Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 5: Say đắm Tương Tây (5)

Trước Sau
Bạn đã bắt đầu luyện vàng

Thạch Đào run rẩy trong cơn mưa lạnh giá.

Dưới ánh mắt dò xét của Bính Cửu, toàn bộ xúc động và can đảm khi chen lên trước đều biến mất. Khuất nhục và tự ti khiến Thạch Đào vô thức nghiêng người, muốn giấu đi cánh tay trái chỉ còn một nửa.

Người gã cứng đờ, cuối cùng vẫn hoàn toàn bại lộ chính mình trước mặt Bính Cửu, chán nản lại tuyệt vọng.

Sợ bị vứt bỏ, sợ Bính Cửu không đồng ý.

Trong hành trình cấp nguy hiểm xen lẫn các yếu tố tâm linh kinh dị, cần chiến đấu mọi lúc như này, danh hiệu của Thạch Đào dường như không có chỗ hữu dụng, thậm chí không cảm giác được cả nguy hiểm.

"Say đắm Tương Tây, tại sao lại là Say đắm Tương Tây..."

Anh trai luôn luôn kiên cường đêm đó đã vụиɠ ŧяộʍ khóc sau khi biết chuyện.

Họ là anh em thân thiết sống nương tựa vào nhau, và cùng bị chọn vào khách sạn.

Nhưng Thạch Đào không thông minh thiên bẩm giống anh trai, có danh hiệu đặc biệt, được lữ đoàn lớn chọn trúng. Ngoại trừ cơ thể coi như cường tráng, Thạch Đào không có gì cả. Sau vài hành trình, Thạch Đào vẫn chỉ là một du khách trung cấp hai sao, gian nan giãy giụa trong khách sạn.

Biết Thạch Đào bị chọn vào Say đắm Tương Tây, Thạch Tiêu lòng nóng như lửa đốt, thậm chí phải đi xin đội trưởng của mình cho Thạch Đào một vật phẩm bảo mạng.

Nhưng độ khó của Say đắm Tương Tây thật sự quá cao, cho dù là người anh trai còn không thể đảm bảo sống sót rời khỏi đây.

Thạch Đào đã sớm chuẩn bị tâm lí xuống xe là chết. Nếu không phải anh trai xém chút trở mặt với gã, Thạch Đào gần như muốn trả lại vật phẩm bảo hộ.

Không đáng, những vật này dùng trên người hắn đều là lãng phí.

Tử vong thôi mà, có gì phải sợ?

Nhưng hiện tại đã qua nửa giờ, Thạch Đào còn chưa chết.

Thậm chí chỉ còn nửa lộ trình là bọn họ sẽ đến được khu tham quan đầu tiên.

Lòng can đảm thẳng thắn chịu chết trước đó đã bị nước mưa lạnh lẽo rửa sạch. Vừa nghĩ tới cái chết, Thạch Đào liền sợ đến run rẩy toàn thân.

Tử vong thật sự rất đáng sợ.

Thạch Đào không muốn chết, nhưng gã hiểu rõ, dưới tình huống hiện tại hướng dẫn du lịch chắn chắn sẽ đưa ra lựa chọn.

Hoặc là vứt bỏ người yếu nhất, hoặc là chỉ che chở những du khách gần phía trước -- như vậy Thạch Đào nhất định phải chết!

Thế là hắn vọt lên đây như bị điên, không tiếc quỳ xuống cầu xin Bính Cửu, hèn mọn khẩn cầu hắn thương hại. Tất cả tự tôn đều biến mất như không còn tồn tại trước mặt tử vong.

Hắn muốn sống sót trở về, muốn sống để gặp lại anh trai.

"Mày là cái thứ rác rưởi gì, có xứng cõng anh Cửu?!"

Các du khách bị sự to gan của Thạch Đào làm cho sửng sốt, Lâm Hi là người đầu tiên phẫn nộ nhảy đến.

"Một thằng tàn phế, làm ngã anh Cửu mày có đi chết được không!"

Lâm Hi khinh thường trào phúng như một thanh kiếm bén nhọn, đâm Thạch Đào đến không ngẩng đầu lên được.

"Tôi, tôi sẽ cõng thật chắc."

Thạch Đào cầu xin dường như rất thành khẩn, đầu óc gã trống rỗng, lặp đi lặp lại đúng một câu: "Làm ơn cho phép tôi cõng ngài!"

"Mày là đồ ngu à? Nghe không hiểu tiếng người?!"

Lâm Hi phẫn nộ như mắc chứng cuồng loạn, thậm chí muốn nhào lên đẩy Thạch Đào ra, nhưng trong đáy mắt lại là nỗi sợ hãi giống như Thạch Đào:

"Mày sao có thể ích kỷ như thế! Còn trì hoãn nữa thì cả lữ đoàn đều phải chết!"

Đúng vậy, tất cả mọi người hiểu rõ phải bỏ lại kẻ yếu để tăng tốc, bọn họ đều bí mật tích lũy sức lực, mặt ngoài giả vờ hòa bình nhưng thực chất đều đang cắn răng nghĩ cách vượt qua người khác.

Vượt qua người khác sẽ không phải chết!

Người bị rớt lại sau cùng nên đi chết!

Nhưng khi Thạch Đào ra mặt lại xé toạc sự thật [email protected] trụi này trước mặt mọi người. Hoàn toàn không che đậy.

Ai cũng không muốn chết, ai cũng biết càng đến gần hướng dẫn du lịch càng an toàn.

Nhưng bọn họ không dám, càng sẽ không như Thạch Đào đưa ra loại yêu cầu này, vì bất kể là hướng dẫn viên nào cũng không có khả năng để du khách tới gần mình.

Nói chi là tên điên Bính Cửu này!

Nếu Thạch Đào chọc giận Bính Cửu, tất cả bọn họ đều phải chết!

Bị Lâm Hi đánh, Thạch Đào vẫn như một tảng đá cứng đầu không chịu nhúc nhích. Gã chết lặng thấp giọng lặp lại như bị điên:



"Tôi cõng rất chắc, chạy rất nhanh. Làm ơn hãy cho phép tôi cõng ngài, làm ơn cho phép tôi cõng ngài -- "

"Mày!"

Lâm Hi giận dữ, gã thậm chí còn cầm dao nhắm vào Thạch Đào: "Mày mà còn không cút thì tao -- "

"Lâm Hi."

Giọng nam lạnh lùng vang lên, trong nháy mắt Lâm Hi liền câm miệng, ngoan ngoãn đem mu bàn tay chắp sau lưng. Ở góc độ Bính Cửu không nhìn thấy được, hắn mỉm cười âm hiểm với Thạch Đào, muốn xem kết cục thê thảm khi chọc tới Bính Cửu của gã.

Thạch Đào không có kết cục tốt. Tất cả du khách đều biết, bản thân Thạch Đào cũng tuyệt vọng chết lặng.

Nhưng Bính Cửu lại có chút hứng thú, ánh mắt khinh miệt giễu cợt rơi trên người Thạch Đào, dường như cảm thấy việc đưa ra thỉnh cầu này với một cánh tay cụt là một điều rất to gan, rất thú vị.

"Một cánh tay cũng có thể cõng tôi?"

"Xùy!"

Lâm Hi trực tiếp lớn tiếng chế giễu, nhưng Thạch Đào lại liều mạng muốn tóm lấy cọng rơm cuối cùng:

"Tôi có thể, tôi có thể!"

Thạch Đào lớn tiếng nói năng lộn xộn lặp lại: "Tôi có thể cõng rất chắc, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo! Tôi -- "

"Vậy được, để anh thử một chút."

Tiếng cười của Lâm Hi lập tức im bặt, mờ mịt trừng mắt. Tất cả mọi người trong lữ đoàn đều kinh ngạc, không ai dám tin!

Vào lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, Thạch Đào nhanh chóng đứng dậy, chuyển túi du lịch đến trước người.

Dùng cách nhanh nhất và cẩn thận nhất từng li từng tí "mời" Bính Cửu lên lưng mình. Sau đó gã kéo dây leo núi ra, dùng cánh tay trái chỉ còn một nửa làm điểm tựa, nhanh chóng quấn hai vòng dây cố định Bính Cửu.

Chỉ dựa vào cánh tay phải nhưng động tác của gã vẫn rất linh hoạt.

Như là để biểu hiện thể lực của mình, Thạch Đào lập tức vững vàng chạy lên với Bính Cửu ở trên lưng. Cả lữ đoàn vẫn đang trong trạng thái choáng váng cũng bắt đầu chạy, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn mấy lần.

"Đuổi theo."

Vệ Tuân một tay cầm cờ hướng dẫn du lịch, tay phải đặt nơi bả vai Thạch Đào vẫn nắm chặt dao găm.

Vừa nãy chỉ cần Thạch Đào quỳ chậm thêm một chút, thì dao găm của Vệ Tuân lập tức --

Cắm lên người mình.

Nói cách khác, khiến thời gian tử vong đếm ngược về không bằng cách tự làm mình trọng thương.

Khi vừa lên núi Vệ Tuân đã ý thức được hắn không thể đối phó với tám người trẻ tuổi thân thể cường tráng.

Làm thế nào để hướng dẫn du lịch có thể mạnh lên?

Vệ Tuân thành thật đặt câu hỏi trong lòng, mặc dù hắn có quy tắc hướng dẫn du lịch không đầy đủ, nhưng mỗi khi Vệ Tuân nhắc tới từ khoá đều bị khách sạn nhắc nhở.

Vệ Tuân thật sự đã tìm ra một cách có thể dùng ngay bây giờ!

【 Về không: Bằng cách tổn thương chính mình, hướng dẫn du lịch có thể khiến thời gian tử vong đếm ngược về không. Từ đó có được sức mạnh "Siêu phàm". 】

【 Chú ý! Bất kỳ hướng dẫn viên du lịch nào cũng nên sử dụng nó một cách thận trọng, nếu không sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn!!! 】

Thời gian tử vong đếm ngược về không, đạt được sức mạnh "Siêu phàm"?

Điều này khiến Vệ Tuân nhớ lại con quái vật mà mình từng trở thành trong cơn ác mộng kia.

Chỉ là bây giờ Vệ Tuân không có tích phân, một khi tử vong đếm ngược về không thì sẽ không cách nào cứu vãn được. 【 Về không 】 là đòn sát thủ, trước mắt không đến bước đường cùng thì Vệ Tuân sẽ không sử dụng.

Thạch Đào được chọn là bởi vì gã ta tay cụt, cấp bậc lại thấp nhất. Người đang sợ hãi cũng dễ khống chế hơn.

Nếu hành trình kế tiếp còn giống như bây giờ, thể lực của Vệ Tuân sẽ khó mà chống đỡ nổi, hắn cần một "đôi chân" tốt.

Thạch Đào quả nhiên xứng với danh hiệu vận động viên, cõng Bính Cửu chạy trên đường núi trơn ướt vẫn rất ổn. Từ dưới thân, Vệ Tuân có thể cảm nhận được cơ bắp của Thạch Đào phập phồng mà đầy sức sống như một con báo săn đang chạy băng băng.

Đây là điều mà một người bệnh như Vệ Tuân chưa từng được trải nghiệm qua.

Đàn ông ai chẳng muốn có cơ bắp cuồn cuộn. Vệ Tuân cảm thấy chút hâm mộ ghen tị, không khỏi sờ qua sờ lại.

Sau đó cảm nhận được cơ bắp dưới thân lúc đầu cứng đờ, sau đó căng cứng lên, rắn chắc như tảng đá.

【 Ngài đã bắt đầu luyện vàng, hiện nay giá trị vàng +1 】

Vệ Tuân:???

A, cái này được coi là luyện vàng?



Vệ Tuân tế nhị dời tay, có Thạch Đào cõng, Vệ Tuân thoải mái hơn rất nhiều, có thừa năng lượng nên bắt đầu điều chỉnh đội ngũ.

Dưới sự điều chỉnh của hắn, đội ngũ biến thành dạng lõi táo với Thạch Đào đang cõng Vệ Tuân ở trung tâm. Đội hình này cho phép nhiều du khách được bảo hộ bởi huy hiệu hơn, cũng an toàn hơn so với lúc trước.

Với tốc độ hiện tại, có thể đến nơi trong mười mấy phút nữa.

"Tăng tốc."

Nhưn Vệ Tuân vẫn tàn nhẫn độc tài như cũ, ra lệnh các du khách tăng tốc, lại tăng tốc, dùng toàn bộ thể lực mà chạy.

Làn mưa dày đặc nện lên phiến lá nhìn có vẻ tươi tốt vang tiếng lộp bộp không dứt, lại giống như có sinh vật gì nhảy vọt trên cành lá gắt gao đuổi theo lữ đoàn!

Huy hiệu trước ngực nóng kinh người, "Tin tưởng khoa học" đang phát ra cảnh cáo! Vệ Tuân hơi sờ vào trâm cài, một bóng dáng quái vật lập tức xuất hiện trong đầu.

Nó như đứa trẻ sơ sinh bị lột da, toàn thân nhuốm máu, tứ chi chạm đất với những miếng do đỏ hỏn ở giữa.

Bóng lưng của lữ đoàn đang chạy trốn hắt lên con mắt lớn đến mức khiến người ta sợ hãi không thèm che giấu ác ý và tàn bạo.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần --

Nó đang đuổi theo lữ đoàn!

"Không được phép chệch hướng đường núi!"

Cờ hướng dẫn du lịch cột cờ như roi quất lên người du khách, còn Vệ Tuân như chó chăn cừu bình tĩnh xua đuổi bầy cừu của mình. Trong lòng đang tính toán tốc độ của quái vật và khoảng cách giữa bọn họ với điểm đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, lữ đoàn đã đi được hơn một phần tư đường núi, hiện tại đã có thể mơ hồ nhìn thấy một nửa kiến trúc ẩn sâu trong núi rừng -- nghĩa trang Tiểu Long.

Mỗi khu tham quan trong hành trình đều có một khoảng thời gian an toàn, chỉ cần đến được nghĩa trang Tiểu Long thì con quái vật phía sau tạm thời không còn uy hϊếp!

Dưới sự thúc giục không ngừng của Vệ Tuân, các du khách ai cũng mệt như chó, vội vã thở hổn hển. Lúc này mới thấy được cách biệt thể lực, Thạch Đào chỉ còn một tay cõng theo Vệ Tuân nhưng vẫn chạy rất nhanh.

Nhưng phía sau đội ngũ đã có người chống đỡ hết nổi, bắt đầu từ từ tách khỏi đoàn!

Chạy nhanh lên, nhanh nữa lên.

Miêu Phương Phỉ liều mạng chạy đến mức phổi cũng muốn tắc nghẽn nhưng bụng dưới lại đau nhức kịch liệt như có đao khuấy động, ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của cô.

Sắc mặt Miêu Phương Phỉ trắng bệch, hàm răng nghiến chặt, nước mắt s!nh lý lẫn lộn với nhau làm nhòe đi khuôn mặt của cô. Bụng đau dữ dội như có rắn rết đang cắn xé gặm nuốt nội tạng.

Mặc dù Miêu Phương Phỉ trước khi tới đã sử dụng đạo cụ lối đi nhỏ, nhưng cô không ngờ dù là vật phẩm nào cũng bị làm yếu bớt trong Say đắm Tương Tây!

Đau quá, đau quá, còn đau hơn bị sói sa mạc cắn thủng cánh tay trong hành trình trước.

Chạy theo đội ngũ chạy đến giờ, tinh thần của Miêu Phương Phỉ đã sớm hoảng loạn. Nếu không phải e ngại đối với tên điên Bính Cửu kia và khát vọng sinh tồn khiến cô tuân theo mệnh lệnh của hắn dùng tất cả sức lực chạy trốn theo bản năng, chỉ sợ Miêu Phương Phỉ đã sớm tụt lại phía sau.

Mà bây giờ, Miêu Phương Phỉ đã đến giới hạn!

"Miêu Phương Phỉ!"

Là... giọng nói của... Hướng dẫn du lịch Bính Cửu.

Hắn đang... Gọi cô?

Nhưng tại sao âm thanh lại truyền đến từ phía sau?

Miêu Phương Phỉ lập tức giật mình, bởi vì đau nhức kịch liệt và thể lực tiêu hoa mà phản ứng chậm chạp, khiến cảm giác của cô đối với nguy hiểm bị giảm xuống.

"Miêu Phương Phỉ!"

Nỗi sợ hãi đối với Bính Cửu khiến Miêu Phương Phỉ không thể giả vờ không nghe thấy hắn gọi, chần chừ dừng lại, Miêu Phương Phỉ nhìn về phía sau.

Cô đang đối diện với một viên thịt đỏ tươi kỳ dị như đầu lâu của trẻ em! Móng vuốt màu đen sắc bén đâm xuyên qua bả vai Miêu Phương Phỉ, máu tươi lập tức tuôn ra.

"A --!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn toàn hư cấu, tự sát và tự hại đều không đáng được đề xướng! Xin đừng bắt chước!

Vệ Tuân: Giới hạn độ tuổi (*)... Xoẹt...

Khách sạn Hải đường 【 X 】

Khách sạn Tấn Giang 【? 】

- -------------------

Cuồng loạn: Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Wikipedia

(*) Gốc là: 这搞黄色判定. Đây là một dạng ngôn ngữ mạng ở bên Trung. Nếu các bạn có cách diễn đạt nào hay hơn, chuẩn chỉnh hơn thì hú mình với nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau