Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 70: Những điều không thể nói ra (1)

Trước Sau
Vị trí của Lăng Nhất là một quân nhân dân sự bên cạnh Nguyên soái, theo nghĩa thì tương tự như một

trợ lý hoặc thư ký.

Các công việc của khu ba, việc bàn giao các bộ phận khác nhau, phê duyệt vật liệu và di chuyển nhân

sự, tất cả đều thông qua tổ chức này —— do đó, nhiều người gọi đó là “Nội các của Nguyên soái.”

Đương nhiên, là một phe phái, bao gồm những tay sai cực kỳ thân tín của Nguyên Soái.

Cho dù biến động nhân sự ở khu 3 qua các năm rất lớn nhưng “nội các” hiếm khi thay đổi.

Vì vậy, sau khi bắt đầu làm việc với người đàn ông trẻ đẹp trai và lịch lãm này, họ đã chú ý đến

cậu nhiều hơn.

Người đàn ông ở cùng văn phòng với Lăng Nhất được gọi là Cyrus, anh ta vừa quan sát Lăng Nhất, vừa

gửi tin nhắn cho đồng nghiệp của mình.

Trong giờ nghỉ trưa, Lăng Nhất nhận được một liên lạc, người được chiếu trong hình chiếu ba chiều

đúng là Trần phu nhân.

Anh ta thấy Trần phu nhân, một trong hai người đứng đầu tàu vũ trụ, hỏi han tình trạng thể chất của

cậu với vẻ quan tâm, và sau đó động viên cậu

làm việc chăm chỉ.

—— Chẳng lẽ là người của khu hai nhét vào?

Cyrus định cô lập cậu thì lại thấy Nguyên soái gọi —— nội dung cuộc gọi gần giống với cuộc gọi của

Trần phu nhân.

Mọi người trong nội các: “…” Người này từ đơn vị nào tới vậy?

Họ bắt đầu bàn luận sôi nổi trong từng nhóm nhỏ, mọi người đều nói rằng họ không có ấn tượng gì về

một người như vậy, nhìn lên lý lịch của cậu, nó trống rỗng và sạch sẽ khủng khiếp.

—— điều này có thể giải thích, dù sao thì “Vô hạn” giao tiếp với bọn họ rất ít, sau khi thành lập

căn cứ, bọn họ đều bị đưa xuống mặt đất, bọn họ không có cơ hội nhìn thấy Lăng Nhất.

Lúc này, Nguyên soái đang quan tâm đến Lăng Nhất: “Cháu thích ứng được không?”

Lăng Nhất gật đầu: “Được ạ.”

“Vậy thì làm tốt đấy” Nguyên soái nói “Khi Lâm Tư diệt xong vi rút, công lao và giải thưởng của

cháu sẽ được trao. Hãy làm điều đó với những người vô hạn khác.”

Lăng Nhất: “Được rồi, thưa Nguyên soái.” Cư

xử tốt, tự nhiên và ít nói, không háo hức với quân hàm. Nguyên soái cảm thấy rất hài lòng.

—— Nghĩ đến vô số thành tích thám hiểm trong tám năm qua của Lăng Nhất, ông cảm thấy hài lòng hơn.

Một hậu bối cực kỳ ngoan, có khả năng chịu đựng, đặc biệt rất đẹp.

Khi khoác lên mình bộ quân phục, cậu trông như người con trai trong mộng của bao người cùng

tuổi, buổi tối khoác lên mình bộ đồ ngủ sang trọng, khoác lên mình mái tóc dài ướt át và

có thể đóng vai một đứa con gái hư hỏng.

Thẩm mỹ khó tính của Nguyên Soái đã chính thức bị phá vỡ.

Lúc này ông ta đang suy nghĩ —— tại sao hồi đó ông không kiên quyết giữ quyền giám hộ của Lăng Nhất

mà lại để cho cái người bị chứng loạn thần kinh Lâm Tư và bà Trần cướp đi?

Lăng Nhất là con trai của cô giáo Lâm Tư, vì vậy mọi người đều đồng ý rằng Lâm Tư sẽ nuôi dạy Lăng

Nhất, nhưng bố của Lăng Nhất là bạn nối khố đã chết của ông ta! Ông đến nuôi nấng Lăng

Nhất lớn lên cũng là không thể chỉ trích!

Khi nó còn nhỏ, ông đã không dành được. Không thì giờ Lăng Nhất không gọi là “Ngài Nguyên soái” mà

là “Chú Sjoes.”

Đó là một mất mát, một mất mát.

Nếu không, bây giờ Lăng Nhất đã là người nhà của Ông.



Nguyên soái ho khan một tiếng, tạm biệt, lúc này mới cắt đứt truyền tin. Cyrus: “…”

Mặc dù vì khoảng cách xa nên anh ta không thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng vị Nguyên

soái thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị lại có biểu hiện dễ chịu.

Anh bắt đầu nhìn kỹ Lăng Nhất.

Vẻ ngoài tuấn tú, tính tình trầm ổn, như công tử con nhà quyền thế, nhưng vóc dáng cao ráo cân đối,

dáng ngồi không chê vào đâu được, lại có khí phách quân đội đặc biệt không ai bì kịp, không ai có

thể đoán được cậu từ đâu tới.

Chính vì không tìm ra được Lăng Nhất đến từ đâu cho nên thái độ của anh ta đối với Lăng Nhất không

lạnh lùng cũng không thờ ơ, giữ một khoảng cách nhất định.

Xét cho cùng, trong mọi trường hợp, khu thứ ba là nơi để nói về sức mạnh hoặc trình độ.

Đương nhiên Lăng Nhất có thể cảm nhận được thái độ không hài lòng của đồng nghiệp đối với mình,

nhưng cậu không để trong lòng.

Những thứ như chính trị văn phòng đều do Lâm Tư và những người khác để lại. Sau khi biết mình bị

xếp vào nơi này, Lâm Tư đã tự nhủ rất nhiều, còn Adelaide thì cằn nhằn rất nhiều, thậm chí Trịnh

Thư còn gửi tin nhắn nói cậu gặp chuyện gì thì cứ gọi cho anh.

Nhưng cậu không có ý định nhờ những người này giúp đỡ, cậu cảm thấy mình vẫn có thể xử lý được.

Lùi lại vạn bước, thực ra cậu không cần xử lý những mối quan hệ này. Cậu biết rất rõ lý do tại sao

Nguyên soái lại đặt mình vào một nơi như vậy —— cho đến khi vắc-xin vi-rút màu tím được phát triển,

một số lượng lớn người sẽ bị ngủ đông, chỉ còn lại những người không bị nghi ngờ và quan trọng đối

với công việc trên tàu vũ trụ.

Về lý do tại sao Nguyên soái lại tin tưởng vào bản thân mình đến vậy, và tại sao ông ta lại không

tin tưởng những người khác ở khu ba nhiều như vậy — Lăng Nhất nghĩ rằng mình có thể tìm ra người

trước nhưng không biết về người sau.

Dù sao cậu cũng không có gì phải nghi ngờ cả, thậm chí còn chống cự khi tàu thám hiểm cưỡng ép kết

nối Tàu du hành, và … hiện tại cậu cảm thấy Nguyên soái có chút quen thuộc, kiểu quen thuộc từ đã

rất lâu. Theo những gì cậu nghe được từ những người khác, bố cậu là bạn tốt của nguyên soái, và cậu

ở đã ở cùng bố mình một thời gian dài, vì vậy rất có thể cậu đã nhìn thấy nguyên soái khi còn ở

trên trái đất.

Cậu không biết khi nào mình có thể nhớ rõ mọi thứ trên trái đất. Nhưng … Thực ra, nó không quan

trọng, cậu chỉ có Lâm Tư là tốt rồi.

Nghĩ đến Lâm Tư, nhịp tim cậu tăng nhanh một lúc, sau đó chậm lại trước khi bắt đầu công việc của

mình.

——Nói ra, cậu vẫn thích ở tiền tuyến, ngồi ở chỗ này lâu, cậu luôn cảm thấy có chút không yên lòng

muốn đi ra ngoài làm một số hoạt động.

Cậu vẫn phải đến khu tập luyện vào buổi tối. Cậu không biết liệu sảnh của bây giờ có thể sử dụng

được hay không ——những thứ ở khu vực tập luyện khác không phù hợp với thể chất.

Thời gian cứ thế trôi qua, hình như đã hơn một tháng trôi qua.

Lúc này, tàu thám hiểm cuối cùng cũng nghe được tin tức nghiên cứu kháng thể và vắc xin vi rút màu

tím thành công, ngoài ra, hơn 200 người nhiễm bệnh trên hành tinh màu tím cũng bắt đầu được điều

trị.

Toàn bộ con tàu thở phào nhẹ nhõm, một chuyến hải hành khác đã chính thức được đưa vào chương trình

nghị sự.

Lâm Tư hoàn thành công việc của mình và quay trở lại.



Tuy nhiên, Lăng Nhất vẫn đang ở khu ba và không thể đi đâu. Anh nghiến răng.

Nhưng anh không đợi đâu, vì anh tự mình đến khu ba.

——Đi cãi nhau với nguyên soái.

Khi cậu đẩy cửa để giao tài liệu cho nguyên soái, hai người đã xảy ra chiến tranh.

Nguyên Soái chỉ trích Lâm Tư có được đủ giấy phép cho giai đoạn ba vô hạn còn chưa đủ à mà vẫn muốn

nộp đơn lên khu ba để có thêm các đối tượng thử nghiệm.

Lâm Tư chế giễu Nguyên soái vì không có khái niệm gì về nghiên cứu khoa học, khi nghĩ rằng năm mươi

đối tượng sẽ có thể phá tan một dự án thử nghiệm quan trọng như vậy.

Lăng Nhất chớp mắt.

Ánh mắt Nguyên soái dịu đi: “Từng người một.” Giọng điệu của Lâm Tư nhẹ đi một chút: “Lăng Nhất.”

Lăng Nhất vui vẻ đứng bên cạnh Lâm Tư.

Gần đây Nguyên soái đã rất hối hận vì đã mất đi quyền nuôi dưỡng của Lăng Nhất,

nhưng bây giờ lại nhìn đứa nhỏ đối xử tốt với Lâm Tư như vậy, ông ta càng tức giận hơn.

Lâm Tư nhướng mày, không ngờ Lăng Nhất lại thu phục Nguyên soái nhanh như vậy.

Cuộc tranh cãi giữa hai người đã đến lúc kết thúc —— tất nhiên, sẽ phải mất một thời gian dài vật

lộn mới thỏa thuận được

Lăng Nhất giao tài liệu cho Nguyên soái và đi theo Lâm Tư ra khỏi phòng. Nguyên soái lạnh lùng khịt

mũi.

“Anh định quay lại khu ba à?” Lăng Nhất hỏi Lâm Tư, nắm tay anh.

Lúc còn nhỏ cậu thường nắm tay Lâm Tư đi khắp nơi, vì vậy cậu đã thực hiện động tác này rất tự

nhiên – nhưng bây giờ ý nghĩa của nó đã khác.

Khoảnh khắc cậu chạm vào tay Lâm Tư, dường như có một dòng điện nhỏ chạy qua nơi cậu đang hòa hợp,

tim cậu lỡ nhịp.

Lâm Tư nắm tay Lăng Nhất lại.

“Cũng không cần trở về. Ở bên đó có Tô Đinh trông coi, chắc cũng không cần tôi lắm.” Anh nói, “Hôm

nay tôi cần viết một tư liệu, em có chỗ làm việc không?”

Lăng Nhất nghĩ tới đây: “Anh có thể vào phòng làm việc của em, Hay là trở về phòng của em——

Nói như vậy thôi, cậu vẫn hi vọng Lâm Tư đừng một mình trở về phòng. “Tôi ở với em.” Lâm Tư nói.

Lăng Nhất vui vẻ hôn lên trán anh.

Vì vậy, lúc Cyrus hoàn thành những việc khác và quay trở lại văn phòng, anh ta cảm thấy sai sai.

——Người mặt không cảm xúc ngồi trên chiếc bàn trống và viết tài liệu kia là ai?

Đó là Lâm Tư huyền thoại!

Những người ở khu ba đều kính nể Lâm Tư.

Về nghiên cứu khoa học thì họ không biết nhiều về Lâm Tư cho lắm, nhưng họ biết mối quan hệ giữa

Lâm Tư và nguyên soái. Lâm Tư này và Nguyên soái không ai dám trái lời kia cứ chốc chốc

lại xé xác nhau, nhưng cuối cùng tất cả đều thấy nguyên soái nhượng bộ.

Chưa kể có một kế hoạch vô hạn đã tạo ra một tập thể có thể lực và tốc độ phản ứng cực mạnh—— cái

biệt phù thủy thực sự rất thích hợp.

Lúc Cyrus cuối cùng cũng bình tĩnh lại, những gì diễn ra bên dưới lại khiến anh ngạc nhiên.

Lâm Tư đứng dậy và rót một cốc nước.

Sau đó, cốc nước được đặt trước mặt Lăng Nhất.

Lăng Nhất cầm lên uống một hơi cạn sạch, sau đó có chút chột dạ nói: “Quên mất.”

Lâm Tư hờ hững nói: “Sau này phải nhớ.” Cyrus: “???”

Vậy, Lăng Nhất thần thánh này đến từ chỗ nào hả? Thật là ngột ngạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau