Chương 74
Cuồng phong nổi lên, đất rung núi chuyển, xiềng xích ngưng tụ từ oán niệm đỏ sậm lần lượt gãy lìa nhưng không rời ra, mà hóa thành oán khí nặng nề vây quanh lệ quỷ Bình Bình!
“Aaaaa!!”
Tiếng gào chói tai sắc bén của lệ quỷ đập vào màng nhĩ, khiến đầu óc Miêu Phương Phỉ trống rỗng muốn nổ tung, ý thức như trở về hư vô. Đến khi một sức mạnh đưa cô rời xa tâm lốc xoáy, Miêu Phương Phỉ mới tạm bình phục nhưng đã sức cùng lực kiệt, đầu óc quay cuồng không thể kiểm soát bản thân.
“Đừng vào đó.”
Vương Bành Phái cảnh báo khi đưa Miêu Phương Phỉ ra ngoài, sau đó quay lại tâm cơn lốc oán niệm. Hàng ngàn con Cáo Bay xác sống bay lượn như quạ trong ngày tận thế che lấp đất trời, cuối cùng rơi xuống núi rừng bao la như trận mưa tên, cặp mắt đỏ ngầu mở to trong bóng tối, ánh nhìn lạnh buốt sâu thẳm phóng tới từ khắp bốn phương tám hướng, lạnh lẽo dính nhớp như giòi trong xương khiến người ta dựng tóc gáy.
“Má, tệ thật.”
Vương Bành Phái đã đến rất gần tâm lốc xoáy, nhưng không cách nào chạm tới Bính Cửu, hiếm khi hắn ta nghiêm túc thế này, khuôn mặt béo ú biến dạng vì bị gió thổi.
“Khủng khiếp cỡ đó mà hành trình mới gì, không lẽ…”
Vương Bành Phái không cam lòng, nhưng cũng hiểu từ khi bắt đầu hành trình mới, toàn bộ điểm tham quan đã được khách sạn bảo vệ, chẳng mấy chốc khách sạn sẽ bắt đầu loại trừ du khách khỏi điểm tham quan, trừ Bính Cửu. Gã rõ ràng là người quan trọng trong việc khởi đầu hành trình mới và sẽ tham gia vào đó, đồng thời được quy tắc của khách sạn bảo vệ.
“Điểm tham quan mới được mở, Bính Cửu kích hoạt, Đắm say Tương Tây…”
Vương Bành Phái càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía, cơ thể béo nút run lẩy bẩy, cứ ngỡ mình vô tình nghe thấy âm mưu tày trời nào đó, đây không phải thứ hắn ta có thể xử lý được nữa.
“Phải về báo ngay cho mọi người thôi!”
Vương Bành Phái rất quyết đoán, biết mình sức mọn nên không cố chấp nữa, nhưng trước đó hắn ta đã cẩn thận ghi nhớ mặt nạ đồng thau, độ cong của cằm và loại dị biến của Bính Cửu, sau đó dứt khoát rời đi. Các du khách đã ngồi hết vào xe, nhìn cơn gió lốc kinh hoàng qua cửa sổ mà sợ hãi.
Thấy Vương Bành Phái lên xe, Úc Hòa An vội hỏi: “Anh Vương, chuyện gì kia vậy? Hướng dẫn viên Bính đâu?”
“Đừng lo, chỉ là khởi đầu của hành trình mới thôi.”
Vương Bành Phái buồn bực ngậm đầu lọc thuốc lá, dòm vẻ mặt nôn nóng của Úc Hòa An là biết tỏng hắn ta đang lo cho Úc Hòa Tuệ, Vương Bành Phái thấy lòng nặng trĩu áy náy, bèn an ủi hắn ta: “Anh Úc yên tâm, hướng dẫn viên Bính không sao đâu.”
Hướng dẫn viên Bính, hướng dẫn viên Bính, Bính Cửu.
Mỗi lần hắn ta đăm chiêu suy nghĩ là lại bị chuyện khác gián đoạn, nên Vương Bành Phái không cho đó là ngẫu nhiên. Hắn ta nghĩ mãi mới hiểu, có lẽ quy tắc của hành trình này quy định gã là Bính Cửu. Nhưng những gì người này thể hiện, lại khác một trời một vực với Bính Cửu trong quá khứ. Bất kể gã là ai, nếu đã thay thế được Bính Cửu, gánh vác được danh hiệu [Người máu lạnh] thì chắc chắn sẽ không thể nào tách khỏi người kia!
Vương Bành Phái nghĩ mà túa mồ hôi lạnh, phải nhanh chóng báo cáo với đội trưởng thôi. Trong khi cả đoàn còn đang lo cho Bính Cửu, sợ hãi cơn lốc oán niệm tràn ngập sát khí kinh khủng kia thì giây tiếp theo, chiếc xe buýt mang theo đoàn người đã biến mất ngay tại chỗ như chưa từng xuất hiện.
Hành trình mới ra đời sẽ trục xuất tất cả những du khách xung quanh, trừ Vệ Tuân nhận nhiệm vụ đặc biệt.
Lúc này Vệ Tuân vẫn đang đứng ở tâm cơn lốc, ngẩng đầu nhìn lệ quỷ Bình Bình đang bị oán niệm đỏ sậm dày đặc bao vây, cuối cùng không còn thấy rõ hình người. Giống như một con thoi khổng lồ hình thành từ oán niệm tản ra khí thế lạnh lẽo, đến cả Vệ Tuân mà còn sởn gai ốc, lông tóc dựng đứng.
Thật ra cậu đã thấy Vương Bành Phái rời đi và xe buýt biến mất, cũng biết hành trình mới sẽ loại bỏ các du khách khác. Giờ mà Vệ Tuân chọn rời khỏi hành trình thì sẽ không bị ai phát hiện.
Nhưng đây là lần đầu Vệ Tuân chứng kiến hành trình mới ra đời nên cậu không bỏ đi ngay, mà vẫn gắng gượng chịu đựng áp lực oán niệm để ở lại. Khi thấy bầy Cáo Bay rơi lả tả xuống khu rừng rậm rạp ở núi Ô Loa, Vệ Tuân đã lờ mờ nhận ra.
E rằng đây là nhiệm vụ của thắng cảnh mới mà cậu đã hoàn thành – Rừng núi Cáo Bay!
Nhận thức này khiến Vệ Tuân rất phấn khích, bởi cả ba điểm tham quan của hành trình Đắm say Tương Tây cấp nguy hiểm đều gói gọn ở núi Ô Loa, mà chỉ một điểm tham quan của hành trình mới này đã chiếm cả dãy Ô Loa, bằng cả ba điểm tham quan của Đắm say Tương Tây rồi, đây là hành trình cấp gì chứ!?
Khi oán niệm ngày càng tụ lại dày đặc, áp lực cũng càng lúc càng nặng nề thì Vệ Tuân cũng dần chống đỡ hết nổi, thời gian đếm ngược tử vong và giá trị SAN đồng loạt giảm thốc, Vệ Tuân vẫn ngoan cường chống đỡ đến phút cuối, nhưng lúc cả hai giá trị gần về 0 thì Vệ Tuân chỉ đành tiếc nuối bỏ đi.
Trước lúc đi, cậu như nhìn thấy cái kén oán niệm đỏ sậm lấy lệ quỷ Bình Bình làm tâm trên tầng không thôn Thiết Bích, rơi thẳng xuống như sao băng, nếu Cung Công tức giận húc đầu vào núi Bất Chu(*) đánh sập cả dãy Ô Loa, thì sẽ tạo ra vết nứt sâu không thấy đáy bị chướng khí bao phủ!
(*) Truyền thuyết Cung Công tức giận húc đổ núi Bất Chu:
https://www.chuonghung.com/2020/03/dich-thuat-cung-cong-tuc-gian-huc-o-nui.html
[Bình Bình – thế hệ cuối cùng của thôn Thiết Bích bảo vệ lăng mộ – đã gục ngã, dòng dõi bảo vệ lăng mộ bí ẩn của vua Thổ Ty đã bị xóa sổ hoàn toàn. Cùng ngày, một trận động đất trăm năm mới có xảy ra ở châu Ngõa Độ – Tương Tây đã tạo ra một vết nứt trên núi Ô Loa phơi bày bí mật mà những người bảo vệ lăng mộ canh giữ hàng trăm năm.]
[Điều gì đã khiến Bình Bình – thế hệ cuối cùng bảo vệ lăng mộ – trở thành lệ quỷ?]
[Điều gì khiến những oán linh của thôn Thiết Bích vẫn vất vưởng hàng nghìn năm ở núi Ô Loa?]
[Tại sao năm xưa Mã Lão Tư chết thảm vì bị xác đen cắn?]
[Thuật dẫn xác bí truyền của thôn Thiết Bích, thuật nuôi xác kỳ dị bí ẩn, thuật chuyển hồn có thể hồi sinh người chết…]
[Tương truyền vua Thổ Ty đã dốc toàn lực xây lăng mộ từ đời này sang đời khác, cất giấu vô số bảo vật của hoàng tộc cũng như bí thuật tà thuật Tương Tây đã bị thất truyền, lăng mộ vua Thổ Ty thần bí khó lường cuối cùng đã thấy ánh mặt trời…]
[Tên dự kiến của hành trình: Lăng mộ vua Thổ Ty.]
[Tình hình phát triển hành trình: Đang mở.]
[Phán đoán cấp độ hành trình: Cấp vô giải, thuộc loại hành trình 30 độ vĩ Bắc!]
[Là người tham gia khai phá hành trình mới, bạn sẽ nhận được bản đồ da người, khi mở hết hành trình, bạn sẽ nhận được cơ hội tham gia hành trình với bản đồ!]
[Hướng dẫn viên tạm thời Bính Cửu đã hoàn thành xuất sắc hành trình Đắm say Tương Tây!]
Sau khi Vệ Tuân rời đi, núi Ô Loa vẫn tiếp tục biến động. Trận động đất đã ảnh hưởng đến cả ngọn núi và các khu vực lân cận, đồng thời thay đổi vô số địa hình. Sạn đạo Hung Cốt, nơi người dân thôn Thiết Bích dẫn xác năm xưa tan như xác pháo, suối Tiểu Long chảy ngàn năm khô cạn biến thành dòng chảy ngầm, trong sự hỗn loạn, dường như có một bóng người già nua lợi dụng tình hình lao vào khe núi Ô Loa…]
* *
[Chuyến đi của bạn đang được kết toán, đánh giá toàn diện…]
[Thông qua đánh giá, hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân đã thành công dẫn dắt du khách đi đến cuối hành trình, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ‘Rừng núi Cáo Bay’ để kích hoạt thắng cảnh mới, thành công thúc đẩy việc khai phá hành trình ‘Lăng mộ vua Thổ Ty’.]
[Đánh giá tổng hợp: Hành trình của bạn được đánh giá 5 sao, được khách sạn tặng nhãn ‘Ngôi sao mới nổi’ và thư mời cho lễ kỷ niệm cuối năm. Hãy dẫn dắt nhiều đoàn hơn nữa trong tương lai và nỗ lực bền bỉ nhé!]
[Bạn nhận được tiền lương là 1.500 điểm cho hành trình Đắm say Tương Tây.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Tâm hồn hoang dã’ màu xanh lam.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Đồng cảm’ màu xanh lá.]
[Tâm hồn hoang dã (danh hiệu màu xanh lam): Bạn có tài năng phi thường để làm động vật hoang dã. Khi trở thành động vật hoang dã, bạn sẽ thoát khỏi trạng thái tiêu cực trong hình dạng con người.]
[Đồng cảm (danh hiệu màu xanh lá): Bạn có sự đồng cảm phi thường với người khác, có khả năng xem xét vấn đề từ quan điểm của họ. Bạn có thể chọn đồng cảm với một thân phận nhất định để có được thân phận này (chỉ một thân phận).]
[Sau khi hành trình kết thúc, cờ hướng dẫn viên, mic hướng dẫn viên và ghim cài áo hướng dẫn viên sẽ tự động được trả lại cho khách sạn, danh hiệu tạm thời (Bính Cửu) của bạn sẽ mất đi.]
[Sảnh ảo của khách sạn đã mở ra cho bạn.]
[Ứng dụng khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu đã được tải xuống di động của bạn.]
[Danh sách xếp hạng hướng dẫn viên đã mở ra cho bạn, bạn hiện không có xếp hạng nào.]
[Hành trình tiếp theo của bạn sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, hãy luôn chú ý đến thông báo trong mục ‘Hành trình của tôi’ trên ứng dụng.]
[Chúc bạn có chuyến đi tiếp theo thật vui vẻ!]
***
“Nghèo~”
Rạng sáng, trong phòng ngủ chính trên tầng hai của một biệt thự riêng ở số 39 đường Thông Viên, một con mèo Maine lông màu vàng nâu khéo léo mở cửa phòng rồi lẻn vào, nhẹ nhàng nhảy lên giường, giẫm lên người chủ nhân đang ngáy khò khò.
Chợt con mèo bất động, lưng cong xuống, đôi mắt xanh nâu tuyệt đẹp dán chặt vào chỗ chăn phồng lên, cái đuôi to ngoe nguẩy nhịp nhàng. Chợt nó nhào tới như đang săn mồi, cặp móng vuốt trắng bóng đè mạnh lên chỗ phồng.
“Gàoooo!”
Trong tiếng kêu giận dữ của cáo con và tiếng kêu meo meo của mèo Maine, Vệ Tuân từ từ mở mắt tỉnh dậy.
“Bính Bính, xuống…”
Cậu yếu ớt la lên, chống người ngồi dậy túm con cáo nhỏ to bằng bàn tay dưới lớp chăn ra, một người một cáo trừng nhau, còn con mèo Maine thì đang cố kéo đuôi con ‘chuột bự’ này.
“Quả nhiên không phải mơ.”
Vệ Tuân xuống giường đi vài bước, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cậu thở hổn hển, có điều đã tốt hơn trước nhiều. Sau khi sa thải toàn bộ bảo mẫu hộ lý, cho một đám người vào blacklist rồi chuyển đến đây sống một mình, tình trạng sức khỏe của Vệ Tuân đã kém cực kỳ nên không xuống giường nổi.
Nhưng giờ cậu đã có thể tập giãn gân cốt bằng mấy động tác dưỡng sinh, đi dạo một vòng quanh biệt thự hay lên xuống cầu thang, xem như đã tiến bộ lắm rồi!
Từ từ dạo quanh một vòng sau đó cầm ly nước quay lại, Vệ Tuân lấy di động ra kiểm tra thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, tin nhắn cũng nhảy lên số 99 đỏ chét nhưng cậu mặc kệ, chỉ xem phần mềm mới xuất hiện kia trên di động.
Viền đen, nền mờ, vài nét lượn sóng phác họa hoa văn nước, trên mặt nước là con thuyền nhỏ hình thang ngược, trông như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con nhưng lại gây sợ hãi cho người nhìn.
Mặt trên là logo con bướm màu xanh tím, cạnh đó là hai chữ hẹp dài nhuốm máu.
[Bản đồ Kinh Dị.]
Bản đồ Kinh Dị, ứng dụng của khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu.
Trong khi Vệ Tuân đang hí ha hí hửng nghiên cứu ứng dụng thì các khách sạn khắp thế giới đang cãi nhau ầm ĩ vì cậu, một bài phân tích nóng sốt mang tựa đề [‘Bính Cửu’ có phải là Bính Cửu thật không?] đã leo lên vị trí số 1 bảng tổng sắp.
“Aaaaa!!”
Tiếng gào chói tai sắc bén của lệ quỷ đập vào màng nhĩ, khiến đầu óc Miêu Phương Phỉ trống rỗng muốn nổ tung, ý thức như trở về hư vô. Đến khi một sức mạnh đưa cô rời xa tâm lốc xoáy, Miêu Phương Phỉ mới tạm bình phục nhưng đã sức cùng lực kiệt, đầu óc quay cuồng không thể kiểm soát bản thân.
“Đừng vào đó.”
Vương Bành Phái cảnh báo khi đưa Miêu Phương Phỉ ra ngoài, sau đó quay lại tâm cơn lốc oán niệm. Hàng ngàn con Cáo Bay xác sống bay lượn như quạ trong ngày tận thế che lấp đất trời, cuối cùng rơi xuống núi rừng bao la như trận mưa tên, cặp mắt đỏ ngầu mở to trong bóng tối, ánh nhìn lạnh buốt sâu thẳm phóng tới từ khắp bốn phương tám hướng, lạnh lẽo dính nhớp như giòi trong xương khiến người ta dựng tóc gáy.
“Má, tệ thật.”
Vương Bành Phái đã đến rất gần tâm lốc xoáy, nhưng không cách nào chạm tới Bính Cửu, hiếm khi hắn ta nghiêm túc thế này, khuôn mặt béo ú biến dạng vì bị gió thổi.
“Khủng khiếp cỡ đó mà hành trình mới gì, không lẽ…”
Vương Bành Phái không cam lòng, nhưng cũng hiểu từ khi bắt đầu hành trình mới, toàn bộ điểm tham quan đã được khách sạn bảo vệ, chẳng mấy chốc khách sạn sẽ bắt đầu loại trừ du khách khỏi điểm tham quan, trừ Bính Cửu. Gã rõ ràng là người quan trọng trong việc khởi đầu hành trình mới và sẽ tham gia vào đó, đồng thời được quy tắc của khách sạn bảo vệ.
“Điểm tham quan mới được mở, Bính Cửu kích hoạt, Đắm say Tương Tây…”
Vương Bành Phái càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía, cơ thể béo nút run lẩy bẩy, cứ ngỡ mình vô tình nghe thấy âm mưu tày trời nào đó, đây không phải thứ hắn ta có thể xử lý được nữa.
“Phải về báo ngay cho mọi người thôi!”
Vương Bành Phái rất quyết đoán, biết mình sức mọn nên không cố chấp nữa, nhưng trước đó hắn ta đã cẩn thận ghi nhớ mặt nạ đồng thau, độ cong của cằm và loại dị biến của Bính Cửu, sau đó dứt khoát rời đi. Các du khách đã ngồi hết vào xe, nhìn cơn gió lốc kinh hoàng qua cửa sổ mà sợ hãi.
Thấy Vương Bành Phái lên xe, Úc Hòa An vội hỏi: “Anh Vương, chuyện gì kia vậy? Hướng dẫn viên Bính đâu?”
“Đừng lo, chỉ là khởi đầu của hành trình mới thôi.”
Vương Bành Phái buồn bực ngậm đầu lọc thuốc lá, dòm vẻ mặt nôn nóng của Úc Hòa An là biết tỏng hắn ta đang lo cho Úc Hòa Tuệ, Vương Bành Phái thấy lòng nặng trĩu áy náy, bèn an ủi hắn ta: “Anh Úc yên tâm, hướng dẫn viên Bính không sao đâu.”
Hướng dẫn viên Bính, hướng dẫn viên Bính, Bính Cửu.
Mỗi lần hắn ta đăm chiêu suy nghĩ là lại bị chuyện khác gián đoạn, nên Vương Bành Phái không cho đó là ngẫu nhiên. Hắn ta nghĩ mãi mới hiểu, có lẽ quy tắc của hành trình này quy định gã là Bính Cửu. Nhưng những gì người này thể hiện, lại khác một trời một vực với Bính Cửu trong quá khứ. Bất kể gã là ai, nếu đã thay thế được Bính Cửu, gánh vác được danh hiệu [Người máu lạnh] thì chắc chắn sẽ không thể nào tách khỏi người kia!
Vương Bành Phái nghĩ mà túa mồ hôi lạnh, phải nhanh chóng báo cáo với đội trưởng thôi. Trong khi cả đoàn còn đang lo cho Bính Cửu, sợ hãi cơn lốc oán niệm tràn ngập sát khí kinh khủng kia thì giây tiếp theo, chiếc xe buýt mang theo đoàn người đã biến mất ngay tại chỗ như chưa từng xuất hiện.
Hành trình mới ra đời sẽ trục xuất tất cả những du khách xung quanh, trừ Vệ Tuân nhận nhiệm vụ đặc biệt.
Lúc này Vệ Tuân vẫn đang đứng ở tâm cơn lốc, ngẩng đầu nhìn lệ quỷ Bình Bình đang bị oán niệm đỏ sậm dày đặc bao vây, cuối cùng không còn thấy rõ hình người. Giống như một con thoi khổng lồ hình thành từ oán niệm tản ra khí thế lạnh lẽo, đến cả Vệ Tuân mà còn sởn gai ốc, lông tóc dựng đứng.
Thật ra cậu đã thấy Vương Bành Phái rời đi và xe buýt biến mất, cũng biết hành trình mới sẽ loại bỏ các du khách khác. Giờ mà Vệ Tuân chọn rời khỏi hành trình thì sẽ không bị ai phát hiện.
Nhưng đây là lần đầu Vệ Tuân chứng kiến hành trình mới ra đời nên cậu không bỏ đi ngay, mà vẫn gắng gượng chịu đựng áp lực oán niệm để ở lại. Khi thấy bầy Cáo Bay rơi lả tả xuống khu rừng rậm rạp ở núi Ô Loa, Vệ Tuân đã lờ mờ nhận ra.
E rằng đây là nhiệm vụ của thắng cảnh mới mà cậu đã hoàn thành – Rừng núi Cáo Bay!
Nhận thức này khiến Vệ Tuân rất phấn khích, bởi cả ba điểm tham quan của hành trình Đắm say Tương Tây cấp nguy hiểm đều gói gọn ở núi Ô Loa, mà chỉ một điểm tham quan của hành trình mới này đã chiếm cả dãy Ô Loa, bằng cả ba điểm tham quan của Đắm say Tương Tây rồi, đây là hành trình cấp gì chứ!?
Khi oán niệm ngày càng tụ lại dày đặc, áp lực cũng càng lúc càng nặng nề thì Vệ Tuân cũng dần chống đỡ hết nổi, thời gian đếm ngược tử vong và giá trị SAN đồng loạt giảm thốc, Vệ Tuân vẫn ngoan cường chống đỡ đến phút cuối, nhưng lúc cả hai giá trị gần về 0 thì Vệ Tuân chỉ đành tiếc nuối bỏ đi.
Trước lúc đi, cậu như nhìn thấy cái kén oán niệm đỏ sậm lấy lệ quỷ Bình Bình làm tâm trên tầng không thôn Thiết Bích, rơi thẳng xuống như sao băng, nếu Cung Công tức giận húc đầu vào núi Bất Chu(*) đánh sập cả dãy Ô Loa, thì sẽ tạo ra vết nứt sâu không thấy đáy bị chướng khí bao phủ!
(*) Truyền thuyết Cung Công tức giận húc đổ núi Bất Chu:
https://www.chuonghung.com/2020/03/dich-thuat-cung-cong-tuc-gian-huc-o-nui.html
[Bình Bình – thế hệ cuối cùng của thôn Thiết Bích bảo vệ lăng mộ – đã gục ngã, dòng dõi bảo vệ lăng mộ bí ẩn của vua Thổ Ty đã bị xóa sổ hoàn toàn. Cùng ngày, một trận động đất trăm năm mới có xảy ra ở châu Ngõa Độ – Tương Tây đã tạo ra một vết nứt trên núi Ô Loa phơi bày bí mật mà những người bảo vệ lăng mộ canh giữ hàng trăm năm.]
[Điều gì đã khiến Bình Bình – thế hệ cuối cùng bảo vệ lăng mộ – trở thành lệ quỷ?]
[Điều gì khiến những oán linh của thôn Thiết Bích vẫn vất vưởng hàng nghìn năm ở núi Ô Loa?]
[Tại sao năm xưa Mã Lão Tư chết thảm vì bị xác đen cắn?]
[Thuật dẫn xác bí truyền của thôn Thiết Bích, thuật nuôi xác kỳ dị bí ẩn, thuật chuyển hồn có thể hồi sinh người chết…]
[Tương truyền vua Thổ Ty đã dốc toàn lực xây lăng mộ từ đời này sang đời khác, cất giấu vô số bảo vật của hoàng tộc cũng như bí thuật tà thuật Tương Tây đã bị thất truyền, lăng mộ vua Thổ Ty thần bí khó lường cuối cùng đã thấy ánh mặt trời…]
[Tên dự kiến của hành trình: Lăng mộ vua Thổ Ty.]
[Tình hình phát triển hành trình: Đang mở.]
[Phán đoán cấp độ hành trình: Cấp vô giải, thuộc loại hành trình 30 độ vĩ Bắc!]
[Là người tham gia khai phá hành trình mới, bạn sẽ nhận được bản đồ da người, khi mở hết hành trình, bạn sẽ nhận được cơ hội tham gia hành trình với bản đồ!]
[Hướng dẫn viên tạm thời Bính Cửu đã hoàn thành xuất sắc hành trình Đắm say Tương Tây!]
Sau khi Vệ Tuân rời đi, núi Ô Loa vẫn tiếp tục biến động. Trận động đất đã ảnh hưởng đến cả ngọn núi và các khu vực lân cận, đồng thời thay đổi vô số địa hình. Sạn đạo Hung Cốt, nơi người dân thôn Thiết Bích dẫn xác năm xưa tan như xác pháo, suối Tiểu Long chảy ngàn năm khô cạn biến thành dòng chảy ngầm, trong sự hỗn loạn, dường như có một bóng người già nua lợi dụng tình hình lao vào khe núi Ô Loa…]
* *
[Chuyến đi của bạn đang được kết toán, đánh giá toàn diện…]
[Thông qua đánh giá, hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân đã thành công dẫn dắt du khách đi đến cuối hành trình, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ‘Rừng núi Cáo Bay’ để kích hoạt thắng cảnh mới, thành công thúc đẩy việc khai phá hành trình ‘Lăng mộ vua Thổ Ty’.]
[Đánh giá tổng hợp: Hành trình của bạn được đánh giá 5 sao, được khách sạn tặng nhãn ‘Ngôi sao mới nổi’ và thư mời cho lễ kỷ niệm cuối năm. Hãy dẫn dắt nhiều đoàn hơn nữa trong tương lai và nỗ lực bền bỉ nhé!]
[Bạn nhận được tiền lương là 1.500 điểm cho hành trình Đắm say Tương Tây.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Tâm hồn hoang dã’ màu xanh lam.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Đồng cảm’ màu xanh lá.]
[Tâm hồn hoang dã (danh hiệu màu xanh lam): Bạn có tài năng phi thường để làm động vật hoang dã. Khi trở thành động vật hoang dã, bạn sẽ thoát khỏi trạng thái tiêu cực trong hình dạng con người.]
[Đồng cảm (danh hiệu màu xanh lá): Bạn có sự đồng cảm phi thường với người khác, có khả năng xem xét vấn đề từ quan điểm của họ. Bạn có thể chọn đồng cảm với một thân phận nhất định để có được thân phận này (chỉ một thân phận).]
[Sau khi hành trình kết thúc, cờ hướng dẫn viên, mic hướng dẫn viên và ghim cài áo hướng dẫn viên sẽ tự động được trả lại cho khách sạn, danh hiệu tạm thời (Bính Cửu) của bạn sẽ mất đi.]
[Sảnh ảo của khách sạn đã mở ra cho bạn.]
[Ứng dụng khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu đã được tải xuống di động của bạn.]
[Danh sách xếp hạng hướng dẫn viên đã mở ra cho bạn, bạn hiện không có xếp hạng nào.]
[Hành trình tiếp theo của bạn sẽ bắt đầu sau một tháng nữa, hãy luôn chú ý đến thông báo trong mục ‘Hành trình của tôi’ trên ứng dụng.]
[Chúc bạn có chuyến đi tiếp theo thật vui vẻ!]
***
“Nghèo~”
Rạng sáng, trong phòng ngủ chính trên tầng hai của một biệt thự riêng ở số 39 đường Thông Viên, một con mèo Maine lông màu vàng nâu khéo léo mở cửa phòng rồi lẻn vào, nhẹ nhàng nhảy lên giường, giẫm lên người chủ nhân đang ngáy khò khò.
Chợt con mèo bất động, lưng cong xuống, đôi mắt xanh nâu tuyệt đẹp dán chặt vào chỗ chăn phồng lên, cái đuôi to ngoe nguẩy nhịp nhàng. Chợt nó nhào tới như đang săn mồi, cặp móng vuốt trắng bóng đè mạnh lên chỗ phồng.
“Gàoooo!”
Trong tiếng kêu giận dữ của cáo con và tiếng kêu meo meo của mèo Maine, Vệ Tuân từ từ mở mắt tỉnh dậy.
“Bính Bính, xuống…”
Cậu yếu ớt la lên, chống người ngồi dậy túm con cáo nhỏ to bằng bàn tay dưới lớp chăn ra, một người một cáo trừng nhau, còn con mèo Maine thì đang cố kéo đuôi con ‘chuột bự’ này.
“Quả nhiên không phải mơ.”
Vệ Tuân xuống giường đi vài bước, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cậu thở hổn hển, có điều đã tốt hơn trước nhiều. Sau khi sa thải toàn bộ bảo mẫu hộ lý, cho một đám người vào blacklist rồi chuyển đến đây sống một mình, tình trạng sức khỏe của Vệ Tuân đã kém cực kỳ nên không xuống giường nổi.
Nhưng giờ cậu đã có thể tập giãn gân cốt bằng mấy động tác dưỡng sinh, đi dạo một vòng quanh biệt thự hay lên xuống cầu thang, xem như đã tiến bộ lắm rồi!
Từ từ dạo quanh một vòng sau đó cầm ly nước quay lại, Vệ Tuân lấy di động ra kiểm tra thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, tin nhắn cũng nhảy lên số 99 đỏ chét nhưng cậu mặc kệ, chỉ xem phần mềm mới xuất hiện kia trên di động.
Viền đen, nền mờ, vài nét lượn sóng phác họa hoa văn nước, trên mặt nước là con thuyền nhỏ hình thang ngược, trông như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con nhưng lại gây sợ hãi cho người nhìn.
Mặt trên là logo con bướm màu xanh tím, cạnh đó là hai chữ hẹp dài nhuốm máu.
[Bản đồ Kinh Dị.]
Bản đồ Kinh Dị, ứng dụng của khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu.
Trong khi Vệ Tuân đang hí ha hí hửng nghiên cứu ứng dụng thì các khách sạn khắp thế giới đang cãi nhau ầm ĩ vì cậu, một bài phân tích nóng sốt mang tựa đề [‘Bính Cửu’ có phải là Bính Cửu thật không?] đã leo lên vị trí số 1 bảng tổng sắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất