Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng
Chương 40: Căn nhà ma ở cảng quỷ (8)
Bành Đại Tài thân cao mạnh khỏe, sức lực tất nhiên sẽ không yếu.
Gã cầm dụng cụ cạy mở hai cánh cửa sắt cũ kỹ đến rỉ sét, một lúc sau thì rút đinh ra, gỡ xuống ổ khóa nối liền, sau khi cánh cửa sắt bên trái được Bành Đại Tài cẩn thận mở ra, phía sau lộ ra chính là cánh cửa vốn được lắp đặt ở lối đi, trên cửa có kính, khi lén liếc mắt nhìn qua, bên trong là một mảnh tối đen như mực, khiến trong lòng người ta cũng phải hoảng sợ theo.
Bà Đặng không thể không thu hồi lại ánh mắt, nói nhỏ với Bành Đại Tài, nói:
"Đại Tài à, chúng ta, chúng ta thật sự phải trốn sang tòa nhà Khang Phúc sao? Chẳng phải đã nói trong tòa nhà Khang Phúc có ma quỷ lộng hành hay sao, trước kia còn có nhiều người chết như vậy, lỡ như gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ...."
Bà Đặng có chút do dự.
Bành Đại Tài trừng mắt, thấp giọng mắng bà ta:
"Đừng có lảm nhảm nữa, không trốn trong tòa nhà này thì bà nói xem tôi trốn ở đâu? Đống rác à?"
Vào buổi chiều, khi cảnh sát ở trong tòa nhà Khang Nhạc tìm kiếm, Bành Đại Tài cùng bà Đặng đành phải trốn ở bên trong đường xử lý rác thải đang sửa chữa ở tầng mười hai, chính là một ống dẫn nằm ở bên trong tường.
Mỗi tầng đều có, những hộ gia đình trong tòa nhà không cần phải đi ra ngoài, vẫn có thể ném rác xuống từ đường ống dẫn bên trong, sau đó rác sẽ theo đường này đi xuống, cuối cùng sẽ rơi vào trong thùng rác lớn ở bên ngoài tòa nhà.
Nhưng sau này, ở phía trên tầng trệt không ngừng xây thêm, vì thế ở cầu thang có rất nhiều rác thải không được xử lý, mùi hương thật sự khó ngửi, vì ống dẫn khí không được dùng đến, nên đường ống dẫn ra bên ngoài tòa nhà cũng bị che kín.
Tuy rằng Bành Đại Tài cùng bà Đặng không thể từ ống dẫn này chạy trốn ra khỏi tòa nhà Khang Nhạc, nhưng vẫn có thể trốn được một khoảng thời gian.
Chẳng qua mùi hương ở bên trong ống dẫn thật sự quá khó ngửi, chỉ có thể khiến người ta ngạt thở đến chết.
Bành Đại Tài trốn cả một buổi chiều, sớm đã chịu không nổi.
Hơn nữa, trốn trong ống dẫn như vậy cũng không phải là cách, tuy rằng cảnh sát tạm thời không tìm đến nơi này, nhưng lúc sau sẽ nhớ đến rồi mở ra một cuộc truy tìm toàn diện.
Nếu gã không nghĩ ra cách để trốn ra ngoài, kết cục vẫn sẽ bị bắt lấy.
Bành Đại Tài nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trốn sang tòa nhà Khang Phúc, hơn nữa tuy rằng tòa nhà Khang Phúc cũng là tòa nhà bị niêm phong, nhưng chỉ cần gã tìm được cơ hội, thì cũng có thể cạy mở cửa lớn ở tầng một, từ trong tòa nhà Khang Phúc trốn ra ngoài, đến lúc đó chẳng phải gã đã có thể tùy ý chạy trốn đến nơi khác rồi sao.
Chỉ cần đem lối đi thông qua giữa tầng mười hai này mở ra là được, hai cánh cửa sắt đã sớm rỉ sét, đinh sắt lỏng, quả nhiên, chỉ cần gã dùng lực đẩy một cái, loay hoay một lát, không bao lâu đã đem cửa sắt tháo gỡ xuống.
Về phần bà Đặng thì đang sợ hãi chuyện ma quái ở tòa nhà Khang Phúc.
Bành Đại Tài bĩu môi cười lạnh một tiếng, bản thân gã chính là thủ phạm gϊếŧ người thì còn sợ cái quỷ gì nữa, nếu thật sự có quỷ, vậy thì những người bị gã gϊếŧ và ăn thịt đã sớm trở về tìm gã.
Huống chi, trước khi gã bị bắt, gã cũng chỉ ăn một đứa nhỏ mà thôi, vốn dĩ là không có phanh thây sát hại cái người tên Lưu Gia Hân kia.
Cũng không biết tên chết tiệc nào đổ oan lên người gã, sau này những người chết trong tòa nhà Khang Phúc có thể đều là do tên thủ phạm gϊếŧ người kia làm.
Tóm lại, Bành Đại Tài đã quyết định đi đến tòa nhà Khang Phúc rồi.
Mặt sau của hai cánh cửa sắt cũng bị khóa bởi xích sắt và ổ khóa, nhưng mà những điều này không làm khó Bành Đại Tài được.
Gã xoay người dùng thanh sắt đập vào ổ khóa vài lần, không bao lâu, ổ khóa liền mở ra, dây xích sắt cũng bị gã rút ra.
Bành Đại Tài chầm chậm đẩy một bên cửa ra, lối đi tối tăm đã đập vào trong mắt gã, tòa nhà Khang Phúc đối diện dường như còn tối hơn so với lối đi này, như thể nó bị bóng tối nuốt chửng, yên tĩnh, âm u.
Nhất là khi nhìn chăm chú một lúc lâu, Bành Đại Tài cảm thấy được trái tim của chính mình cũng đập nhanh hơn một chút.
Gã nuốt nước miếng, thầm nghĩ, trong tòa nhà Khang Phúc đã rất lâu không có người ở, nên không có nhân khí cũng là chuyện bình thường, gã cũng sẽ không sống ở trong tòa nhà Khang Phúc, chờ cho ngày mai gã sẽ tìm cơ hội lập tức cạy cửa chạy đi.
"Đi."
Bành Đại Tài khẽ nói với bà Đặng.
Bà Đặng gật gật đầu, theo sát phía sau Bành Đại Tài, hai người đang bước vào trong lối đi ở tầng mười hai.
Ngay khi Bành Đại Tài bước vào một bước, phút chốc đã cảm giác được một luồng gió từ trong tòa nhà Khang Phúc thổi đến lối đi, sau đó thổi lướt qua hai bên cơ thể của gã, khiến gã lạnh đến rùng mình, bất giác lạnh sống lưng.
Bành Đại Tài nhịn không được kêu lên một tiếng, quấn lấy quần áo, không nhận ra điều khác thường, tiếp tục chờ bà Đặng đi vào trong di chuyển đến tòa nhà Khang Phúc.
Bóng dáng hai người người dần dần biến mất ở cuối lối đi, giống như hoàn toàn đã bị bóng tối trong tòa nhà Khang Phúc nuốt trọn, cuối cùng ngay cả hình bóng cũng không thấy.
Vào lúc bóng dáng của Bành Đại Tài cùng bà Đặng không thấy nữa, một tấm sắt được Bành Đại Tài gỡ xuống đột nhiên di chuyển một chút trên mặt đất, lập tức, cánh cửa đang mở cũng chậm rãi di chuyển, càng lúc càng mở rộng ra hơn.
Ngoài ra, một cánh cửa sắt chưa được tháo xuống, sau đó không bao lâu đã truyền đến tiếng động rất nhỏ, những đinh sắt ở phía trên mặt đang dần dần được rút ra ngoài...
Cho đến khi cả cửa sắt đều lỏng ra, rồi lặng lẽ rơi xuống đất, toàn bộ quá trình đều không có một bóng người nào ở đó, nhưng cánh cửa đi thông qua tòa nhà Khang Phúc xem như đã được mở rộng.
Sau nửa đêm, Lý Bảo đang ở trong phòng ngủ rất sâu, đột nhiên trong lúc đó, trong phòng anh ta có thứ gì đó rung lên "cành cạch" một âm thanh vang lên, hóa ra là chiếc ly thủy tinh được Lý Bảo đặt ở đầu giường rơi xuống mắt đất, âm thanh vỡ vụn khiến Lý Bảo bừng tỉnh.
Chờ cho Lý Bảo bật đèn ngồi dậy nhìn về phía trong phòng, lá bùa gấp thành hình tam giác vẫn luôn được anh ta đặt ở bên gối đã sớm bị đốt đen hết một nửa, còn lại một nửa cũng khó thấy giữ được.
Lý Bảo không thể không sợ hãi, anh ta lập tức dứng dậy nhào tới tủ quần áo ở bên kia, sau đó ở bên dưới cùng tủ quần áo ôm ra một vật gì đó bị tấm vải đen bao lấy.
Vật này dài bằng cả sải tay của một người, độ rộng cũng không nhỏ, Lý Bảo phải ôm bằng hai tay, chờ cho anh ta đem vật bị tấm vải đen bao lấy ra, sự rung lắc ở trong phòng lập tức liền ngừng lại.
Ngay sau đó, Lý Bảo với vẻ mặt bất an ôm chặt lấy vật nọ đi về phía cạnh cửa, áp sát vào mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ đang bay quanh quẩn ở cách cửa nhà mình không xa, cứ lặp đi lặp lại, nhưng dường như không dám đến gần cửa nhà Lý Bảo, chỉ có thể đợi ở cách đó không xa rồi không cam lòng rời đi.
Mà dường như, nó nhận thấy trong phòng có người đang từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, con ma màu đỏ kia phút chốc quay đầu lại, một đôi mắt đen hun hút nhìn chằm chằm vào cửa nhà Lý Bảo, phải nói đúng hơn, là nhìn Lý Bảo đang thuận theo mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bên miệng nó nở một nụ cười lạnh lùng, tiếng cười giống như từng hồi u ám quanh quẩn ở bên tai Lý Bảo.
Nháy mắt trên trán của Lý Bảo đã có mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, cả lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, trào dâng lên một luồng ớn lạnh.
Anh ta nhịn không được mà run run một chút, hai mắt trợn muốn rớt cả mắt ra, trong lòng nói, sao lại thế này?! Tại sao hồn ma bị nhốt ở trong tòa nhà Khang Phúc lại có thể đi ra?!
Bên ngoài là Lưu Gia Ngọc, chính là Lưu Gia Ngọc treo cổ ở gánh hát Hoành Khánh!
Lý Bảo tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, tòa nhà Khang Phúc mà anh ta đã niêm phong lại, vài năm nay rõ ràng đều bình an vô sự, thế mà vì sao Lưu Gia Ngọc hiện tại lại có thể xuất hiện từ trong tòa nhà Khang Phúc ra?
Lưu Gia Ngọc đã ra đây, vậy Lưu Gia Hân thì ở đâu?
Đây là muốn tới tìm anh ta báo thù, nếu không phải anh ta có....Nghĩ đến đây, Lý Bảo không kìm được mà càng ôm thật chặt vật gì đó ở trong lồng ngực.
Không sao, anh ta có bảo bối trong người, trước đó Lưu Gia Ngọc và Lưu Gia Hân cũng không thể gϊếŧ được anh ta, hiện tại cũng sẽ nhất định không thể, nếu anh ta đã có thể niêm phong lại tòa nhà Khang Phúc được lần thứ nhất, vậy thì cũng có thể niêm phong lại lần thứ hai.
Lý Bảo nghiến răng, ánh mắt tàn độc, anh ta rời khỏi cánh cửa, không dám nhìn ra bên ngoài lần nữa, nếu không phải cánh tay đang ôm vật kia cứng đờ, bị vật làm trong lồng ngực khiến cho đau, anh ta còn thật sự sẽ nghĩ bản thân đang nằm mơ.
Lý Bảo hít sâu một hơi, không dám ngủ tiếp nữa, liền ôm vật ở trong lồng ngực ngồi ở trên giường, kiềm xuống cơn buồn ngủ, mở to hai mắt hết sức.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Bảo không nhịn được mà từ trên giường đứng lên, nhẹ nhàng bước đi đến về phía cánh cửa, từ mắt mèo nhìn ra, bên ngoài đã không còn hồn ma của Lưu Gia Ngọc nữa.
Đi rồi.
Lý Bảo nhẹ nhàng thở phào.
Về phần Lưu Gia Ngọc sau khi rời đi còn tìm đến ai trả thù thì mặc kệ cô ta, nếu chết thì ngày mai anh ta sẽ nhặt xác cho, nếu may mắn mà không chết, anh ta cũng không có cách để bảo vệ người khác.
Nghĩ đến đây, Lý Bảo thở dài một hơi, dự tính trước hết cứ ngồi mở to mắt như vậy đến trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu từ trong phòng mở mắt tỉnh lại, cậu không ngờ đêm đầu tiên ở Xa Hạ Thế Giới lại có thể trải qua bình yên như vậy, đêm qua vậy mà không có chuyện gì xảy ra.
Ngũ Hạ Cửu tỉnh dậy, Phương Tử cùng Lộ Nam cũng tỉnh theo, cả ba ngồi dậy nhìn nhau.
Lộ Nam nói: "Tối hôm qua hai người có nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nào không? Một chút tiếng động cũng không có...."
Ngủ một đêm im lặng như vậy, Lộ Nam cảm thấy có chút kỳ lạ.
Phương Tử lắc đầu cậu ta cũng không nghe thấy gì.
Ngũ Hạ Cửu thì bước xuống giường, đi đến bên cánh cửa, nhìn lá bùa mà tối hôm qua cậu đã dán lên cửa nó không có chút hư hại nào, xem ra, đêm qua thật sự không có chuyện gì tìm đến.
Ngũ Hạ Cửu xé lá bùa xuống gấp lại rồi bỏ vào túi áo, nói:
"Đi ra ngoài xem một chút."
Hai người Phương Tử cùng Lộ Nam đều đồng ý.
Bọn họ thức dậy sớm, đi ra ngoài lần lượt gõ cửa phòng 1803 và 1804. Chỉ chốc lát sau, bên trong cửa mới truyền đến tiếng bước chân, Lan Hồ Điệp và Vạn Niên Thanh đều mở cửa.
Ngũ Hạ Cửu nhìn mọi người vẫn còn đầy đủ hết, đều không có chuyện gì.
Vạn Niên Thanh suy đoán về điều này, nói: "Có thể nguy hiểm đều ở trong tòa nhà Khang Phúc, tòa nhà Khang Nhạc vẫn an toàn, tuy rằng có quỷ ăn thịt người là Bành Đại Tài, nhưng Bành Đại Tài dù sao vẫn là người."
Mà bọn họ còn phải tìm ra nguyên nhân vì sao tòa nhà Khang Phúc trở thành tòa nhà nguy hiểm, dọn sạch tai họa ngầm ở tòa nhà nguy hiểm, nhất định phải đến tòa nhà Khang Phúc một chuyến.
Cho dù nguy hiểm như thế nào, cũng không thể tránh.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Hôm nay có thể vẫn còn khám xét tòa nhà, chúng ta đi xuống dưới xem xem."
Gã cầm dụng cụ cạy mở hai cánh cửa sắt cũ kỹ đến rỉ sét, một lúc sau thì rút đinh ra, gỡ xuống ổ khóa nối liền, sau khi cánh cửa sắt bên trái được Bành Đại Tài cẩn thận mở ra, phía sau lộ ra chính là cánh cửa vốn được lắp đặt ở lối đi, trên cửa có kính, khi lén liếc mắt nhìn qua, bên trong là một mảnh tối đen như mực, khiến trong lòng người ta cũng phải hoảng sợ theo.
Bà Đặng không thể không thu hồi lại ánh mắt, nói nhỏ với Bành Đại Tài, nói:
"Đại Tài à, chúng ta, chúng ta thật sự phải trốn sang tòa nhà Khang Phúc sao? Chẳng phải đã nói trong tòa nhà Khang Phúc có ma quỷ lộng hành hay sao, trước kia còn có nhiều người chết như vậy, lỡ như gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ...."
Bà Đặng có chút do dự.
Bành Đại Tài trừng mắt, thấp giọng mắng bà ta:
"Đừng có lảm nhảm nữa, không trốn trong tòa nhà này thì bà nói xem tôi trốn ở đâu? Đống rác à?"
Vào buổi chiều, khi cảnh sát ở trong tòa nhà Khang Nhạc tìm kiếm, Bành Đại Tài cùng bà Đặng đành phải trốn ở bên trong đường xử lý rác thải đang sửa chữa ở tầng mười hai, chính là một ống dẫn nằm ở bên trong tường.
Mỗi tầng đều có, những hộ gia đình trong tòa nhà không cần phải đi ra ngoài, vẫn có thể ném rác xuống từ đường ống dẫn bên trong, sau đó rác sẽ theo đường này đi xuống, cuối cùng sẽ rơi vào trong thùng rác lớn ở bên ngoài tòa nhà.
Nhưng sau này, ở phía trên tầng trệt không ngừng xây thêm, vì thế ở cầu thang có rất nhiều rác thải không được xử lý, mùi hương thật sự khó ngửi, vì ống dẫn khí không được dùng đến, nên đường ống dẫn ra bên ngoài tòa nhà cũng bị che kín.
Tuy rằng Bành Đại Tài cùng bà Đặng không thể từ ống dẫn này chạy trốn ra khỏi tòa nhà Khang Nhạc, nhưng vẫn có thể trốn được một khoảng thời gian.
Chẳng qua mùi hương ở bên trong ống dẫn thật sự quá khó ngửi, chỉ có thể khiến người ta ngạt thở đến chết.
Bành Đại Tài trốn cả một buổi chiều, sớm đã chịu không nổi.
Hơn nữa, trốn trong ống dẫn như vậy cũng không phải là cách, tuy rằng cảnh sát tạm thời không tìm đến nơi này, nhưng lúc sau sẽ nhớ đến rồi mở ra một cuộc truy tìm toàn diện.
Nếu gã không nghĩ ra cách để trốn ra ngoài, kết cục vẫn sẽ bị bắt lấy.
Bành Đại Tài nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trốn sang tòa nhà Khang Phúc, hơn nữa tuy rằng tòa nhà Khang Phúc cũng là tòa nhà bị niêm phong, nhưng chỉ cần gã tìm được cơ hội, thì cũng có thể cạy mở cửa lớn ở tầng một, từ trong tòa nhà Khang Phúc trốn ra ngoài, đến lúc đó chẳng phải gã đã có thể tùy ý chạy trốn đến nơi khác rồi sao.
Chỉ cần đem lối đi thông qua giữa tầng mười hai này mở ra là được, hai cánh cửa sắt đã sớm rỉ sét, đinh sắt lỏng, quả nhiên, chỉ cần gã dùng lực đẩy một cái, loay hoay một lát, không bao lâu đã đem cửa sắt tháo gỡ xuống.
Về phần bà Đặng thì đang sợ hãi chuyện ma quái ở tòa nhà Khang Phúc.
Bành Đại Tài bĩu môi cười lạnh một tiếng, bản thân gã chính là thủ phạm gϊếŧ người thì còn sợ cái quỷ gì nữa, nếu thật sự có quỷ, vậy thì những người bị gã gϊếŧ và ăn thịt đã sớm trở về tìm gã.
Huống chi, trước khi gã bị bắt, gã cũng chỉ ăn một đứa nhỏ mà thôi, vốn dĩ là không có phanh thây sát hại cái người tên Lưu Gia Hân kia.
Cũng không biết tên chết tiệc nào đổ oan lên người gã, sau này những người chết trong tòa nhà Khang Phúc có thể đều là do tên thủ phạm gϊếŧ người kia làm.
Tóm lại, Bành Đại Tài đã quyết định đi đến tòa nhà Khang Phúc rồi.
Mặt sau của hai cánh cửa sắt cũng bị khóa bởi xích sắt và ổ khóa, nhưng mà những điều này không làm khó Bành Đại Tài được.
Gã xoay người dùng thanh sắt đập vào ổ khóa vài lần, không bao lâu, ổ khóa liền mở ra, dây xích sắt cũng bị gã rút ra.
Bành Đại Tài chầm chậm đẩy một bên cửa ra, lối đi tối tăm đã đập vào trong mắt gã, tòa nhà Khang Phúc đối diện dường như còn tối hơn so với lối đi này, như thể nó bị bóng tối nuốt chửng, yên tĩnh, âm u.
Nhất là khi nhìn chăm chú một lúc lâu, Bành Đại Tài cảm thấy được trái tim của chính mình cũng đập nhanh hơn một chút.
Gã nuốt nước miếng, thầm nghĩ, trong tòa nhà Khang Phúc đã rất lâu không có người ở, nên không có nhân khí cũng là chuyện bình thường, gã cũng sẽ không sống ở trong tòa nhà Khang Phúc, chờ cho ngày mai gã sẽ tìm cơ hội lập tức cạy cửa chạy đi.
"Đi."
Bành Đại Tài khẽ nói với bà Đặng.
Bà Đặng gật gật đầu, theo sát phía sau Bành Đại Tài, hai người đang bước vào trong lối đi ở tầng mười hai.
Ngay khi Bành Đại Tài bước vào một bước, phút chốc đã cảm giác được một luồng gió từ trong tòa nhà Khang Phúc thổi đến lối đi, sau đó thổi lướt qua hai bên cơ thể của gã, khiến gã lạnh đến rùng mình, bất giác lạnh sống lưng.
Bành Đại Tài nhịn không được kêu lên một tiếng, quấn lấy quần áo, không nhận ra điều khác thường, tiếp tục chờ bà Đặng đi vào trong di chuyển đến tòa nhà Khang Phúc.
Bóng dáng hai người người dần dần biến mất ở cuối lối đi, giống như hoàn toàn đã bị bóng tối trong tòa nhà Khang Phúc nuốt trọn, cuối cùng ngay cả hình bóng cũng không thấy.
Vào lúc bóng dáng của Bành Đại Tài cùng bà Đặng không thấy nữa, một tấm sắt được Bành Đại Tài gỡ xuống đột nhiên di chuyển một chút trên mặt đất, lập tức, cánh cửa đang mở cũng chậm rãi di chuyển, càng lúc càng mở rộng ra hơn.
Ngoài ra, một cánh cửa sắt chưa được tháo xuống, sau đó không bao lâu đã truyền đến tiếng động rất nhỏ, những đinh sắt ở phía trên mặt đang dần dần được rút ra ngoài...
Cho đến khi cả cửa sắt đều lỏng ra, rồi lặng lẽ rơi xuống đất, toàn bộ quá trình đều không có một bóng người nào ở đó, nhưng cánh cửa đi thông qua tòa nhà Khang Phúc xem như đã được mở rộng.
Sau nửa đêm, Lý Bảo đang ở trong phòng ngủ rất sâu, đột nhiên trong lúc đó, trong phòng anh ta có thứ gì đó rung lên "cành cạch" một âm thanh vang lên, hóa ra là chiếc ly thủy tinh được Lý Bảo đặt ở đầu giường rơi xuống mắt đất, âm thanh vỡ vụn khiến Lý Bảo bừng tỉnh.
Chờ cho Lý Bảo bật đèn ngồi dậy nhìn về phía trong phòng, lá bùa gấp thành hình tam giác vẫn luôn được anh ta đặt ở bên gối đã sớm bị đốt đen hết một nửa, còn lại một nửa cũng khó thấy giữ được.
Lý Bảo không thể không sợ hãi, anh ta lập tức dứng dậy nhào tới tủ quần áo ở bên kia, sau đó ở bên dưới cùng tủ quần áo ôm ra một vật gì đó bị tấm vải đen bao lấy.
Vật này dài bằng cả sải tay của một người, độ rộng cũng không nhỏ, Lý Bảo phải ôm bằng hai tay, chờ cho anh ta đem vật bị tấm vải đen bao lấy ra, sự rung lắc ở trong phòng lập tức liền ngừng lại.
Ngay sau đó, Lý Bảo với vẻ mặt bất an ôm chặt lấy vật nọ đi về phía cạnh cửa, áp sát vào mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ đang bay quanh quẩn ở cách cửa nhà mình không xa, cứ lặp đi lặp lại, nhưng dường như không dám đến gần cửa nhà Lý Bảo, chỉ có thể đợi ở cách đó không xa rồi không cam lòng rời đi.
Mà dường như, nó nhận thấy trong phòng có người đang từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, con ma màu đỏ kia phút chốc quay đầu lại, một đôi mắt đen hun hút nhìn chằm chằm vào cửa nhà Lý Bảo, phải nói đúng hơn, là nhìn Lý Bảo đang thuận theo mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bên miệng nó nở một nụ cười lạnh lùng, tiếng cười giống như từng hồi u ám quanh quẩn ở bên tai Lý Bảo.
Nháy mắt trên trán của Lý Bảo đã có mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, cả lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, trào dâng lên một luồng ớn lạnh.
Anh ta nhịn không được mà run run một chút, hai mắt trợn muốn rớt cả mắt ra, trong lòng nói, sao lại thế này?! Tại sao hồn ma bị nhốt ở trong tòa nhà Khang Phúc lại có thể đi ra?!
Bên ngoài là Lưu Gia Ngọc, chính là Lưu Gia Ngọc treo cổ ở gánh hát Hoành Khánh!
Lý Bảo tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, tòa nhà Khang Phúc mà anh ta đã niêm phong lại, vài năm nay rõ ràng đều bình an vô sự, thế mà vì sao Lưu Gia Ngọc hiện tại lại có thể xuất hiện từ trong tòa nhà Khang Phúc ra?
Lưu Gia Ngọc đã ra đây, vậy Lưu Gia Hân thì ở đâu?
Đây là muốn tới tìm anh ta báo thù, nếu không phải anh ta có....Nghĩ đến đây, Lý Bảo không kìm được mà càng ôm thật chặt vật gì đó ở trong lồng ngực.
Không sao, anh ta có bảo bối trong người, trước đó Lưu Gia Ngọc và Lưu Gia Hân cũng không thể gϊếŧ được anh ta, hiện tại cũng sẽ nhất định không thể, nếu anh ta đã có thể niêm phong lại tòa nhà Khang Phúc được lần thứ nhất, vậy thì cũng có thể niêm phong lại lần thứ hai.
Lý Bảo nghiến răng, ánh mắt tàn độc, anh ta rời khỏi cánh cửa, không dám nhìn ra bên ngoài lần nữa, nếu không phải cánh tay đang ôm vật kia cứng đờ, bị vật làm trong lồng ngực khiến cho đau, anh ta còn thật sự sẽ nghĩ bản thân đang nằm mơ.
Lý Bảo hít sâu một hơi, không dám ngủ tiếp nữa, liền ôm vật ở trong lồng ngực ngồi ở trên giường, kiềm xuống cơn buồn ngủ, mở to hai mắt hết sức.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Bảo không nhịn được mà từ trên giường đứng lên, nhẹ nhàng bước đi đến về phía cánh cửa, từ mắt mèo nhìn ra, bên ngoài đã không còn hồn ma của Lưu Gia Ngọc nữa.
Đi rồi.
Lý Bảo nhẹ nhàng thở phào.
Về phần Lưu Gia Ngọc sau khi rời đi còn tìm đến ai trả thù thì mặc kệ cô ta, nếu chết thì ngày mai anh ta sẽ nhặt xác cho, nếu may mắn mà không chết, anh ta cũng không có cách để bảo vệ người khác.
Nghĩ đến đây, Lý Bảo thở dài một hơi, dự tính trước hết cứ ngồi mở to mắt như vậy đến trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu từ trong phòng mở mắt tỉnh lại, cậu không ngờ đêm đầu tiên ở Xa Hạ Thế Giới lại có thể trải qua bình yên như vậy, đêm qua vậy mà không có chuyện gì xảy ra.
Ngũ Hạ Cửu tỉnh dậy, Phương Tử cùng Lộ Nam cũng tỉnh theo, cả ba ngồi dậy nhìn nhau.
Lộ Nam nói: "Tối hôm qua hai người có nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nào không? Một chút tiếng động cũng không có...."
Ngủ một đêm im lặng như vậy, Lộ Nam cảm thấy có chút kỳ lạ.
Phương Tử lắc đầu cậu ta cũng không nghe thấy gì.
Ngũ Hạ Cửu thì bước xuống giường, đi đến bên cánh cửa, nhìn lá bùa mà tối hôm qua cậu đã dán lên cửa nó không có chút hư hại nào, xem ra, đêm qua thật sự không có chuyện gì tìm đến.
Ngũ Hạ Cửu xé lá bùa xuống gấp lại rồi bỏ vào túi áo, nói:
"Đi ra ngoài xem một chút."
Hai người Phương Tử cùng Lộ Nam đều đồng ý.
Bọn họ thức dậy sớm, đi ra ngoài lần lượt gõ cửa phòng 1803 và 1804. Chỉ chốc lát sau, bên trong cửa mới truyền đến tiếng bước chân, Lan Hồ Điệp và Vạn Niên Thanh đều mở cửa.
Ngũ Hạ Cửu nhìn mọi người vẫn còn đầy đủ hết, đều không có chuyện gì.
Vạn Niên Thanh suy đoán về điều này, nói: "Có thể nguy hiểm đều ở trong tòa nhà Khang Phúc, tòa nhà Khang Nhạc vẫn an toàn, tuy rằng có quỷ ăn thịt người là Bành Đại Tài, nhưng Bành Đại Tài dù sao vẫn là người."
Mà bọn họ còn phải tìm ra nguyên nhân vì sao tòa nhà Khang Phúc trở thành tòa nhà nguy hiểm, dọn sạch tai họa ngầm ở tòa nhà nguy hiểm, nhất định phải đến tòa nhà Khang Phúc một chuyến.
Cho dù nguy hiểm như thế nào, cũng không thể tránh.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Hôm nay có thể vẫn còn khám xét tòa nhà, chúng ta đi xuống dưới xem xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất