng tá như khám phá ra một thế giới mới, cuối cùng anh ta cũng ngừng chơi game ăn rắn, bắt đầu
say mê trò Assassin’s Creed —— những người khác thi thoảng nhàm quay qua nhìn vào giao diện game
của anh ta cũng thấy thú vị hơn.
Lăng Nhất cũng muốn chơi, nhưng Lâm Tư không cho.
Lâm Tư ngồi giữa Thượng tá và Lăng Nhất một lúc, lúc Thượng tá không biết chơi như nào thì anh sẽ
chỉ dùm, nhìn là biết đây không phải lần đầu anh chơi trò này.
Lăng Nhất rất tức giận, muốn cắn anh một cái.
“Chờ em lớn lên” Tô Đinh cầm lấy cốc nước nhẹ nhàng an ủi “Ba mẹ nào cũng đều như vậy. Nếu Diệp Sắt
Lâm và ngài Lăng ở đây thì họ cũng cấm em như Lâm Tư cấm.”
Lăng Nhất hỏi “Em phải đợi khi nào nữa đây?”
“Chờ đến tuổi trưởng thành” Lâm Tư thẳng thắn nói “Thời điểm đó tôi hết hạn giám hộ.”
Quyền giám hộ sắp hết hạn! điều này nghĩa là gì? Lăng Nhất trở nên cảnh giác.
Lập tức cậu không còn quan tâm chuyện Lâm Tư không cho mình chơi game nữa, nhíu mày:
“Vậy sau này anh không nuôi em nữa à?”
“À….để anh nghĩ lại” Lâm Tư chậm rãi nói “Lúc tôi 15 tuổi thì tôi đã tự lập rồi.”
“Lăng Lăng, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho em, chúng ta trở về khu ba, không cần phải ở với cậu ta.”
Thượng tá không tiếc công sức thêm mắm muối vào. “Vậy thì em không thể sống với anh sao?” Lăng Nhất
nhìn Lâm Tư.
“Đủ mười tám tuổi là em có thể xin phòng riêng rồi. Trên lý thuyết thì em không cần ở chung với
tôi” Lâm Tư khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười: “Nhưng em vẫn có quyền chọn phòng ngủ.”
“Vậy thì em không muốn chọn.” Lăng Nhất suy nghĩ một lúc.
“Cứ phải xin một cái” Lâm Tư nói, “Nếu không, khi tôi và em giận nhau, em định ngủ ở hành lang
sao?”
“Vậy thì em sẽ ngủ …” Lăng Nhất nhanh chóng nghĩ xem ai có thể ngủ cùng ai được. Thượng tá không
được. Anh ta quá lớn, Đường Ninh cũng không được, có người nói rằng Đường Ninh ngồi gõ bàn phím đến
sáng. Svena hay Tô Đinh đây? À, Cậu không thể ngủ với con gái được.
Cậu nhận ra cậu thật sự không có nơi nào để đi. Lâm Tư cười và ngẩng mặt lên.
Thời gian Lăng Nhất đi theo anh trong ba năm qua cũng không quá nhiều, sau khi xây dựng căn
cứ, phần lớn khu ba bị di dời xuống đất, hai trăm người “vô hạn” cũng bị xuống theo, vì
thế mà 3 tháng Lăng Nhất mới trở về một lần.
Mỗi lần cậu quay lại ở bên anh, lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó mỗi lần quay về lại cư xử như
trẻ con, rồi lại đi, đi rồi lại cư xử như người lớn rồi lại quay lại …
Mà tất nhiên, lúc nào đi cậu cũng rất miễn cưỡng. Thời gian vội vã, cứ như vậy đã ba năm trôi qua.
“Em đã lớn” anh thì thầm “…bé yêu.”
Trái tim của Lăng Nhất lập tức lỡ nhịp.
Nhiều người gọi cậu là bé yêu, nhưng Lâm Tư hiếm khi gọi cậu như vậy. Nhưng mỗi khi anh ấy gọi như
vậy, phản ứng của cậu lại hơi quá.
Vậy đó, cậu muốn được anh chiều chuộng hết mực, không muốn lớn. Cậu xoa tay Lâm Tư.
Lâm Tư nhẹ giọng nói: “Nếu tôi không nuôi em nữa, thì em còn muốn chơi cùng tôi không?”
“Vẫn chứ ạ” Lăng Nhất nhìn xuống “Anh có muốn chơi tiếp với em không?”
Lâm Tư sờ trán cậu: “Vậy thì em tiếp tục ở bên tôi vậy… à, ở nhờ.” “Vậy lúc anh bắt nạt em thì
sao?”
“Đó, em xin một phòng của riêng ở khu ba đi. Nếu tôi bị bắt nạt thì chạy về đó chờ tôi đến dỗ em.”
Lăng Nhất chớp mắt: “Nếu em bắt nạt anh thì sao?” “Em?” Lâm Tư nhìn cậu: “Có thể à?”
Lăng Nhất khịt mũi.
Giờ cậu nạt không nổi. Lớn hơn tí nữa thì được. Vì thế, cậu tự tin nói: “Nếu như thì sao?”
Lâm Tư vẽ một cây tiêm: “Giải phẫu em.”
—— sự kiêu ngạo của Lăng Nhất đột nhiên biến mất.
Sau khi gây nhau một lúc, khi giờ giải lao kết thúc, Lăng Nhất và Lâm Tư tách nhau ra.
Lâm Tư khoanh tay nhìn bóng dáng của Lăng Nhất.
Một đứa trẻ khi lớn lên luôn phải ra đi và từ từ có một cuộc sống của riêng mình, anh đã biết điều
này từ rất lâu rồi, lẽ ra anh phải chấp nhận điều này từ lâu.
Nhưng điều kỳ lạ là khi thực sự đối mặt với em ấy, anh vẫn muốn ở lại thêm một ngày với em ấy.
Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã là hai mươi ngày trôi qua.
Làm việc với Tô Đinh, tiến độ của con chip còn nhanh hơn nhiều, khi Lâm Tư gửi báo cáo tiến độ lần
này cho Nguyên soái, anh bất ngờ nhận được trả lời: “Đến gặp tôi.”
——Trên tàu, giao tiếp bằng video ba chiều có thể được thực hiện bất cứ lúc nào, trừ khi đó việc đặc
biệt quan trọng thì mới gặp thẳng mặt.
Lâm Tư nghĩ lại, có lẽ là chuyện mà Trần phu nhân đã nhắc tới cho nên lập tức đi đến khu ba.
Vẻ ngoài Nguyên soái vẫn uy nghiêm như vậy, việc đánh giá mọi người bằng vẻ bề ngoài
chỉ khả thi ở một mức độ nhất định thôi. Bất cứ ai nhìn thấy dáng người mạnh mẽ và vạm vỡ, râu tóc
bạc phơ và vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta sẽ nghĩ đến một từ như “phong cách cứng rắn” và các tính
từ như “độc tài” và “Cố chấp”
“Tôi có chuyện này muốn nói với cậu” Nguyên soái đi thẳng vào vấn đề. Lâm Tư: “Nói đi.”
“Tôi muốn cậu thêm một chức năng vào dự án chip đó.” Điều này không giống như Lâm Tư mong đợi.
“Tôi đã thấy tác dụng của cơ giáp. Nó rất hữu ích. Sau khi được trang bị vũ khí, năng lực của từng
người lính có thể so sánh với khả năng của một con tàu chiến đấu cấp cao nhất, khả năng biến hình
của nó cũng rất mạnh mẽ.” Lâm Tư híp mắt —— nguyên soái chưa bao giờ khen anh.
Sau đó, Nguyên soái thay đổi lời nói: “Nhưng đồng thời, mức độ nguy hiểm của bọn họ cũng rất cao.
Khu ba phải đề ra biện pháp tương ứng để ngăn chặn bọn họ lạm dụng thế lực.”
Lâm Tư: “Ông định làm gì?”
Nguyên soái nhìn thẳng vào mắt Lâm Tư: “Tôi biết cậu đã chôn giấu hệ thống phá hủy cưỡng bức trong
các chương trình trí tuệ nhân tạo cấp cao đó để ngăn ngừa tai nạn. Vì vậy, tôi dự định chế tạo con
chip cũng có chức năng này. Một khi ai đó có ý tưởng nguy hiểm thì con chip sẽ kích hoạt chức năng
đó ——chẳng hạn như phóng ra một dòng điện mạnh, hay nói ngắn gọn là có thể giết chết người đó một
cách nhanh chóng.”
Gần như ngay khi ông ta nói xong, Lâm Tư lạnh lùng nói: “Không thể.” “Tôi biết cậu có thể làm được”
ánh mắt Nguyên lạnh lùng, sắc bén, ngôn từ hàm xúc: “Đây chỉ là một chức năng nhỏ.”
“Tôi có thể làm được, nhưng tôi không thể làm” Lâm Tư vô cảm nhìn thẳng vào Nguyên soái Sjoss: “Họ
là những cơ thể đã được chỉnh sửa, đúng thế, nhưng trước đây họ là con người”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất