Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 4: Từ nơi sâu và xa nhất

Trước Sau
Bữa tối còn chưa bắt đầu thì tai nạn đã ập đến trước.

Phi thuyền đột nhiên rung chuyển, hình chiếu của Lucia đột nhiên biến mất, báo động vang lên:

“Đã phát hiện hiệu ứng thang lâm*, đang rời khỏi vòng tròn màu đỏ, đang rời khỏi vòng tròn màu đỏ,

đang kích thích bảo vệ trường lực, báo động! đang gần kề “chiếc nhẫn”

[Hố đen được bao quanh bởi một vòng tròn màu cam, vàng hoặc trắng xanh đỏ, hố đen siêu lớn có cấu

trúc giống như một chiếc nhẫn và cái bóng của nó, ý ở đây là hố đen chính là chiếc nhẫn, còn vòng

tròn màu cam vàng( hay còn được gọi là vòng photon) chính là cái bóng của nó……

“Chiếc nhẫn” là dấu chấm hết của thời gian và không gian. Nếu con tàu này bước vào chiếc nhẫn thì

chỉ có sự tĩnh lặng vĩnh viễn chào đón con tàu này. “Lỗi không xác định, sản xuất trường lực không

thành công.”

Sau lần nhiễu động vừa rồi, con tàu gần như ngay lập tức quay một góc vuông, thân tàu nghiêng mạnh,

mấy thanh niên ôm nhau lăn xuống góc. Lâm Tư nhanh chóng đứng dậy và kéo Lăng Nhất sang một bên,

tránh xa góc bàn nơi mấy đứa kia bị va vào.

Sau đợt nhiễu động đầu tiên, nó không những không dịu đi mà còn trở nên nghiêm trọng hơn. Con tàu

này liên tục va chạm và rung lắc, nghiêng lớn

rồi lật nhào. Lâm Tư gần như ngay lập tức ôm lấy Lăng Nhất và lật cậu lại, lưng của anh đập mạnh

vào trên trần nhà.

Lăng Nhất ngẩng đầu khỏi ngực anh xem thì bị anh đẩy xuống. “Ôm chặt tôi” Lâm Tư nói nhẹ.

Sau trận lật nhào điên cuồng thì tàu dừng lại, hướng đi của nó thay đổi nhanh chóng và không có quy

luật nào hết. Các bức tường và trần kim loại bị ép mạnh và bắt đầu biến dạng, tạo ra âm thanh cọ

xát mạnh.

Lucia điên tiết lên gọi cảnh sát: “Không thể triển khai trường lực, đang đến gần hố đen, đếm ngược

sát thương của con tàu…7, 6, 5, 4 …”

Lâm Tư ôm Lăng Nhất lội đến một góc tương đối an toàn, trấn tĩnh lại “Lucia!”

“Tôi ở đây, thưa ngài.”

“Khởi động tốc độ gấp 9 lần, nhắm vào mục tiêu.”

Đếm ngược kết thúc, tất cả năng lượng tiết kiệm không còn nữa mà cháy điên cuồng, các động cơ tự

động chiếm một phần tư khối lượng của tàu vũ trụ đều bị rơi.

*Động cơ* là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ trước, nó phá vỡ giới hạn không thể vượt qua của tốc

độ ánh sáng bằng cách bẻ cong không gian-thời gian nơi đặt con tàu vũ trụ.

—— Được kết hợp với các vật liệu năng lượng cao và công nghệ điều hướng không gian vũ trụ, công

nghệ điều hướng đi đường dài qua các thiên hà đã hoàn toàn quen thuộc.

Sau một tiếng ong ong xa, tất cả âm thanh đều biến mất phảng phất như thể thủy triều biển đang

xuống, toàn bộ tàu vũ trụ rơi vào khoảng không tĩnh lặng.

Nếu ai đó có thể đứng ở một không gian cao hơn và nhìn xuống khung cảnh bên trong hố đen vào lúc

này, họ sẽ có thể nhìn thấy con tàu vũ trụ này gần như vụn vặn mang theo những gợn sóng thời gian

và không gian dữ dội lao tới một ngôi mộ thời gian và không gian im lặng, giống như một dòng nước

chảy ào ạt vội vã lao đến vách đá.

Sau đó, tại thời điểm sắp rơi xuống vực sâu, một trời toàn bọt nước phun đến!

Lăng Nhất khó chịu ôm lấy Lâm Tư, trước mặt là một tia sáng trắng. Tình trạng của Lâm Tư cũng không

khá hơn là bao.

Một cảm giác choáng váng và nôn khan mạnh mẽ ập đến, như thể cả người bị ép vào một góc điểm sau đó

nổ tung, rải rác ở mọi ngóc ngách của con tàu.

Chỉ có giọng nói của Lucia trôi chảy.

“Phát hiện một bức xạ màu tím, đang đi vào hố trắng.” “Trường lực vô hình đã được triển khai.”

“Bắt đầu bổ sung năng lượng.”

Trường lực vô hình được kích thích để bảo vệ phi thuyền khỏi bị phá hủy bởi xung động hố trắng

khổng lồ. Luồng năng lượng màu xanh lam chảy trên thân tàu vũ trụ, tụ lại và cuối cùng hội tụ nhanh



chóng đến khu vực động cơ, nơi động cơ chuẩn bị tắt rồi được làm khởi động lại.

Lăng Nhất mở mắt trong vòng tay của Lâm Tư, trước mặt cậu là một thế giới rời rạc và vô cùng phức

tạp, choáng váng không thể tả được.

“Nhắm mắt lại!” Mệnh lệnh lạnh lùng của Lâm Tư vang lên bên tai cậu, sau đó cậu cảm thấy cánh tay

mình bị ai đó bóp mạnh, rất đau.

Cậu đang cảm thấy khó chịu chết đi được, trong tiềm thức ôm Lâm Tư không buông tay, theo bản năng

há mồm cắn mạnh, sau đó ý thức càng ngày càng mờ mịt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu vẫn ở trong vòng tay của Lâm Tư, tình trạng của tàu vũ trụ đã ổn định hơn

rất nhiều.

Lâm Tư đưa tay chạm vào cổ mình, thấy đầy máu.

“Tiểu bạch nhãn lang*.” Nói xong, anh vươn tay hai lần lau vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng

Nhất.

Lăng Nhất chui ra khỏi ngực anh, khiêm tốn bỏ chạy và trốn vào một góc khác mà không thèm nói câu

nào.

Một số thanh niên ở phía bên kia của tàu vũ trụ cũng đã lấy lại được khả năng di chuyển,loạng

choạng, chống đầu đi tìm Lâm Tư, một lúc sau nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, mấy đứa nó sững

sờ một lúc, thật lâu mới lắp bắp nói: “Chúng ta… đi ra rồi ư?”

Trọng lực khôi phục, hàm lượng oxi tăng trở lại, nhiệt độ dần dần tăng lên. Lâm Tư cởi áo khoác của

mình rồi phát hiện ra rằng vai của mình đã bê bết máu.

Anh đơn giản là xử lý vết thương và nói: “Cuối cùng tôi nghĩ, nếu hố trắng là một hố đen đảo ngược,

không bằng thử va vào xem, Lucia sắp xếp dữ liệu, sau khi về tàu mẹ thì gửi sang cho khu nhất.”

Không ngờ đâm bậy va bạ mà cũng vào được hố trắng, một số người từ cõi chết trở về đều cảm thấy hai

chân như nhũn ra, hít vào thở ra thật sâu. Sống sót từ sau tai nạn tạo ra niềm vui sướng như điên,

nhìn nhau kích động hò hét ôm bế nhau lên.

Lăng Nhất ôm đầu gối ngồi trong góc, lạc nhịp với bầu không khí vui vẻ ở đây.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình.

Nhịp điệu bước chân rất đều đặn, vừa nghe đã thấy ghét Lâm Tư, ngay cả tiếng bước đi của anh nghe

cũng khó chịu.

Cậu dường như cắn anh chảy nhiều máu như vậy, chắc anh đối xử với cậu sẽ càng ác hơn.

Cái thứ nhỏ bé tự thu mình vào góc một cách khó khăn.

Sau khi bước chân dừng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc đều đều, người đàn ông đứng đó hoàn

toàn không nhúc nhích.

Một lúc sau, Lăng Nhất nghe Lâm Tư hờ hững nói: “Ngẩng đầu.”

Cậu tràn đầy sợ hãi, không tình nguyện và khó xử ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không

phải là Lâm Tư mà cậu nhìn ra cửa sổ, cậu đột nhiên sững sờ.

Lâm Tư thấy con vật nhỏ bé này có khuôn mặt giống y như con mèo mướp, đôi mắt mở to đầy nước mắt,

ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng hơi nhấc lên.

Ở bên ngoài những ô cửa tròn là biển sao rộng lớn trải dài vô tận, những tinh vân lớn đẹp đẽ sâu

thẳm mờ ảo ẩn hiện trong sâu thẳm. Hàng ngàn ánh sao nhấp nháy nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với bóng

tối và sự tĩnh lặng trong hố đen.

Lâm Tư đột nhiên hỏi: “Còn nhớ được bố mẹ của mình không?”

Trong nháy mắt Lăng Nhất bối rối, đầu óc trống rỗng, cảm giác rất quen thuộc nhưng không cách nào

hình dung ra được.

“Bố ơi…” cậu thầm hỏi “… bố đâu rồi?”

Giọng thiếu niên vẫn chưa vỡ giọng, lúc gọi “bố ơi” không thể tránh khỏi cảm giác như con nít.

Lâm Tư nhìn biển sao sâu thẳm bên ngoài cửa sổ: “Tất cả mọi người trên trái đất đều đã chết rồi.”

Anh Cũng chả cậu hiểu không, chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Lâm Tư thản nhiên xoa xoa

mái tóc của cậu, đột nhiên có một chùm màu sắc rực rỡ trước mặt anh, và đó là dấu hiệu của sự ngất



xỉu.

Vài thanh niên vội vàng ba chân bốn cẳng đặt anh lên giường, rồi phát hiện ra anh đã ngủ say.

“Mấy nay bác sĩ Lâm muốn lái tàu với Lucia cho nên hầu như không ngủ.” Seth tiêm cho Lâm Tư một ít

thuốc và bảo “Để anh ấy nghỉ ngơi xíu đi” sau đó từng người một đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Lăng

Nhất.

Cậu cẩn thận bước đến bên giường lặng lẽ quan sát một lúc, sau khi chắc chắn rằng anh sẽ không tỉnh

giấc, cậu lủi thủi sang chỗ khác gom chỗ đất vương vãi dưới đất cho vào cốc rồi lấy gần hết cỏ mèo

đã bị héo mà hung hăng nhét nó vào, đổ thật nhiều nước rồi chạy ra khỏi phòng.

Âm thanh máy móc của Lucia vang lên trong hội trường: “Tọa độ hiện tại: Nhánh xoắn ốc thứ hai của

thiên hà hoa hồng Cygnus, tọa độ của Schwarzschild là 24789-78558-67865, điểm đến: tiểu hành tinh

TN-III Cetus, khoảng cách: tám nghìn bảy 100 năm ánh sáng, năng lượng trạng thái: đủ, sẵn sàng đi

vào không gian á cấp ba, thời gian đi ước tính: 67 giờ 26 phút.”

Lâm Tư ngủ được mười giờ, chuyến bay dưới vũ trụ sẽ không gây ra bất kỳ tai nạn nào khác. Anh có đủ

năng lượng để nghiên “vật thí nghiệm” của mình.

Vừa rồi trong vụ tai nạn kia Lăng Nhất có chút cảm tình với anh, nhưng sau khi bị anh tiêm lấy máu

hai lần, thì hoàn toàn không còn chút tình thương mến thương nào hết, cuối cùng chiếc cốc cỏ mèo

kia đang có dấu hiệu mọc lại thì lại bị cậu nhổ sạch.

Với sự nhảy vọt liên tục, hành trình của không gian con đã kết thúc.

Khu vực thứ sáu bay quanh bầu khí quyển của tiểu hành tinh cho đến khi thân tàu Voyager màu đen

khổng lồ xuất hiện ở cuối tầm nhìn.

Lâm Tư gửi một thông báo “yêu cầu cập bến” cho Voyager.

Cuộc đối thoại được kết nối và hình ảnh của Trịnh Thư – người phụ trách khu năm xuất hiện trên bức

màn ánh sáng trước mặt anh.

Khu vực năm là khu vực rất rộng lớn, thực hiện nhiều dự án khác nhau, đồng thời chịu trách nhiệm

điều hướng và bảo trì tàu vũ trụ. “Lucia” là sản phẩm của khu thứ năm, nhưng Trịnh Thư không phải

là người phụ trách dự án này, lĩnh vực của anh ta là máy móc, bao gồm cả vũ khí.

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, đẹp trai và hiền lành, nhìn Lâm Tư đầu tiên là không thể tin được và

sau đó là ngạc nhiên vui mừng.

Lâm Tư nói: “Anh Trịnh”

“Lâm Tư…” Trịnh Thư cười lắc đầu “Chúng tôi đều cho rằng cậu đã chết cơ đấy! Cậu làm như thế nào

vậy? Ôi đây là một kỳ tích.” Sau đó anh nói: “Mà. .. cậu luôn luôn rất thần kỳ.”

Lâm Tư: “Nhật ký chi tiết tôi sẽ gửi cho anh.”

Trịnh Thư vẫn không thể tin vào mắt mình:” Thật không thể tin được cậu sống sót từ hố đen trở về!”

“Tôi không được chào đón à?” Lâm Tư khoanh tay.

“Ôi, quá chào đón ấy chứ!” Trịnh Thư nói, “Hôm qua Đường Ninh còn nhớ cậu, sau khi rời khỏi hố đen

chúng tôi còn định cử hành lễ truy điệu cho cậu luôn, Trần phu nhân thì đau lòng, nguyên soái Sjos

thì lại rất vui, nghe nói vì thế còn uống 1 ly rượu.”

“Ồ” Lâm Tư đáp, “Vậy thì hôm nay chắc ông ta khó chịu đến ăn không ngon rồi.”

Trịnh Thư thở dài một tiếng cười: “Dù sao cũng chào mừng cậu trở về, tí gặp mặt nói chuyện tiếp.”

Hình ảnh biến mất, thân tàu Voyager xa xa bắt đầu chuyển động chậm rãi, chuẩn bị cập bến khu thứ

sáu.

Mấy ngày nay Seth đã quen thuộc với Lâm Tư, tò mò hỏi: “Bác sĩ, có mâu thuẫn gì giữa ngài và nguyên

soái thế?”

“Nguyên soái luôn nghi ngờ rằng có một tên khủng bố hoặc một nhóm khủng bố nào đó trên tàu đang cố

gắng cản trở hành trình của Voyager” Lâm Tư nhìn vào thân tàu Voyager và nói: “Và ông ta cũng nghĩ

rằng nếu ai có lý do hận tàu vũ trụ này thì đó chắc là tôi.”

Seth gãi đầu một cái: “Ngài là một người tốt.”

Lâm Tư hờ hững nhìn về phía cậu ta, nói: “Có phải cậu đang hiểu lầm gì về tôi không thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau