Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 38

Trước Sau
Lâm Tư nhận ra cô ấy.

“Lăng Tĩnh” anh hỏi “Trịnh Như đưa cho em à?”

Lăng Nhất nói: “Vâng.. Trịnh Như nói đây là quà sinh nhật.” Lâm Tư cầm bức ảnh, nhìn từng người

một.

“Cuối cùng, chỉ có Tô Đinh và Diệp Sắt Lâm lên tàu vũ trụ” anh nói “Cả hai người còn lại đã chết vì

virus Berlin, hoặc họ không nhận được vé.” Lăng Nhất nói: “Lăng Tĩnh không phải đã lên tàu sao?”

“Không phải” Lâm Tư nói “Diệp Sắt Lâm đã không nói điều đó, và cô ấy cũng không có tên trên tàu vũ

trụ.”

Lăng Nhất không trả lời, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ. Lăng Tĩnh không lên tàu vũ trụ

sao?

Nhưng nét chữ đằng sau bức ảnh này giống hệt chữ viết tay trong tập thơ mà cậu đã thấy ở chỗ của

Trịnh Như.

Nếu người này không phải là Lăng Tĩnh, thì chỉ có thể là Diệp Sắt Lâm. Nhưng tại sao Diệp Sắt Lâm

lại viết một câu thơ buồn như vậy đằng sau một bức ảnh được chụp ngẫu nhiên khi Trịnh Như và Lăng

Tĩnh đính hôn? Hơn nữa, Diệp Sắt Lâm sẽ không bao giờ viết loại câu đó trong cuốn sách của mình …

Lăng Nhất nhớ rõ những gì cậu đã thấy trong ghi chú đó- “Tại sao Lâm Tư lại ở trên thuyền? Cậu ta

không nên ở đó!”

Đó chắc chắn không phải là Diệp Sắt Lâm, Diệp Sắt Lâm biết lý do tại sao Lâm Tư lại ở trên tàu vũ

trụ, thậm chí còn động viên anh ấy.

Cho nên chủ nhân của nét chữ chỉ có thể là Lăng Tĩnh, chị gái của cậu… Nhưng Lâm Tư nói Lăng Tĩnh

chưa từng lên tàu, lẽ nào có người khác biết Lâm Tư và có quan hệ rất thân thiết với Trịnh Thư?

Lăng Nhất không thể nghĩ ra. Cậu hơi hụt hẫng.

Lâm Tư không biết cậu đang nghĩ gì, sau khi xem bức ảnh, anh trả lại cho Lăng Nhất.

“Nửa tháng sau bữa tiệc đính hôn của họ, virus bùng phát trong phòng thí nghiệm ở Berlin.” Anh nhẹ

nhàng nói, “Sáng hôm đó Diệp Sắt Lâm không thoải mái. Còn tôi thì một lúc sau mới đến phòng thí

nghiệm.”

Lăng Nhất nhìn anh.

“Trên đường đi, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn từ đồng nghiệp của mình.” Lâm Tư

nói, Tin nhắn rất ngắn “Đừng đến phòng thí nghiệm” Không ai gửi một tin nhắn như vậy mà không có lý

do, đặc biệt là trong môi trường đó.

Lúc đó, Lâm Tư ngay lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong phòng thí nghiệm.

“Các mẫu vật của một nhóm làm việc bị đột biến và biến thành một loại virus di truyền rất dễ lây

lan. Các nhân viên ngay lập tức đánh giá rủi ro. Trước khi tôi đến, 5 km xung quanh phòng thí

nghiệm đều bị đóng cửa và phong toả nghiêm ngặt.”

“Khi đó, mọi người đều không hiểu đặc điểm của virus và thực hiện các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt

nhất, nhưng vẫn không ngăn được virus lây lan.” Lâm Tư nhìn bầu trời đầy sao: “Lúc đó, người hàng

xóm của tôi đã hỏi tôi “làm thế nào để bảo vệ bản thân khỏi bị lây nhiễm”. Tôi chỉ có thể khuyên

anh ấy đi sang các quốc gia khác.”

“Anh không rời đi à?” Lăng Nhất hỏi.

“Thiết bị thí nghiệm di truyền tốt nhất thế giới là trong phòng thí nghiệm ở Berlin. Muốn đối



phó với virus di truyền thì phải sử dụng chúng, nhưng không ai được vào. Hai ngày sau,

Diệp Sắt Lâm thành lập phòng thí nghiệm Wilkins. Nơi có thiết bị nghiên cứu tử tế, tôi đã đến đó

sau thời gian cách ly xong.”

Lăng Nhất khẽ mở mắt: “Nếu như ngày đó Diệp Sắt Lâm không bị bệnh, anh cũng có thể bị nhiễm vi

rút?”

“Đúng vậy” Lâm Tư nói “Lúc đó tôi không phải là một người rất chăm chỉ… Nếu tôi đến

phòng thí nghiệm đúng giờ, tôi cũng sẽ phải đối mặt với tình trạng phong tỏa.”

Lăng Nhất tiếp tục hỏi, “Có ai sống sót trong phòng thí nghiệm không?” “Tất cả những người ở

trong phòng thí nghiệm trước khi phong toả đều được xác nhận là bị nhiễm virus.” Lâm Tư

đáp.

Các nhà nghiên cứu tiên tiến nhất trong khoa học di truyền, thiết bị và thiết bị tiên tiến, cũng

như nhiều bài báo chưa được công bố và các kết quả sắp tới, tất cả đều tập trung tại phòng thí

nghiệm Berlin.

Sau đó, tất cả đã biến mất.

Và để đối phó với virus, đây là những thứ cần thiết nhất.

Cho đến khi Diệp Sắt Lâm thành lập Phòng thí nghiệm Wilkins, mới tập trung được sức mạnh để bắt đầu

nghiên cứu virus.

Lăng Nhất nhìn Lâm Tư. Cậu chưa trải qua những điều đó, nhưng cậu có thể tưởng tượng được, bầu

không khí hoảng loạn và cái chết lan rộng.

Cậu nghĩ đến định luật nhiệt động lực học thứ hai của Lâm Tư và hỏi anh: “Có phải cái chết cũng là

sự gia tăng entropy?”

Lâm Tư mỉm cười: “Sự gia tăng Entropy ở cấp độ vi mô, và cái chết ở cấp độ vĩ mô.”

Lăng Nhất bĩu môi.

Lâm Tư nhìn thấy biểu cảm của cậu và nói thêm: “Nếu em nói một cách nghiêm khắc … thì cũng đúng.”

“Quy luật gia tăng entropy là quy luật vật lý không bao giờ thay đổi, cho nên dù có thế nào đi nữa

thì cuối cùng cũng sẽ biến mất?” Lăng Nhất hỏi “Chúng ta cũng sẽ biến mất sao?

“Tất nhiên tất cả chúng ta sẽ chết về mặt thể xác” Lâm Tư nói. “Nền văn minh của chúng ta ở đâu?”

Lâm Tư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hãy nhìn những ngôi sao đó.” Lăng Nhất ngoan ngoãn nói: “Vâng”

“Mỗi ngôi sao em có thể nhìn thấy là một ngôi sao, và mỗi ngôi sao được bao quanh bởi vô số ngôi

sao.”

Lăng Nhất nhìn vào đại dương đầy ngôi sao kia và tưởng tượng rằng mỗi ngôi sao trong số chúng thực

sự là một ngôi sao khổng lồ, và sau đó được bao quanh bởi vô số ngôi sao giống như hành tinh cậu

đang ở.

——Lúc này, cậu cảm thấy sự nhỏ bé của con tàu vũ trụ này hơn tất cả khoảnh khắc

trước đó.

“Vì thế, nền văn minh của chúng ta cũng rất nhỏ” Lâm Tư nói “Theo quan điểm lãng mạn, chúng ta đang

cố gắng chống lại định luật thứ hai của nhiệt động lực học, cố gắng giữ cho bản thân không bị tiêu

tán”

Bên ngoài ô cửa sổ, không gian vô tận vĩnh viễn im lặng.

Cái loại vô tận cùng im lặng này mang đến cho người ta một cảm giác kinh ngạc và sợ hãi không tả



được bằng lời, trong im lặng này, vũ trụ được sinh ra, thịnh vượng rồi lại chết đi, quá trình này

rất kỳ vĩ, nhưng cuối cùng một ngày nào đó nó cũng kết thúc.

Lăng Nhất nhìn biển sao vô tận, đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi sát Lâm Tư, ôm người anh.

“Em hơi sợ” cậu vùi mặt vào vai Lâm Tư, hít hết mùi trên cơ thể anh.

Bởi vì cách anh quá gần, chỉ cách cơ thể đó chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, cho nên

anh khi nói chuyện cậu cũng có thể cảm giác được hơi rung động nhẹ từ lồng ngực của anh, cảm giác

thân mật này không biết tại sao lại làm cho cậu thoải mái đến sởn cả gai ốc.

“Ồ” Lâm Tư đáp “điều này là bình thường mà, ai cũng sợ”

“Cuối cùng tất cả chúng ta sẽ chết, nền văn minh của chúng ta cũng chết theo, vũ trụ này cũng sẽ

chết” Lăng Nhất nói “Vậy thì chăm chỉ giúp phát triển nền văn minh của chúng ta khi chúng ta còn

sống có ích lợi gì?”

“Em phải tự mình tìm ra đáp án” Lâm Tư nói, “Tôi không thể giúp em được, tôi chỉ có

thể tặng một món quà người lớn dành cho em.”

Lăng Nhất không biết làm thế nào mà chủ đề lại chuyển sang món quà dành cho cậu, nhưng cậu đang rất

mong chờ món quà mà Lâm Tư chuẩn bị cho cậu, vì thế cậu đặt câu hỏi sang này một bên và nhìn Lâm Tư

Lâm Tư lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật dài khoảng bằng lòng bàn tay. Chiếc hộp màu đen,

những ngón tay thon dài, trắng lạnh của Lâm Tư rất đẹp — không, tại sao cậu lại bắt đầu nhìn chằm

chằm vào bàn tay của anh ấy rồi?

Cậu chuyển hướng chú ý và bắt đầu suy nghĩ về những thứ có trong một chiếc hộp đó.

Lăng nghĩ rất nhiều, nhưng thứ đó nằm ngoài dự đoán của cậu – đó là một cặp kính.

Cụ thể thì đó là cặp kính có gọng kim loại vàng mỏng và hơi tròn là kính không độ, cậu không bị cận

cũng không đeo kính thời trang, tại sao anh lại tặng cái này?

Lâm Tư lấy chiếc kính ra khỏi hộp và để vào tay cậu: “Tôi với anh Trịnh đã làm nó, tặng cho em

chơi.”

Lăng Nhất mở kính và đeo vào — trước khi cậu đeo vào, cậu đã nghĩ, mặc dù có vẻ bình thường nhưng

những gì Lâm Tư làm đều phải có lý do.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cậu gần như nín thở.

Toàn bộ dải sao rộng lớn, nơi cậu đang đứng, hoàn toàn thay đổi!

Không còn là nền đen điểm xuyết những ngôi sao vàng nhạt mà là một bức tranh lung linh kỳ ảo đầy

màu sắc.

Tinh vân xoáy lớn nhất là tầng tầng lớp lớp màu xanh tím mộng mơ, đám mây bụi toát ra màu tím trắng

mờ ảo mềm mại, thậm chí có thể nhìn thấy đám bụi có màu sắc khác nhau đang xáo trộn lẫn nhau trong

dòng chảy.

Tinh vân cua màu đỏ thẫm và tươi sáng đang cố thủ dưới chân cậu, nó trông rất hung hăng và kiêu

ngạo.

Ngôi sao nhấp nháy với vô số màu sắc mờ ảo, mang lại sức ảnh hưởng không thể tả được

cho người nhìn thấy nó – nó đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.

“Mỗi phần tử có màu sắc riêng, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nếu em đeo

thêm một thiết bị phân tích quang phổ nhỏ thì được, đây là điều tôi hôm nay tôi muốn cho em thấy”

Lâm Tư chậm rãi nói “Nó rất tuyệt vọng, nhưng nó cũng rất đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau