Chương 3
"Thầy Chu, đầm lau sậy cạnh trường vui lắm. Tan học thầy đến đó cùng bọn em được không?" Trong giờ giải lao, một nhóm học sinh tụ tập vây quanh Chu Tích làm ầm ĩ.
Chu Tích mỉm cười đỡ lấy một đứa trẻ đang nhảy lung tung sắp ngã: "Được rồi, tôi cũng muốn xem nó vui đến mức nào."
Tan học, Ngô Viễn mở cửa lớp ra, nhìn thấy Chu Tích đang tươi cười đứng ngoài cửa cùng một đám hài tử
"Đi? Đi đầm lau sậy."
Mấy đứa trẻ cùng Ngô Viễn chèo thuyền, Chu Tích ngồi ở đuôi thuyền. Lau sậy um tùm, xanh tươi khắp nơi, thuyền đi trên con đường do lau sậy mở ra, Chu Tích thỉnh thoảng đưa tay chạm vào làm gợn lên những gợn sóng.
Thuyền chạm nhẹ vào bờ rồi dừng lại, Ngô Viễn nhảy lên bờ, dựa vào gốc cây lấy sáo ra thổi, tiếng sáo du dương vang lên, lũ trẻ ngừng thổi, chăm chú lắng nghe tiếng sáo. Đầm lau sậy, đêm hè, tiếng sáo, sau khi thổi một bài hát, Ngô Viễn mở mắt ra, Chu Tích bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu cảm giác ánh mắt đó như nhìn thấu nội tâm của cậu, nhìn thấu những cảm xúc giằng xé trong lòng cậu. Ngô Viễn sải bước về phía Chu Tích:
"Cậu có khỏe không, thầy Tiểu Chu?"
"Nghe rất hay, hóa ra cậu biết thổi sáo."
Chu Tích vỗ tay từ tận đáy lòng, lũ trẻ cũng bắt chước Chu Tích vỗ tay, ồn ào nói chưa nghe đủ.
"Biết một chút, tôi sẽ thổi một bài khác."
....
Ngày 6 tháng 8 năm 2008 Ngày trong xanh đêm mát mẻ.
Tôi không nghĩ sẽ có tiếng sáo nào hay hơn đêm nay. Giống như " Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước vu sơn bất thi vân "
....
Chu Tích ngồi trong văn phòng sắp xếp lại bản thảo, chuẩn bị sửa sang lại và gửi cho tờ báo. Bởi vì bài lần trước đã xuất bản thành công nên Chu Tích đã được ký hợp đồng, hiện tại đã kiếm được một khoản tiền nhuận bút kha khá.
"Thầy Tiểu Chu, thầy đang làm gì vậy?" Ngô Viễn đi vào văn phòng, nhìn thấy bản thảo vương vãi trên bàn.
Chu Tích cười nói: "Không có giờ dạy?" Cậu bưng cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà.
"Không phải vừa tan học sao?" Ngô Viễn ngồi đối diện Chu Tích, háo hức nhìn sang
"Bọn trẻ nói với tôi rằng cây táo tàu trên núi sau trường đã có trái, cậu có muốn đi xem không?"
"A, cậu cứ kéo tôi đi như vậy làm sao còn thời gian chuẩn bị bài giảng."
Leo lên đỉnh núi, Chu Tích hắt hơi vài cái. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trên núi càng lạnh hơn. Ngô Viễn cởi áo khoác khoác lên người Chu Tích, kéo khóa lên che khuất nửa khuôn mặt Chu Tích.
"Cậu mặc vào đi, tôi không lạnh."
Chu Tích sờ tay Ngô Viễn thấy ấm áp mới an tâm mặc. Quả nhiên cây táo dại đã ra trái, Ngô Viễn hái một quả táo dại nhét vào miệng, chưa kịp phản ứng đã nhe răng nhếch miệng.
"Thầy Tiểu Chu thử cái này đi, ngọt lắm."
Chu Tích không hề phòng bị, bị chua đến ê răng, dở khóc dở cười nói: "Anh không còn là trẻ con, ấu trĩ."
"Thầy Tiểu Chu, tôi muốn đi lên trên nhìn xem thế nào, chúng ta đi thôi. "
Hai người đến một hồ nước, Ngô Viễn tùy tiện gạt đám cỏ dại khô héo cao đến thắt lưng sang bên làm mấy con nhạn trong bụi cỏ bay ra. Ngô Viễn giật mình lùi lại một bước.
"Chờ đến ngày những con chim nhạn bay về phía nam chúng ta đến đây để tiễn chúng đi"
"Đã ước định, chúng ta không thể đến." Chu Tích mỉm cười nói và tiếp tục đi về phía trước.
Nói là đỉnh núi cũng không đúng lắm, thực chất chỉ là một mảnh đất cao phủ đầy cỏ dại. Chu Tích cùng Ngô Viễn nằm trên mặt cỏ, trước mắt là trời cao mây trắng. Chu Tích nhắm mắt lại, cảm nhận được gió thổi qua mặt, thật dễ chịu.
Ngô Viễn bỗng nhiên ngồi dậy: " Thầy Tiểu Chu, tôi nghe thấy tiếng gió, gió nói cho tôi một tin tức, cậu có muốn nghe không?"
Chu Tích đứng lên nói: "Cậu nói đi. "
"Gió nói với ta, thầy Tiểu Chu mỗi ngày đều sẽ vui vẻ."
"Tôi cũng nghe được, gió nói Ngô Viễn nói đúng." Chu Tích nở nụ cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má, tiếng nói của cậu biến thành tiếng nức nở.
"Không sao đâu. Ngoại trời biết đất biết cậu biết và tôi biết, sẽ không có ai khác biết. Khóc rồi sẽ không buồn nữa."
Kỳ thực, Ngô Viễn đã biết hôm nay là ngày cha mẹ của Chu Tích qua đời, trước đó Ngô Viễn nhìn thấy bản thảo tên là "Những người thân yêu nhất " do Chu Tích viết nên đã mời Chu Tích ra ngoài để hôm nay thư giãn và làm cho anh ấy vui vẻ. Chu Kỷ vừa khóc vừa nghĩ, cậu yêu Ngô Viễn, cậu không muốn qua ntâm thế tục, lẽ thường, xã hội nói gì, cậu chỉ muốn dũng cảm theo đuổi tình cảm này.
......
Chu Tích tỉnh dậy vì bị sặc, cậu mơ mơ màng màng từ giường bò dậy phát hiện bức màn bị cháy rụi, toàn bộ bức tường đen kịt, cảnh tượng này khiến cậu vô cùng sợ hãi. Ký ức hằn sâu trong tâm trí cậu, nỗi đau sâu thẳm trong ký ức bị khơi dậy, câu nghĩ đến cha mẹ mình đang giẫy giụa trong biển lửa đẩy, trong thời điểm mấu chốt đã đẩy cậu ra khỏi biển lửa. Chu Tích như bị mắc kẹt tại chỗ, không kịp phản ứng.
" Chu Tích, Chu Tích"
Hình như là giọng nói của Ngô Viễn, Chu Tích không thể nghe rõ, như thể anh ta đã bị ném xuống biển, nước biển tràn vào tai, mắt và mũi.
"Bang!——" Tiếng cửa bị đá văng ra, âm thanh đó đã đưa Chu Tích trở về hiện thực. Chu Tích vừa nhìn thấy Ngô Viễn liền ngã xuống.
"Lão Hạ, tạm thời không có ai có thể ở trong phòng ký túc xá này, chúng ta cứ làm như vậy đi, đợi Tiểu Chu tỉnh lại chấu sẽ cùng cậu ấy thương lượng ở cùng nhau."
Giọng nói của Ngô Viễn mơ hồ vang lên bên tai hắn, Chu Tích cảm giác chính chính như lơ lửng giữa không trung, tựa như chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa sóng nước, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Viễn, câu như bắt được điểm tựa, thuyền nhỏ như đã trở lại bờ.
"Được, được, như này không thể tốt hơn được nữa" Lão Hạ gật đầu,.
"Này! Đồng chí Tiểu Chu, đồng chí tỉnh rồi à?"
Chu Cơ mở mắt tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị Ngô Viễn ôm vào lòng.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Trước mặt anh là một phiên bản phóng to của Ngô Viễn.
"Ừm, thả tôi xuống trước đã."
Chu Tích đứng trên mặt đất, cả mặt đỏ bừng, muốn giơ tay chỉnh tóc lại phát hiện trong tay mình đang ôm một cuốn nhật ký. Ngô Viễn ho nhẹ một tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình.
" Cậu ngất đi nên tôi đành phải ôm cậu. Ký túc xá này không còn người khác ở nữa, cũng không còn phòng nào nữa, nếu cậu muốn, chúng ta có thể ở c ùng nhau, giường cũng lớn, tôi sẽ dọn phòng rất sạch sẽ."
Ngô Viễn nói xong liền hối hận, anh ấy đang nói cái gì vậy, giống như đang rao hàng, nói năng lộn xộn.
May mắn thay, Lão Hạ bước ra nói: "Đúng vậy, đồng chí Tiểu Chu, đòng chí thấy thế này được không? Ký túc xá trong trường rất ít, cũng không có phòng trống. Đương nhiên, nếu cậu muốn, hai chúng tôi có thể ở chung một phòng, hahaha." Lão Hạ tự làm chình mình buồn cười.
Ngô Viễn đang giúp Chu Tích thu dọn đồ đạc, anh rót một cốc nước đưa cho Chu Tích.
"Thấy khỏe hơn chưa?"
"Cám ơn, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi."
"Cậu nằm nghỉ chút đi, vẫn còn sớm, buổi chiều cũng không có tiết học."
Ngô Viễn thấy Chu Tích nằm xuống liền đắp chăn cho cậu. Cuối cùng, điều tra cho thấy vụ cháy là do ba học sinh gây ra, ba người nướng khoai lang dưới kệ để lại mồi lửa, đúng lúc trời hanh khô đã thiêu cháy cọ dại dưới kệ, khi gió thổi tới đã làm ngọn lửa đã lan tới rèm cửa sổ phòng ký túc xá của Chu Tích. Ba người cũng sợ hãi, lập tức gọi người tới dập lửa.
Theo nguyên bản lời của hiệu trưởng là:"Tóm lại, không ai bị thương là tốt rồi."
Bản thân Chu Tích không nói gì, nhưng Ngô Viễn lại mắng ba người này một trận.
Chu Tích mỉm cười đỡ lấy một đứa trẻ đang nhảy lung tung sắp ngã: "Được rồi, tôi cũng muốn xem nó vui đến mức nào."
Tan học, Ngô Viễn mở cửa lớp ra, nhìn thấy Chu Tích đang tươi cười đứng ngoài cửa cùng một đám hài tử
"Đi? Đi đầm lau sậy."
Mấy đứa trẻ cùng Ngô Viễn chèo thuyền, Chu Tích ngồi ở đuôi thuyền. Lau sậy um tùm, xanh tươi khắp nơi, thuyền đi trên con đường do lau sậy mở ra, Chu Tích thỉnh thoảng đưa tay chạm vào làm gợn lên những gợn sóng.
Thuyền chạm nhẹ vào bờ rồi dừng lại, Ngô Viễn nhảy lên bờ, dựa vào gốc cây lấy sáo ra thổi, tiếng sáo du dương vang lên, lũ trẻ ngừng thổi, chăm chú lắng nghe tiếng sáo. Đầm lau sậy, đêm hè, tiếng sáo, sau khi thổi một bài hát, Ngô Viễn mở mắt ra, Chu Tích bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu cảm giác ánh mắt đó như nhìn thấu nội tâm của cậu, nhìn thấu những cảm xúc giằng xé trong lòng cậu. Ngô Viễn sải bước về phía Chu Tích:
"Cậu có khỏe không, thầy Tiểu Chu?"
"Nghe rất hay, hóa ra cậu biết thổi sáo."
Chu Tích vỗ tay từ tận đáy lòng, lũ trẻ cũng bắt chước Chu Tích vỗ tay, ồn ào nói chưa nghe đủ.
"Biết một chút, tôi sẽ thổi một bài khác."
....
Ngày 6 tháng 8 năm 2008 Ngày trong xanh đêm mát mẻ.
Tôi không nghĩ sẽ có tiếng sáo nào hay hơn đêm nay. Giống như " Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước vu sơn bất thi vân "
....
Chu Tích ngồi trong văn phòng sắp xếp lại bản thảo, chuẩn bị sửa sang lại và gửi cho tờ báo. Bởi vì bài lần trước đã xuất bản thành công nên Chu Tích đã được ký hợp đồng, hiện tại đã kiếm được một khoản tiền nhuận bút kha khá.
"Thầy Tiểu Chu, thầy đang làm gì vậy?" Ngô Viễn đi vào văn phòng, nhìn thấy bản thảo vương vãi trên bàn.
Chu Tích cười nói: "Không có giờ dạy?" Cậu bưng cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà.
"Không phải vừa tan học sao?" Ngô Viễn ngồi đối diện Chu Tích, háo hức nhìn sang
"Bọn trẻ nói với tôi rằng cây táo tàu trên núi sau trường đã có trái, cậu có muốn đi xem không?"
"A, cậu cứ kéo tôi đi như vậy làm sao còn thời gian chuẩn bị bài giảng."
Leo lên đỉnh núi, Chu Tích hắt hơi vài cái. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trên núi càng lạnh hơn. Ngô Viễn cởi áo khoác khoác lên người Chu Tích, kéo khóa lên che khuất nửa khuôn mặt Chu Tích.
"Cậu mặc vào đi, tôi không lạnh."
Chu Tích sờ tay Ngô Viễn thấy ấm áp mới an tâm mặc. Quả nhiên cây táo dại đã ra trái, Ngô Viễn hái một quả táo dại nhét vào miệng, chưa kịp phản ứng đã nhe răng nhếch miệng.
"Thầy Tiểu Chu thử cái này đi, ngọt lắm."
Chu Tích không hề phòng bị, bị chua đến ê răng, dở khóc dở cười nói: "Anh không còn là trẻ con, ấu trĩ."
"Thầy Tiểu Chu, tôi muốn đi lên trên nhìn xem thế nào, chúng ta đi thôi. "
Hai người đến một hồ nước, Ngô Viễn tùy tiện gạt đám cỏ dại khô héo cao đến thắt lưng sang bên làm mấy con nhạn trong bụi cỏ bay ra. Ngô Viễn giật mình lùi lại một bước.
"Chờ đến ngày những con chim nhạn bay về phía nam chúng ta đến đây để tiễn chúng đi"
"Đã ước định, chúng ta không thể đến." Chu Tích mỉm cười nói và tiếp tục đi về phía trước.
Nói là đỉnh núi cũng không đúng lắm, thực chất chỉ là một mảnh đất cao phủ đầy cỏ dại. Chu Tích cùng Ngô Viễn nằm trên mặt cỏ, trước mắt là trời cao mây trắng. Chu Tích nhắm mắt lại, cảm nhận được gió thổi qua mặt, thật dễ chịu.
Ngô Viễn bỗng nhiên ngồi dậy: " Thầy Tiểu Chu, tôi nghe thấy tiếng gió, gió nói cho tôi một tin tức, cậu có muốn nghe không?"
Chu Tích đứng lên nói: "Cậu nói đi. "
"Gió nói với ta, thầy Tiểu Chu mỗi ngày đều sẽ vui vẻ."
"Tôi cũng nghe được, gió nói Ngô Viễn nói đúng." Chu Tích nở nụ cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má, tiếng nói của cậu biến thành tiếng nức nở.
"Không sao đâu. Ngoại trời biết đất biết cậu biết và tôi biết, sẽ không có ai khác biết. Khóc rồi sẽ không buồn nữa."
Kỳ thực, Ngô Viễn đã biết hôm nay là ngày cha mẹ của Chu Tích qua đời, trước đó Ngô Viễn nhìn thấy bản thảo tên là "Những người thân yêu nhất " do Chu Tích viết nên đã mời Chu Tích ra ngoài để hôm nay thư giãn và làm cho anh ấy vui vẻ. Chu Kỷ vừa khóc vừa nghĩ, cậu yêu Ngô Viễn, cậu không muốn qua ntâm thế tục, lẽ thường, xã hội nói gì, cậu chỉ muốn dũng cảm theo đuổi tình cảm này.
......
Chu Tích tỉnh dậy vì bị sặc, cậu mơ mơ màng màng từ giường bò dậy phát hiện bức màn bị cháy rụi, toàn bộ bức tường đen kịt, cảnh tượng này khiến cậu vô cùng sợ hãi. Ký ức hằn sâu trong tâm trí cậu, nỗi đau sâu thẳm trong ký ức bị khơi dậy, câu nghĩ đến cha mẹ mình đang giẫy giụa trong biển lửa đẩy, trong thời điểm mấu chốt đã đẩy cậu ra khỏi biển lửa. Chu Tích như bị mắc kẹt tại chỗ, không kịp phản ứng.
" Chu Tích, Chu Tích"
Hình như là giọng nói của Ngô Viễn, Chu Tích không thể nghe rõ, như thể anh ta đã bị ném xuống biển, nước biển tràn vào tai, mắt và mũi.
"Bang!——" Tiếng cửa bị đá văng ra, âm thanh đó đã đưa Chu Tích trở về hiện thực. Chu Tích vừa nhìn thấy Ngô Viễn liền ngã xuống.
"Lão Hạ, tạm thời không có ai có thể ở trong phòng ký túc xá này, chúng ta cứ làm như vậy đi, đợi Tiểu Chu tỉnh lại chấu sẽ cùng cậu ấy thương lượng ở cùng nhau."
Giọng nói của Ngô Viễn mơ hồ vang lên bên tai hắn, Chu Tích cảm giác chính chính như lơ lửng giữa không trung, tựa như chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa sóng nước, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Viễn, câu như bắt được điểm tựa, thuyền nhỏ như đã trở lại bờ.
"Được, được, như này không thể tốt hơn được nữa" Lão Hạ gật đầu,.
"Này! Đồng chí Tiểu Chu, đồng chí tỉnh rồi à?"
Chu Cơ mở mắt tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị Ngô Viễn ôm vào lòng.
"Cậu tỉnh rồi à?"
Trước mặt anh là một phiên bản phóng to của Ngô Viễn.
"Ừm, thả tôi xuống trước đã."
Chu Tích đứng trên mặt đất, cả mặt đỏ bừng, muốn giơ tay chỉnh tóc lại phát hiện trong tay mình đang ôm một cuốn nhật ký. Ngô Viễn ho nhẹ một tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình.
" Cậu ngất đi nên tôi đành phải ôm cậu. Ký túc xá này không còn người khác ở nữa, cũng không còn phòng nào nữa, nếu cậu muốn, chúng ta có thể ở c ùng nhau, giường cũng lớn, tôi sẽ dọn phòng rất sạch sẽ."
Ngô Viễn nói xong liền hối hận, anh ấy đang nói cái gì vậy, giống như đang rao hàng, nói năng lộn xộn.
May mắn thay, Lão Hạ bước ra nói: "Đúng vậy, đồng chí Tiểu Chu, đòng chí thấy thế này được không? Ký túc xá trong trường rất ít, cũng không có phòng trống. Đương nhiên, nếu cậu muốn, hai chúng tôi có thể ở chung một phòng, hahaha." Lão Hạ tự làm chình mình buồn cười.
Ngô Viễn đang giúp Chu Tích thu dọn đồ đạc, anh rót một cốc nước đưa cho Chu Tích.
"Thấy khỏe hơn chưa?"
"Cám ơn, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi."
"Cậu nằm nghỉ chút đi, vẫn còn sớm, buổi chiều cũng không có tiết học."
Ngô Viễn thấy Chu Tích nằm xuống liền đắp chăn cho cậu. Cuối cùng, điều tra cho thấy vụ cháy là do ba học sinh gây ra, ba người nướng khoai lang dưới kệ để lại mồi lửa, đúng lúc trời hanh khô đã thiêu cháy cọ dại dưới kệ, khi gió thổi tới đã làm ngọn lửa đã lan tới rèm cửa sổ phòng ký túc xá của Chu Tích. Ba người cũng sợ hãi, lập tức gọi người tới dập lửa.
Theo nguyên bản lời của hiệu trưởng là:"Tóm lại, không ai bị thương là tốt rồi."
Bản thân Chu Tích không nói gì, nhưng Ngô Viễn lại mắng ba người này một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất