Chương 17: Say đắm Tương Tây (17)
Sắc mặt mọi người rất xấu, mười hai cỗ quan tài rải rác trong phòng chính đã thay đổi so với trước khi họ đi, vị trí cũng khác.
Đáng sợ nhất là, bây giờ trong bốn chiếc quan tài vốn trống không kia cũng có xác chết!
Lâm Hi vội vàng chen lên, tìm cái quan tài chứa bộ xác của mình. Ngay sau đó gã thở phào nhẹ nhõm, tìm thấy rồi. Trước đó Lâm Hi đã cẩn thận đánh dấu trên quan tài, miễn là tìm được quan tài thì chắc chắn cái xác kia cũng đúng…
Bỗng dưng vẻ mặt Lâm Hi sượng trân, bàn tay giữ bên mép quan tài khẽ run lên.
Tại sao? Tại sao cái xác trong quan tài, dường như đã thay đổi?
Rõ ràng Lâm Hi đã tự tay chấm mực đỏ, tự tay quấn băng lụa màu, vị trí giống hệt trong trí nhớ. Nhưng gã lại thấy cái xác này có gì đó khang khác!
“Là, là oán niệm.”
Một giọng nam vừa khàn vừa nhỏ, vừa khá rụt rè vang lên, người lên tiếng chính là người đàn ông có tuổi từ đầu đến giờ vẫn luôn nghe theo lời họ, thậm chí không dám nhìn người khác.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn ta càng co rúm lại như một con chuột trốn trong bóng tối, nói lắp bắp:
“Oán niệm…ảo giác… mê hoặc mắt người. Phải loại bỏ ảo giác mới… mới được.”
“Úc Hòa An đã nhìn bằng nước mắt của bò, phía trên những cái xác này đều phủ một lớp oán niệm đen ngòm.”
Miêu Phương Phỉ nói một cách nghiêm nghị.
[Tên: Nước mắt bò già.]
[Phẩm chất: Đặc biệt.]
[Tác dụng: Nhỏ giọt nước mắt của bò, có thể giúp bạn nhìn thấy một “thế giới” khác.]
[Ghi chú: Không thể sử dụng nó như thuốc nhỏ mắt, nếu nhỏ quá nhiều bạn sẽ biến thành con bò già.]
“Sức mạnh của mọi đạo cụ đều bị suy yếu trong Đắm say Tương Tây. Chỉ có vật phẩm cấp đặc biệt mới miễn cưỡng sử dụng được.”
Nghe Miêu Phương Phỉ nhắc đến mình, Úc Hòa An càng cúi thấp đầu hơn, ngón tay thô ráp cào vào đường ly ống quần đầy lo lắng.
[Báo đáp của bò già (danh hiệu màu xanh): Bạn đã từng cứu một con bò sắp bị giết và nuôi nấng cẩn thận cho đến khi nó già đi. Người tốt có phần thưởng xứng đáng, linh hồn bò già báo đáp bạn đây!]
Với danh hiệu này, mỗi tuần Úc Hòa An có thể thu được một lọ nhỏ nước mắt của bò già. Vì phẩm chất cao, nên vẫn có thể dùng được trong Đắm say Tương Tây.
“Muốn loại bỏ ảo giác oán niệm, nhất định phải tìm ra cốt lõi mới được.”
Hứa Thần nhắm nghiền mắt làm trị liệu vật lý cho đôi mắt, đau đến mức phải hít hà. Hôm nay hắn đã dùng mắt quá nhiều, thấy quá nhiều oán niệm, oán khí trong phòng quá nồng đậm khiến hắn gần như mù tạm thời, nhất định phải để Úc Hòa An xác nhận mới được.
“Chúng ta phải mau chóng tìm ra đâu là cái xác thật.”
Hầu Phi Hổ nói nghiêm túc: “Sắp mười hai giờ rồi, chín giờ tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Lời anh ta khiến tất cả hành khách cảm thấy nặng nề nhưng không ai mất kiểm soát, mọi người đều biết những lúc này càng phải bình tĩnh, họ vẫn chưa bào chế xong xác chết, nhất định phải nắm bắt thời gian này.
“Năm giờ.”
Miêu Phương Phỉ chốt thời gian cuối cùng: “Trước năm giờ, chúng ta phải xác nhận cái xác.”
“Đến nước này rồi, mọi người nên hợp sức cùng nhau.”
Ánh mắt Miêu Phương Phỉ lướt qua từng người, rất có khí thế của đội trưởng, cô nói trịnh trọng: “Bây giờ chúng ta đã đứng trên cùng một chiếc thuyền, vinh quang cùng hưởng, nhục nhã cùng chịu.”
Đúng thế, nói thì nói vậy nhưng nói thì dễ hơn làm. Thực ra mọi người đã đánh dấu trên quan tài, vấn đề bây giờ là bọn họ không thể xác nhận liệu cái xác trong quan tài rốt cuộc có phải cái mà họ đã tự xử lý không.
Cảm giác khác lạ tinh vi đó không thể loại bỏ được, khiến người ta mãi chẳng thể đưa ra quyết định.
“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể xử lý cả mười hai cái xác này, đuổi xác hết luôn.”
Đây là nếu hết cách.
“Chúng cũng muốn đi mà.”
Sau vài vòng tìm kiếm, gã mập không tìm được manh mối bèn ngồi xổm ở cửa hút thuốc, Hứa Thần mệt mỏi đến bên cạnh hắn ta, thở dài.
Lọ nước mắt bò của Úc Hòa An chỉ có ba giọt, dùng hết vẫn phải dựa vào danh hiệu [Cảm nhận oán niệm] của Hứa Thần, Hứa Thần luôn căng thẳng từng giây phút, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
“Ừ đấy, ai chả muốn rời khỏi cái nơi vớ vẩn này.”
Gã mập bĩu môi, không nỡ vứt điếu thuốc nên cho vào miệng cắn.
“Có khi cái đám đồ chơi tà môn kia cố tình dẫn chúng ta đi ấy chứ.”
Họ đang nói về đám xác thối ngoài sân. Mặc dù ba người Lâm Hi tự chuốc lấy nhưng từ việc họ bị ảo giác mê hoặc, đến tiếng hét thất thanh khiến tất cả hành khách đến cứu trợ, không ai canh giữ phòng chính, sau đó lại có thêm bốn cái xác trong phòng. Quá nhiều sự trùng hợp, không thể nói là không liên quan với nhau được.
Cái xác trong sân dầm mưa dãi nắng đã lâu, chúng cũng muốn rời đi, cũng muốn ra ngoài.
Cách duy nhất để thoát ra ngoài chính là màn đuổi xác của các hành khách!
“Làm một điếu không?”
Gã mập đưa thuốc lá cho Hứa Thần, Hứa Thần uể oải nói tiếng cảm ơn rồi nhận điếu thuốc, gã mập lại chủ động châm lửa cho hắn.
Nicotin khiến thần kinh căng thẳng thả lỏng, Hứa Thần hiếm khi hút thuốc, hắn bị sặc ho sù sụ, gã mập vội vàng vỗ lưng cho hắn.
“Cảm ơn anh Vương.”
Nhờ điếu thuốc mà quan hệ giữa Hứa Thần và Vương Bành Phái thân thiết hơn nhiều. Con người gã mập hào phóng nhiệt tình khiến Hứa Thần vô thức tin tưởng. Trong lúc do dự xoắn xuýt, Hứa Thần bước ra cửa trong tiềm thức.
“Tiểu Thần có tâm sự à?”
Gã mập vỗ lưng rồi đưa cho hắn chai nước, chân thành nói: “Anh thích lải nhải, Tiểu Thần đừng khó chịu nhé. Đúng như đội trưởng Miêu nói, bây giờ chúng ta đã cùng một giuộc, sống hay chết cũng cùng một nhịp. Không nói chuyện khác, nếu cậu có làm sao thì chắc chắn anh Vương sẽ không ngó lơ!”
Gã mập vỗ ngực hứa hẹn, chẳng hiểu sao Hứa Thần lại thấy hắn ta đáng tin. Nếu có bí mật giấu trong lòng, ngoài gã mập thì Hứa Thần cũng không biết phải nói với ai.
“Nếu, tôi nói nếu thôi nhé. Nếu tôi có cách tìm ra cốt lõi của oán niệm…”
Giọng Hứa Thần khe khẽ, ngập ngừng thốt ra bí mật nhưng càng nói càng trôi chảy.
“Nhưng, nếu tôi dùng cách này thì con người không thể di chuyển.”
Hứa Thần hạ quyết tâm, lấy ra thứ gì đó rồi nhanh chóng đưa cho Vương Bành Phái xem, dứt khoát nói:
“Trừ khi ai đó có thể giúp tôi xử lý cái xác và cõng tôi trước khi tôi hồi phục, đuổi xác giúp tôi, nếu không tôi chả dùng đâu.”
“Uầy, cậu có thứ này á!”
Ngay cả gã mập hiểu biết nhiều cũng suýt la toáng lên khi thấy thứ mà Hứa Thần lấy ra.
[Tên: Keo hai mặt ***.]
[Phẩm chất: Không biết.]
[Tác dụng: Có thể dán tất cả mọi thứ!]
[Thời gian hiệu lực: 1 giờ.]
“Cái, cái cái cái, cậu tính dùng cái này hả?”
Gã mập lắp bắp không thể tin nổi, đôi mắt ti hí trợn tròn, ngón tay mập ú như củ cải đỏ run rẩy cứ như nhìn thấy con bò đang nhai hoa mẫu đơn, không dám thở mạnh: “Cậu, cậu tính dùng cái này á?”
“Chính xác.”
Hứa Thần cũng thấy tiếc, hắn không để ý tới sự hưng phấn khác thường của gã mập: “Tôi đã tìm khách sạn kiểm tra rồi, nó có thể kết dính các danh hiệu lại với nhau… Tôi có hai danh hiệu cùng loại một xanh da trời một xanh lá cây, dính vào nhau sẽ tăng cấp.”
[Cảm nhận oán niệm (Danh hiệu màu xanh lá): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy luồng khói xám kỳ lạ! Phải cẩn thận nha, biết càng nhiều thì chết càng nhanh nha!]
[Cảm nhận tử vong (danh hiệu màu xanh da trời): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy sức sống và hơi thở chết chóc ở người sống! Phải cẩn thận nha, biết đâu người càng nặng hơi tử vong lại càng mạnh thì sao!]
“Dán hai danh hiệu này lại với nhau, chúng sẽ trở thành danh hiệu màu tím “Người cảm nhận”, tôi sẽ nhìn thấy nguồn gốc của oán niệm. Thậm chí, biết đâu còn phân biệt được đâu là cái xác của chúng ta qua độ dày của oán niệm.”
Hứa Thần cười lo lắng: “Nhưng thực lực của tôi không đủ, dùng hai cái danh hiệu đầu tiên còn đau đầu. Nếu vượt cấp sử dụng danh hiệu màu tím, chắc chắn dùng xong tôi sẽ đau đến ngất xỉu mất.”
“Chờ đã, để tôi gọi đội trưởng Miêu tới, phải nói chuyện này với cô ấy mới được.”
Gã mập uể oải nói rồi mệt mỏi xua tay, hắn ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu, cậu làm sao có được món đạo cụ này?”
“Nó quý lắm hả?”
Thái độ của gã mập cũng khiến Hứa Thần cảm giác được, nhưng hắn không sợ mà còn thoải mái đưa “Keo hai mặt” ra: “Tôi vô tình mở trúng lúc mở hộp mù trong khách sạn.”
Nếu du khách đã trải nghiệm tất cả hạn mục trong hành trình, sẽ nhận được phần thưởng là “hộp mù” khi hành trình kết thúc. Có thể mở ra bảo bối, cũng có thể mở trúng rác rưởi vô giá trị.t
Bất kể vật phẩm gì từ hộp mù của khách sạn cũng không thể mua bán trao đổi hay cướp giật, nên Hứa Thần chẳng sợ gã mập giở trò. Dù thế nào thứ này cũng không bán được mà phải chính hắn dùng, vậy thì dùng khi cần nhất.
“Cậu, anh, ôi… Tiểu Hứa này, anh Mập không lừa cậu đâu, thứ này rất rất quý, thậm chí có thể dính cả danh hiệu màu tím nữa!”
Gã mập nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nếu mai sau cậu có danh hiệu màu tím “Người cảm nhận” và danh hiệu màu tím “Người quan sát”, khi dán chúng lại với nhau, cậu sẽ tạm thời nhận được danh hiệu màu cam “Thiên nhãn”, đây chính là, chính là…”
“Anh Vương biết nhiều thật đó.”
Hứa Thần xuýt xoa nhưng vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, cười lắc đầu: “Danh hiệu màu cam cách tôi quá xa, ngay cả danh hiệu màu tím cũng thế, có lẽ tôi sẽ chết trước khi có chúng.”
Những thứ tốt chỉ là thứ tốt khi hắn còn sống, lỡ mai chết rồi thì chẳng đáng giá với ai cả.
Hứa Thần tự hiểu lấy thân, hắn còn chưa dám chắc mình sống sót sau chuyến Đắm say Tương Tây này, nào dám mơ gì đến tương lai. Có điều lời gã mập vẫn khơi dậy tiếng lòng của Hứa Thần.
Lúc đi tìm Miêu Phương Phỉ, Hứa Thần không khỏi nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe nói đến danh hiệu màu cam, bởi vì tất cả những danh hiệu xếp trên danh hiệu màu tím đều rất bí ẩn và phi thường, chẳng ai biết rõ hết, chỉ có hướng dẫn viên du lịch vĩ đại đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp mới sở hữu được.
Hứa Thần từng nghe đồn về đội trưởng của lữ đoàn mạnh nhất, hình như giữa trán có một con mắt nhìn thấu mọi việc trên đời.
Đó chính là Thiên nhãn ư?
**
[Bạn đã nhìn thấy oán niệm của Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống.
Cấp độ oán niệm: Cấp C.]
[Tiến độ nhiệm vụ: 1.75%]
“Có cần phải thế không, sao chỉ tăng 0.35% vậy?”
Vệ Tuân than thở, nhanh chóng tránh khỏi đòn tấn công của Cáo Bay Xác Sống. Lúc này cậu đang nhắm nghiền mắt, hai hàng nước máu lăn dài từ khóe mắt.
Ngay vừa rồi, Vệ Tuân trộm một chút oán niệm của Cáo Bay Xác Sống biến dị, cậu dùng chiêu cũ dẫn oán niệm lên mắt nhưng không ngờ đôi mắt hoàn toàn không chịu nổi thứ oán niệm màu đen kia!
Trước khi mù, Vệ Tuân đã kịp thời dời oán niệm đi, cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách vứt thứ đồ chơi đó thì một luồng sức mạnh đã bắn ra từ hai cục u trên trán, mạnh mẽ trói chặt oán niệm màu đen, nhốt nó vào giữa trán Vệ Tuân.
Mặc dù giá trị SAN lại giảm đi một chút nhưng Vệ Tuân phát hiện mình dường như có thêm một con mắt giữa trán, Vệ Tuân dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo tấn công của Cáo Bay Xác Sống và tránh đòn trước.
Đầu óc phồng rộp như bị giội một chậu nước nóng. Nếu Vệ Tuân biết đau thì chắc có lẽ cậu đã xỉu rồi, nhưng Vệ Tuân không thấy đau, thậm chí cậu còn tỉnh táo mà suy nghĩ.
Con Cáo Bay Xác Sống biến dị này mạnh hơn rất nhiều so với con gặp trên đường núi, bây giờ không có du khách rời đoàn, cờ dẫn đoàn không được buff nên đã yếu đi, Vệ Tuân đành dựa vào đặc điểm không hư hao của cờ dẫn đoàn mà gắng gượng quần nhau với Cáo Bay Xác Sống.
Nếu không phải vì nhiệm vụ kia, có lẽ Vệ Tuân đã xách đít chạy trốn rồi.
Choảng nhau thì phê đấy, nhưng thành công trốn thoát dưới sự truy đuổi của kẻ địch mạnh cũng high vl!
Cơ mà cậu đếch làm được!
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống mang thù hận.]
[Cấp độ nhiệm vụ: Cực kỳ khẩn cấp.]
[Mô tả nhiệm vụ: Trời đất ơi! Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã đuổi theo tới nghĩa trang Tiểu Long để báo thù cho Hồ tộc! Quan trọng nhất là trên người nó có thứ “giống vậy”! Hướng dẫn viên du lịch hãy nhanh chóng lấy lại “Dao găm máu oán hận của Bình Bình”, nếu để nó tiếp tục ở lại nghĩa trang Tiểu Long thì cả đoàn sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt!]
[Phần thưởng: Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
Thứ oán khí đậm đặc trên người Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống không phải của chính nó, Vệ Tuân có thể “nhìn thấy” rõ ràng, ở một nơi ẩn sâu trên bụng trái của nó có đốm oán niệm đậm đặc màu đỏ sẫm gần như biến thành màu đen.
Đây chính là chìa khóa!
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống lại tung đòn tấn công, xé toạc một miếng thịt lớn trên cánh tay vệ Tuân, mà cán cờ dẫn đoàn của Vệ Tuân lại đánh mạnh vào sườn trái của Thống lĩnh Cáo Bay. Từ khi bắt đầu đánh nhau, Vệ Tuân vẫn luôn tấn công vị trí này, hơn nữa cậu luôn cố tình tấn công bằng tay trái. Lúc Vệ Tuân mình đầy thương tích, rốt cuộc bụng trái của Thống lĩnh Cáo Bay xác sống cũng bị cậu đâm thủng!
“Khèeeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay xác sống nổi giận gầm lên, nó không những không chạy trốn mà càng tỏ ra hung dữ, móng vuốt sắc nhọn cong lên như mỏ đại bàng bấu chặt vào cánh tay trái của Vệ Tuân đầy ác độc, đồng thời nó còn tàn nhẫn cắn vào khớp cẳng tay của Vệ Tuân, thực sự muốn cắn đứt cánh tay cậu tận gốc.
Đúng lúc này!
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Vệ Tuân thẳng tay đâm dao găm sâu hơn vào bụng trái của nó, sau đó tay phải bất ngờ thọc vào khoang bụng nó như mũi giáo.
“Khèeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn để chống trả!
Xoẹt…
Như tấm vải bị xé ra làm máu đen thối rữa văng tung tóe, Vệ Tuân lùi nhanh vừa khéo tránh được. Khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ đồng lạnh lùng tàn nhẫn như Ma thần, giây sau Vệ Tuân bất ngờ rút tay về, siết chặt chuôi con dao găm màu đỏ sẫm.
“Khèeeeee…”
Thống lĩnh Cáo Bay xác sống liên tục gào thét, sau khi mất con dao găm máu oán hận, cơ thể nó khô quắt lại thành màu đen, nó cố sức bay lên muốn chạy trốn nhưng chưa bay được xa đã ngã xuống đất, vỡ thành một đống da khô như vụn gỗ.
“Hộc, hộc.”
Vệ Tuân thở hổn hển, oán khí trên trán gần như đã tan biến hết, tầm mắt trở nên tối sầm, tay phải lạnh thấu xương cứ như thứ cậu nắm trong tay không phải dao găm mà là một khối băng cực kỳ lạnh lẽo.
[Ting, nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành!]
[Phân phối phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
[Bạn nhận được 150 điểm tích lũy.]
[Điểm tham quan mới Núi rừng Cáo Bay, tiến độ 65%.]
[Ting, bạn đã g!ết chết Hữu Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, tiến độ thu thập mảnh ghép Cáo Bay xác sống là 2/4.]
[Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, yêu quái cấp cao. Cáo Bay Xác Sống từng xé ăn xác sống của thợ đuổi xác Bình Bình, có được vật phẩm oán niệm của Bình Bình, toàn thân ẩn chứa oán độc dữ dội.]
[Bạn đã g!ết chết Hữu Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, nhận được mối thù của bầy Cáo Bay xác sống, hãy cẩn thận với sự trả thù của chúng nha!]
[Tên: Dao găm máu oán hận của Bình Bình]
[Phẩm chất: Cảnh tượng (Chỉ có thể dùng trong hành trình này, không thể mang ra khỏi hành trình).]
[Tác dụng: G!ết chết đối tượng oán hạn nhất với Bình Bình.]
[Chú thích: Truyền thuyết thời cổ đại kể rằng vũ khí hiến tế bằng máu có thể tạo ra khí linh. Vậy thì vũ khí hiến tế bằng máu oán hận, sẽ tạo ra loại oán linh nào?]
“Khách sạn vẫn kẹt xỉn như thế.”
Vệ Tuân phàn nàn, vừa định đưa tay lên lau mặt mới sực nhớ tay mình còn vương máu độc của Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống.
“Vãi lều, tay mình vẫn còn chứ?”
Vệ Tuân không cảm nhận được đau đớn, lại tạm thời không thể nhìn thấy nên chẳng biết tay mình đã bị ăn mòn tả tơi đến mức nào rồi. Hơn nữa vừa nãy Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống đã nát thành mảnh vụn, nó còn có gan ở đây sao?
Vệ Tuân cử động các ngón tay, tin tốt là trước mắt tay cậu vẫn còn nguyên vẹn, tin xấu là cậu thậm chí không thể cảm thấy nhột nên chẳng rõ tình trạng cụ thể của cánh tay hiện tại!
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của khách sạn bỗng vang lên trong đầu Vệ Tuân.
[Ting, bạn đã bị kịch độc dày vò, chỉ trong hai ngày bạn đã sống sót qua hai loại kịch độc khác nhau, có lẽ cơ thể bạn đã sinh ra khả năng chống lại kịch độc!]
[Bạn nhận được danh hiệu: Tính kháng kịch độc (màu xanh lá).]
[Tính kháng kịch độc (danh hiệu màu xanh lá): Kể từ nay, rốt cuộc kịch độc không thể g!ết chết bạn nữa. Chẳng qua bạn sẽ cảm nhận cơn đau gấp mười lần đau đẻ thôi! Đương nhiên bạn chỉ có tính kháng kịch độc, độc dược bình thường vẫn giết được bạn nha~]
[Đã gắn danh hiệu.]
[Ting, bạn luôn bị oán niệm dày vò, trong hai ngày bạn đã tiếp xúc gần với hai loại oán niệm mãnh liệt khác nhau và sống sót, có lẽ cơ thể bạn đã sinh ra khả năng chống lại oán niệm mạnh mẽ!]
[Bạn nhận được danh hiệu: Tính kháng oán niệm mạnh mẽ (màu xanh lá)]
[Tính kháng oán niệm mạnh mẽ (danh hiệu màu xanh lá): Kể từ nay, rốt cuộc oán niệm mãnh liệt không thể g!ết chết bạn nữa, chẳng qua bạn sẽ thấy sợ hãi gấp trăm lần khi xem “The Grudge” mà thôi! Đương nhiên bạn chỉ có tính kháng oán niệm mạnh mẽ, oán niệm bình thường vẫn giết được bạn nha~]
[Đã gắn danh hiệu.]
Sau khi gắn hai danh hiệu này, Vệ Tuân lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Đôi mắt vốn bỏng rát như được một luồng khí lạnh thấm vào, cậu thử chớp chớp rồi từ từ mở mắt ra. Quả nhiên! Đôi mắt bị tổn thương bởi oán niệm của cậu đã bình thường trở lại, tuy nhìn vẫn hơi mờ nhưng không có vấn đề gì lớn!
Vệ Tuân nhanh chóng nhìn tay mình, phát hiện trên tay phải, con dao găm xé toạc phần bụng Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã bị máu độc ăn mòn hoàn toàn, biến thành một đống sắt vụn, nhưng tay phải bị nhuộm đỏ kín cánh tay lại chẳng làm sao, dao găm máu oán hận của Bình Bình bị cậu nắm chặt trong tay, mũi dao đỏ tươi như chu sa. Ngược lại là cánh tay trái bị Thống lĩnh Cáo Bay xác sống xé rách, vết thương càng nặng hơn.
“Oán linh à?”
Vệ Tuân thử cử động cánh tay, phát hiện đó là vết thương da thịt, may là cơ và gân đều không bị thương, Vệ Tuân xử lý vết thương rồi không đụng vào nữa. Cậu lấy dao găm ra, không thấy bất cứ điều gì khác thường.
“Có oán linh thật sao?”
Tạm thời Vệ Tuân không thể nhìn thấy, bèn gác lại chuyện này. Sau trận so găng, Vệ Tuân cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình là có được hai danh hiệu mới, hơn nữa còn biết cách lấy được danh hiệu.
Vệ Tuân trào dâng rất nhiều linh cảm, gần như không thể chờ đợi muốn thử nhìn lần nữa, chỉ tiếc là…
[Bạn đã được trang bị danh hiệu tạm thời ‘Bính Cửu’; danh hiệu màu tím ‘Kẻ máu lạnh’; danh hiệu màu xanh da trời ‘Làm chuyện đồi trụy’; danh hiệu màu xanh lá ‘Tính kháng kịch độc’; danh hiệu màu xanh lá ‘Tính kháng oán niệm mạnh mẽ’, cột danh hiệu đã đầy!]
“Chỉ được mang năm danh hiệu thôi à, ít vãi.”
Vệ Tuân vừa phàn nàn, vừa dùng 100 điểm tích lũy đổi 24 giờ, quả thực cậu đã bị thương không nhẹ trong cuộc chiến vừa rồi, đếm ngược tử vong cũng giảm mạnh.
Nếu không phải thế, sau khi có được 150 điểm tích lũy và góp thêm, Vệ Tuân đã có thể thử [Trải nghiệm sinh đẻ tự nhiên] 200 điểm tích lũy rồi!
Đây là tin tức hiện tại của Vệ Tuân…
[Thông tin hướng dẫn viên du lịch]
[Danh hiệu: Bính Cửu (Chỉ trong chuyến đi này)]
[Xếp hạng: Bạc Năm Sao (Xếp hạng Bính Cửu) ++++]
[Đếm ngược tử vong 35:24:11]
[Điểm tích lũy: 105]
[Giá trị ô nhiễm tinh thần (SAN): 85]
Có thêm một dấu cộng, giá trị SAN giảm 5 điểm, Vệ Tuân không đổi hết điểm thành thời gian, cậu cảm thấy sức mạnh do khoảng thời gian ngắn này mang lại đã được tăng cường, sừng nhỏ dài ra do giá trị SAN thấp cũng rất có tác dụng.
Nhỡ đâu đếm ngược tử vong của cậu được thêm vào phạm vi an toàn, không có bổ sung thực lực, gặp nguy hiểm rồi chết thì sao giờ.
Vệ Tuân có lý do chính đáng, theo đuổi k!ch thích chỉ là tiện thể thôi!
“Hữu Thống lĩnh Cáo Bay xác sống, hình minh hoạ gom được 2/4, tức là còn có Tả Thống lĩnh, Vua Cáo Bay xác sống các kiểu à?”
Sau trận chiến này, bộ quần áo vừa thay lại hỏng, Vệ Tuân cũng không muốn mang theo mùi máu tanh hôi về phòng mình, bèn đứng ngoài dầm mưa.
“Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã xé ăn thợ đuổi xác Bình Bình? Vậy thì chắc hẳn sẽ có nhiệm vụ mới ở điểm du lịch núi rừng Cáo Bay này.”
Vệ Tuân liên kết những manh mối mình có lại với nhau, oán niệm bao trùm khắp nghĩa trang Tiểu Long là oán niệm của thợ đuổi xác Bình Bình, mà oán niệm này đã nhốt cái xác trong sân ở đây… Nghĩa là, đám xác trong sân có thù với thợ đuổi xác Bình Bình.
Mà Cáo Bay xác sống ăn xác Bình Bình… Không hẳn là có thù với Bình Bình.
“Trưởng thôn thôn Thiết Bích các đời đã thuần hóa và nuôi Cáo Bay… Trưởng thôn thôn Thiết Bích trăm năm trước đã dạy cho con gái duy nhất của mình là Bình Bình thuật đuổi xác, liệu có khi nào, phương pháp thuần hóa và nuôi Cáo Bay cũng được dạy kèm không?”
Vệ Tuân tung dao găm máu oán hận trong tay, chuyến đi này yêu cầu họ trải nghiệm cuộc đời của thợ đuổi xác Bình Bình, trực giác của cậu cho rằng, nếu thực sự mở khu rừng Cáo Bay, biết đâu sẽ có thêm nhiều manh mối liên quan đến Bình Bình hơn.
Mặc dù cậu chỉ là hướng dẫn viên du lịch, nhưng ai nói hướng dẫn viên thì không thể chơi đùa thỏa thích trong hành trình? Vệ Tuân là người đầu tiên phản bác!
“Haiz, cơ thể này của mình thì có thể làm gì được đây.”
Sau phút hưng phấn, Vệ Tuân lại bắt đầu ghét bỏ cơ thể mình, giờ giày cũng ướt đẫm, quần áo rách tả tơi, bẩn không chịu được.
Mặc dù trong phòng cậu có máy giặt nhưng Vệ Tuân lại không biết dùng.
“Chả biết chỗ Lâm Hi còn bộ quần áo nào nữa không, nếu không thì phải tìm người may đồ giặt quần áo cho mình mới được.”
Vệ Tuân đang nghĩ thì bỗng nhìn thấy nhóm Miêu Phương Phỉ đi về phía mình.
Mắt Vệ Tuân sáng rực lên.
**
“Cậu nói đây là đầu nguồn phát ra oán hận màu đen ư?”
Hầu Phi Hổ cõng Hứa Thần, vội vã hỏi.
“Đúng…”
Hứa Thần mệt mỏi trả lời, trạng thái của hắn lúc này rất tệ. Sau khi dính danh hiệu, đúng là hắn đã nhận được danh hiệu màu tím ‘Người quan sát’, mặc dù thời hạn sử dụng chỉ có một tiếng đồng hồ nhưng thế là đủ.
Hứa Thần chỉ nhìn lướt qua là xác nhận được, oán niệm màu đen bao trùm trên quan tài đến từ đám xác trong sân. Vì vậy bốn người Triệu Hoành Đồ, Vương Bành Phái ở lại phòng chính, nhóm Miêu Phương Phỉ đưa Hứa Thần vội vàng chạy đến đây.
Đúng lúc gặp Vệ Tuân vừa kết thúc trận chiến, máu me khắp người khiến họ giật mình, còn tưởng đó là một loại huyết thi mới. May thay chiếc mặt nạ đồng đã thể hiện thân phận của cậu.
Nhưng bây giờ khách du lịch còn chẳng nhớ đến vụ chào hỏi hướng dẫn viên, đến cả Miêu Phương Phỉ cũng chỉ vội vàng gật đầu với Vệ Tuân, rồi lo lắng nhìn Hứa Thần: “Hứa Thần, kiểm tra xem, rốt cuộc nguồn gốc oán niệm đến từ cái xác nào.”
“Được.”
Hứa Thần đáp, cố gồng mình đứng dậy với sự giúp đỡ của Hầu Phi Hổ. Đôi mắt hắn nhắm chặt, mắt trái còn chảy một hàng nước mắt máu. Đây là vết thương do vừa rồi hắn nhìn vào oán niệm. Danh hiệu màu tím quá mạnh, không phải là thứ hắn có thể chịu được lúc này.
Cùng lắm là dùng lại lần nữa.
Vì vậy, Hứa Thần đã từ từ nhắm mắt trên đường đi, chờ đến thời điểm quan trọng nhất thì dùng.
“Được, để tôi xem thử.”
Mắt trái tạm thời không nhìn được, Hứa Thần mở mắt phải ra, khoảnh khắc đó dường như con ngươi màu tím thứ hai xuất hiện trong mắt hắn, đây là biểu hiện danh hiệu Người cảm giác phát huy tác dụng!
“Á!!!”
Nhưng không ai ngờ, Hứa Thần chỉ mới nhìn thoáng qua đã hét ầm lên, cả người co rúm run rẩy, mắt phải đổ máu ồ ạt.
“Mắt! Mắt của tôi!!”
Hứa Thần đau đến mức suýt xỉu ngang, mấy người Miêu Phương Phỉ hoảng sợ vội vàng cứu hắn, trong lòng càng lúc càng lo lắng, có vẻ Hứa Thần đã phát hiện ra cốt lõi của oán niệm rồi nhưng chắc chắn đối thủ cực kỳ mạnh, trong nháy mắt đã khiến Hứa Thần thua cuộc thảm hại.
Trong khi chờ Hứa Thần tỉnh lại, Miêu Phương Phỉ và những người khác khiêng hắn quay lại phòng chính, kể mọi chuyện với nhóm Triệu Hoành Đồ. Trong phút chốc, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc, Úc Hòa An nhát gan nhất liên tục run rẩy, nhưng lão cũng cắn răng không nói lời nào tỏ ra chùn bước.
Tất cả mọi người đều biết họ nhất định phải đánh vào cốt lõi, tìm ra cái xác chính xác!
“Chờ lát nữa chúng ta sẽ làm thế này…”
Ngay khi Miêu Phương Phỉ và những người khác đang nghiêm túc thảo luận về kế hoạch tác chiến, cả đoàn tràn ngập bầu không khí nặng nề quyết chiến đến cùng, rốt cuộc Hứa Thần cũng tỉnh, bỗng nhiên hắn ngồi bật dậy, còn chưa mở được mắt đã cuống quít nắm lấy cái tay bên người, vội vàng hỏi:
“Ai, ai đây?!”
“Tôi là Hầu Phi Hổ, Hứa Thần cậu đừng cuống, nói từ từ thôi.”
Hầu Phi Hổ bị hắn nắm tay không hất ra, mà nhẹ nhàng an ủi, mọi người thấy Hứa Thần tỉnh lại thì xúm vào, Triệu Hoành Đồ nóng tính vội la lên: “Cậu thấy cốt lõi oán niệm rồi à, là cái nào?!”
“Không, không không, người, người ở bên cạnh đám xác lúc trước là ai?!”
Hứa Thần lại không để ý đến cậu ta, túm chặt tay Hầu Phi Hổ nói chuyện lộn xộn. Gã mập rót cho hắn một cốc nước, hắn uống xong, cố lắm mới thở bình thường được, cảm xúc cũng ổn định hơn, nhưng khi Triệu Hoành Đồ hỏi dồn thì lại lắc đầu.
“Không, tôi không thấy cốt lõi oán niệm… Nói cách khác, cả đám xác kia đều là cốt lõi của oán niệm. Oán niệm màu đen dày đặc bao phủ khắp người chúng!”
“Đệt!”
Câu này của hắn khiến Triệu Hoành Đồ lập tức bùng nổ, suýt thì nhào qua túm cổ áo Hứa Thần, sau khi bị cản thì cậu ta mắng một cách hung dữ: “Anh nói cái đéo gì vậy! Chẳng lẽ phải khử cả đám xác kia, thế thì làm sao phá hủy cốt lõi oán niệm!”
Cậu ta nói năng khó nghe, nhưng đây cũng là điều mà mọi người nghĩ. Tâm trạng Miêu Phương Phỉ rất nặng nề, nếu đúng như lời Hứa Thần nói, nhất định phải dọn sạch đám xác trong sân nhỏ mới có thể hóa giải cốt lõi oán niệm, thế thì độ khó của Đắm say Tương Tây quá đáng sợ!
Dù họ có thể giải quyết xong đám xác, có lẽ thời gian còn lại cũng chẳng đủ xử lý cương thi. Lòng Miêu Phương Phỉ thoáng tuyệt vọng, đây gần như là tình thế không lối thoát buộc phải chết…
“Không, không phải. Không cần giết hết cả đám xác.”
Hứa Thần vừa thở mạnh đã mang đến một bước ngoặt mới cho mọi người.
“Chỉ cần tìm được người đứng bên cạnh đám xác, đúng, chỉ cần tìm thấy người đó là được!”
Khoảnh khắc Hứa Thần mở mắt ra, hắn nhìn thấy trên đám xác dày đặc oán niệm màu đen, nhưng những oán niệm này đều cuống quít trốn sang một bên. Chúng đang sợ, sợ người đang ôm cục oán niệm màu đỏ thẫm kia!
Chỉ cần tìm ra người đó, oán niệm màu đen trên quan tài cũng sẽ tránh đi vì sợ hãi!
Nhưng cùng lúc đó, Hứa Thần cũng nhìn thấy hơi thở chết chóc mạnh mẽ trên cơ thể người đó, gần như nhấn chìm cậu!
Đôi mắt hắn không bị thương vì oán niệm, mà bị hơi thở chết chóc nồng đậm kia suýt chọc mù, một người mang nặng hơi thở chết chóc như vậy, thật sự vẫn là người sống ư!
Đúng lúc đó, người đứng bên cạnh đám xác…
Miêu Phương Phỉ thốt ra:
“Là Bính Cửu!”
_______
Lời tác giả: Thế nào mấy cưng? Chương này đủ dài chưa? *Hất cằm*
Đáng sợ nhất là, bây giờ trong bốn chiếc quan tài vốn trống không kia cũng có xác chết!
Lâm Hi vội vàng chen lên, tìm cái quan tài chứa bộ xác của mình. Ngay sau đó gã thở phào nhẹ nhõm, tìm thấy rồi. Trước đó Lâm Hi đã cẩn thận đánh dấu trên quan tài, miễn là tìm được quan tài thì chắc chắn cái xác kia cũng đúng…
Bỗng dưng vẻ mặt Lâm Hi sượng trân, bàn tay giữ bên mép quan tài khẽ run lên.
Tại sao? Tại sao cái xác trong quan tài, dường như đã thay đổi?
Rõ ràng Lâm Hi đã tự tay chấm mực đỏ, tự tay quấn băng lụa màu, vị trí giống hệt trong trí nhớ. Nhưng gã lại thấy cái xác này có gì đó khang khác!
“Là, là oán niệm.”
Một giọng nam vừa khàn vừa nhỏ, vừa khá rụt rè vang lên, người lên tiếng chính là người đàn ông có tuổi từ đầu đến giờ vẫn luôn nghe theo lời họ, thậm chí không dám nhìn người khác.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn ta càng co rúm lại như một con chuột trốn trong bóng tối, nói lắp bắp:
“Oán niệm…ảo giác… mê hoặc mắt người. Phải loại bỏ ảo giác mới… mới được.”
“Úc Hòa An đã nhìn bằng nước mắt của bò, phía trên những cái xác này đều phủ một lớp oán niệm đen ngòm.”
Miêu Phương Phỉ nói một cách nghiêm nghị.
[Tên: Nước mắt bò già.]
[Phẩm chất: Đặc biệt.]
[Tác dụng: Nhỏ giọt nước mắt của bò, có thể giúp bạn nhìn thấy một “thế giới” khác.]
[Ghi chú: Không thể sử dụng nó như thuốc nhỏ mắt, nếu nhỏ quá nhiều bạn sẽ biến thành con bò già.]
“Sức mạnh của mọi đạo cụ đều bị suy yếu trong Đắm say Tương Tây. Chỉ có vật phẩm cấp đặc biệt mới miễn cưỡng sử dụng được.”
Nghe Miêu Phương Phỉ nhắc đến mình, Úc Hòa An càng cúi thấp đầu hơn, ngón tay thô ráp cào vào đường ly ống quần đầy lo lắng.
[Báo đáp của bò già (danh hiệu màu xanh): Bạn đã từng cứu một con bò sắp bị giết và nuôi nấng cẩn thận cho đến khi nó già đi. Người tốt có phần thưởng xứng đáng, linh hồn bò già báo đáp bạn đây!]
Với danh hiệu này, mỗi tuần Úc Hòa An có thể thu được một lọ nhỏ nước mắt của bò già. Vì phẩm chất cao, nên vẫn có thể dùng được trong Đắm say Tương Tây.
“Muốn loại bỏ ảo giác oán niệm, nhất định phải tìm ra cốt lõi mới được.”
Hứa Thần nhắm nghiền mắt làm trị liệu vật lý cho đôi mắt, đau đến mức phải hít hà. Hôm nay hắn đã dùng mắt quá nhiều, thấy quá nhiều oán niệm, oán khí trong phòng quá nồng đậm khiến hắn gần như mù tạm thời, nhất định phải để Úc Hòa An xác nhận mới được.
“Chúng ta phải mau chóng tìm ra đâu là cái xác thật.”
Hầu Phi Hổ nói nghiêm túc: “Sắp mười hai giờ rồi, chín giờ tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Lời anh ta khiến tất cả hành khách cảm thấy nặng nề nhưng không ai mất kiểm soát, mọi người đều biết những lúc này càng phải bình tĩnh, họ vẫn chưa bào chế xong xác chết, nhất định phải nắm bắt thời gian này.
“Năm giờ.”
Miêu Phương Phỉ chốt thời gian cuối cùng: “Trước năm giờ, chúng ta phải xác nhận cái xác.”
“Đến nước này rồi, mọi người nên hợp sức cùng nhau.”
Ánh mắt Miêu Phương Phỉ lướt qua từng người, rất có khí thế của đội trưởng, cô nói trịnh trọng: “Bây giờ chúng ta đã đứng trên cùng một chiếc thuyền, vinh quang cùng hưởng, nhục nhã cùng chịu.”
Đúng thế, nói thì nói vậy nhưng nói thì dễ hơn làm. Thực ra mọi người đã đánh dấu trên quan tài, vấn đề bây giờ là bọn họ không thể xác nhận liệu cái xác trong quan tài rốt cuộc có phải cái mà họ đã tự xử lý không.
Cảm giác khác lạ tinh vi đó không thể loại bỏ được, khiến người ta mãi chẳng thể đưa ra quyết định.
“Nếu thực sự không được thì chỉ có thể xử lý cả mười hai cái xác này, đuổi xác hết luôn.”
Đây là nếu hết cách.
“Chúng cũng muốn đi mà.”
Sau vài vòng tìm kiếm, gã mập không tìm được manh mối bèn ngồi xổm ở cửa hút thuốc, Hứa Thần mệt mỏi đến bên cạnh hắn ta, thở dài.
Lọ nước mắt bò của Úc Hòa An chỉ có ba giọt, dùng hết vẫn phải dựa vào danh hiệu [Cảm nhận oán niệm] của Hứa Thần, Hứa Thần luôn căng thẳng từng giây phút, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
“Ừ đấy, ai chả muốn rời khỏi cái nơi vớ vẩn này.”
Gã mập bĩu môi, không nỡ vứt điếu thuốc nên cho vào miệng cắn.
“Có khi cái đám đồ chơi tà môn kia cố tình dẫn chúng ta đi ấy chứ.”
Họ đang nói về đám xác thối ngoài sân. Mặc dù ba người Lâm Hi tự chuốc lấy nhưng từ việc họ bị ảo giác mê hoặc, đến tiếng hét thất thanh khiến tất cả hành khách đến cứu trợ, không ai canh giữ phòng chính, sau đó lại có thêm bốn cái xác trong phòng. Quá nhiều sự trùng hợp, không thể nói là không liên quan với nhau được.
Cái xác trong sân dầm mưa dãi nắng đã lâu, chúng cũng muốn rời đi, cũng muốn ra ngoài.
Cách duy nhất để thoát ra ngoài chính là màn đuổi xác của các hành khách!
“Làm một điếu không?”
Gã mập đưa thuốc lá cho Hứa Thần, Hứa Thần uể oải nói tiếng cảm ơn rồi nhận điếu thuốc, gã mập lại chủ động châm lửa cho hắn.
Nicotin khiến thần kinh căng thẳng thả lỏng, Hứa Thần hiếm khi hút thuốc, hắn bị sặc ho sù sụ, gã mập vội vàng vỗ lưng cho hắn.
“Cảm ơn anh Vương.”
Nhờ điếu thuốc mà quan hệ giữa Hứa Thần và Vương Bành Phái thân thiết hơn nhiều. Con người gã mập hào phóng nhiệt tình khiến Hứa Thần vô thức tin tưởng. Trong lúc do dự xoắn xuýt, Hứa Thần bước ra cửa trong tiềm thức.
“Tiểu Thần có tâm sự à?”
Gã mập vỗ lưng rồi đưa cho hắn chai nước, chân thành nói: “Anh thích lải nhải, Tiểu Thần đừng khó chịu nhé. Đúng như đội trưởng Miêu nói, bây giờ chúng ta đã cùng một giuộc, sống hay chết cũng cùng một nhịp. Không nói chuyện khác, nếu cậu có làm sao thì chắc chắn anh Vương sẽ không ngó lơ!”
Gã mập vỗ ngực hứa hẹn, chẳng hiểu sao Hứa Thần lại thấy hắn ta đáng tin. Nếu có bí mật giấu trong lòng, ngoài gã mập thì Hứa Thần cũng không biết phải nói với ai.
“Nếu, tôi nói nếu thôi nhé. Nếu tôi có cách tìm ra cốt lõi của oán niệm…”
Giọng Hứa Thần khe khẽ, ngập ngừng thốt ra bí mật nhưng càng nói càng trôi chảy.
“Nhưng, nếu tôi dùng cách này thì con người không thể di chuyển.”
Hứa Thần hạ quyết tâm, lấy ra thứ gì đó rồi nhanh chóng đưa cho Vương Bành Phái xem, dứt khoát nói:
“Trừ khi ai đó có thể giúp tôi xử lý cái xác và cõng tôi trước khi tôi hồi phục, đuổi xác giúp tôi, nếu không tôi chả dùng đâu.”
“Uầy, cậu có thứ này á!”
Ngay cả gã mập hiểu biết nhiều cũng suýt la toáng lên khi thấy thứ mà Hứa Thần lấy ra.
[Tên: Keo hai mặt ***.]
[Phẩm chất: Không biết.]
[Tác dụng: Có thể dán tất cả mọi thứ!]
[Thời gian hiệu lực: 1 giờ.]
“Cái, cái cái cái, cậu tính dùng cái này hả?”
Gã mập lắp bắp không thể tin nổi, đôi mắt ti hí trợn tròn, ngón tay mập ú như củ cải đỏ run rẩy cứ như nhìn thấy con bò đang nhai hoa mẫu đơn, không dám thở mạnh: “Cậu, cậu tính dùng cái này á?”
“Chính xác.”
Hứa Thần cũng thấy tiếc, hắn không để ý tới sự hưng phấn khác thường của gã mập: “Tôi đã tìm khách sạn kiểm tra rồi, nó có thể kết dính các danh hiệu lại với nhau… Tôi có hai danh hiệu cùng loại một xanh da trời một xanh lá cây, dính vào nhau sẽ tăng cấp.”
[Cảm nhận oán niệm (Danh hiệu màu xanh lá): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy luồng khói xám kỳ lạ! Phải cẩn thận nha, biết càng nhiều thì chết càng nhanh nha!]
[Cảm nhận tử vong (danh hiệu màu xanh da trời): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy sức sống và hơi thở chết chóc ở người sống! Phải cẩn thận nha, biết đâu người càng nặng hơi tử vong lại càng mạnh thì sao!]
“Dán hai danh hiệu này lại với nhau, chúng sẽ trở thành danh hiệu màu tím “Người cảm nhận”, tôi sẽ nhìn thấy nguồn gốc của oán niệm. Thậm chí, biết đâu còn phân biệt được đâu là cái xác của chúng ta qua độ dày của oán niệm.”
Hứa Thần cười lo lắng: “Nhưng thực lực của tôi không đủ, dùng hai cái danh hiệu đầu tiên còn đau đầu. Nếu vượt cấp sử dụng danh hiệu màu tím, chắc chắn dùng xong tôi sẽ đau đến ngất xỉu mất.”
“Chờ đã, để tôi gọi đội trưởng Miêu tới, phải nói chuyện này với cô ấy mới được.”
Gã mập uể oải nói rồi mệt mỏi xua tay, hắn ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu, cậu làm sao có được món đạo cụ này?”
“Nó quý lắm hả?”
Thái độ của gã mập cũng khiến Hứa Thần cảm giác được, nhưng hắn không sợ mà còn thoải mái đưa “Keo hai mặt” ra: “Tôi vô tình mở trúng lúc mở hộp mù trong khách sạn.”
Nếu du khách đã trải nghiệm tất cả hạn mục trong hành trình, sẽ nhận được phần thưởng là “hộp mù” khi hành trình kết thúc. Có thể mở ra bảo bối, cũng có thể mở trúng rác rưởi vô giá trị.t
Bất kể vật phẩm gì từ hộp mù của khách sạn cũng không thể mua bán trao đổi hay cướp giật, nên Hứa Thần chẳng sợ gã mập giở trò. Dù thế nào thứ này cũng không bán được mà phải chính hắn dùng, vậy thì dùng khi cần nhất.
“Cậu, anh, ôi… Tiểu Hứa này, anh Mập không lừa cậu đâu, thứ này rất rất quý, thậm chí có thể dính cả danh hiệu màu tím nữa!”
Gã mập nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Nếu mai sau cậu có danh hiệu màu tím “Người cảm nhận” và danh hiệu màu tím “Người quan sát”, khi dán chúng lại với nhau, cậu sẽ tạm thời nhận được danh hiệu màu cam “Thiên nhãn”, đây chính là, chính là…”
“Anh Vương biết nhiều thật đó.”
Hứa Thần xuýt xoa nhưng vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, cười lắc đầu: “Danh hiệu màu cam cách tôi quá xa, ngay cả danh hiệu màu tím cũng thế, có lẽ tôi sẽ chết trước khi có chúng.”
Những thứ tốt chỉ là thứ tốt khi hắn còn sống, lỡ mai chết rồi thì chẳng đáng giá với ai cả.
Hứa Thần tự hiểu lấy thân, hắn còn chưa dám chắc mình sống sót sau chuyến Đắm say Tương Tây này, nào dám mơ gì đến tương lai. Có điều lời gã mập vẫn khơi dậy tiếng lòng của Hứa Thần.
Lúc đi tìm Miêu Phương Phỉ, Hứa Thần không khỏi nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe nói đến danh hiệu màu cam, bởi vì tất cả những danh hiệu xếp trên danh hiệu màu tím đều rất bí ẩn và phi thường, chẳng ai biết rõ hết, chỉ có hướng dẫn viên du lịch vĩ đại đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp mới sở hữu được.
Hứa Thần từng nghe đồn về đội trưởng của lữ đoàn mạnh nhất, hình như giữa trán có một con mắt nhìn thấu mọi việc trên đời.
Đó chính là Thiên nhãn ư?
**
[Bạn đã nhìn thấy oán niệm của Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống.
Cấp độ oán niệm: Cấp C.]
[Tiến độ nhiệm vụ: 1.75%]
“Có cần phải thế không, sao chỉ tăng 0.35% vậy?”
Vệ Tuân than thở, nhanh chóng tránh khỏi đòn tấn công của Cáo Bay Xác Sống. Lúc này cậu đang nhắm nghiền mắt, hai hàng nước máu lăn dài từ khóe mắt.
Ngay vừa rồi, Vệ Tuân trộm một chút oán niệm của Cáo Bay Xác Sống biến dị, cậu dùng chiêu cũ dẫn oán niệm lên mắt nhưng không ngờ đôi mắt hoàn toàn không chịu nổi thứ oán niệm màu đen kia!
Trước khi mù, Vệ Tuân đã kịp thời dời oán niệm đi, cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách vứt thứ đồ chơi đó thì một luồng sức mạnh đã bắn ra từ hai cục u trên trán, mạnh mẽ trói chặt oán niệm màu đen, nhốt nó vào giữa trán Vệ Tuân.
Mặc dù giá trị SAN lại giảm đi một chút nhưng Vệ Tuân phát hiện mình dường như có thêm một con mắt giữa trán, Vệ Tuân dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo tấn công của Cáo Bay Xác Sống và tránh đòn trước.
Đầu óc phồng rộp như bị giội một chậu nước nóng. Nếu Vệ Tuân biết đau thì chắc có lẽ cậu đã xỉu rồi, nhưng Vệ Tuân không thấy đau, thậm chí cậu còn tỉnh táo mà suy nghĩ.
Con Cáo Bay Xác Sống biến dị này mạnh hơn rất nhiều so với con gặp trên đường núi, bây giờ không có du khách rời đoàn, cờ dẫn đoàn không được buff nên đã yếu đi, Vệ Tuân đành dựa vào đặc điểm không hư hao của cờ dẫn đoàn mà gắng gượng quần nhau với Cáo Bay Xác Sống.
Nếu không phải vì nhiệm vụ kia, có lẽ Vệ Tuân đã xách đít chạy trốn rồi.
Choảng nhau thì phê đấy, nhưng thành công trốn thoát dưới sự truy đuổi của kẻ địch mạnh cũng high vl!
Cơ mà cậu đếch làm được!
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống mang thù hận.]
[Cấp độ nhiệm vụ: Cực kỳ khẩn cấp.]
[Mô tả nhiệm vụ: Trời đất ơi! Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã đuổi theo tới nghĩa trang Tiểu Long để báo thù cho Hồ tộc! Quan trọng nhất là trên người nó có thứ “giống vậy”! Hướng dẫn viên du lịch hãy nhanh chóng lấy lại “Dao găm máu oán hận của Bình Bình”, nếu để nó tiếp tục ở lại nghĩa trang Tiểu Long thì cả đoàn sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt!]
[Phần thưởng: Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
Thứ oán khí đậm đặc trên người Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống không phải của chính nó, Vệ Tuân có thể “nhìn thấy” rõ ràng, ở một nơi ẩn sâu trên bụng trái của nó có đốm oán niệm đậm đặc màu đỏ sẫm gần như biến thành màu đen.
Đây chính là chìa khóa!
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống lại tung đòn tấn công, xé toạc một miếng thịt lớn trên cánh tay vệ Tuân, mà cán cờ dẫn đoàn của Vệ Tuân lại đánh mạnh vào sườn trái của Thống lĩnh Cáo Bay. Từ khi bắt đầu đánh nhau, Vệ Tuân vẫn luôn tấn công vị trí này, hơn nữa cậu luôn cố tình tấn công bằng tay trái. Lúc Vệ Tuân mình đầy thương tích, rốt cuộc bụng trái của Thống lĩnh Cáo Bay xác sống cũng bị cậu đâm thủng!
“Khèeeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay xác sống nổi giận gầm lên, nó không những không chạy trốn mà càng tỏ ra hung dữ, móng vuốt sắc nhọn cong lên như mỏ đại bàng bấu chặt vào cánh tay trái của Vệ Tuân đầy ác độc, đồng thời nó còn tàn nhẫn cắn vào khớp cẳng tay của Vệ Tuân, thực sự muốn cắn đứt cánh tay cậu tận gốc.
Đúng lúc này!
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Vệ Tuân thẳng tay đâm dao găm sâu hơn vào bụng trái của nó, sau đó tay phải bất ngờ thọc vào khoang bụng nó như mũi giáo.
“Khèeeee!!!”
Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn để chống trả!
Xoẹt…
Như tấm vải bị xé ra làm máu đen thối rữa văng tung tóe, Vệ Tuân lùi nhanh vừa khéo tránh được. Khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ đồng lạnh lùng tàn nhẫn như Ma thần, giây sau Vệ Tuân bất ngờ rút tay về, siết chặt chuôi con dao găm màu đỏ sẫm.
“Khèeeeee…”
Thống lĩnh Cáo Bay xác sống liên tục gào thét, sau khi mất con dao găm máu oán hận, cơ thể nó khô quắt lại thành màu đen, nó cố sức bay lên muốn chạy trốn nhưng chưa bay được xa đã ngã xuống đất, vỡ thành một đống da khô như vụn gỗ.
“Hộc, hộc.”
Vệ Tuân thở hổn hển, oán khí trên trán gần như đã tan biến hết, tầm mắt trở nên tối sầm, tay phải lạnh thấu xương cứ như thứ cậu nắm trong tay không phải dao găm mà là một khối băng cực kỳ lạnh lẽo.
[Ting, nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành!]
[Phân phối phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được Dao găm máu oán hận của Bình Bình.]
[Bạn nhận được 150 điểm tích lũy.]
[Điểm tham quan mới Núi rừng Cáo Bay, tiến độ 65%.]
[Ting, bạn đã g!ết chết Hữu Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, tiến độ thu thập mảnh ghép Cáo Bay xác sống là 2/4.]
[Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, yêu quái cấp cao. Cáo Bay Xác Sống từng xé ăn xác sống của thợ đuổi xác Bình Bình, có được vật phẩm oán niệm của Bình Bình, toàn thân ẩn chứa oán độc dữ dội.]
[Bạn đã g!ết chết Hữu Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống, nhận được mối thù của bầy Cáo Bay xác sống, hãy cẩn thận với sự trả thù của chúng nha!]
[Tên: Dao găm máu oán hận của Bình Bình]
[Phẩm chất: Cảnh tượng (Chỉ có thể dùng trong hành trình này, không thể mang ra khỏi hành trình).]
[Tác dụng: G!ết chết đối tượng oán hạn nhất với Bình Bình.]
[Chú thích: Truyền thuyết thời cổ đại kể rằng vũ khí hiến tế bằng máu có thể tạo ra khí linh. Vậy thì vũ khí hiến tế bằng máu oán hận, sẽ tạo ra loại oán linh nào?]
“Khách sạn vẫn kẹt xỉn như thế.”
Vệ Tuân phàn nàn, vừa định đưa tay lên lau mặt mới sực nhớ tay mình còn vương máu độc của Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống.
“Vãi lều, tay mình vẫn còn chứ?”
Vệ Tuân không cảm nhận được đau đớn, lại tạm thời không thể nhìn thấy nên chẳng biết tay mình đã bị ăn mòn tả tơi đến mức nào rồi. Hơn nữa vừa nãy Thống lĩnh Cáo Bay Xác Sống đã nát thành mảnh vụn, nó còn có gan ở đây sao?
Vệ Tuân cử động các ngón tay, tin tốt là trước mắt tay cậu vẫn còn nguyên vẹn, tin xấu là cậu thậm chí không thể cảm thấy nhột nên chẳng rõ tình trạng cụ thể của cánh tay hiện tại!
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của khách sạn bỗng vang lên trong đầu Vệ Tuân.
[Ting, bạn đã bị kịch độc dày vò, chỉ trong hai ngày bạn đã sống sót qua hai loại kịch độc khác nhau, có lẽ cơ thể bạn đã sinh ra khả năng chống lại kịch độc!]
[Bạn nhận được danh hiệu: Tính kháng kịch độc (màu xanh lá).]
[Tính kháng kịch độc (danh hiệu màu xanh lá): Kể từ nay, rốt cuộc kịch độc không thể g!ết chết bạn nữa. Chẳng qua bạn sẽ cảm nhận cơn đau gấp mười lần đau đẻ thôi! Đương nhiên bạn chỉ có tính kháng kịch độc, độc dược bình thường vẫn giết được bạn nha~]
[Đã gắn danh hiệu.]
[Ting, bạn luôn bị oán niệm dày vò, trong hai ngày bạn đã tiếp xúc gần với hai loại oán niệm mãnh liệt khác nhau và sống sót, có lẽ cơ thể bạn đã sinh ra khả năng chống lại oán niệm mạnh mẽ!]
[Bạn nhận được danh hiệu: Tính kháng oán niệm mạnh mẽ (màu xanh lá)]
[Tính kháng oán niệm mạnh mẽ (danh hiệu màu xanh lá): Kể từ nay, rốt cuộc oán niệm mãnh liệt không thể g!ết chết bạn nữa, chẳng qua bạn sẽ thấy sợ hãi gấp trăm lần khi xem “The Grudge” mà thôi! Đương nhiên bạn chỉ có tính kháng oán niệm mạnh mẽ, oán niệm bình thường vẫn giết được bạn nha~]
[Đã gắn danh hiệu.]
Sau khi gắn hai danh hiệu này, Vệ Tuân lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Đôi mắt vốn bỏng rát như được một luồng khí lạnh thấm vào, cậu thử chớp chớp rồi từ từ mở mắt ra. Quả nhiên! Đôi mắt bị tổn thương bởi oán niệm của cậu đã bình thường trở lại, tuy nhìn vẫn hơi mờ nhưng không có vấn đề gì lớn!
Vệ Tuân nhanh chóng nhìn tay mình, phát hiện trên tay phải, con dao găm xé toạc phần bụng Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã bị máu độc ăn mòn hoàn toàn, biến thành một đống sắt vụn, nhưng tay phải bị nhuộm đỏ kín cánh tay lại chẳng làm sao, dao găm máu oán hận của Bình Bình bị cậu nắm chặt trong tay, mũi dao đỏ tươi như chu sa. Ngược lại là cánh tay trái bị Thống lĩnh Cáo Bay xác sống xé rách, vết thương càng nặng hơn.
“Oán linh à?”
Vệ Tuân thử cử động cánh tay, phát hiện đó là vết thương da thịt, may là cơ và gân đều không bị thương, Vệ Tuân xử lý vết thương rồi không đụng vào nữa. Cậu lấy dao găm ra, không thấy bất cứ điều gì khác thường.
“Có oán linh thật sao?”
Tạm thời Vệ Tuân không thể nhìn thấy, bèn gác lại chuyện này. Sau trận so găng, Vệ Tuân cảm thấy thu hoạch lớn nhất của mình là có được hai danh hiệu mới, hơn nữa còn biết cách lấy được danh hiệu.
Vệ Tuân trào dâng rất nhiều linh cảm, gần như không thể chờ đợi muốn thử nhìn lần nữa, chỉ tiếc là…
[Bạn đã được trang bị danh hiệu tạm thời ‘Bính Cửu’; danh hiệu màu tím ‘Kẻ máu lạnh’; danh hiệu màu xanh da trời ‘Làm chuyện đồi trụy’; danh hiệu màu xanh lá ‘Tính kháng kịch độc’; danh hiệu màu xanh lá ‘Tính kháng oán niệm mạnh mẽ’, cột danh hiệu đã đầy!]
“Chỉ được mang năm danh hiệu thôi à, ít vãi.”
Vệ Tuân vừa phàn nàn, vừa dùng 100 điểm tích lũy đổi 24 giờ, quả thực cậu đã bị thương không nhẹ trong cuộc chiến vừa rồi, đếm ngược tử vong cũng giảm mạnh.
Nếu không phải thế, sau khi có được 150 điểm tích lũy và góp thêm, Vệ Tuân đã có thể thử [Trải nghiệm sinh đẻ tự nhiên] 200 điểm tích lũy rồi!
Đây là tin tức hiện tại của Vệ Tuân…
[Thông tin hướng dẫn viên du lịch]
[Danh hiệu: Bính Cửu (Chỉ trong chuyến đi này)]
[Xếp hạng: Bạc Năm Sao (Xếp hạng Bính Cửu) ++++]
[Đếm ngược tử vong 35:24:11]
[Điểm tích lũy: 105]
[Giá trị ô nhiễm tinh thần (SAN): 85]
Có thêm một dấu cộng, giá trị SAN giảm 5 điểm, Vệ Tuân không đổi hết điểm thành thời gian, cậu cảm thấy sức mạnh do khoảng thời gian ngắn này mang lại đã được tăng cường, sừng nhỏ dài ra do giá trị SAN thấp cũng rất có tác dụng.
Nhỡ đâu đếm ngược tử vong của cậu được thêm vào phạm vi an toàn, không có bổ sung thực lực, gặp nguy hiểm rồi chết thì sao giờ.
Vệ Tuân có lý do chính đáng, theo đuổi k!ch thích chỉ là tiện thể thôi!
“Hữu Thống lĩnh Cáo Bay xác sống, hình minh hoạ gom được 2/4, tức là còn có Tả Thống lĩnh, Vua Cáo Bay xác sống các kiểu à?”
Sau trận chiến này, bộ quần áo vừa thay lại hỏng, Vệ Tuân cũng không muốn mang theo mùi máu tanh hôi về phòng mình, bèn đứng ngoài dầm mưa.
“Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã xé ăn thợ đuổi xác Bình Bình? Vậy thì chắc hẳn sẽ có nhiệm vụ mới ở điểm du lịch núi rừng Cáo Bay này.”
Vệ Tuân liên kết những manh mối mình có lại với nhau, oán niệm bao trùm khắp nghĩa trang Tiểu Long là oán niệm của thợ đuổi xác Bình Bình, mà oán niệm này đã nhốt cái xác trong sân ở đây… Nghĩa là, đám xác trong sân có thù với thợ đuổi xác Bình Bình.
Mà Cáo Bay xác sống ăn xác Bình Bình… Không hẳn là có thù với Bình Bình.
“Trưởng thôn thôn Thiết Bích các đời đã thuần hóa và nuôi Cáo Bay… Trưởng thôn thôn Thiết Bích trăm năm trước đã dạy cho con gái duy nhất của mình là Bình Bình thuật đuổi xác, liệu có khi nào, phương pháp thuần hóa và nuôi Cáo Bay cũng được dạy kèm không?”
Vệ Tuân tung dao găm máu oán hận trong tay, chuyến đi này yêu cầu họ trải nghiệm cuộc đời của thợ đuổi xác Bình Bình, trực giác của cậu cho rằng, nếu thực sự mở khu rừng Cáo Bay, biết đâu sẽ có thêm nhiều manh mối liên quan đến Bình Bình hơn.
Mặc dù cậu chỉ là hướng dẫn viên du lịch, nhưng ai nói hướng dẫn viên thì không thể chơi đùa thỏa thích trong hành trình? Vệ Tuân là người đầu tiên phản bác!
“Haiz, cơ thể này của mình thì có thể làm gì được đây.”
Sau phút hưng phấn, Vệ Tuân lại bắt đầu ghét bỏ cơ thể mình, giờ giày cũng ướt đẫm, quần áo rách tả tơi, bẩn không chịu được.
Mặc dù trong phòng cậu có máy giặt nhưng Vệ Tuân lại không biết dùng.
“Chả biết chỗ Lâm Hi còn bộ quần áo nào nữa không, nếu không thì phải tìm người may đồ giặt quần áo cho mình mới được.”
Vệ Tuân đang nghĩ thì bỗng nhìn thấy nhóm Miêu Phương Phỉ đi về phía mình.
Mắt Vệ Tuân sáng rực lên.
**
“Cậu nói đây là đầu nguồn phát ra oán hận màu đen ư?”
Hầu Phi Hổ cõng Hứa Thần, vội vã hỏi.
“Đúng…”
Hứa Thần mệt mỏi trả lời, trạng thái của hắn lúc này rất tệ. Sau khi dính danh hiệu, đúng là hắn đã nhận được danh hiệu màu tím ‘Người quan sát’, mặc dù thời hạn sử dụng chỉ có một tiếng đồng hồ nhưng thế là đủ.
Hứa Thần chỉ nhìn lướt qua là xác nhận được, oán niệm màu đen bao trùm trên quan tài đến từ đám xác trong sân. Vì vậy bốn người Triệu Hoành Đồ, Vương Bành Phái ở lại phòng chính, nhóm Miêu Phương Phỉ đưa Hứa Thần vội vàng chạy đến đây.
Đúng lúc gặp Vệ Tuân vừa kết thúc trận chiến, máu me khắp người khiến họ giật mình, còn tưởng đó là một loại huyết thi mới. May thay chiếc mặt nạ đồng đã thể hiện thân phận của cậu.
Nhưng bây giờ khách du lịch còn chẳng nhớ đến vụ chào hỏi hướng dẫn viên, đến cả Miêu Phương Phỉ cũng chỉ vội vàng gật đầu với Vệ Tuân, rồi lo lắng nhìn Hứa Thần: “Hứa Thần, kiểm tra xem, rốt cuộc nguồn gốc oán niệm đến từ cái xác nào.”
“Được.”
Hứa Thần đáp, cố gồng mình đứng dậy với sự giúp đỡ của Hầu Phi Hổ. Đôi mắt hắn nhắm chặt, mắt trái còn chảy một hàng nước mắt máu. Đây là vết thương do vừa rồi hắn nhìn vào oán niệm. Danh hiệu màu tím quá mạnh, không phải là thứ hắn có thể chịu được lúc này.
Cùng lắm là dùng lại lần nữa.
Vì vậy, Hứa Thần đã từ từ nhắm mắt trên đường đi, chờ đến thời điểm quan trọng nhất thì dùng.
“Được, để tôi xem thử.”
Mắt trái tạm thời không nhìn được, Hứa Thần mở mắt phải ra, khoảnh khắc đó dường như con ngươi màu tím thứ hai xuất hiện trong mắt hắn, đây là biểu hiện danh hiệu Người cảm giác phát huy tác dụng!
“Á!!!”
Nhưng không ai ngờ, Hứa Thần chỉ mới nhìn thoáng qua đã hét ầm lên, cả người co rúm run rẩy, mắt phải đổ máu ồ ạt.
“Mắt! Mắt của tôi!!”
Hứa Thần đau đến mức suýt xỉu ngang, mấy người Miêu Phương Phỉ hoảng sợ vội vàng cứu hắn, trong lòng càng lúc càng lo lắng, có vẻ Hứa Thần đã phát hiện ra cốt lõi của oán niệm rồi nhưng chắc chắn đối thủ cực kỳ mạnh, trong nháy mắt đã khiến Hứa Thần thua cuộc thảm hại.
Trong khi chờ Hứa Thần tỉnh lại, Miêu Phương Phỉ và những người khác khiêng hắn quay lại phòng chính, kể mọi chuyện với nhóm Triệu Hoành Đồ. Trong phút chốc, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc, Úc Hòa An nhát gan nhất liên tục run rẩy, nhưng lão cũng cắn răng không nói lời nào tỏ ra chùn bước.
Tất cả mọi người đều biết họ nhất định phải đánh vào cốt lõi, tìm ra cái xác chính xác!
“Chờ lát nữa chúng ta sẽ làm thế này…”
Ngay khi Miêu Phương Phỉ và những người khác đang nghiêm túc thảo luận về kế hoạch tác chiến, cả đoàn tràn ngập bầu không khí nặng nề quyết chiến đến cùng, rốt cuộc Hứa Thần cũng tỉnh, bỗng nhiên hắn ngồi bật dậy, còn chưa mở được mắt đã cuống quít nắm lấy cái tay bên người, vội vàng hỏi:
“Ai, ai đây?!”
“Tôi là Hầu Phi Hổ, Hứa Thần cậu đừng cuống, nói từ từ thôi.”
Hầu Phi Hổ bị hắn nắm tay không hất ra, mà nhẹ nhàng an ủi, mọi người thấy Hứa Thần tỉnh lại thì xúm vào, Triệu Hoành Đồ nóng tính vội la lên: “Cậu thấy cốt lõi oán niệm rồi à, là cái nào?!”
“Không, không không, người, người ở bên cạnh đám xác lúc trước là ai?!”
Hứa Thần lại không để ý đến cậu ta, túm chặt tay Hầu Phi Hổ nói chuyện lộn xộn. Gã mập rót cho hắn một cốc nước, hắn uống xong, cố lắm mới thở bình thường được, cảm xúc cũng ổn định hơn, nhưng khi Triệu Hoành Đồ hỏi dồn thì lại lắc đầu.
“Không, tôi không thấy cốt lõi oán niệm… Nói cách khác, cả đám xác kia đều là cốt lõi của oán niệm. Oán niệm màu đen dày đặc bao phủ khắp người chúng!”
“Đệt!”
Câu này của hắn khiến Triệu Hoành Đồ lập tức bùng nổ, suýt thì nhào qua túm cổ áo Hứa Thần, sau khi bị cản thì cậu ta mắng một cách hung dữ: “Anh nói cái đéo gì vậy! Chẳng lẽ phải khử cả đám xác kia, thế thì làm sao phá hủy cốt lõi oán niệm!”
Cậu ta nói năng khó nghe, nhưng đây cũng là điều mà mọi người nghĩ. Tâm trạng Miêu Phương Phỉ rất nặng nề, nếu đúng như lời Hứa Thần nói, nhất định phải dọn sạch đám xác trong sân nhỏ mới có thể hóa giải cốt lõi oán niệm, thế thì độ khó của Đắm say Tương Tây quá đáng sợ!
Dù họ có thể giải quyết xong đám xác, có lẽ thời gian còn lại cũng chẳng đủ xử lý cương thi. Lòng Miêu Phương Phỉ thoáng tuyệt vọng, đây gần như là tình thế không lối thoát buộc phải chết…
“Không, không phải. Không cần giết hết cả đám xác.”
Hứa Thần vừa thở mạnh đã mang đến một bước ngoặt mới cho mọi người.
“Chỉ cần tìm được người đứng bên cạnh đám xác, đúng, chỉ cần tìm thấy người đó là được!”
Khoảnh khắc Hứa Thần mở mắt ra, hắn nhìn thấy trên đám xác dày đặc oán niệm màu đen, nhưng những oán niệm này đều cuống quít trốn sang một bên. Chúng đang sợ, sợ người đang ôm cục oán niệm màu đỏ thẫm kia!
Chỉ cần tìm ra người đó, oán niệm màu đen trên quan tài cũng sẽ tránh đi vì sợ hãi!
Nhưng cùng lúc đó, Hứa Thần cũng nhìn thấy hơi thở chết chóc mạnh mẽ trên cơ thể người đó, gần như nhấn chìm cậu!
Đôi mắt hắn không bị thương vì oán niệm, mà bị hơi thở chết chóc nồng đậm kia suýt chọc mù, một người mang nặng hơi thở chết chóc như vậy, thật sự vẫn là người sống ư!
Đúng lúc đó, người đứng bên cạnh đám xác…
Miêu Phương Phỉ thốt ra:
“Là Bính Cửu!”
_______
Lời tác giả: Thế nào mấy cưng? Chương này đủ dài chưa? *Hất cằm*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất