Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 11: Khu rừng tĩnh lặng (11)

Trước Sau
Trần Cát trở về không lâu thì trời cũng sáng.

Chút ánh sáng ló ra giữa tầng mây đen chiếu rọi vào tầng một của tòa biệt thự làng du lịch, mặc dù hãy còn mưa song cuối cùng, sấm chớp ấp ủ dưới mây đen đã không còn nữa.

Tổng cộng có năm ngày ở Xa Hạ Thế Giới, hôm nay là ngày thứ hai.

Bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, dẫu sao thì bọn họ vẫn còn phải tìm ra được vàng giấu trong khu rừng thì mới có thể rời đi, bằng không sẽ phải ở lại đây mãi mãi.

Vàng được chôn giấu trong khu rừng, song rừng rộng lớn thế kia, bọn họ phải làm sao mới có thể tìm được vị trí chuẩn xác?

Nhất định là có một manh mối nào đó mà bọn họ còn chưa phát hiện ra.

Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu không khỏi rơi trên người Trần Cát.

Hai cỗ thi thể cùng với những tài liệu trong căn phòng ở tầng ba chỉ giúp bọn họ hiểu được sơ bộ về nguồn gốc của tòa biệt thự làng du lịch, biết được viện trưởng viện điều dưỡng đã từng chôn vàng ở đây.

Khi ấy, mặc dù trên báo có đăng manh mối về địa điểm chôn giấu, thế nhưng khi tìm theo những manh mối ấy lại không thấy một chút xíu vàng nào cả…

Song nếu Trần Cát và Du Xương Quốc đã âm thầm lên kế hoạch thì chứng tỏ bọn họ biết vị trí chôn vàng.

Có lẽ do một nguyên nhân nào đó nên bọn họ mới không thể đưa vàng ra khỏi rừng được.

Hai người họ cần “sự giúp đỡ” đến từ bọn cậu.

Đợi đến khi tìm được vàng và mang ra khỏi rừng thì đến bước tiếp theo trong kế hoạch của Trần Cát và Du Xương Quốc chính là “gϊếŧ người giữ vàng”.

Ngũ Hạ Cửu đã đoán được kế hoạch của hai người họ, dù không hoàn toàn lắm nhưng cũng phải được đến tám, chín phần.

Hiện giờ để xem Trần Cát sẽ dẫn dụ bọn cậu đến địa điểm có manh mối tiếp theo như thế nào, để bọn cậu phát hiện ra vị trí đại khái nơi chôn vàng.

Ngũ Hạ Cửu nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của Trần Cát, hình như anh ta đang muốn từ bỏ kế hoạch này?

Tại sao…

Là bởi mưa lớn sao?

Hay là bởi ở mãi trong rừng, ở mãi trong biệt thự làng du lịch này thì Trần Cát cũng chưa chắc đã được bình an vô sự?

Ngũ Hạ Cửu im lặng suy nghĩ, không cần biết ra sao, dù mưa đã ngừng thì Trần Cát cũng không thể rời đi.

Mắt thấy thời gian trôi đi từng phút từng giây, Trường Lâm bèn sốt sắng.

Cậu ta đứng dậy nói: “Chúng ta cũng không thể ngồi không ở đây mãi được, chẳng phải trong ba lô có lều ư?”

“Hay là chúng ta cắt lều ra làm thành áo mưa khoác lên người rồi dầm mưa đi tìm manh mối.”

Đây quả thực là một cách.

Thế nhưng Mộc Tinh lại liếc cậu ta một cái, bảo:

“Mưa lớn sẽ làm hạn chế tầm nhìn, ngộ nhỡ cậu trượt chân một cái rồi ngã xuống dốc, hoặc là…”

Lão Ưng cắt ngang lời cô ta, giễu cợt:

“Mấy thứ cô nói đều là chuyện ngoài ý muốn, cẩn thận chút là được, bản thân mình nhát gan thì cứ nói thẳng ra, lại còn kiếm cớ làm chi không biết.”

Nói đoạn, anh ta lại cười nhạo hai tiếng.

Mộc Tinh tức đỏ cả mặt, nhưng nhìn lão Ưng có vẻ không dễ chọc vào, cô ta bèn âm thầm kéo tay áo Điềm Điềm, cuối cùng không nói không rằng quay lại.

Đề nghị của Trường Lâm được chấp thuận, những ai không muốn dầm mưa thì ở lại biệt thự làng du lịch.



Dù sao thì hiện giờ đang là ban ngày nên chưa chắc sẽ có nguy hiểm.

Còn ai muốn ra ngoài thì cùng nhau đi tìm manh mối.

Mộc Tinh vẫn đang tức vụ bị lão Ưng chế giễu, cô ta không “xuống nước” được.

Cô ta quyết định không ra ngoài, còn Điềm Điềm là bạn đồng hành của cô ta nên tất nhiên cũng sẽ ở lại với cô ta.

Trừ hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm ra, Tài Ti cũng do dự một lát, cuối cùng giữa việc dầm mưa đi tìm báu vậy và ở lại tòa biệt thự có ma, anh ta chọn dầm mưa.

Những người khác cũng quyết định ra ngoài, trong đó, A Kính muốn đưa di vật của Hải Tử rời khỏi rừng.

Cậu ta không dám chuyển thi thể Hải Tử ra khỏi nơi này nên chỉ có thể mang theo ba lô của cậu ta.

Cứ thế, người ở lại biệt thự làng du lịch chỉ có Mộc Tinh và Điềm Điềm.

Điềm Điềm thấy vậy bèn kéo kéo tay áo Mộc Tinh, nói nhỏ:

“Hay là chúng ta cũng ra ngoài đi, ở đây chỉ còn mỗi chúng ta, nhỡ đâu…”

Mộc Tinh không muốn, cô ta chau mày nói:

“Cậu sợ gì chứ, giờ là ban ngày thì xảy ra được chuyện gì.”

“Tớ không ra ngoài đâu, nếu cậu muốn thì cứ đi một mình.”

Nói đoạn, Mộc Tinh quay đầu, không thèm để ý đến Điềm Điềm nữa.

Điềm Điềm thở dài một hơi rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Ngũ Hạ Cửu diễn vai diễn người khác làm gì thì cậu cũng làm theo.

Nếu phần đông mọi người chọn cắt lều, dầm mưa đi tìm manh mối, tìm báu vật thì cậu cũng sẽ làm theo, cắt lều ra làm thành áo mưa.

Sau đó, bọn họ rời khỏi biệt thự làng du lịch.

Hai người Mộc Tinh và Điềm Điềm đứng ở cửa nhìn đoàn người khoác lều ra khỏi cổng, xuyên qua dãy bia mộ… Đợi đến khi bóng người lấp ló giữa cây cối dần dần biến mất, trong lòng bọn họ thấy hơi hối hận, nhất là Mộc Tinh.

Chỉ là Mộc Tinh không hề thể hiện ra mặt thôi.

Cô ta kéo lấy Điềm Điềm quay lại bên đống lửa ở tầng một, nói:

“Điềm Điềm à, hai chúng ta cứ đợi ở tầng một căn biệt thự, bọn họ ra ngoài dầm mưa tìm manh mối, lúc trở về thể nào cũng sẽ tiết lộ dăm ba điều.”

Nói tới đây, trong lòng Mộc Tinh cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.

Dù chỉ là dăm ba điều liên quan đến manh mối thôi cũng được, tới khi ấy người khác làm cái gì thì cô ta làm cái ấy, thế là khỏi bị bỏ lại.

Điềm Điềm nghe vậy bèn dật đầu, ừm một tiếng.

Hai người ngồi dưới tầng một song lại không hề chú ý rằng không biết từ lúc nào mà trên lan can ẩn nấp ở tầng hai bỗng xuất hiện một chiếc máy quay quen thuộc, ống kính máy quay chiếu xuống tầng một, nhắm về hướng các cô…



Đoàn người đội mưa vòng qua khu bia mộ đằng trước biệt thự làng du lịch rồi tiến vào rừng. Giữa tầng mây âm u không còn sấm chớp nữa nên cũng bớt đi được chút nguy hiểm.

Ấy thế nhưng cây cối trong rừng rậm rạp che mất ánh mặt trời, tầng không dày đặc mây đen, mưa rơi như trút nước. Vừa mới vào rừng là ánh sáng lập tức hạ xuống kiểu ban ngày mà vẫn phải bật đèn pin.

Hơn nữa, mặt đất trong rừng lầy lội những bùn là bùn, bốn phía xung quanh vô cùng ẩm ướt khiến người ta bước đi khó khăn.

Dù có vải lều làm áo mưa song khi khoác lên người thì cũng chỉ như có thêm một lớp vải. Phần lớn nước mưa táp xuống mặt, xuống cổ, chảy vào thấm ướt quần áo…

“Đệt, con mẹ nó, ông đây hối hận khi đã ra ngoài.”



Cá Mập mắng một câu, anh ta nhấc một chân lên đạp đạp, định bụng đạp cho bùn đất dính trên giày rơi xuống, song cũng không có tác dụng cho lắm.

Cá Mập bực mình xùy một tiếng, đoạn giơ tay vuốt nước mưa trên mặt.

Sau khi vào rừng thì A Kính đi theo Trần Cát, lúc này cậu ta đang muốn rời khỏi khu rừng, nhưng cậu ta không rõ đường ra ở đâu.

Thế nên A Kính đã hỏi Trần Cát xem nên đi về phía nào.

Trần Cát cũng muốn rời khỏi khu rừng, song hiện giờ đám người này lại đội mưa mà ra ngoài, chi bằng… anh ta cứ dụ bọn họ tới chỗ manh mối thứ hai đã?

Coi bộ A Kính kiên quyết muốn rời đi, vậy thì để cậu ta đi là được.

Trần Cát chỉ đường cho A Kính, anh ta bảo:

“Đường trơn lắm đấy, một mình cậu ra khỏi rừng phải chú ý an toàn.”

A Kính nói cảm ơn với Trần Cát rồi quay người đi.

Cậu ta đi về phía ngược lại với mọi người, bóng dáng dần dần khuất sau rừng.

Ngũ Hạ Cửu chau mày, cậu cúi đầu, cũng chẳng biết A Kính có thể ra ngoài một cách thuận lợi hay không, song có lẽ… là không thể.

Bởi lẽ bên ngoài rừng còn có một người gác rừng, đó chính là lão Lâm, hay còn gọi là Du Xương Quốc.

Du Xương Quốc sẽ để mặc cho A Kính rời đi ư?

Sau đó, dưới sự dẫn dắt vô tình hữu ý của Trần Cát, bọn họ “tình cờ” phát hiện được một căn nhà gỗ ở một hướng khác cách xa biệt thự làng du lịch.

Mưa tầm tã, gió lại lớn.

Trần Cát bảo tạm thời cứ vào nhà gỗ để tránh mưa đã, mọi người bèn chạy theo anh ta vào căn nhà gỗ.

Tuy nhiên vừa bước vào, bọn họ đã nhìn thấy ba cỗ thi thể, tất cả đều đã hóa thành xương trắng.

Thông qua quần áo khoác trên thi thể có thể thấy, có hai thi thể là cảnh sát, thi thể còn lại có một tấm thẻ phóng viên.

Ngũ Hạ Cửu chớp mắt, đúng là chẳng nằm ngoài dự liệu của cậu. Xem ra manh mối nằm trên ba cỗ thi thể này.

Cậu sáp lại gần để xem, ba cỗ thi thể đều đã hóa thành xương trắng, tất nhiên quần áo trên ba thi thể cũng nát tươm, đã thế còn lẫn cả lá cây và cành cây.

Có lẽ trước khi chết, ba cỗ thi thể này đã phát hiện khu rừng có gì đó không đúng, sau đó có khả năng họ đã được Trần Cát và Du Xương Quốc chuyển tới nhà gỗ làm thành “manh mối”.

Quả nhiên, bọn họ tìm được một quyển sổ ghi chép trong quần áo của thi thể người phóng viên.

Trong sổ có ghi lại chuyện phóng viên và hai viên cảnh sát vào rừng để kiếm tìm báu vật.

Hóa ra năm ấy, báo đăng không tìm thấy vàng là giả. Sự thật là có phát hiện ra vàng, song phóng viên lại nổi lòng tham, muốn chiếm cứ đống vàng này.

Xem ra phóng viên năm đó viết báo chính là cỗ thi thể trước mắt này.

Phóng viên và hai người cảnh sát đã phát hiện ra vàng, bọn họ thống nhất với nhau, đổi chỗ chôn đống vàng.

Địa điểm chính là bên dưới khu mộ.

Bọn họ định đợi đến khi sự việc qua đi sẽ quay lại rừng và đào vàng lên.

Trong khoảng thời gian đó, ba người phòng bị lẫn nhau. Cuối cùng, khi tin tức viện điều dưỡng bị bỏ hoang dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người, bọn họ đã trở lại khu rừng.

Ba người lại tới khu mộ nơi chôn vàng ấy, song đào đất đi, bên dưới chỉ có một cỗ thi thể chứ chẳng thấy vàng đâu.

Vàng đi đâu mất rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau