Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 110: Trốn khỏi căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú (2)

Trước Sau
Ngũ Hạ Cửu tạm thời không bước ra khỏi khán phòng, mà là đi lui đi tới xung quanh chỗ ngồi một lúc.

Vị trí của hai cánh cửa cũng rất khéo léo, cho dù cậu có đi từ trên khán đài rồi vòng qua cửa cũng không cách nào đi xuống, bởi vì chỗ ngồi ở đây không kéo dài phía dưới sân khấu, mà là dừng ở độ cao nhất định.

Trừ khi tìm được một sợi dây thừng buộc ở trên rồi leo xuống, bằng không vẫn phải trở lại phía bên kia và đi xuống từ cầu thang.

Tuy nhiên, tại vị trí này có thể quan sát được diện mạo cụ thể của hai cánh cửa.

—— Có vẻ như chúng được làm bằng kim loại dày nặng, không có hoa văn trên cánh cửa, cấu tạo là hai cánh cửa khép mở, ở giữa là nơi đặt lỗ khoá.

Ngũ Hạ Cửu có thể nhìn ra lỗ khóa hình chữ thập, ước chừng chiếc chìa khóa này được chế tạo đặc biệt, cũng không biết chiếc hộp bạc sẽ được cất giấu ở đâu trong căn phòng bí mật của rạp xiếc này.

Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu không thể không chuyển sự chú ý của mình lên sân khấu.

Cậu nhỏ giọng nói: “A Tả, căn phòng bí mật trong đoàn xiếc thú này bố trí quá mức đơn giản.”

“Em đoán, nếu muốn tìm thấy chìa khóa thì nhất định phải lên sân khấu, chiếc hộp có khả năng được giấu trong váy của những nữ vũ công….”

Váy của những vũ công là váy bồng và xếp tầng, dường như thật sự có thể giấu được thứ gì đó.

Huống chi, vừa rồi cậu đã xoay quanh chỗ ghế, hoàn toàn không có chỗ nào trong khán phòng có thể giấu được chiếc hộp.

Nói trắng ra thì cách bài trí của căn phòng bí mật này rất đơn giản, nó dường như muốn cậu đi đến chỗ nguy hiểm.

Nghe vậy, Thời Thương Tả nói: “Em đang ở trong một căn phòng bí mật nguy hiểm của đoàn xiếc thú, còn chỗ anh thì cần phải giải mã mới tìm ra chiếc hộp.”

“Hai cái NPC thoạt nhìn không có nhiều chỉ số thông minh, càng giống như là những con thú bông bị điều khiển.”

“Cứ sau vài phút, thời gian không chắc chắn, tay trống hoặc nhạc công sẽ đột ngột đánh vào một nhạc cụ bên cạnh, khi âm thanh xuất hiện, sự sắp xếp xung quanh sẽ thay đổi ngay lập tức…..”

Nếu không tìm đồ vật ngay lúc nó thay đổi, hoặc là nắm chặt thứ gì, một khi ở trên không, nó sẽ bởi vì bắt lấy không được hoặc đứng không xong rơi xuống đất.

Phía dưới cũng không có đệm mềm.

Thay vào đó, phòng bí mật đoàn xiếc thú cậu đang đứng chưa đầy những vật sắc nhọn và vật có góc cạnh, nếu không cẩn thận, rất có khả năng sẽ bị thương hoặc thậm chí bỏ mạng.

Và thời gian gõ trên nhạc cụ là không chắc chắn, điều này càng khó đề phòng hơn, cần phải cảnh giác khi tìm kiếm manh mối đồng thời cũng phải đề cao cảnh giác, tâm thần phải luôn căng chặt.

Trong khi hai người nhỏ giọng nói chuyện, Ngũ Hạ Cửu nhẹ nhàng bước xuống dưới khán phòng.

Càng đến gần sân khấu ở giữa, càng có thể thấy rõ sự xuất hiện của những vũ công bị treo lơ lửng trên dây thép.

——chiếc váy đơn giản và lộng lẫy mềm mại, phía dưới làn váy phồng lớn, thắt chặt phần eo, trên cánh tay không có ống tay áo.



Bởi vậy, Ngũ Hạ Cửu có thể thấy rõ vết máu bầm trên cánh tay trắng nõn của vũ nữ đang bị siết chặt, máu tươi có chút đọng lại, có chút lại chảy theo dọc cơ thể.

Chưa kể, có một số sợi dây thép còn với vào trong kéo căng, siết chặt phần eo và chân của họ.

Khi Ngũ Hạ Cửu tới gần bên dưới sân khấu, cậu có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của những nữ vũ công này

Tất cả đều nhắm mắt lại, cúi đầu yếu ớt, trên mặt trang điểm đậm, nét mặt có vẻ thanh thản, không chút thăng trầm, tựa như đang yên lặng chờ tiết mục bắt đầu.

Trang phục của những nữ vũ công này hoàn toàn giống nhau, và rất khó để nhận ra ai là vũ công chính.

Tạm thời không có bước lên sân khấu, bởi vì Ngũ Hạ Cửu có chút khó khăn.

Nếu chiếc hộp thực sự được giấu dưới lớp váy của những nữ vũ công này, chẳng lẽ cậu phải đi lên vén váy người ta?

Mặc dù những nữ vũ công này không phải là người, nhưng động tác vén váy khiến Ngũ Hạ Cửu cảm thấy có một chút khó chịu.

Bộ đàm truyền đến âm thanh động tác của Thời Thương Tả, hình như bên kia có cái gì đang tiến triển, cùng với âm thanh của nhạc cụ là vô số âm thanh lạch cạch của những thứ đang chuyển động.

Nhưng lắng nghe tiếng thở đều đều và nhẹ nhàng của Thời Thương Tả, Ngũ Hạ Cửu biết được hiện tại anh không có việc gì.

Lấy ra đạo cụ, Ngũ Hạ Cửu bước đi lên sân khấu.

Cậu dần dần tiến lại gần, nhưng các vũ công không thấy một chút cử động nào, như thể họ không nhận thấy rằng có một người nữa trên sân khấu.

Cho đến sau khi Ngũ Hạ Cửu lướt qua một cái, hai cái vũ nữ, dây treo phía trên sân khấu rung nhẹ, động tác này không dễ thấy, nhưng Ngũ Hạ Cửu đã nhận ra.

Cậu vẫn giữ im lặng và tiếp tục đi về phía trước, quan sát xem liệu có sự khác biệt nhỏ nào giữa các nữ vũ công này hay không.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng đảo qua giữa những nữ vũ công, bỗng nhiên, cậu phát hiện ra rằng hoa văn được vẽ bởi sợi tơ trên váy của một trong những vũ công có vẻ hơi khác với hoa văn trên váy của vũ công khác, ngay cả màu sắc của sợi tơ cũng có điều khác biệt.

Thấy vậy, Ngũ Hạ Cửu nhướng đuôi lông mày, đi thẳng đến chỗ nữ vũ công kia.

Nhưng vào lúc này, các vũ công ở bên trái và bên phải cậu đột ngột quay người lại và dang tay về phía cậu, như thể muốn ôm cậu trong một động tác khiêu vũ đầy mời gọi.

Có thể tưởng tượng ra rằng một khi đã bị kéo, sẽ không thể dễ dàng thoát ra.

Cũng may, Ngũ Hạ Cửu đã sớm có chuẩn bị, đạo cụ “Long hồn cốt kiếm” trong tay nâng lên, tức khắc, chém đứt tất cả những đôi tay đang duỗi về phía cậu.

Nhưng cánh tay có buộc dây thép, sau khi bị chặt đứt lại không có rơi xuống trên mặt đất, mà vẫn là như cũ, bị dây thép khống chế nhào tới phía cậu.

Cùng lúc đó, tất cả nữ vũ công xung quanh đều mở mắt ra, âm nhạc từ đâu đó vang lên, vừa dồn dập vừa khẩn trương.

Những nữ vũ công này kiễng chân, xoay tròn xoay đến xung quanh Ngũ Hạ Cửu.

Những chiếc váy xếp chồng lên nhau, như thể chúng đang nở ra những bông hoa xinh đẹp, nhưng trong đó lại tràn ngập nguy hiểm.



Ngũ Hạ Cửu một bên vừa trốn tránh, một bên hướng thẳng tới vũ công có chút khác thường đó, dường như đã cảm nhận được ý định của cậu, những nữ vũ công xung quanh bắt đầu chặn đường cậu đi.

Cơ thể của những vũ công này hầu như đều được quấn bằng dây thép, ngay cả khi bị cậu chặt ra từng mảnh, nhưng vẫn có thể tấn công cậu như một con rối bị điều khiển.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, phù văn màu đỏ trên thân kiếm chợt lóe, ngọn lửa đột nhiên đánh vào những vũ công xung quanh, những chiếc váy mặc trên người họ lập tức bắt đầu bốc cháy.

Tiếng nhạc bắt đầu trở nên sắc nhọn, phảng phất như muốn cào xé lòng người

Ngũ Hạ Cửu đầu óc choáng váng, không tự chủ được dừng lại bước chân.

May mắn, cậu có thói quen múa máy đạo cụ long hồn cốt kiếm trong tay, lại thêm một ngọn lửa xuất hiện, buộc tất cả những vũ công nhân cơ hội tấn công cậu phải rút lui.

Người vũ công bị ngọn lửa thiêu đốt đến cuối cùng chỉ còn lại có một phủng tro tàn từ dây thép trôi xuống.

Sau khi làm quen với tiếng nhạc bén nhọn, Ngũ Hạ Cửu di chuyển cổ tay của mình, những hạt giống bụi gai đã sớm gieo xuống sinh trưởng chỉ trong tích tắc, quấn chặt các nữ vũ công xung quanh trong vòng chưa đầy hai giây.

Ngũ Hạ Cửu nhân cơ hội này nhanh chóng lao tới trước mặt nữ vũ công khác biệt kia, phù văn màu xanh lục trên thân long hồn cốt kiếm chợt lóe, cốt kiếm hóa thành cốt tiên, vừa ném lên không trung, nó giống như một con mãng xà linh động quấn quanh thân thể nữ vũ công đang muốn rời đi, kéo lại gần.

Một đầu cốt tiên bốc cháy lên ngọn lửa, từ bàn tay Ngũ Hạ Cửu trong chớp mắt đốt tới trước mặt nữ vũ công, âm nhạc càng thêm đinh tai nhức óc.

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nữ vũ công xung quanh đã bị Ngũ Hạ Cửu đốt thành một nắm tro tàn, rơi xuống cùng tro tàn là một chiếc hộp màu bạc có đồ án hình lều trại màu hồng trắng của đoàn xiếc thú.

Ngũ Hạ Cửu cúi xuống nhặt nó, nhanh chóng nhảy khỏi sân khấu trước khi các nữ vũ công khác tấn công.

Không lâu sau khi cậu mới nhảy xuống sân khấu, giọng nói Thời Thương Tả vang lên bên kia bộ đàm: “Anh đã lấy được chìa khóa, tiểu Cửu, đáng tiếc không có thẻ thân phận.”

Ngũ Hạ Cửu cũng nói cậu lấy được hộp, vừa mở ra, bên trong chỉ có một cái chìa khóa hình chữ thập, cũng không có thẻ thân phận.

“Căn phòng bí mật rạp xiếc đầu tiên có chút đơn giản.” Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Từ sau khi cậu nhảy xuống, vốn dĩ những nữ vũ công đang tấn công giống như bị ấn nút tạm dừng lại, cúi đầu đứng yên.

Vị trí giấu chiếc hộp, bước lên sân khấu sẽ nguy hiểm, rời đi sân khấu sẽ an toàn…… Đối với cậu, việc lấy được chiếc hộp bằng cách loại bỏ nữ vũ công thực sự có chút dễ dàng.

Nhưng nếu hai hành khách mới là kiến trúc sư và nhà nghiên cứu đi vào căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú này, nếu muốn tìm được chiếc hộp bạc từ xung quanh những nữ vũ công lại không dễ dàng như vậy.

Thời Thương Tả nói: “Đây mới chỉ là căn phòng bí mật đầu tiên, còn những căn phòng phía sau chưa chắc đã dễ dàng.”

Nói cũng là.

Ngũ Hạ Cửu lấy ra chìa khóa, thấy tay cầm chìa khóa hình chữ thập có khắc hoa văn, sau khi so sánh hai cánh cửa, phát hiện nó phù hợp với một trong lỗ khoá hoa văn bên ngoài, nó là chiếc chìa khóa cắm vào cánh cửa này.

Sau khi cậu cắm chìa khoá vào, nó chuyển động và cửa mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau