Chương 44: Phiên ngoại: NỮ TRANG
Phiên ngoại 3: Nữ trang.
Sau khi hai người kết hôn, Nhiễm Mộ Húc tặng cho bà xã một ngôi biệt thự, nội thất bên trong đều do một tay Bạch Tĩnh An thiết kế.
Lúc đó, Nhiễm Mộ Húc sợ cậu làm việc mệt mỏi, muốn mời người thiết kế khác làm, nhưng Bạch Tĩnh An kiên quyết không đồng ý, cuối cùng thấy đối phương thích thú nên anh để cậu tự tay thiết kế và hai người nhanh chóng chuyển đến đó.
Sáng sớm thức dậy, Bạch Tĩnh An đã đi ra sau chăm sóc khu vườn. Khu vườn rộng lớn phía sau không phải trồng hoa hồng mà là hoa hướng dương, đều là Nhiễm Mộ Húc tự tay trồng. Mặc dù biết ý nghĩa của nó nhưng Bạch Tĩnh An vẫn cảm thấy hơi tiếc.
Không bao giờ có thể nói hết giá trị của họ, lúc đầu cậu phản đối, để ai kia phải năn nỉ rất lâu nhưng cuối cùng mỗi lần lên giường đều dụ dỗ phải gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cậu bẽ bàng đồng ý, giờ hoa mọc lên một đám lớn khiến tinh thần rất thoải mái
Điện thoại di động trên bàn tròn phía xa không ngừng đổ chuông, là cuộc gọi video của ai đó: "A lô, bà xã đang làm gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia truyền đến. Bạch Tĩnh An bật camera sau lên, nhẹ nhàng nói: "Đang chăm sóc vườn hoa yêu thích của anh, anh không về em sẽ bắt nạt chúng đó."
Người đàn ông ở đối diện khẽ cười, nói: "Anh yêu em nhất. Tối nay anh sẽ về. Em ngủ sớm đi đừng đợi anh."
Bạch Tĩnh An trầm giọng nói: "Em sẽ không đợi anh."
Nhiễm Mộ Húc đi công tác nước ngoài một tuần, vốn dĩ anh muốn đưa bà xã đi cùng, nhưng gần đây cậu có một số hoạt động khác nên không thể đi được.
Thời gian trôi qua, quan hệ giữa hai người càng ngày càng sâu đậm, Bạch Tĩnh An ngày càng dính anh, vì thế anh nhanh tay lẹ mắt dỗ dành: "Anh rất nhớ em, lúc về anh sẽ mua quà cho cục cưng đó."
Bạch Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh ngủ sớm đi, bye bye." Biết bên kia đã muộn nên cậu nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Sau khi dọn vườn xong, cậu đến phòng vẽ một lúc, thưởng thức một số tác phẩm nổi tiếng để tìm cảm hứng, những năm gần đây cậu bắt đầu với việc triển lãm tranh, thứ sức với hướng đi mới.
Lúc sau, chuông điện thoại liên tục vang lên, cậu nói: "A lô?" Đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: "An An, cậu có rảnh không?"
Thời gian này Bạch Tĩnh An làm việc tự do nên tương đối rảnh rỗi, nói: "Sao vậy Dương Dương?"
Điền Dương nói: "Tớ cần cậu giúp đỡ."
Trong những năm gần đây, Điền Dương đã trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng và có địa vị đáng kể trong giới thời trang. Bạch Tĩnh An suy nghĩ, nếu không phải chuyện gấp thì cậu ấy sẽ không tìm cậu giúp đỡ, đang thẫn thờ suy nghĩ thì cậu đã đến văn phòng.
Điền Dương thấy người tới, hoàn toàn rủ bỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc lúc làm việc nhẹ giọng nói: "An An, cậu đến rồi sao?"
Bạch Tĩnh An nói: "Cậu cần tớ giúp đỡ chuyện gì vậy."
Điền Dương giải thích rằng, trang phục của họ được chỉ định cho một người mẫu nữ nổi tiếng mặc, nhưng phía công ty bên kia cho họ leo cây, vậy nên họ vội vã tìm người thay thế.
Số báo này nhất định phải có chủ đề mới, Điền Dương cảm thấy người khác không thích hợp, bạn thân của y lại đẹp không hề thua kém diễn viên nổi tiếng. Vì vậy y phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.
Sau khi suy nghĩ, Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút kỳ quái, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ tớ hợp với trang phục nữ."
Điền Dương nói, "Đó là bởi vì tớ đã mặc thử, tớ nghĩ tớ trông đã đẹp rồi cho nên cậu lại càng đẹp hơn."
Bạch Tĩnh An trợn to hai mắt, khó tin nhìn bạn mình, Điền Dương cảm thấy có chút xấu hổ, trầm giọng nói: "Dung Hứa muốn tớ thử cái này nên tớ cũng muốn thử xem." Bạch Tĩnh An gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bạch Tĩnh An suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Điền Dương ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Cậu thật sự đồng ý sao?"
Bạch Tĩnh An lắc đầu, nói: "Cậu chụp cùng tớ, chúng ta có thể thực hiện hai chủ đề, bạn bè có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Cuối cùng Điền Dương cũng đồng ý, bởi vì không thể từ chối yêu cầu của đối phương, cho nên sau khi trang điểm xong, hai người đều kinh ngạc khi nhìn thấy nhau, không ai có mặt ở đó mà không khỏi kinh ngạc.
Một người là kiểu quyến rũ lạnh lùng, người còn lại là hoạt bát đáng yêu. Khi hai người chụp ảnh, họ cảm thấy rất hòa hợp, một số động tác rất ăn ý và thân mật. Thậm chí người khác nhìn vào sẽ nghĩ họ là một đôi, nhưng họ là bạn thân của nhau cho nên không thấy sự khác thường.
Một số hành động họ cho là bình thường, nhưng trong mắt nguời ngoài lại rất không bình thường.
Sau khi chụp ảnh, Bạch Tĩnh An cảm thấy khá mệt mỏi. Điền Dương biết cậu mệt nên dẫn đối phương đi ăn món mà cậu yêu thích.
Cuối cùng thì cả hai đều không dùng tên thật, bởi vì họ đều không muốn xảy ra chuyện lùm xùm, những người khác sẽ không nói ra, bởi vì họ không dám đắc tội với người không thể đắc tội.
Ăn xong Bạch Tĩnh An nói muốn mua quần áo, Điền Dương thấy người kia muốn mua trang phục nữ, ngạc nhiên nói: "Cậu định làm gì? Cậu thích trang phục nữ sao?"
Bạch Tĩnh An lắc đầu, nói nhỏ vào tai y: "Tớ nghĩ người nào đó nhất định sẽ thích." Nói xong lập tức cười ranh mãnh.
Điền Dương nghĩ về lần đầu tiên y mặc nó, Ninh Dung Hứa hưng phần cả đêm, ngày hôm sau cả hai đều không dậy nổi.
Y đang do dự không biết có nên nói hay không, nhưng thấy cậu đã cầm một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Còn có một số bộ khác nữa, vì thế y cũng không làm gián đoạn hứng thú của cậu.
Bạch Tĩnh An nhanh chóng đi vào phòng thử đồ, nhìn mình trong gương thật sự cậu cũng không nhận ra là nam hay nữ. Cuối cùng, cậu mua một bộ tóc giả và mọi việc xem như chuẩn bị xong.
Buổi tối, cậu mặc váy đội tóc giả một cách hoàn chỉnh, không ai có thể nhận ra đây là một chàng trai mà đây chính là một mỹ nhân vô cùng đáng yêu, thân hình nóng bỏng, mái tóc nâu dài uốn lượn bồng bềnh cùng bộ váy nữ tính thướt tha.
Cậu ngắm mình trong gương cảm thấy rất hài lòng. Sau 11h, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cậu ngủ quên trên sô pha.
Lúc Nhiễm Mộ Húc trở về nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, anh nhẹ nhàng bước đến. Đập vào mắt anh là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, lúc đó anh ngớ người định nhanh chân chạy lên lầu.
Cuối cùng anh xoay người lại gần cô gái xinh đẹp đang nằm trên sô pha, nhẹ nhàng hôn lên môi người kia, nói: "Nhóc thúi, muốn gạt anh sao."
Ánh sáng ấm áp trong phòng khách càng làm cho khuôn mặt của người trước mặt xinh đẹp đến mức không nói nên lời, lúc nhìn xuống đôi chân đang lấp ló dưới làn váy, ánh mắt Nhiễm Mộ Húc tối sầm lại, anh bế người lên vội vã bước lên lầu.
Lúc được đặt xuống giường, Bạch Tĩnh An mơ màng tỉnh dậy, nhìn dục vọng trong mắt người kia, cậu nhẹ nhàng ôm cổ anh, khẽ nói: "Anh à, nhìn em có đẹp không?"
Nhiễm Mộ Húc không trả lời, nhìn yêu tinh nhỏ trước mặt, anh dùng hành động để chứng minh lời nói của mình.
Cuối cùng chiếc váy rơi tung tóe dưới sàn nhà, in đầy vết yêu lên thân thể người kia, anh khẽ nói: "Bà xã à, em quá đẹp."
Hôm sau, Nhiễm Mộ Húc thức dậy và xem tin tức, anh nhận ra bà xã đã chụp ảnh họa báo trang phục nữ cùng bạn thân, nhìn động tác của hai người, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy ghen tị.
Dân mạng không ngừng tìm kiếm thông tin của hai tiểu yêu tinh kia, họ còn có fan cp hùng hậu, nhưng người ta không bao giờ thấy hai người hợp tác nữa, cũng không tìm thấy thông tin của họ.
Kể từ đó, Nhiễm Mộ Húc mua rất nhiều trang phục nữ cho người kia để mặc ở nhà cho anh ngắm, cũng không dám cho cậu ở ngoài làm hoạt động gì, sợ người khác mơ tưởng tới cục cưng nhà mình. Anh hận không thể giam cậu ở trong nhà, để cậu mãi mãi ở bên cạnh mình.
________________
Lời tác giả: Đây là một trong những sở thích của mình, chị em nào không thích thì đừng đọc.
Sau khi hai người kết hôn, Nhiễm Mộ Húc tặng cho bà xã một ngôi biệt thự, nội thất bên trong đều do một tay Bạch Tĩnh An thiết kế.
Lúc đó, Nhiễm Mộ Húc sợ cậu làm việc mệt mỏi, muốn mời người thiết kế khác làm, nhưng Bạch Tĩnh An kiên quyết không đồng ý, cuối cùng thấy đối phương thích thú nên anh để cậu tự tay thiết kế và hai người nhanh chóng chuyển đến đó.
Sáng sớm thức dậy, Bạch Tĩnh An đã đi ra sau chăm sóc khu vườn. Khu vườn rộng lớn phía sau không phải trồng hoa hồng mà là hoa hướng dương, đều là Nhiễm Mộ Húc tự tay trồng. Mặc dù biết ý nghĩa của nó nhưng Bạch Tĩnh An vẫn cảm thấy hơi tiếc.
Không bao giờ có thể nói hết giá trị của họ, lúc đầu cậu phản đối, để ai kia phải năn nỉ rất lâu nhưng cuối cùng mỗi lần lên giường đều dụ dỗ phải gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cậu bẽ bàng đồng ý, giờ hoa mọc lên một đám lớn khiến tinh thần rất thoải mái
Điện thoại di động trên bàn tròn phía xa không ngừng đổ chuông, là cuộc gọi video của ai đó: "A lô, bà xã đang làm gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia truyền đến. Bạch Tĩnh An bật camera sau lên, nhẹ nhàng nói: "Đang chăm sóc vườn hoa yêu thích của anh, anh không về em sẽ bắt nạt chúng đó."
Người đàn ông ở đối diện khẽ cười, nói: "Anh yêu em nhất. Tối nay anh sẽ về. Em ngủ sớm đi đừng đợi anh."
Bạch Tĩnh An trầm giọng nói: "Em sẽ không đợi anh."
Nhiễm Mộ Húc đi công tác nước ngoài một tuần, vốn dĩ anh muốn đưa bà xã đi cùng, nhưng gần đây cậu có một số hoạt động khác nên không thể đi được.
Thời gian trôi qua, quan hệ giữa hai người càng ngày càng sâu đậm, Bạch Tĩnh An ngày càng dính anh, vì thế anh nhanh tay lẹ mắt dỗ dành: "Anh rất nhớ em, lúc về anh sẽ mua quà cho cục cưng đó."
Bạch Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh ngủ sớm đi, bye bye." Biết bên kia đã muộn nên cậu nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Sau khi dọn vườn xong, cậu đến phòng vẽ một lúc, thưởng thức một số tác phẩm nổi tiếng để tìm cảm hứng, những năm gần đây cậu bắt đầu với việc triển lãm tranh, thứ sức với hướng đi mới.
Lúc sau, chuông điện thoại liên tục vang lên, cậu nói: "A lô?" Đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: "An An, cậu có rảnh không?"
Thời gian này Bạch Tĩnh An làm việc tự do nên tương đối rảnh rỗi, nói: "Sao vậy Dương Dương?"
Điền Dương nói: "Tớ cần cậu giúp đỡ."
Trong những năm gần đây, Điền Dương đã trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng và có địa vị đáng kể trong giới thời trang. Bạch Tĩnh An suy nghĩ, nếu không phải chuyện gấp thì cậu ấy sẽ không tìm cậu giúp đỡ, đang thẫn thờ suy nghĩ thì cậu đã đến văn phòng.
Điền Dương thấy người tới, hoàn toàn rủ bỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc lúc làm việc nhẹ giọng nói: "An An, cậu đến rồi sao?"
Bạch Tĩnh An nói: "Cậu cần tớ giúp đỡ chuyện gì vậy."
Điền Dương giải thích rằng, trang phục của họ được chỉ định cho một người mẫu nữ nổi tiếng mặc, nhưng phía công ty bên kia cho họ leo cây, vậy nên họ vội vã tìm người thay thế.
Số báo này nhất định phải có chủ đề mới, Điền Dương cảm thấy người khác không thích hợp, bạn thân của y lại đẹp không hề thua kém diễn viên nổi tiếng. Vì vậy y phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.
Sau khi suy nghĩ, Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút kỳ quái, nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ tớ hợp với trang phục nữ."
Điền Dương nói, "Đó là bởi vì tớ đã mặc thử, tớ nghĩ tớ trông đã đẹp rồi cho nên cậu lại càng đẹp hơn."
Bạch Tĩnh An trợn to hai mắt, khó tin nhìn bạn mình, Điền Dương cảm thấy có chút xấu hổ, trầm giọng nói: "Dung Hứa muốn tớ thử cái này nên tớ cũng muốn thử xem." Bạch Tĩnh An gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bạch Tĩnh An suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Điền Dương ngạc nhiên, vui vẻ nói: "Cậu thật sự đồng ý sao?"
Bạch Tĩnh An lắc đầu, nói: "Cậu chụp cùng tớ, chúng ta có thể thực hiện hai chủ đề, bạn bè có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
Cuối cùng Điền Dương cũng đồng ý, bởi vì không thể từ chối yêu cầu của đối phương, cho nên sau khi trang điểm xong, hai người đều kinh ngạc khi nhìn thấy nhau, không ai có mặt ở đó mà không khỏi kinh ngạc.
Một người là kiểu quyến rũ lạnh lùng, người còn lại là hoạt bát đáng yêu. Khi hai người chụp ảnh, họ cảm thấy rất hòa hợp, một số động tác rất ăn ý và thân mật. Thậm chí người khác nhìn vào sẽ nghĩ họ là một đôi, nhưng họ là bạn thân của nhau cho nên không thấy sự khác thường.
Một số hành động họ cho là bình thường, nhưng trong mắt nguời ngoài lại rất không bình thường.
Sau khi chụp ảnh, Bạch Tĩnh An cảm thấy khá mệt mỏi. Điền Dương biết cậu mệt nên dẫn đối phương đi ăn món mà cậu yêu thích.
Cuối cùng thì cả hai đều không dùng tên thật, bởi vì họ đều không muốn xảy ra chuyện lùm xùm, những người khác sẽ không nói ra, bởi vì họ không dám đắc tội với người không thể đắc tội.
Ăn xong Bạch Tĩnh An nói muốn mua quần áo, Điền Dương thấy người kia muốn mua trang phục nữ, ngạc nhiên nói: "Cậu định làm gì? Cậu thích trang phục nữ sao?"
Bạch Tĩnh An lắc đầu, nói nhỏ vào tai y: "Tớ nghĩ người nào đó nhất định sẽ thích." Nói xong lập tức cười ranh mãnh.
Điền Dương nghĩ về lần đầu tiên y mặc nó, Ninh Dung Hứa hưng phần cả đêm, ngày hôm sau cả hai đều không dậy nổi.
Y đang do dự không biết có nên nói hay không, nhưng thấy cậu đã cầm một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Còn có một số bộ khác nữa, vì thế y cũng không làm gián đoạn hứng thú của cậu.
Bạch Tĩnh An nhanh chóng đi vào phòng thử đồ, nhìn mình trong gương thật sự cậu cũng không nhận ra là nam hay nữ. Cuối cùng, cậu mua một bộ tóc giả và mọi việc xem như chuẩn bị xong.
Buổi tối, cậu mặc váy đội tóc giả một cách hoàn chỉnh, không ai có thể nhận ra đây là một chàng trai mà đây chính là một mỹ nhân vô cùng đáng yêu, thân hình nóng bỏng, mái tóc nâu dài uốn lượn bồng bềnh cùng bộ váy nữ tính thướt tha.
Cậu ngắm mình trong gương cảm thấy rất hài lòng. Sau 11h, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cậu ngủ quên trên sô pha.
Lúc Nhiễm Mộ Húc trở về nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, anh nhẹ nhàng bước đến. Đập vào mắt anh là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, lúc đó anh ngớ người định nhanh chân chạy lên lầu.
Cuối cùng anh xoay người lại gần cô gái xinh đẹp đang nằm trên sô pha, nhẹ nhàng hôn lên môi người kia, nói: "Nhóc thúi, muốn gạt anh sao."
Ánh sáng ấm áp trong phòng khách càng làm cho khuôn mặt của người trước mặt xinh đẹp đến mức không nói nên lời, lúc nhìn xuống đôi chân đang lấp ló dưới làn váy, ánh mắt Nhiễm Mộ Húc tối sầm lại, anh bế người lên vội vã bước lên lầu.
Lúc được đặt xuống giường, Bạch Tĩnh An mơ màng tỉnh dậy, nhìn dục vọng trong mắt người kia, cậu nhẹ nhàng ôm cổ anh, khẽ nói: "Anh à, nhìn em có đẹp không?"
Nhiễm Mộ Húc không trả lời, nhìn yêu tinh nhỏ trước mặt, anh dùng hành động để chứng minh lời nói của mình.
Cuối cùng chiếc váy rơi tung tóe dưới sàn nhà, in đầy vết yêu lên thân thể người kia, anh khẽ nói: "Bà xã à, em quá đẹp."
Hôm sau, Nhiễm Mộ Húc thức dậy và xem tin tức, anh nhận ra bà xã đã chụp ảnh họa báo trang phục nữ cùng bạn thân, nhìn động tác của hai người, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy ghen tị.
Dân mạng không ngừng tìm kiếm thông tin của hai tiểu yêu tinh kia, họ còn có fan cp hùng hậu, nhưng người ta không bao giờ thấy hai người hợp tác nữa, cũng không tìm thấy thông tin của họ.
Kể từ đó, Nhiễm Mộ Húc mua rất nhiều trang phục nữ cho người kia để mặc ở nhà cho anh ngắm, cũng không dám cho cậu ở ngoài làm hoạt động gì, sợ người khác mơ tưởng tới cục cưng nhà mình. Anh hận không thể giam cậu ở trong nhà, để cậu mãi mãi ở bên cạnh mình.
________________
Lời tác giả: Đây là một trong những sở thích của mình, chị em nào không thích thì đừng đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất