Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng
Chương 111: Trốn khỏi căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú (3)
Ngũ Hạ Cửu bước vào trong cửa, trước mắt tối sầm, ánh sáng vừa sáng lên lần nữa thì trước mắt đã thay đổi thành một cảnh tượng khác.
Nơi này vẫn là căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú.
Chỉ có điều, nó khác với một khán phòng đơn giản, cách sắp xếp từ sân khấu, vũ công, ở căn phòng bí mật này trông có hơi khác thường.
Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía sau, cánh cửa trước đó cậu đi vào đã biến mất, mà phía sau chính là vách lều.
Cậu lập tức nhìn xung quanh căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú.
Trong căn phòng bí mật này cũng có khán phòng, nhưng không giống như khán phòng trước đây với gần mười tầng cầu thang, khán phòng ở đây chỉ có chiều cao ba tầng thang lầu.
Nó giống như một nơi mà mọi người tạm thời có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Mà bên ngoài khán phòng còn là một cái sân rất rộng rãi.
Mặt đất cũng không phải bằng phẳng, mà nó có độ cao thấp, những cây cột ô vuông nằm nhấp nhô lên xuống, ngọn lửa thì đang bùng cháy giữa những cây cột này.
Mặc dù không có đứng quá gần, nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, nóng vô cùng.
Khó có thể tưởng tượng, mặt đất trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc sẽ có ngọn lửa bùng lên.
Nhưng mà, nơi này là Xa Hạ Thế Giới, nên cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nếu cậu muốn đi đến bên trong căn phòng bí mật, thì cậu cần phải lần lượt giẫm lên mặt trên của những cây cột vuông, mới có thể bước qua ngọn lửa.
Nếu không cố gắng giữ thăng bằng, không cẩn thận sẽ rơi vào trong ngọn lửa và bị thiêu rụi.
Ngũ Hạ Cửu thu hồi ánh mắt khỏi mặt đất, cậu ngước mắt lên, trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú, có một NPC, dường như là người đảm nhiệm biểu diễn tung hứng trong đoàn xiếc thú.
Mà trang phục của người biểu diễn tung hứng này mặc được chế tạo rất đặc biệt, khuôn mặt thì được tô rất trắng, ngược lại thì môi được tô son rất đỏ, tạo nên tỷ lệ tương phản mạnh mẽ.
Mà gã cũng rất nhanh nhẹn đang nhảy ở trên cây cột vuông, giống như là không có lo lắng bản thân sẽ rơi xuống phía dưới, sau đó sẽ bị lửa thiêu.
Hơn nữa, trên tay của NPC này là một chiếc đĩa đặc biệt dùng để biểu diễn, là loại có thể quay trên một gậy ngắn.
Không chỉ có như vậy, phía trên mặt đất đầy những cây cột vuông và ngọn lửa, tức là giữa không trung trên lều trại rũ xuống dưới có treo rất nhiều đồ vật, có đĩa dùng để tung hứng, có quả bóng tròn, còn có cái bát to tròn, một cây gậy ngắn có thể ném được.
Mấy thứ này tất cả đều bị treo ở giữa không trung, phía trên có một móc treo, có thể nối liền đến trong vòng sắt cuối sợi dây thừng đang rủ xuống.
Ngũ Hạ Cửu ở bên cạnh nhìn qua một lúc, người NPC biểu diễn tung hứng đã thay đổi dụng cụ tung hứng trong tay hai lần, ném một cái móc, dụng cụ tung hứng được treo vào vòng sắt, sau đó lại dùng cây gậy dài mảnh đè lên, ngoài ra công cụ được đưa lên xuống, động tác thật sự rất linh hoạt.
Mắt Ngũ Hạ Cửu nhìn thật lâu, nếu không ngoài dự tính, hộp sắt chắc hẳn là được giấu trên người của người tung hứng, hoặc cũng có thể bị treo trong vô số công cụ tung hứng kia.
Chẳng qua hiện tại đã bị một số vật này che chắn, nên tạm thời cậu vẫn chưa phát hiện mà thôi.
Sau khi đi vào trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú mới này, vốn dĩ bộ đàm để có thể cùng Thời Thương Tả nói chuyện đã bị cắt ngang, nhưng cũng may hai người là cùng lúc rời khỏi trong một căn phòng bí mật, lúc này, Thời Thương Tả lại gọi vào máy bộ đàm của Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu nói về tình hình của mình, cậu hỏi: "A Tả, vậy tình huống ở mật thất thứ hai của anh là gì?
Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả rời khỏi căn phòng bí mật không lâu.
Phương Tử cũng dễ dàng rời khỏi phòng xiếc thú đầu tiên.
Căn phòng bí mật đầu tiên cậu ấy trải qua chính là nhảy qua vòng lửa, các vòng lửa được xếp từng cái trên mặt đất, ở giữa không trung, thậm chí còn có cái xếp ở nơi rất cao, có một cái thang ở giữa, có thể được sử dụng cho động vật để đi lên và nhảy vào vòng lửa rồi nhảy ra ngoài.
Đúng vậy, chính là động vật, trong mật thất này không có NPC, nhưng có rất nhiều động vật giống như không biết mệt mỏi mà cứ nhảy qua vòng lửa.
Sư tử, hổ, khỉ, dê.
Những con vật này cả người đều tả tơi, máu thịt đều lộ ra, có nơi còn có thể nhìn thấy được xương.
Chính là khi những con vật này đang chuyển động không ngừng, Phương Tử đã tìm được hộp sắt. Được giấu ở trong cơ thể của một con hổ.
Bộ đàm của cậu ấy không thể liên hệ được với ai, vốn cậu ấy nhấn số một, nhưng tiếc là số một của Ngũ Hạ Cửu không có kết nối được.
Chắc chắc đã cùng anh Thời nói chuyện.
Phương Tử bĩu môi, không loay hoay với bộ đàm nữa.
Ngoài ra ở bên cạnh, thì Đường Vân Ti liên hệ được với Lộ Nam.
Đều là hành khách mới, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu biết được những người hành khách cũ là cùng trong một đoàn đội, bọn họ thì chưa thân quen nên tạm thời không bất chấp mà liên hệ.
Vì thế, hai người hành khách mới bấm phím gọi cho nhau.
Căn phòng xiếc thú đầu tiên mà Kiến Trúc Sư trải qua là người bay ở không trung, ở hai bên căn phòng bí mật đều có một cái thang để leo lên, là loại có thể đứng thẳng trên mặt đất.
Mà giữa thang được buộc một sợi dây thừng rất to.
Một nữ NPC treo mình lên sợi dây thừng bằng một dải lụa và bắt đầu bay lên.
Kiến Trúc Sư tinh mắt phát hiện một hộp sắt đã được buộc trên sợi dây thừng, cách cái thang một khoảng, nhẹ nhàng lắc lư theo.
Nếu anh ta muốn với tay lấy cái hộp, thì sẽ phải trèo lên cái thang, và bò trên sợi dây thừng đi một đoạn mới có thể đến được hộp sắt.
Nhưng sợi dây thừng cứ bay lên bay xuống không ngừng do NPC cứ lắc lư, làm rung động, cho dù sợi dây thừng này không cử động đi chăng nữa, thì anh ta vốn dĩ không thể bò lên trên đó được.
Một người bình thường không trải qua đào tạo một cách có hệ thống, thì làm sao có thể đi lên một sợi dây thừng còn không lớn bằng mặt trên của chiếc giày.
Chắc chắn sẽ ngã xuống.
Mà nhìn thấy khoảng cách độ cao đến mặt đất, nếu như thật sự rơi xuống, không chết thì cũng phải bị thương nặng như gãy xương.
Nghĩ như vậy, Kiến Trúc Sư vô cùng bối rối.
Nhưng nếu muốn rời khỏi mật thất của đoàn xiếc thú thì phải đi lấy hộp sắt.
Vì thế kiến trúc sư bò lên trên cái thang quan sát, anh ta vốn muốn tìm một vật gì đó để mài đứt sợi dây thừng, nhưng sau khi đi lên mới phát hiện bên trong dây thừng có đan xen với dây thép, nó được xoắn lại với nhau, vốn dĩ không thể nào mài đứt được.
Vậy phải nghĩ cách mới được...
Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu ở một bên khác nói về tình hình của mình qua bộ đàm.
Phòng xiếc đầu tiên mà Nhà Nghiên Cứu phải trải qua, chính là điều khiển dàn nhạc, có không ít tượng sáp giả người thật ngồi ở trên ghế, trên tay cứng đờ kéo nhạc cụ, âm thanh vang lên như tiếng cưa gỗ.
Mà Nhà Nghiên Cứu đoán, anh ta cần phải tìm kiếm cái hộp được giấu ở trong đó.
Nhưng những tượng sáp giả người này thoạt nhìn cũng rất nguy hiểm....
Trước mắt cả hai đều rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Nhưng rất nhanh, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu đều nghĩ ra được cách.
Kiến Trúc Sư: "Nếu sợ trèo lên dây thừng chưa với tay lấy chiếc hộp đang được treo ở bên dưới mà nó đã rơi xuống, vậy thì lúc này nên đem dây thừng thả rơi xuống đất."
"Tôi nhìn thấy cái thang ở hai bên, dù được khảm ở trên sàn nhà, nhưng có thể cạy nó lên."
"Mà người NPC đang bay qua lại ở trên không trung vô cùng mạnh mẽ, có sức lực không ngừng của cô ta, như vậy chỉ cần có thể cạy một chút đinh ốc ra thì cả tòa nhà sẽ không còn ổn định."
Nhà Nghiên Cứu: "Cách này cũng không tệ, nhưng mà anh phải cẩn thận, vì NPC kia có thể sẽ tấn công anh."
"Tôi ở bên này cũng đã nghĩ ra cách rồi."
"Tượng sáp sợ nóng, mà nhạc cụ này có nối liền với dây điện, dễ bắt lửa nhất."
Hai người sau khi nói với nhau câu chú ý an toàn liền bắt đầu hành động.
Tuy rằng có chút sóng gió nhưng cuối cùng cũng lấy được cái hộp, không có gì bất ngờ xảy ra, không có tìm thấy thẻ nhận dạng trong mật thất đầu tiên.
Sau khi lấy được chìa khóa, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu đều đi vào trong căn phòng bí mật thứ hai.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu hỏi xong, Thời Thương Tả kể cho cậu nghe tình hình ở căn phòng bí mật bên này của anh, là đạp xe trên không.
"Đạp xe trên không? Vậy khả năng cái hộp kia là ở nơi nào?" Ngũ Hạ Cửu không nhịn được hỏi.
Thời Thương Tả: "Ở căn phòng bí mật của rạp xiếc này có rất nhiều ván gỗ và dây thép dày được dựng trên không trung, và có những bệ ở giữa để xe đạp quay đầu."
"Mà độ cao của tấm ván gỗ cùng dây thép thì khác nhau."
"Cái hộp sẽ ở trên người NPC đang đạp xe, hoặc là ở trên các bệ đan xen nhau, cần phải đi lên xem mới có thể biết được."
"Vậy anh phải cẩn thận đó, A Tả."
"Ừm, em cũng vậy."
Ngũ Hạ Cửu lần thứ hai nhìn về người tung hứng, không biết NPC này có bao nhiêu ý thức tự chủ cùng chỉ số thông minh.
Cậu đứng ở nơi này rất lâu, nhưng người tung hứng lại giống như không thấy cậu, vẫn đang tự mình ném đĩa, bóng cao su vân vân.
Nhất là, nét mặt vui vẻ của người biểu diễn ảo thuật ở cây cột vuông cứ nhảy tới nhảy lui, miệng thì cứ phát ra tiếng cười ha ha, bóng dáng có chút méo mó cùng mờ nhạt không rõ dưới sự phản chiếu của ánh lửa trên mặt đất.
Ngũ Hạ Cửu thu lại ánh mắt, bước lên cây cột vuông gần nhất.
Khá chắc chắn.
Ngũ Hạ Cửu lại bước thêm mấy bước lên cột vuông, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, những cái đĩa được treo, quả bóng, cậu có thể vươn tay lấy hết, nhưng phải tốn một chút sức lực.
Chỉ có điều, cậu cũng có thể thử chém đứt dây thừng đang treo mấy thứ này.
Vào lúc Ngũ Hạ Cửu lấy Long Hồn cốt kiếm ra, trong phút chốc, phía sau dường như có vật tấn công về bên này.
May mà Ngũ Hạ Cửu nhìn thoáng qua khóe mắt, cậu nhanh chóng bước sang một bên, xoay người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thứ tấn công mình là một cái đĩa.
Mà cái đĩa này vốn dĩ nằm xoay tròn ở trên cây gậy nhỏ của người tung hứng.
Lúc này, người tung hứng đã nhìn thấy cậu, động tác của gã dừng lại, khóe miệng vốn đã nở nụ cười lúc này càng mở rộng hơn, dường như muốn cười đến tận mang tai.
"Hì hì."
Sau khi phát ra hai tiếng cười, người tung hứng lại di chuyển.
Nơi này vẫn là căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú.
Chỉ có điều, nó khác với một khán phòng đơn giản, cách sắp xếp từ sân khấu, vũ công, ở căn phòng bí mật này trông có hơi khác thường.
Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía sau, cánh cửa trước đó cậu đi vào đã biến mất, mà phía sau chính là vách lều.
Cậu lập tức nhìn xung quanh căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú.
Trong căn phòng bí mật này cũng có khán phòng, nhưng không giống như khán phòng trước đây với gần mười tầng cầu thang, khán phòng ở đây chỉ có chiều cao ba tầng thang lầu.
Nó giống như một nơi mà mọi người tạm thời có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Mà bên ngoài khán phòng còn là một cái sân rất rộng rãi.
Mặt đất cũng không phải bằng phẳng, mà nó có độ cao thấp, những cây cột ô vuông nằm nhấp nhô lên xuống, ngọn lửa thì đang bùng cháy giữa những cây cột này.
Mặc dù không có đứng quá gần, nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, nóng vô cùng.
Khó có thể tưởng tượng, mặt đất trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc sẽ có ngọn lửa bùng lên.
Nhưng mà, nơi này là Xa Hạ Thế Giới, nên cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nếu cậu muốn đi đến bên trong căn phòng bí mật, thì cậu cần phải lần lượt giẫm lên mặt trên của những cây cột vuông, mới có thể bước qua ngọn lửa.
Nếu không cố gắng giữ thăng bằng, không cẩn thận sẽ rơi vào trong ngọn lửa và bị thiêu rụi.
Ngũ Hạ Cửu thu hồi ánh mắt khỏi mặt đất, cậu ngước mắt lên, trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú, có một NPC, dường như là người đảm nhiệm biểu diễn tung hứng trong đoàn xiếc thú.
Mà trang phục của người biểu diễn tung hứng này mặc được chế tạo rất đặc biệt, khuôn mặt thì được tô rất trắng, ngược lại thì môi được tô son rất đỏ, tạo nên tỷ lệ tương phản mạnh mẽ.
Mà gã cũng rất nhanh nhẹn đang nhảy ở trên cây cột vuông, giống như là không có lo lắng bản thân sẽ rơi xuống phía dưới, sau đó sẽ bị lửa thiêu.
Hơn nữa, trên tay của NPC này là một chiếc đĩa đặc biệt dùng để biểu diễn, là loại có thể quay trên một gậy ngắn.
Không chỉ có như vậy, phía trên mặt đất đầy những cây cột vuông và ngọn lửa, tức là giữa không trung trên lều trại rũ xuống dưới có treo rất nhiều đồ vật, có đĩa dùng để tung hứng, có quả bóng tròn, còn có cái bát to tròn, một cây gậy ngắn có thể ném được.
Mấy thứ này tất cả đều bị treo ở giữa không trung, phía trên có một móc treo, có thể nối liền đến trong vòng sắt cuối sợi dây thừng đang rủ xuống.
Ngũ Hạ Cửu ở bên cạnh nhìn qua một lúc, người NPC biểu diễn tung hứng đã thay đổi dụng cụ tung hứng trong tay hai lần, ném một cái móc, dụng cụ tung hứng được treo vào vòng sắt, sau đó lại dùng cây gậy dài mảnh đè lên, ngoài ra công cụ được đưa lên xuống, động tác thật sự rất linh hoạt.
Mắt Ngũ Hạ Cửu nhìn thật lâu, nếu không ngoài dự tính, hộp sắt chắc hẳn là được giấu trên người của người tung hứng, hoặc cũng có thể bị treo trong vô số công cụ tung hứng kia.
Chẳng qua hiện tại đã bị một số vật này che chắn, nên tạm thời cậu vẫn chưa phát hiện mà thôi.
Sau khi đi vào trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú mới này, vốn dĩ bộ đàm để có thể cùng Thời Thương Tả nói chuyện đã bị cắt ngang, nhưng cũng may hai người là cùng lúc rời khỏi trong một căn phòng bí mật, lúc này, Thời Thương Tả lại gọi vào máy bộ đàm của Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu nói về tình hình của mình, cậu hỏi: "A Tả, vậy tình huống ở mật thất thứ hai của anh là gì?
Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả rời khỏi căn phòng bí mật không lâu.
Phương Tử cũng dễ dàng rời khỏi phòng xiếc thú đầu tiên.
Căn phòng bí mật đầu tiên cậu ấy trải qua chính là nhảy qua vòng lửa, các vòng lửa được xếp từng cái trên mặt đất, ở giữa không trung, thậm chí còn có cái xếp ở nơi rất cao, có một cái thang ở giữa, có thể được sử dụng cho động vật để đi lên và nhảy vào vòng lửa rồi nhảy ra ngoài.
Đúng vậy, chính là động vật, trong mật thất này không có NPC, nhưng có rất nhiều động vật giống như không biết mệt mỏi mà cứ nhảy qua vòng lửa.
Sư tử, hổ, khỉ, dê.
Những con vật này cả người đều tả tơi, máu thịt đều lộ ra, có nơi còn có thể nhìn thấy được xương.
Chính là khi những con vật này đang chuyển động không ngừng, Phương Tử đã tìm được hộp sắt. Được giấu ở trong cơ thể của một con hổ.
Bộ đàm của cậu ấy không thể liên hệ được với ai, vốn cậu ấy nhấn số một, nhưng tiếc là số một của Ngũ Hạ Cửu không có kết nối được.
Chắc chắc đã cùng anh Thời nói chuyện.
Phương Tử bĩu môi, không loay hoay với bộ đàm nữa.
Ngoài ra ở bên cạnh, thì Đường Vân Ti liên hệ được với Lộ Nam.
Đều là hành khách mới, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu biết được những người hành khách cũ là cùng trong một đoàn đội, bọn họ thì chưa thân quen nên tạm thời không bất chấp mà liên hệ.
Vì thế, hai người hành khách mới bấm phím gọi cho nhau.
Căn phòng xiếc thú đầu tiên mà Kiến Trúc Sư trải qua là người bay ở không trung, ở hai bên căn phòng bí mật đều có một cái thang để leo lên, là loại có thể đứng thẳng trên mặt đất.
Mà giữa thang được buộc một sợi dây thừng rất to.
Một nữ NPC treo mình lên sợi dây thừng bằng một dải lụa và bắt đầu bay lên.
Kiến Trúc Sư tinh mắt phát hiện một hộp sắt đã được buộc trên sợi dây thừng, cách cái thang một khoảng, nhẹ nhàng lắc lư theo.
Nếu anh ta muốn với tay lấy cái hộp, thì sẽ phải trèo lên cái thang, và bò trên sợi dây thừng đi một đoạn mới có thể đến được hộp sắt.
Nhưng sợi dây thừng cứ bay lên bay xuống không ngừng do NPC cứ lắc lư, làm rung động, cho dù sợi dây thừng này không cử động đi chăng nữa, thì anh ta vốn dĩ không thể bò lên trên đó được.
Một người bình thường không trải qua đào tạo một cách có hệ thống, thì làm sao có thể đi lên một sợi dây thừng còn không lớn bằng mặt trên của chiếc giày.
Chắc chắn sẽ ngã xuống.
Mà nhìn thấy khoảng cách độ cao đến mặt đất, nếu như thật sự rơi xuống, không chết thì cũng phải bị thương nặng như gãy xương.
Nghĩ như vậy, Kiến Trúc Sư vô cùng bối rối.
Nhưng nếu muốn rời khỏi mật thất của đoàn xiếc thú thì phải đi lấy hộp sắt.
Vì thế kiến trúc sư bò lên trên cái thang quan sát, anh ta vốn muốn tìm một vật gì đó để mài đứt sợi dây thừng, nhưng sau khi đi lên mới phát hiện bên trong dây thừng có đan xen với dây thép, nó được xoắn lại với nhau, vốn dĩ không thể nào mài đứt được.
Vậy phải nghĩ cách mới được...
Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu ở một bên khác nói về tình hình của mình qua bộ đàm.
Phòng xiếc đầu tiên mà Nhà Nghiên Cứu phải trải qua, chính là điều khiển dàn nhạc, có không ít tượng sáp giả người thật ngồi ở trên ghế, trên tay cứng đờ kéo nhạc cụ, âm thanh vang lên như tiếng cưa gỗ.
Mà Nhà Nghiên Cứu đoán, anh ta cần phải tìm kiếm cái hộp được giấu ở trong đó.
Nhưng những tượng sáp giả người này thoạt nhìn cũng rất nguy hiểm....
Trước mắt cả hai đều rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Nhưng rất nhanh, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu đều nghĩ ra được cách.
Kiến Trúc Sư: "Nếu sợ trèo lên dây thừng chưa với tay lấy chiếc hộp đang được treo ở bên dưới mà nó đã rơi xuống, vậy thì lúc này nên đem dây thừng thả rơi xuống đất."
"Tôi nhìn thấy cái thang ở hai bên, dù được khảm ở trên sàn nhà, nhưng có thể cạy nó lên."
"Mà người NPC đang bay qua lại ở trên không trung vô cùng mạnh mẽ, có sức lực không ngừng của cô ta, như vậy chỉ cần có thể cạy một chút đinh ốc ra thì cả tòa nhà sẽ không còn ổn định."
Nhà Nghiên Cứu: "Cách này cũng không tệ, nhưng mà anh phải cẩn thận, vì NPC kia có thể sẽ tấn công anh."
"Tôi ở bên này cũng đã nghĩ ra cách rồi."
"Tượng sáp sợ nóng, mà nhạc cụ này có nối liền với dây điện, dễ bắt lửa nhất."
Hai người sau khi nói với nhau câu chú ý an toàn liền bắt đầu hành động.
Tuy rằng có chút sóng gió nhưng cuối cùng cũng lấy được cái hộp, không có gì bất ngờ xảy ra, không có tìm thấy thẻ nhận dạng trong mật thất đầu tiên.
Sau khi lấy được chìa khóa, Kiến Trúc Sư cùng Nhà Nghiên Cứu đều đi vào trong căn phòng bí mật thứ hai.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu hỏi xong, Thời Thương Tả kể cho cậu nghe tình hình ở căn phòng bí mật bên này của anh, là đạp xe trên không.
"Đạp xe trên không? Vậy khả năng cái hộp kia là ở nơi nào?" Ngũ Hạ Cửu không nhịn được hỏi.
Thời Thương Tả: "Ở căn phòng bí mật của rạp xiếc này có rất nhiều ván gỗ và dây thép dày được dựng trên không trung, và có những bệ ở giữa để xe đạp quay đầu."
"Mà độ cao của tấm ván gỗ cùng dây thép thì khác nhau."
"Cái hộp sẽ ở trên người NPC đang đạp xe, hoặc là ở trên các bệ đan xen nhau, cần phải đi lên xem mới có thể biết được."
"Vậy anh phải cẩn thận đó, A Tả."
"Ừm, em cũng vậy."
Ngũ Hạ Cửu lần thứ hai nhìn về người tung hứng, không biết NPC này có bao nhiêu ý thức tự chủ cùng chỉ số thông minh.
Cậu đứng ở nơi này rất lâu, nhưng người tung hứng lại giống như không thấy cậu, vẫn đang tự mình ném đĩa, bóng cao su vân vân.
Nhất là, nét mặt vui vẻ của người biểu diễn ảo thuật ở cây cột vuông cứ nhảy tới nhảy lui, miệng thì cứ phát ra tiếng cười ha ha, bóng dáng có chút méo mó cùng mờ nhạt không rõ dưới sự phản chiếu của ánh lửa trên mặt đất.
Ngũ Hạ Cửu thu lại ánh mắt, bước lên cây cột vuông gần nhất.
Khá chắc chắn.
Ngũ Hạ Cửu lại bước thêm mấy bước lên cột vuông, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, những cái đĩa được treo, quả bóng, cậu có thể vươn tay lấy hết, nhưng phải tốn một chút sức lực.
Chỉ có điều, cậu cũng có thể thử chém đứt dây thừng đang treo mấy thứ này.
Vào lúc Ngũ Hạ Cửu lấy Long Hồn cốt kiếm ra, trong phút chốc, phía sau dường như có vật tấn công về bên này.
May mà Ngũ Hạ Cửu nhìn thoáng qua khóe mắt, cậu nhanh chóng bước sang một bên, xoay người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thứ tấn công mình là một cái đĩa.
Mà cái đĩa này vốn dĩ nằm xoay tròn ở trên cây gậy nhỏ của người tung hứng.
Lúc này, người tung hứng đã nhìn thấy cậu, động tác của gã dừng lại, khóe miệng vốn đã nở nụ cười lúc này càng mở rộng hơn, dường như muốn cười đến tận mang tai.
"Hì hì."
Sau khi phát ra hai tiếng cười, người tung hứng lại di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất