Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 43

Trước Sau
Trần phu nhân cho rằng Lâm Tư không nên rời khỏi Voyager.

Ý tứ của bà rất rõ ràng, mười năm này đối với một nhà nghiên cứu khoa học là vô cùng quý giá, nếu ở

lại Voyager, Lâm Tư có thể lập nên những thành tựu không thua kém gì “vô hạn”

Lâm Tư nói: “Năng lực của tôi sẽ được dùng để giúp các nhà thám hiểm khám phá các hành tinh mới, ý

nghĩa không kém phần so với nghiên cứu khoa học”

Trần phu nhân nói: “Nhưng Lucia có thể thay thế cậu làm điều đó.”

“Cậu không thể hy sinh” bà nói với giọng nghiêm khắc hơn: “Các cậu, Đường Ninh, Trịnh

Thư, những nhân sự cốt cán ở mỗi khu vực —— đặc biệt là các cậu không thể hy sinh, tài năng của các

cậu là một trong những tài năng hàng đầu thế giới. Sau khi tốt nghiệp ra trường, lúc đó, nguồn lực

tối đa được cung cấp bởi các quy tắc xã hội sẽ chọn ra được những người giỏi và tài năng —— nhưng

chúng ta không còn ở xã hội đó nữa, thế hệ mới của chúng ta không có người chất lượng như các cậu

nữa.

“Người của chúng ta cũng giống như tài nguyên, dùng bao nhiêu thì hao hụt bấy nhiêu” Trần phu nhân

thở dài “Nếu cậu ở bên ngoài xảy ra chuyện, tôi có thể tìm người khác cùng đẳng cấp với cậu ở đâu

đây?”

**

Lăng Nhất đang viết nhật ký.

Cậu đã bắt đầu viết nhật ký, kể từ lần cậu nói với Lâm Tư về định luật thứ hai của nhiệt động lực

học.

—— Lăng Nhất cảm thấy cách này có thể bảo quản những ký ức.

“Hôm nay tớ bị Lâm Tư phát hiện mấy ngày trước không mặc cơ giáp đánh nhau tay đôi với thượng tá,

anh ấy không vui.”

“Lâm Tư hỏi tớ làm thế nào nếu như phán đoán trực giác của tớ khác với suy đoán của máy móc. Tớ vẫn

muốn chọn trực giác của riêng mình, vì các chương trình do Đường Ninh viết đôi khi sẽ có lỗi.”

Sau khi viết xong hai câu này, cậu bắt đầu chống cằm suy nghĩ, hôm nay còn cái để để viết nữa.

——Có vẻ như hết rồi.

Nhưng cậu vẫn viết thêm một dòng: “Lâm Tư vẫn chưa về, tớ nhớ anh ấy.” Sau đó cậu đóng cuốn nhật ký

lại.

Viết xong nhật ký lại không có chuyện gì làm nữa, sau khi học thuộc một ít phương trình hóa học,

cậu định sang hỏi Đường Ninh một số bài toán.

Sau khi học chuỗi *Fourier, cậu bắt đầu học tích phân bội, phép tính đó rất khó chịu.

(Chuỗi Fourier trong toán cao cấp, tích phân bội của môn giải tích)

Cậu bước ra khỏi sân tập, rẽ qua một vài hành lang theo lối quen thuộc rồi đi đến phòng thí nghiệm

của Đường Ninh thường.

Phòng thí nghiệm của Đường Ninh và văn phòng của Trịnh Thư nằm ở cuối hành lang, trong giờ làm việc

đều đóng cửa.

Có giọng nói của một người phụ nữ từ trong phòng thí nghiệm của Trịnh Thư, chắc đó là người từ khu

khác, đang giải thích một số vấn đề công việc, sau khi giải thích, họ trò chuyện một số vấn đề

trong cuộc sống.

Trịnh Thư rất được các quý cô ưa chuộng, kiểu chào đón này khác với Lăng Nhất, các phu nhân nhìn

Lăng Nhất như nhìn thấy con trai của mình, còn khi đối xử với Trịnh Thư thì khác. Anh ấy là một

người lịch lãm và phong độ hiếm có trên tàu vũ trụ này.

Lúc này, thái độ của Trịnh Thư đối với người phụ nữ bên trong cũng rất ân cần và đàng hoàng, dễ

khiến người ta có thiện cảm.

Cùng lúc đó, trong phòng của Đường Ninh toàn nghe thấy tiếng não bộ máy vi tính chạy vù vù xen lẫn

tiếng giấy bút xào xạc, rõ ràng hắn là người duy nhất trong phòng thí nghiệm này.

Lăng Nhất biết lúc này không thể quấy rầy Đường Ninh nên không gõ cửa, nhẹ nhàng bước vào – vì

không muốn phát ra tiếng động, người bình thường sẽ không phát hiện ra.

Bước vào, cậu thấy Đường Ninh đang tính toán một thứ gì đó trước máy tính, phép tính đó, nó vượt xa

trình độ toán học hiện tại mà Lăng Nhất có thể hiểu được.



Vivian ngồi bên cạnh Đường Ninh, thấy Lăng Nhất bước vào, đưa ngón trỏ lên đặt trước môi ra hiệu

cho cậu im lặng.

Lăng Nhất chớp mắt, lướt qua hình chiếu ba chiều rồi ngồi xuống chiếc ghế nơi Vivian đang ngồi.

Vivian nhanh chóng hiểu ý cậu, mỉm cười ngọt ngào, cô đổi tư thế rồi ngồi lên đùi Lăng Nhất, vòng

tay mảnh khảnh ôm lấy cổ cậu, thoải mái nhắm mắt.

Sau quá trình tính toán của Đường Ninh được điền hết trang này đến trang khác, cuối cùng cũng nhận

được một chuỗi kết quả, rồi hắn dùng cả hai tay nhanh chóng gõ vào bàn phím, sau khi viết khoảng

vài trăm dòng chương trình, sự chú ý của hắn trở nên kém tập trung hơn một chút. Bây giờ hắn mới

nhìn thấy Lăng Nhất đang ngồi bên cạnh hắn.

“Viết xong chưa?” Lăng Nhất hỏi.

Đường Ninh đáp “Tôi đang tối ưu hóa Lucia.” “Không phải Lucia đã rất tốt rồi sao?” Lăng Nhất hỏi.

Đường Ninh đáp: “Cô ấy sẽ đi theo đoàn thám hiểm đến những ngôi sao xa xôi. Tôi nhận được thông báo

rằng đoàn thám hiểm chỉ có một nhóm kỹ sư chịu trách nhiệm bảo trì và cô ấy sẽ tiếp quản tất cả các

thiết bị và hệ thống duy trì sự sống trên tàu vũ trụ.”

Lăng Nhất gật đầu: “Lucia thật tuyệt vời.”

“Nhưng cô ấy vẫn chưa đáp ứng được như mong đợi” Đường Ninh nhẹ nhàng nói, Cô ấy có

một hệ thống học tập tự trị. Nếu theo mọi người đến các hành tinh xa xôi cô ấy sẽ học hỏi được rất

nhiều điều. Trong tương lai, cô ấy có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ thăm dò bằng cách điều

khiển tàu vũ trụ một mình.”

Lăng Nhất chớp mắt, tiêu hoá hết chỗ thông tin này, cậu cảm thấy Đường Ninh—— người biên soạn

chương trình cốt lõi của Lucia này thực sự là một người rất giỏi.

Vivian nghe Đường Ninh nói Lucia tốt thì lập tức buồn hiu, trên đầu có mây đen bay lên như trời sắp

mưa: “Lucia so với Vivian chỗ nào cũng tốt hơn.” Giọng điệu của Đường Ninh rất bình thản: “Tôi

không thích Lucia.”

Đám mây đen biến mất ngay lập tức, thay vào đó là biến thành một đám mây trắng.

Lăng Nhất quan sát sự tương tác giữa hai người họ.

Đường Ninh nói rằng hắn không thích Lucia thì đó là bởi vì hắn thực sự không thích, không phải để

an ủi Vivian, hắn nhận thức cảm xúc của mình hơi chậm chạp, nhận thức những cảm xúc khác nhau của

mọi người cũng vậy, huống chi là an ủi người khác.

Có phải vì Lucia đã tự thiết lập hình ảnh của mình? Lăng Nhất biết rằng Đường Ninh không thích

những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, đến giờ hắn vẫn chưa nạp hệ thống cảm xúc vào

Lucia.

Cậu cũng không có ý kiến gì về vấn đề này, bởi vì sở thích của mọi người luôn kỳ lạ và người ngoài

không thể hiểu được. Có thể như, Trịnh Thư đối xử với người khác tốt như vậy, nhưng lại thờ ơ với

Đường Ninh… Trên đời này cũng có nhiều thứ cũng không tốt đẹp đó thôi.

Đường Ninh hỏi cậu: “Có gì không?”

Lăng Nhất nhẹ gật đầu, nói một vài câu hỏi cậu không giải được.

Nếu cậu hỏi Lâm Tư thì sẽ bị anh ấy trêu chọc, vì vậy cậu thích hỏi Đường Ninh hơn.

—— Đường Ninh sẽ không bao giờ nghĩ rằng não của cậu không hoạt động tốt, bởi vì trong mắt

Đường Ninh, tất cả mọi người, trừ bản thân hắn và Lâm Tư thì não đều không hoạt động tốt.

Sau khi đặt câu hỏi, Lăng Nhất tiếp tục nghiên cứu toán học trên bàn bên cạnh, Đường Ninh tiếp tục

viết chương trình, Vivian nhìn họ, bầu không khí rất hòa hợp.

Sau khi làm xong nội dung hôm nay, Lăng Nhất lấy nhật ký ra và tiếp tục ghi lại những gì đã xảy ra

ngày hôm nay.

“Hôm nay tớ hỏi Đường Ninh một bài toán. Đường Ninh rất giỏi, Lucia cũng rất giỏi, còn

Vivian rất dễ thương.”

“Nhưng nếu một ngày Lucia thật sự như Đường Ninh nói; là có thể tự mình hoàn thành sứ mệnh phát

hiện những ngôi sao xa xôi, liệu cô ấy có cô đơn không?”

**

Lâm Tư bước ra khỏi văn phòng của Trần phu nhân và hơi nhíu mày, anh hơi cáu kỉnh.



Lúc sắp đến quận sáu, liên lạc lại vang lên, lần này là Seth muốn đi xin thuốc thử

có mức độ nguy hiểm cao.

Hiện họ đang tạo ra một dung môi ăn mòn mạnh, nếu thành công, họ có thể nhanh chóng phân hủy và

chiết xuất kim loại và nâng cao hiệu quả sản xuất cơ khí.

Lâm Tư trở lại văn phòng của mình, Seth đã đợi sẵn trong phòng, tay cầm một tờ đơn.

Lâm Tư tình cờ hỏi về tiến độ của dự án, ký vào đơn đăng ký, chuyển cho khu hai lưu trữ, sau đó đưa

Seth vào một phòng lưu trữ.

Phòng lưu trữ này nằm ở tầng thấp nhất của toàn bộ khu sáu và có các biện pháp an ninh và bảo vệ

nghiêm ngặt nhất, lưu trữ tất cả các loại thuốc thử và mẫu nguy hiểm.

Sau khi mở cửa ra, khí khô và nhiệt độ thấp tràn vào, bởi vì một số loại thuốc đặc biệt không thể

tiếp xúc với ánh sáng mạnh nên trong kho rất âm

u. Có những giá kim loại xếp sát trần nhà, nhiều loại thuốc thử và thuốc men khác nhau được đặt

trong các tấm lưới, hầu hết các nhãn được dán hình đầu lâu.

Các bức tường cũng được khảm bằng lưới, có đặt một số thứ nguy hiểm hơn, chúng được cố định chắc

chắn bằng giá đỡ để tránh rơi.

Seth đang cầm một chiếc đèn pin ánh sáng lạnh, đi giữa các kệ, tìm kiếm các loại thuốc thử mà cậu

ta cần theo chỉ số.

Ánh sáng trắng của đèn pin chiếu qua giá đựng ống nghiệm, đổ bóng xuống mặt đất vô tận.

Lâm Tư cũng không phát ra tiếng động, cứ như chỉ có một mình cậu trong phòng, Seth cảm thấy có chút

ảm đạm, vội vàng đẩy nhanh tốc độ.

Cậu bước đến khu vực có thuốc thử, đang định xem xét kỹ lưỡng thì nghe thấy giọng nói của Lâm Tư:

“Dừng lại.”

Trước khi Seth có thể phản ứng, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Tư —— anh bước đến bên

cạnh cậu.

Hơi nhanh, không giống như tốc độ thông thường của Lâm Tư.

Lâm Tư cầm chiếc đèn pin ánh sáng lạnh trong tay Seth và chiếu về phía trần nhà màu trắng.

Ở vị trí tiếp giáp giữa trần và tường, có hàng chục ống rung siêu âm màu đen.

Làm sạch, khử trùng, theo dõi tình trạng … Nhiều việc có thể được thực hiện thông qua dãy ống siêu

âm này.

Và nơi Lâm Tư đang rọi sáng có hai chiếc ống clarinet mảnh nhỏ bị đổi hướng.

Đáng lẽ chúng phải được sắp xếp gọn gàng theo chiều ngang, nhưng lúc này, một ống

nghiêng sang trái, một ống kia sang phải, tạo thành một chữ V không khép kín. Cảnh tượng này có vẻ

đột ngột và kỳ lạ.

… Trong trường hợp này, hai sóng âm mà chúng phát ra chắc chắn sẽ gặp nhau theo một hướng xác định.

Seth đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Tư nhanh chóng cất lên: “Lucia, chụp

lại.”

Lucia có mặt khắp nơi nhận lệnh, giọng nữ máy móc lạnh lùng nói: “Đã chụp.”

“Cắt điện.” “Cắt.”

Căn phòng hoàn toàn tối om, chỉ còn lại ánh sáng của đèn pin.

Ánh sáng đèn pin trắng lạnh lẽo rời khỏi ống siêu âm và chiếu về phía đối mặt nó.

Kia là một tấm lưới được bịt kín bằng thủy tinh đặc biệt trên tường, có một ống nghiệm trên đó

—— màu sắc rất lạ, nó có màu da nhạt, giống như thạch.

Nhãn ghi “Berlin-III”.

——Đó là một mẫu virus Berlin!

Nếu … hai ống rung siêu âm bị một tần số đặc biệt kích thích, thì nó sẽ gây ra cộng hưởng và thủy

tinh bị vỡ, sau đó…

Seth mở to mắt, tóc cậu dựng đứng lên.

Lâm Tư bước nhanh về phía trước, mở khóa vân tay, mở lưới, tháo giá đỡ và lấy ống nghiệm ra, cho

vào hộp mật khẩu nhiệt độ thấp mà Seth định dùng để đựng thuốc thử, rồi buộc chặt lại.

Sau khi làm xong, anh nhanh chóng mở vòng liên lạc, gọi điện. “Nguyên soái, khu sáu có chuyện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau