Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng
Chương 102: Nhà tang lễ An Lạc (7)
Ngũ Hạ Cửu đám người muốn đi đến Phương Chính Triêu nơi đó kiểm tra, nhưng họ cũng không thể trắng trợn ngang nhiên đến đó, bởi vì ngày hôm qua vừa lúc có một khối thi thể bị đẩy phòng trang điểm của Hạ Đan.
Nếu như Phương Chính Triêu có vấn đề, thì thi thể đó có lẽ cũng bị moi nội tạng.
Vì vậy, Chung Nam, Kim Miêu và A Thái tiếp tục ở lại nhà tang lễ, trong khi những người khác chia ra hành động.
Phương Tử và Lộ Nam đi đến căn phòng xử lý chống phân huỷ của Phương Chính Triêu, Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đi đến chỗ Hạ Đan.
Còn Đường Vân Ti và Cật Đậu Nhân đi tìm căn phòng cũ của Kỷ Tiến Tiền, để xem có manh mối nào ở trong đó hay không.
“Đây là nơi Hạ Đan làm việc.”
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn tấm biển treo ngoài cửa, nó được đánh dấu rất dễ tìm.
Cánh cửa đang đóng lại, họ không biết bên trong có người ở hay không.
Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả vốn dĩ muốn để cho một người dẫn Hạ Đan ra ngoài trước, người còn lại đi vào kiểm tra, nhưng bọn họ chưa kịp hành động thì Ngô Thịnh đột nhiên đi tới gõ cửa.
Ngay sau đó, Hạ Đan mở cửa ra.
Sau khi hai người nói vài câu ở cửa, sắc mặt Hạ Đan rất khó coi đi theo Ngô Thịnh.
“A Tả, anh đi nghe hai người bọn họ nói cái gì đó, em đi vào trong xem.”
Ngũ Hạ Cửu thấp giọng nói.
Thời Thương Tả gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Ngô Thịnh và Hạ Đan.
Bên này, Ngũ Hạ Cửu mở cửa đi vào căn phòng hoá trang di thể, trước khi rời đi Hạ Đan vẫn chưa khoá cửa.
Căn phòng hoá trang cho thi thể này chủ yếu có tông màu trắng mát mẻ, ở giữa có một chiếc giường đẩy, không có đồ vật nào khác được đặt xung quanh ngoại trừ mỹ phẩm.
Không biết có phải nhiệt độ điều hòa quá thấp không, muốn bảo vệ thi thể hoàn chỉnh, sau khi vào cửa, nhiệt độ trên người cậu rõ ràng hạ xuống rất thấp.
Ngũ Hạ Cửu xoa xoa cánh tay của mình và đi đến chiếc giường đẩy ở giữa —— nơi có một khối thi thể vừa được hóa trang đến một nửa đang nằm ở trên đó.
Bên cạnh giường đẩy là một chiếc xe đẩy nhỏ khác, loại xe này chuyên dùng để đựng đồ trang điểm cho người chết.
Ngũ Hạ Cửu trực tiếp vén tấm vải mỏng che thi thể lên, tập trung kiểm tra phần bụng, quả nhiên, trên phần bụng thi thể này cũng có một khối da giả, nếu không quan sát kỹ sẽ không thể phân biệt được.
Ngũ Hạ Cửu rút tay về, cau mày rồi lại đắp lại tấm vải mỏng.
Hạ Đan chỉ cần trang điểm mặt và cổ tử thi, sửa sang lại một chút dung nhan người chết, không cần đều phải tô màu cho toàn thân, nhưng sau khi trang điểm cho thi thể xong trang cần phải mặc vào quần áo……
Bước này là Phương Chính Triêu cùng nhau cô ta xử lý.
Nếu như Phương Chính Triêu đã làm công việc đào bới nội tạng thi thể trong một thời gian dài, Hạ Đan có biết việc này hay không? Cho dù cô ta không biết, nhưng về lâu dài, chẳng lẽ cô ta không phát hiện được điều gì sao?
Ngoài Phương Chính Triêu, những người khác trong nhà tang lễ thì sao?
Ngũ Hạ Cửu không khỏi suy nghĩ lúc lâu, việc đào nội tạng trong thi thể,…không khỏi làm cậu liên tưởng đến việc chuỗi công nghiệp đen như buôn bán nội tạng.
Loại chuyện này không thể chỉ có một người dính líu.
Phương Chính Triêu có thể chỉ là một người trong số đó.
Lại nghĩ đến cuộc nói chuyện trước đây của Ngô Thịnh và Đỗ Quốc Vinh —— “Lão già kia càng ngày càng không dám làm, còn muốn đóng cửa nhà tang lễ, mang theo tiền dưỡng lão ……”
“Lão già kia” rất có khả năng là Kỷ Tiến Tiền.
Không dám làm?
Không dám làm việc gì, có phải là chuỗi sản nghiệp đen buôn bán nội tạng không?
Cho nên, Kỷ Tiến Tiền là bị người gϊếŧ chết? Sau khi chết cũng bị đào ra nội tạng, có phải hay không cũng coi như là ở ác gặp dữ?
Trong phòng không có bất kỳ manh mối nào khác, thừa dịp Hạ Đan chưa trở lại, Ngũ Hạ Cửu đã rời khỏi phòng trước, đóng cửa lại rồi mới rời đi.
Sau đó không lâu, Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả gặp nhau.
Thời Thương Tả nói: “Ngô Thịnh muốn để Hạ Đan từ chức, nói rằng công việc kinh doanh nhà tang lễ hiện tại quá khó khăn, đã rất lâu rồi không có tiền đi vào.”
“Ngoài Hạ Đan, Ngô Thịnh còn muốn sa thải Triệu Tiết Tập.”
“Hạ Đan muốn đi không?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Thời Thương Tả: “Hạ Đan không muốn từ chức, cô ta nói ít nhất bây giờ không thể rời đi, cô ta muốn đợi đến cuối tháng rồi nói.”
“Ngô Thịnh không nói chuyện được cô ta, cho nên hai người bọn họ tan rã trong không vui.”
“Vậy Ngô Thịnh có đi tìm Triệu Tiết Tập không?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
“Tạm thời còn chưa có.”
Thời Thương Tả nói: “Nhà tang lễ An Nhạc vốn dĩ không có nhiều người, trước khi có nhân viên mới nhập chức, Ngô Thịnh còn muốn sa thải liên tiếp hai người, gã ta đang muốn làm gì?”
Ngũ Hạ Cửu nói những gì cậu phát hiện ở phòng hoá trang.
Cậu nói: “Nếu như nhà tang lễ An Nhạc thật sự đang ngầm buôn bán nội tạng, như vậy thì có bao nhiêu người không biết, và những người biết là ai?"
“Em đoán, Hạ Đan và Triệu Tiết Tập hẳn là không biết rõ, nếu không Ngô Thịnh cũng sẽ không sa thải bọn họ vào lúc này.”
“Nếu Hạ Đan và Triệu Tiết Tập không muốn lại bị bức đi, nếu hai người bọn họ biết điều gì đó, có lẽ họ có nhược điểm ở trong tay.”
“Đỗ Quốc Vinh lúc trước hẳn là cũng không hiểu rõ, nhưng sau đó ông ta mới vô tình phát hiện ra rằng nhà tang lễ đang làm một việc bất hợp pháp như buôn bán nội tạng.”
“Bởi vậy, có lẽ Đỗ Quốc Vinh đã giúp Ngô Thịnh làm chút việc gì đó, ví dụ như, gϊếŧ chết Kỷ Tiến Tiền?”
“Cuộc nói chuyện của hai người lúc trước là Đỗ Quốc Vinh muốn đe dọa Ngô Thịnh đòi tiền.”
Thời Thương Tả: “Đào đi nội tạng khẳng định phải muốn giấu đi và bảo quản bằng các phương pháp đặc biệt.”
“Nhà tang lễ An Nhạc nhất định còn có nơi chúng ta chưa phát hiện.”
Sau đó, bọn họ cùng nhau tập hợp với đám người Phương Tử.
Phương Tử và Lộ Nam đợi nửa ngày, cuối cùng mới tìm được cơ hội Phương Chính Triêu trời đi văn phòng và lẻn vào kiểm tra.
Trong văn phòng Phương Chính Triêu có rât nhiều tủ lạnh.
Bọn họ phát hiện ở trong ngăn tủ có một ít formalin và những cái bình, nhìn là biết nó được bảo quản để đựng thứ gì đó.
Tuy nhiên, thi thể của Uông Linh vẫn còn hoàn chỉnh, chưa bị lột ra.
Sau đó, Phương Tử lại trộm đi theo Phương Chính Triêu, thấy gã ta lấy chút tài liệu đi vào trong một căn phòng khác, khi gã ta đi vào sẽ khoá cửa, và đi cũng vậy.
Cho nên Phương Tử không biết Phương Chính Triêu làm gì ở bên trong.
Nhưng Lộ Nam đoán rằng căn phòng này có thể là nơi Phương Chính Triêu dùng để làm đồ da giả
Đường Vân Ti và Cật Đậu Nhân ở bên kia lại không thu hoạch được gì, văn phòng của Kỷ Tiến Tiền trống không, mọi thứ đều đã bị dọn đi.
Nhưng hẳn là bị Ngô Thịnh dọn vào trong văn phòng của ông ta.
Chỉ tiếc, văn phòng của Ngô Thịnh đóng chặt, hoặc là Ngô thịnh ở bên trong, sau khi ra ngoài lại tiếp tục khoá cửa.
Đường Vân Ti cũng không thể xông thẳng vào.
“Vậy thì buổi tối lại đi kiểm tra.” Ngũ Hạ Cửu nói: “Buổi tối vừa lúc không có ai.”
“Nhưng, chính là buổi tối có quỷ.” Nhớ tới quỷ hồn Uông Linh, Cật Đậu Nhân nuốt nước miếng nói.
Ngũ Hạ Cửu: “Anh có thể ở lại linh đường.”
……
Rất nhanh đã đến đêm thứ hai.
Tuy nói thi thể của Kỷ Tiến Tiền cũng không hoàn chỉnh, thiếu nội tạng, khả năng túc trực bên linh cữu cũng sẽ không có tiến triển gì.
Nhưng đều thủ đến bây giờ, không bằng thủ đến cuối.
Còn nữa, Kim Miêu, A Thái và Cật Đậu Nhân lưu tại linh đường hoá vàng mã, Chung Nam cũng ở có thể bảo vệ bọn họ.
Chẳng qua, một người vẫn là quá nguy hiểm, bởi vậy, Đường Vân Ti cũng ở lại.
Những người đi ra ngoài cũng chỉ có Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả, Phương Tử và Lộ Nam.
Đã đốt xong giấy tiền ngày đầu tiên, hiện tại là rương giấy thứ hai, sau khi trời tối, còn chưa đến 9 giờ, Ngũ Hạ Cửu bốn người đã rời khỏi linh đường.
Lúc này, Ngô Thịnh, Hạ Đan, Triệu Tiết Tập vừa tan làm trở về ký túc xá.
Ngũ Hạ Cửu vốn dĩ muốn trực tiếp đi đến phòng làm việc của Ngô Thịnh, nhưng mới đi được nửa đường, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân, còn có một chút ánh sáng.
Là ánh sáng của đèn pin.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc mắt nhìn Thương Thương Tả, bốn người tìm một góc tối để trốn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngũ Hạ Cửu vừa nhìn, hoá ra là Phương Chính Triêu cầm đèn pin đi tới, nhìn xem phương hướng, trùng hợp là văn phòng xử lý chống phân huỷ của gã ta.
Lộ Nam lập tức hiểu rõ, thấp giọng nói: “Ban ngày không xử lý thi thể của Uông Linh, xem ra là thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng đến đây xử lý……”
“Tôi và Phương Tử đi qua đó nhìn xem, Quan chủ, các ngươi đi văn phòng của Ngô Thịnh.”
“Được.” Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Bốn người cứ như vậy tách ra.
Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả rất nhanh đã đến văn phòng Ngô Thịnh.
Thời Thương Tả từ trong túi lấy ra một sợi dây thép, ngồi xổm xuống, vặn dây thép và bắt đầu cạy cửa.
Ngũ Hạ Cửu nhìn động tác thuần thục của Thời Thương Tả, cậu không chớp chớp mắt, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nói nhỏ: “A Tả, không ngờ anh lại có loại kỹ năng này đấy.”
Cậu vốn là muốn thô bạo mở cửa, buổi sáng ngày mai cho dù bị phát hiện, cũng không ai nhìn thấy, cho nên không thừa nhận là được rồi.
Nơi nào nghĩ đến còn chưa kịp hành động, A Tả đã có cách khác.
Thời Thương Tả khẽ cười một tiếng, nói: “Kỹ năng nhiều cũng không dùng được vào người, dù sao cũng phải nuôi sống gia đình, em nói đúng không, tiểu Cửu.”
Ngũ Hạ Cửu không khỏi gãi gãi vành tai đỏ bừng
Chỉ một lát sau, cánh cửa đã bị Thời Thương Tả cạy ra.
Hai người đi vào.
Văn phòng của Ngô Thịnh sạch sẽ và gọn gàng, ít nhất thì bề ngoài nó không có giá trị manh mối gì để tìm kiếm.
Bọn họ muốn biết những nội tạng bị đào ra giấu ở đâu trong nhà tang lễ này, còn nữa, nếu tiến hành buôn bán nội tạng, Ngô Thịnh, hoặc là nói trong tay Kỷ Tiến Tiền lúc trước chắn chắn trong tay sẽ có sổ sách ghi tiền.
Máy tính, giấy đều có khả năng.
Ngay khi Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đang ở trong văn phòng tìm tòi, trong phòng Đỗ Quốc Vinh, cánh cửa lặng lẽ mở ra rồi đóng lại.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng bước chân đi giày cao gót.
Âm thanh này đi qua đi lại trong phòng khách cho đến khi đánh thức người đang ngủ say trên giường.
Đỗ Quốc Vinh vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn có chút bối rối, ông ta chống cánh tay, vẻ mặt buồn ngủ và vẻ mặt phẫn nộ, vừa định nói ai đó nửa đêm không ngủ còn gây ra tiếng ồn.
Nhưng trong phút chốc, đầu óc ông ta minh mẫn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, da đầu tê dại.
Bởi vì vào lúc này, ông ta rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân đi giày cao gót ở bên ngoài, “Cộp cộp cộp” —— đang không ngừng lang thang ở phòng khách.
Dường như nhận thấy ông ta đã tỉnh dậy, tiếng giày cao gót dừng lại, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ của ông ta, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài cửa phòng ngủ.
“Bang bang”.
Cửa phòng ngủ của Đỗ Quốc Vinh bị gõ vang hai lần.
Và trái tim Đỗ Quốc Vinh tim cũng lập tức đi theo đập thình thịch hai lần.
Tiếng đập cửa còn tiếp tục.
Sắc mặt Đỗ Quốc Vinh dần trở nên tái nhợt, mồ hôi túa ra trên trán, dùng tay véo vào một bên cánh tay, cơn đau ập đến khiến ông ta phải bình tĩnh lại.
Ông ta chậm rãi nhẹ nhàng đi từ trên giường xuống dưới, một tay thuận tiện cầm lấy ngọn đèn trên bàn, đi tới cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa là Uông Linh sao?
Không, Đỗ Quốc Vinh không tin, nếu thật sự có quỷ, tại sao ông ta làm việc trong nhà tang lễ lâu như vậy lại chưa bao giờ gặp?
Đỗ Quốc Vinh căn bản không tin trên thế giới này có quỷ, nếu có thì ông ta cũng sẽ không đi làm công việc hỏa táng thi thể này.
Mới vừa tỉnh lại có chút bị dọa đến, lúc này Đỗ Quốc Vinh đã bình tĩnh, thầm nghĩ có lẽ là ai đó mang giày cao gót lại đây hù dọa ông ta.
Là Hạ Đan?
Trong lòng Đỗ Quốc Vinh ngay lập tức nghĩ ra ý tưởng này.
Nhất định là Hạ Đan.
Cô ta ghi hận những lời nói ban ngày của mình, cho nên buổi tối tới đây hù dọa ông ta.
Nhớ tới cái chết của Uông Linh, sắc mặt Đỗ Quốc Vinh âm trầm vài phần, chính ông ta đã gϊếŧ Uông Linh.
Đêm qua ông ta đi tìm Uông Linh, mắng cô ta đồ đê tiện, dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi, kết quả còn bị Uông Linh trào phúng ngược lại.
Trong lòng Đỗ Quốc Vinh giận dữ, không kìm được đã cầm con dao gọt hoa quả trong phòng cắt cổ cô ta.
Nhưng con mắt của Uông Linh không phải ông ta đào ra, là một người khác.
Nghĩ đến khả năng ông ta gϊếŧ Uông Linh bị người nhìn thấy, thâm tâm Đỗ Quốc Vinh có chút bất an.
Ông ta nghi ngờ đó là Hạ Đan.
Cho nên hiện tại, là Hạ Đan đang ở ngoài cửa?
Nếu như Phương Chính Triêu có vấn đề, thì thi thể đó có lẽ cũng bị moi nội tạng.
Vì vậy, Chung Nam, Kim Miêu và A Thái tiếp tục ở lại nhà tang lễ, trong khi những người khác chia ra hành động.
Phương Tử và Lộ Nam đi đến căn phòng xử lý chống phân huỷ của Phương Chính Triêu, Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đi đến chỗ Hạ Đan.
Còn Đường Vân Ti và Cật Đậu Nhân đi tìm căn phòng cũ của Kỷ Tiến Tiền, để xem có manh mối nào ở trong đó hay không.
“Đây là nơi Hạ Đan làm việc.”
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn tấm biển treo ngoài cửa, nó được đánh dấu rất dễ tìm.
Cánh cửa đang đóng lại, họ không biết bên trong có người ở hay không.
Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả vốn dĩ muốn để cho một người dẫn Hạ Đan ra ngoài trước, người còn lại đi vào kiểm tra, nhưng bọn họ chưa kịp hành động thì Ngô Thịnh đột nhiên đi tới gõ cửa.
Ngay sau đó, Hạ Đan mở cửa ra.
Sau khi hai người nói vài câu ở cửa, sắc mặt Hạ Đan rất khó coi đi theo Ngô Thịnh.
“A Tả, anh đi nghe hai người bọn họ nói cái gì đó, em đi vào trong xem.”
Ngũ Hạ Cửu thấp giọng nói.
Thời Thương Tả gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Ngô Thịnh và Hạ Đan.
Bên này, Ngũ Hạ Cửu mở cửa đi vào căn phòng hoá trang di thể, trước khi rời đi Hạ Đan vẫn chưa khoá cửa.
Căn phòng hoá trang cho thi thể này chủ yếu có tông màu trắng mát mẻ, ở giữa có một chiếc giường đẩy, không có đồ vật nào khác được đặt xung quanh ngoại trừ mỹ phẩm.
Không biết có phải nhiệt độ điều hòa quá thấp không, muốn bảo vệ thi thể hoàn chỉnh, sau khi vào cửa, nhiệt độ trên người cậu rõ ràng hạ xuống rất thấp.
Ngũ Hạ Cửu xoa xoa cánh tay của mình và đi đến chiếc giường đẩy ở giữa —— nơi có một khối thi thể vừa được hóa trang đến một nửa đang nằm ở trên đó.
Bên cạnh giường đẩy là một chiếc xe đẩy nhỏ khác, loại xe này chuyên dùng để đựng đồ trang điểm cho người chết.
Ngũ Hạ Cửu trực tiếp vén tấm vải mỏng che thi thể lên, tập trung kiểm tra phần bụng, quả nhiên, trên phần bụng thi thể này cũng có một khối da giả, nếu không quan sát kỹ sẽ không thể phân biệt được.
Ngũ Hạ Cửu rút tay về, cau mày rồi lại đắp lại tấm vải mỏng.
Hạ Đan chỉ cần trang điểm mặt và cổ tử thi, sửa sang lại một chút dung nhan người chết, không cần đều phải tô màu cho toàn thân, nhưng sau khi trang điểm cho thi thể xong trang cần phải mặc vào quần áo……
Bước này là Phương Chính Triêu cùng nhau cô ta xử lý.
Nếu như Phương Chính Triêu đã làm công việc đào bới nội tạng thi thể trong một thời gian dài, Hạ Đan có biết việc này hay không? Cho dù cô ta không biết, nhưng về lâu dài, chẳng lẽ cô ta không phát hiện được điều gì sao?
Ngoài Phương Chính Triêu, những người khác trong nhà tang lễ thì sao?
Ngũ Hạ Cửu không khỏi suy nghĩ lúc lâu, việc đào nội tạng trong thi thể,…không khỏi làm cậu liên tưởng đến việc chuỗi công nghiệp đen như buôn bán nội tạng.
Loại chuyện này không thể chỉ có một người dính líu.
Phương Chính Triêu có thể chỉ là một người trong số đó.
Lại nghĩ đến cuộc nói chuyện trước đây của Ngô Thịnh và Đỗ Quốc Vinh —— “Lão già kia càng ngày càng không dám làm, còn muốn đóng cửa nhà tang lễ, mang theo tiền dưỡng lão ……”
“Lão già kia” rất có khả năng là Kỷ Tiến Tiền.
Không dám làm?
Không dám làm việc gì, có phải là chuỗi sản nghiệp đen buôn bán nội tạng không?
Cho nên, Kỷ Tiến Tiền là bị người gϊếŧ chết? Sau khi chết cũng bị đào ra nội tạng, có phải hay không cũng coi như là ở ác gặp dữ?
Trong phòng không có bất kỳ manh mối nào khác, thừa dịp Hạ Đan chưa trở lại, Ngũ Hạ Cửu đã rời khỏi phòng trước, đóng cửa lại rồi mới rời đi.
Sau đó không lâu, Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả gặp nhau.
Thời Thương Tả nói: “Ngô Thịnh muốn để Hạ Đan từ chức, nói rằng công việc kinh doanh nhà tang lễ hiện tại quá khó khăn, đã rất lâu rồi không có tiền đi vào.”
“Ngoài Hạ Đan, Ngô Thịnh còn muốn sa thải Triệu Tiết Tập.”
“Hạ Đan muốn đi không?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Thời Thương Tả: “Hạ Đan không muốn từ chức, cô ta nói ít nhất bây giờ không thể rời đi, cô ta muốn đợi đến cuối tháng rồi nói.”
“Ngô Thịnh không nói chuyện được cô ta, cho nên hai người bọn họ tan rã trong không vui.”
“Vậy Ngô Thịnh có đi tìm Triệu Tiết Tập không?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
“Tạm thời còn chưa có.”
Thời Thương Tả nói: “Nhà tang lễ An Nhạc vốn dĩ không có nhiều người, trước khi có nhân viên mới nhập chức, Ngô Thịnh còn muốn sa thải liên tiếp hai người, gã ta đang muốn làm gì?”
Ngũ Hạ Cửu nói những gì cậu phát hiện ở phòng hoá trang.
Cậu nói: “Nếu như nhà tang lễ An Nhạc thật sự đang ngầm buôn bán nội tạng, như vậy thì có bao nhiêu người không biết, và những người biết là ai?"
“Em đoán, Hạ Đan và Triệu Tiết Tập hẳn là không biết rõ, nếu không Ngô Thịnh cũng sẽ không sa thải bọn họ vào lúc này.”
“Nếu Hạ Đan và Triệu Tiết Tập không muốn lại bị bức đi, nếu hai người bọn họ biết điều gì đó, có lẽ họ có nhược điểm ở trong tay.”
“Đỗ Quốc Vinh lúc trước hẳn là cũng không hiểu rõ, nhưng sau đó ông ta mới vô tình phát hiện ra rằng nhà tang lễ đang làm một việc bất hợp pháp như buôn bán nội tạng.”
“Bởi vậy, có lẽ Đỗ Quốc Vinh đã giúp Ngô Thịnh làm chút việc gì đó, ví dụ như, gϊếŧ chết Kỷ Tiến Tiền?”
“Cuộc nói chuyện của hai người lúc trước là Đỗ Quốc Vinh muốn đe dọa Ngô Thịnh đòi tiền.”
Thời Thương Tả: “Đào đi nội tạng khẳng định phải muốn giấu đi và bảo quản bằng các phương pháp đặc biệt.”
“Nhà tang lễ An Nhạc nhất định còn có nơi chúng ta chưa phát hiện.”
Sau đó, bọn họ cùng nhau tập hợp với đám người Phương Tử.
Phương Tử và Lộ Nam đợi nửa ngày, cuối cùng mới tìm được cơ hội Phương Chính Triêu trời đi văn phòng và lẻn vào kiểm tra.
Trong văn phòng Phương Chính Triêu có rât nhiều tủ lạnh.
Bọn họ phát hiện ở trong ngăn tủ có một ít formalin và những cái bình, nhìn là biết nó được bảo quản để đựng thứ gì đó.
Tuy nhiên, thi thể của Uông Linh vẫn còn hoàn chỉnh, chưa bị lột ra.
Sau đó, Phương Tử lại trộm đi theo Phương Chính Triêu, thấy gã ta lấy chút tài liệu đi vào trong một căn phòng khác, khi gã ta đi vào sẽ khoá cửa, và đi cũng vậy.
Cho nên Phương Tử không biết Phương Chính Triêu làm gì ở bên trong.
Nhưng Lộ Nam đoán rằng căn phòng này có thể là nơi Phương Chính Triêu dùng để làm đồ da giả
Đường Vân Ti và Cật Đậu Nhân ở bên kia lại không thu hoạch được gì, văn phòng của Kỷ Tiến Tiền trống không, mọi thứ đều đã bị dọn đi.
Nhưng hẳn là bị Ngô Thịnh dọn vào trong văn phòng của ông ta.
Chỉ tiếc, văn phòng của Ngô Thịnh đóng chặt, hoặc là Ngô thịnh ở bên trong, sau khi ra ngoài lại tiếp tục khoá cửa.
Đường Vân Ti cũng không thể xông thẳng vào.
“Vậy thì buổi tối lại đi kiểm tra.” Ngũ Hạ Cửu nói: “Buổi tối vừa lúc không có ai.”
“Nhưng, chính là buổi tối có quỷ.” Nhớ tới quỷ hồn Uông Linh, Cật Đậu Nhân nuốt nước miếng nói.
Ngũ Hạ Cửu: “Anh có thể ở lại linh đường.”
……
Rất nhanh đã đến đêm thứ hai.
Tuy nói thi thể của Kỷ Tiến Tiền cũng không hoàn chỉnh, thiếu nội tạng, khả năng túc trực bên linh cữu cũng sẽ không có tiến triển gì.
Nhưng đều thủ đến bây giờ, không bằng thủ đến cuối.
Còn nữa, Kim Miêu, A Thái và Cật Đậu Nhân lưu tại linh đường hoá vàng mã, Chung Nam cũng ở có thể bảo vệ bọn họ.
Chẳng qua, một người vẫn là quá nguy hiểm, bởi vậy, Đường Vân Ti cũng ở lại.
Những người đi ra ngoài cũng chỉ có Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả, Phương Tử và Lộ Nam.
Đã đốt xong giấy tiền ngày đầu tiên, hiện tại là rương giấy thứ hai, sau khi trời tối, còn chưa đến 9 giờ, Ngũ Hạ Cửu bốn người đã rời khỏi linh đường.
Lúc này, Ngô Thịnh, Hạ Đan, Triệu Tiết Tập vừa tan làm trở về ký túc xá.
Ngũ Hạ Cửu vốn dĩ muốn trực tiếp đi đến phòng làm việc của Ngô Thịnh, nhưng mới đi được nửa đường, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân, còn có một chút ánh sáng.
Là ánh sáng của đèn pin.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc mắt nhìn Thương Thương Tả, bốn người tìm một góc tối để trốn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ngũ Hạ Cửu vừa nhìn, hoá ra là Phương Chính Triêu cầm đèn pin đi tới, nhìn xem phương hướng, trùng hợp là văn phòng xử lý chống phân huỷ của gã ta.
Lộ Nam lập tức hiểu rõ, thấp giọng nói: “Ban ngày không xử lý thi thể của Uông Linh, xem ra là thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng đến đây xử lý……”
“Tôi và Phương Tử đi qua đó nhìn xem, Quan chủ, các ngươi đi văn phòng của Ngô Thịnh.”
“Được.” Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Bốn người cứ như vậy tách ra.
Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả rất nhanh đã đến văn phòng Ngô Thịnh.
Thời Thương Tả từ trong túi lấy ra một sợi dây thép, ngồi xổm xuống, vặn dây thép và bắt đầu cạy cửa.
Ngũ Hạ Cửu nhìn động tác thuần thục của Thời Thương Tả, cậu không chớp chớp mắt, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nói nhỏ: “A Tả, không ngờ anh lại có loại kỹ năng này đấy.”
Cậu vốn là muốn thô bạo mở cửa, buổi sáng ngày mai cho dù bị phát hiện, cũng không ai nhìn thấy, cho nên không thừa nhận là được rồi.
Nơi nào nghĩ đến còn chưa kịp hành động, A Tả đã có cách khác.
Thời Thương Tả khẽ cười một tiếng, nói: “Kỹ năng nhiều cũng không dùng được vào người, dù sao cũng phải nuôi sống gia đình, em nói đúng không, tiểu Cửu.”
Ngũ Hạ Cửu không khỏi gãi gãi vành tai đỏ bừng
Chỉ một lát sau, cánh cửa đã bị Thời Thương Tả cạy ra.
Hai người đi vào.
Văn phòng của Ngô Thịnh sạch sẽ và gọn gàng, ít nhất thì bề ngoài nó không có giá trị manh mối gì để tìm kiếm.
Bọn họ muốn biết những nội tạng bị đào ra giấu ở đâu trong nhà tang lễ này, còn nữa, nếu tiến hành buôn bán nội tạng, Ngô Thịnh, hoặc là nói trong tay Kỷ Tiến Tiền lúc trước chắn chắn trong tay sẽ có sổ sách ghi tiền.
Máy tính, giấy đều có khả năng.
Ngay khi Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đang ở trong văn phòng tìm tòi, trong phòng Đỗ Quốc Vinh, cánh cửa lặng lẽ mở ra rồi đóng lại.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng bước chân đi giày cao gót.
Âm thanh này đi qua đi lại trong phòng khách cho đến khi đánh thức người đang ngủ say trên giường.
Đỗ Quốc Vinh vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn có chút bối rối, ông ta chống cánh tay, vẻ mặt buồn ngủ và vẻ mặt phẫn nộ, vừa định nói ai đó nửa đêm không ngủ còn gây ra tiếng ồn.
Nhưng trong phút chốc, đầu óc ông ta minh mẫn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, da đầu tê dại.
Bởi vì vào lúc này, ông ta rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân đi giày cao gót ở bên ngoài, “Cộp cộp cộp” —— đang không ngừng lang thang ở phòng khách.
Dường như nhận thấy ông ta đã tỉnh dậy, tiếng giày cao gót dừng lại, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ của ông ta, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài cửa phòng ngủ.
“Bang bang”.
Cửa phòng ngủ của Đỗ Quốc Vinh bị gõ vang hai lần.
Và trái tim Đỗ Quốc Vinh tim cũng lập tức đi theo đập thình thịch hai lần.
Tiếng đập cửa còn tiếp tục.
Sắc mặt Đỗ Quốc Vinh dần trở nên tái nhợt, mồ hôi túa ra trên trán, dùng tay véo vào một bên cánh tay, cơn đau ập đến khiến ông ta phải bình tĩnh lại.
Ông ta chậm rãi nhẹ nhàng đi từ trên giường xuống dưới, một tay thuận tiện cầm lấy ngọn đèn trên bàn, đi tới cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa là Uông Linh sao?
Không, Đỗ Quốc Vinh không tin, nếu thật sự có quỷ, tại sao ông ta làm việc trong nhà tang lễ lâu như vậy lại chưa bao giờ gặp?
Đỗ Quốc Vinh căn bản không tin trên thế giới này có quỷ, nếu có thì ông ta cũng sẽ không đi làm công việc hỏa táng thi thể này.
Mới vừa tỉnh lại có chút bị dọa đến, lúc này Đỗ Quốc Vinh đã bình tĩnh, thầm nghĩ có lẽ là ai đó mang giày cao gót lại đây hù dọa ông ta.
Là Hạ Đan?
Trong lòng Đỗ Quốc Vinh ngay lập tức nghĩ ra ý tưởng này.
Nhất định là Hạ Đan.
Cô ta ghi hận những lời nói ban ngày của mình, cho nên buổi tối tới đây hù dọa ông ta.
Nhớ tới cái chết của Uông Linh, sắc mặt Đỗ Quốc Vinh âm trầm vài phần, chính ông ta đã gϊếŧ Uông Linh.
Đêm qua ông ta đi tìm Uông Linh, mắng cô ta đồ đê tiện, dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi, kết quả còn bị Uông Linh trào phúng ngược lại.
Trong lòng Đỗ Quốc Vinh giận dữ, không kìm được đã cầm con dao gọt hoa quả trong phòng cắt cổ cô ta.
Nhưng con mắt của Uông Linh không phải ông ta đào ra, là một người khác.
Nghĩ đến khả năng ông ta gϊếŧ Uông Linh bị người nhìn thấy, thâm tâm Đỗ Quốc Vinh có chút bất an.
Ông ta nghi ngờ đó là Hạ Đan.
Cho nên hiện tại, là Hạ Đan đang ở ngoài cửa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất