Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 112: Trốn khỏi căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú (4)

Trước Sau
Mà lần này, hướng gã nhảy tới chính là hướng của Ngũ Hạ Cửu, các đĩa xoay tròn trên tay gã bay về phía Ngũ Hạ Cửu từng cái một.

Sức lực kia hoàn toàn không tệ.

Ngũ Hạ Cửu biết nếu không chống lại hoặc né tránh, thì cậu rất dễ bị đĩa bay đánh trúng, sau đó bản thân cậu sẽ không thể đứng vững.

Phải biết rằng, dưới chân cậu, có những ngọn lửa bùng cháy giữa những cây cột vuông

Động tác nhảy của người tung hứng nhanh đến mức, dường như vào lúc Ngũ Hạ Cửu đang né tránh những chiếc dĩa này thì gã đã nhảy đến bên cạnh Ngũ Hạ Cửu.

Mà cây gậy trong tay gã vừa câu lấy vật vừa ném nó đi, đã có không ít đạo cụ để biểu diễn tung hứng cũng bị gỡ xuống.

Ngũ Hạ Cửu đánh trả, nhưng người tung hứng có thể né tránh, và qua một lúc liền nhảy trở về.

Những khối vuông dưới chân ít nhiều gì cũng khiến cậu di chuyển khó khăn.

Trên mặt người tung hứng lộ vẻ tươi cười, và cười thành tiếng bất cứ khi nào gã ném thứ gì đó ra khỏi tay.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy liền tức giận, liếc mắt nhìn Long Hồn cốt kiếm trong tay, đột nhiên cậu có một ý tưởng, cậu học theo động tác của người tung hứng, cũng lấy một vật rồi ném nó đi, nhưng cần phải tìm cách gỡ bỏ vật đó ở trong khuyên sắt xuống.

Lúc mới đầu thì có chút không thuận lợi, nhưng cuối cùng cũng quen tay, sau khi làm được mấy lần, thật sự đã có cái đĩa được cậu lấy xuống.

Lập tức, Ngũ Hạ Cửu đã đem cái đĩa kia ném về phía người tung hứng.

Nhìn thấy đĩa bay tới, khóe miệng người tung hứng đang cong lên liền co rút hạ xuống một chút, gã nhảy qua nhặt nó lên.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy không nhịn được mà nhướng mày, đầy thích thú.

Cậu lại câu mất mấy đồ vật, sau khi cậu dùng đến cốt kiếm, cậu bắt đầu dùng roi xương, đánh vào những vật được treo trên dây thừng khiến nó bay lên.

Và trong ánh lửa lập lòe không ngừng, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên tìm thấy một chiếc hộp bạc bên trong một quả cầu mờ.

Giữa sợi dây thừng đang lắc lư, cái hộp cũng lắc lư không ngừng theo quả cầu mờ và theo dây thừng.

Ngũ Hạ Cửu không nén nổi vui vẻ, nhìn thấy khoảng cách của mình và quả cầu mờ, trong khi cậu đang ném những đồ vật vào người tung hứng, bên cạnh đó cậu giẫm lên hình vuông và nhảy qua.

Nhưng người tung hứng dường như phát hiện ra ý muốn của cậu, thậm chí mặc kệ những chiếc đĩa, quả bóng bị ném ra, gã cũng đuổi theo đến đây.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu chợt lóe, ký hiệu màu đỏ trên thân kiếm xương sáng lên, nhưng ngọn lửa bốc ra không phải để tấn công người tung hứng, mà là đánh mạnh xuống hòa với ngọn lửa bùng cháy giữa những cây cột vuông, "Bùm" một tiếng, đột nhiên một tia lửa cao một mét xuất hiện.

Và một bức tường lửa đã đúng lúc ngăn cản ở giữa người tung hứng và Ngũ Hạ Cửu.

Người tung hứng buộc phải dừng lại.

Ngũ Hạ Cửu nhảy liên tiếp qua ba cây cột vuông, càng ngày càng đến gần quả bóng mờ treo rủ xuống.

Nhưng lúc này, không biết người tung hứng đã làm gì, mấy cây cột vuông trên mặt đất đột nhiên trồi lên rồi rơi xuống từng cái một.

Cây cột vuông mà Ngũ Hạ Cửu đang bước lên bất ngờ rơi xuống, khiến Ngũ Hạ Cửu đứng không vững và suýt ngã, may mắn thay, một tay cậu đã kịp thời nắm chặt lấy chiếc đĩa treo rủ xuống.



Người tung hứng đắc ý mà bật cười một tiếng, cột vuông vẫn đang không ngừng lên xuống, nhưng gã không hề bị ảnh hưởng chút nào, mà tiếp tục nhảy về phía Ngũ Hạ Cửu như đi trên mặt đất.

Nhìn thấy người tung hứng sẽ nhảy đến trước mặt mình.

Ngũ Hạ Cửu nheo mắt và nhảy vào một cây cột vuông đang tăng lên cao, phía trên cây cột vuông có móc một cái bát tròn lớn.

Trông cái bát to bằng cái chậu, mà hình dáng còn trông rất nặng nề.

Ngũ Hạ Cửu bất ngờ dùng cốt kiếm đập vào chiếc bát lớn, sau khi sợi dây bị đứt, chiếc bát lớn bay về phía người tung hứng.

Người tung hứng lại giơ cây gậy nhỏ lên, đã thuận theo lực của cái bát lớn bay tới mà nâng lên.

Không thể không nói, nếu hành động này được đặt ở trên sân khấu, thì chắc chắn sẽ khiến cho Quan chủ reo hò.

Nhưng đặt ở nơi này thì nó chỉ khiến người khác thêm phiền.

Vào lúc người tung hứng xoay chuyển một vòng, thuận lợi ổn định thành công cái chén lớn, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị roi xương quấn quanh trên cổ chân.

Gai nhọn đâm vào trong, bàn tay ma quái trên roi xương cũng dừng ở trên cẳng chân của người tung hứng.

Ngũ Hạ Cửu kéo mạnh một cái, nhà tung hứng vốn đang đứng vững phút chốc đã bị kéo đến ngả ngửa.

Chén lớn rơi xuống "Xoảng" một tiếng rơi vỡ, Ngũ Hạ Cửu thì nhân cơ hội này thu hồi lại đạo cụ, cậu nắm lấy đạo cụ tung hứng treo trên cao để giữ vững cơ thể, rồi nhanh chóng nhảy xuống dưới đến bên quả bóng mờ.

Cậu đem quả cầu mờ tháo xuống, dùng cốt kiếm cắt ngang, hộp bạc thuận lợi đến tay cậu.

Ngũ Hạ Cửu tạm thời không có mở cái hộp ra, mà quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm cánh cửa, chỉ có điều, ở vách lều xung quanh bốn phía đều không có một cánh cửa.

Không có cửa ở trên vách lều, vậy sẽ ở nơi nào?

Ngọn lửa vẫn không ngừng bùng cháy giữa những cây cột vuông, khiến lưng và trán của Ngũ Hạ Cửu đổ mồ hôi nhễ nhại, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.

Huống chi, nếu một người ở trong môi trường nhiệt độ cao, họ sẽ bị thiếu oxy đến mức chóng mặt.

Dù sao, Ngũ Hạ Cửu vừa rồi trong lúc đó cũng đã sử dụng không ít động tác, cũng là điều làm tiêu hao thể lực.

Cậu cầm hộp bạc, vừa cảnh giác người tung hứng, vừa tự hỏi cánh cửa có thể nằm ở nơi nào.....

Mà liếc mắt nhìn thoáng qua bên trong căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú này, ngoại trừ khán phòng có ba tầng bậc thang cao, thì cũng chỉ có..... Cột vuông.

Ngũ Hạ Cửu cúi đầu nhìn cột vuông dưới chân, rộng nửa thước, nếu như thật sự có cánh cửa, vậy thì có thể dành cho một người đi vào.

Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu lập tức mở cái hộp ra, mắt mở to.

Bởi vì trong cái hộp không có cái gì khác ngoài chìa khóa, nhìn lại trong hộp còn có một thứ to bằng nửa lòng bàn tay, là một phần ba của thẻ nhận dạng.

Cậu lấy chìa khóa cùng thẻ nhận dạng ra, trước tiên đem hoa văn được chạm trổ trên chìa khóa ghi nhớ, rồi lập tức nhìn về thẻ nhận dạng, một bên nhẵn bóng không có chữ, một bên có một vết xước nhỏ ở bên cạnh mép, trông giống như một chữ cái đầu của mã số.

"A Tả. em lấy được một thẻ nhận dạng." Ngũ Hạ Cửu vào bộ đàm.



Âm thanh Ngũ Hạ Cửu truyền đến: "Em tìm được cái hộp rồi sao tiểu Cửu?"

"Ừm, nhưng em chưa tìm ra được sự tồn tại của cánh cửa." Ngũ Hạ Cửu nói: "Em suy đoán có lẽ là bên trong cột vuông, có một cánh cửa có thể đi qua phía trên, nhưng còn cần tìm kiếm một chút."

Qua khóe mắt cậu nhìn thấy người tung hứng đã muốn bò lên, lại nhắm đến cậu mà nhảy đến.

Ngũ Hạ Cửu vừa cùng Thời Thương Tả nói chuyện, vừa nhảy qua cột vuông bắt đầu tìm lối ra.

Thời Thương Tả nói: "Cái hộp của anh cũng có manh mối, chỉ cần anh lấy được, cửa mật thất rạp xiếc này ở trên không, anh cần phải đi dọc theo tấm ván gỗ qua đó."

Nói đến đây, giọng nói của anh bị cắt ngang, dường như bị NPC cưỡi ngựa tấn công.

Nhưng tiếng hít thở của Thời Thương Tả vẫn còn rất ổn.

Ngũ Hạ Cửu cũng không có quá lo lắng.

Bọn họ hiểu nhau mà ngừng nói, bình tĩnh lại, rồi tập trung lực chú ý bắt đầu tìm kiếm.

Không bao lâu, Ngũ Hạ Cửu cuối cùng cũng thấy một cái cột vuông cách đó không xa, dường như có khắc hoa văn trên bề mặt, sau khi cậu gây ra một chút khó khăn cho người tung hứng, cậu nắm lấy đạo cụ dùng để tung hứng đang buông rũ xuống, ổn định lại cơ thể rồi cậu nhảy qua bên đó.

May mắn vẫn ở bên Ngũ Hạ Cửu, hoa văn được khắc trên mặt của cột vuông này khớp với hình trên chiếc chìa khóa, và đúng là có một lỗ khóa hình chữ thập ở giữa.

Trước khi người tung hứng kịp đuổi theo, Ngũ Hạ Cửu đã vội vàng lấy chìa khóa ra rồi cắm vào.

Chỉ nghe một tiếng "cạch", cánh cửa bên ngoài cột vuông mở ra hai bên, và cả cơ thể Ngũ Hạ Cửu trượt xuống.

Một bên khác, bởi vì Ngũ Hạ Cửu đột nhiên rơi xuống, chưa kịp nói với Thời Thương Tả.

Thời Thương Tả chỉ nghe được chút âm thanh ở bộ đàm, đèn xanh cho biết cuộc gọi đang diễn ra đã chuyển sang màu đỏ, có nghĩa là cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.

Tiểu Cửu hẳn là đã đi vào bên trong mật thất tiếp theo.

Nghĩ như vậy, hàng lông mày hơi cau lại của Thời Thương Tả nới lỏng ra, đối mặt với chiếc xe đạp đang phóng trên không trung, anh cũng lao đến.

Không bao lâu, cái hộp cũng đến tay anh.

Nhưng trong đó cũng không có thẻ nhận dạng.

Vẻ mặt Thời Thương Tả không thay đổi, anh lấy chìa khóa ra và đi về phía cánh cửa tương ứng với hoa văn, mở ra rồi bước vào.

Cơ thể Ngũ Hạ Cửu trượt xuống, tuy rằng không có cảm giác đau, nhưng trước mắt vẫn tối đen như cũ, chờ cho sau khi cậu thấy rõ được cảnh tượng, thì dễ nhận thấy, cậu đang ở một căn phòng bí mật khác trong đoàn xiếc thú.

Thế nhưng, khi Ngũ Hạ Cửu thận trọng đánh giá căn phòng bí mật, cậu chậm rãi nhíu mày.

Không có ai, chỉ có điều nơi này dường như, không giống như một mật thất....

Nơi này lại càng giống một văn phòng, có tấm thảm mềm, sôpha, bàn làm việc, giá sách, rèm kéo.

Mà ở trên bàn làm việc có một bài thân phận, đoàn trưởng: Mã Nhĩ Tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau