Đoàn Tàu Luân Hồi 4 – Khu Rừng Tĩnh Lặng
Chương 78: Bí mật dưới đáy sông băng (9)
Vì nằm trong môi trường khí hậu khắc nghiệt của vùng địa cực băng đảo, nên trạm nghiên cứu và đài quan sát đã được xây dựng bằng những vật liệu tốt nhất.
Cánh cửa kim loại đóng mở chỉ với một tiếng động nhẹ.
Khi cánh cửa bên trái mở ra với một tiếng lách cách nhẹ nhàng, một đôi bàn tay trong suốt bằng băng vươn ra, bất ngờ chộp lấy một đội viên của đội săn cá voi đang đứng ở phía sau.
Bọn họ vốn là tụ tập ở bên nhau xem xét theo dõi, họ xếp thành một vòng tròn, các thành viên của đội săn cá voi đều đứng ở vị trí cuối cùng, gần cánh cửa bên trái hơn.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, chưa kịp đánh lên cảnh giác đã bị túm đi.
Bọn họ chỉ có thời gian quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không có thời gian phản ứng làm bất cứ điều gì.
Họ chỉ nghe tiếng hét thảm thiết của đội viên trong đội săn bắt cá voi, đôi tay bằng băng kia không có ném văng đội viên, mà là dùng sức túm chặt.
Cho đến khi những người đó bị bao phủ đầy băng, sau đó biến thành người băng và bị nghiền nát thành nhiều mảnh nhỏ, từng khối da khối thịt rơi xuống đất.
Ba Băng Điêu Nhân còn lại đã bị thả ra.
Ai thả nó?
Bọn họ vừa mới xem xong video theo dõi, ai thả ra trong lòng họ hiểu rõ, là Hà Bành biến thành bóng đen quỷ quái.
“Nhanh chóng lui lại, không cần tụ ở bên nhau.”
Ngũ Hạ Cửu lập tức hét lên.
Tiền sảnh trong trạm nghiên cứu tuy rằng không nhỏ, nhưng lại có rất nhiều, rất nhiều người cùng nhau tụ tập, nơi này dù lớn cỡ nào cũng sẽ nhỏ một chút.
Hơn nữa, Băng Điêu Nhân thân cao khoảng 2 đến 3 mét, nếu nó đã tiến vào bên trong sảnh ngoài trạm nghiên cứu, bọn họ sẽ giống như tép riu trong mắt cá lớn, chỉ cần đưa tay cũng có thể bắt được.
Bây giờ chỉ xem ai là người xui xẻo bị bắt được.
Những người khác không phải là kẻ ngốc.
Mọi người nhanh chóng tản ra sau khi Ngũ Hạ Cửu hét lên.
Trợ lý A Tả mang theo giáo sư Trịnh Dữu trốn ở trong góc.
Trong nháy mắt, một thành viên của đội săn cá voi đã chết, những người khác nhân cơ hội phản ứng lại.
Đặc biệt, Băng Điêu Nhân chịu hạn chế của chiều cao cánh cửa kim loại, sau khi ba Băng Điêu Nhân ra khỏi cánh cửa phòng kim loại, đã vỡ vụn xuống đất dưới sự tấn công của đám người Khuông Tầm và những người khác.
Nhưng họ không hề thả lỏng cảnh giác, bởi vì có nhiều khả năng Hà Bành vẫn ẩn mình trong bóng tối chờ đợi cơ hội.
Nhưng bầu không khí căng thẳng và im lặng một lúc lâu, nhưng xung quanh không có một chút dị thường hay chuyển động nào, Hà Bành cũng không xuất hiện.
Thay vào đó, họ ngược lại giống như gà hoá cuốc.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, nếu Hà Bành thật sự muốn trốn tránh, bọn họ cũng thật sự không có cách nào khác, không làm gì được Hà Bành.
Rốt cuộc, ở một nơi rộng lớn như trạm nghiên cứu, Hà Bành có thể thoải mái ra vào qua các bức tường, cửa ra vào, cửa sổ,….
Ai biết được cậu ta ta đang trốn ở đâu.
Họ thật sự đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.
Nếu mọi người bị phân tán xa hơn, họ sẽ càng dễ dàng bị tấn công hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần ở lại trạm nghiên cứu, họ dường như gặp bất lợi và rơi vào thế bị động, không thể làm gì được Hà Bành, chỉ có thể tạm thời phòng bị.
Vào lúc này, cửa của trạm nghiên cứu đột nhiên bị gõ vang.
“Bang bang” hai tiếng, xen giữa tiếng gào thét của gió tuyết, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng trong không khí yên tĩnh của trạm nghiên cứu thì nó rất rõ ràng.
“Ai sẽ gõ cửa bên ngoài? Chẳng lẽ là tiểu Phong?"
Chung Nam không nhịn được nói.
Tất Hữu không khỏi nhìn về phía đội Ngải Vi, nói:
“Cũng có thể là người bị đuổi ra ngoài cách đây không lâu."
Tiếng đập cửa còn vẫn còn tiếp tục, dường như không mở cửa sẽ không ngừng.
Lúc này, cửa sổ cũng bị gõ vang.
Tiếng đập cửa sổ và cửa chính cùng nhau truyền đến.
Điều này có nghĩa là có nhiều hơn một người bên ngoài nhà trạm nghiên cứu vào lúc này
Ngũ Hạ Cửu nói: “Những người gõ cửa bên ngoài hình như có chút vội vàng, không bằng mở cửa ra xem là ai?”
Những người khác không có ý kiến
gì.
Vì thế, giáo sư Trịnh Dữu là người tiến lên mở cửa.
Sau khi gió tuyết lại lần nữa tràn vào, những người ngoài cửa đã xuất hiện trước mặt họ, hóa ra là Tử Qua và một trong những đội viên của đội săn cá voi.
Ngải Vi và Khố Tạp không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Tử Qua và đội viên đội săn bắt cá voi vội vàng đi vào nói tình huống bên ngoài với bọn họ.
—— Hóa ra sau khi rời khỏi trạm nghiên cứu, bởi vì chưa hoàn toàn biến thành Băng Điêu Nhân, cho nên bọn họ đành phải tìm một nơi ẩn nấp trong thời tiết bão tuyết như vậy.
Cũng không thể tùy ý bị chôn vùi trong bão tuyết.
Cho nên, tiểu Hiểu và Tử Qua quyết định đi đến con tàu trên bờ biển, ở trong con tàu tránh né bão tuyết.
Mặc dù trên tàu không giữ ấm được tốt, nhưng vẫn tốt hơn là ở bên ngoài.
Vì vậy, hai người bọn bọ và bốn đội viên đội săn bắt cá voi bắt đầu đi đến ven bờ biển.
Nhưng tiểu Hiểu và Tử Qua đến đây bằng con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc, trước khi rời đi, ông ta đã khoá một số quyền hạn ở trên con tàu.
Bọn họ có thể đi lên, nhưng lại không mở được cửa khoang tàu.
Bất đắc dĩ, tiểu Hiểu và Tử Qua chỉ có thể đi theo đội viên đội săn cá voi lên con tàu của bọn họ.
Cho đến đây mọi thứ xảy ra vẫn bình thường.
Nhưng bão tuyết cũng khiến sóng biển dồn dập.
Bọn họ ở bên trong khoang thuyền tối tăm trên biển, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, phảng phất như thông nhau với biển rộng, không thể phân biệt phương hướng và ranh giới.
Tiếng sóng biển và tiếng gió rít liên hồi, khiến người nghe vô cùng khủng bố và rợn người.
Thỉnh thoảng, những con sóng cao vài mét ập vào thân tàu, những giọt nước bắn tung tóe trên boong tàu và những nơi khác, khiến người ta cảm thấy dường như ngày tận thế sắp đến.
Trong bầu không khí vô cùng bất an này, tiểu Hiểu và Tử Qua không khỏi sinh ra tuyệt vọng, lặng lẽ chờ chết, nhưng ngay sau đó, có thứ gì đó đâm sầm vào con tàu đang yên tĩnh của ho
Khi ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ và đội viên đội săn cá voi đều sợ ngây người.
Bởi vì bên ngoài là một con tàu đụng phải con tàu của đội săn cá voi, nó cũng không phải con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc.
Nó từ đâu ra vậy?
Tiểu Hiểu và Tử Qua không khỏi thắc mắc, nghĩ rằng chính mình cũng sắp chết, tại sao họ không đến con tàu này để xem.
Họ cũng không ngại nguy hiểm, trực tiếp tìm chỗ lên tàu.
Bốn người trong đội săn cá voi cũng đi theo sau.
Sau khi lên tàu, họ phát hiện ra rằng con tàu thực sự có dấu vết của trạm nghiên cứu, còn phát hiện một ít đồ vật, nếu không có ngoài ý muốn, đây hẳn là con tàu giáo sư Smith và giáo sư Chương đã khởi hành dọc theo dòng chảy.
Thứ đồ vật tiểu Hiểu và Tử Qua phát hiện thế nhưng có hiệu quả làm giảm bớt tốc độ biến thành Băng Điêu Nhân.
Nói đến đây, Tử Qua lấy ra thứ đồ vật màu đen, giống như cục đá, nhưng lại không phải tính chất của cục đá, nó có bề ngoài mượt mà, còn mang theo một ít số hoa văn giống vảy.
Tử Qua đặt thứ này đặt ở trong lòng bàn tay, nó chỉ to bằng nửa lòng bàn tay.
Tử Qua nói:
“Cái này gọi là đá vảy đen.”
Ngay khi cậu ta cầm nó trên tay, chiếc vòng tay đã có một thông tin nhắc nhở—— hãy khám phá bí mật giữa Đá vảy đen và người tộc Nỉ.
Hơn nữa, khi cầm viên đá vảy đen trong tay, một cảm giác ấm áp từ trong lòng cậu ta dâng lên.
Nhìn lại cánh tay bị đông cứng, nó thực sự đã khôi phục được phần nào.
Đây chắc chắn là điều đáng mừng với tiểu Hiểu và Tử Qua.
Chẳng qua, khi nói tới đây, Tử qua dừng một chút rồi nói tiếp:
“Chúng tôi chỉ tìm thấy ba viên đá vảy đen như vậy trên con tàu đó.”
“Ba thành viên khác của đội săn cá voi không có đá vảy đen trong tay. Cuối cùng họ đã biến thành Băng Điêu Nhân….”
Kết quả sau khi biến thành Băng Điêu Nhân, tất nhiên bọn họ là người đã giải quyết chúng.
Sau khi Tử Qua nói xong, Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn về phía Vi Quán.
Ai cũng đều có thể nghe được trong lời nói này của Tử Qua chỉ là nói cho dễ nghe hơn một chút.
Chỉ có ba viên đá vảy đen và sáu người sắp bị biến thành Băng Điêu Nhân thì chắc chắn là không đủ? Ba người kia chết như thế nào khẳng định không giống như vài ba câu thoái thác của Tử Qua.
Thành viên còn lại của đội săn cá voi không nói gì về điều này, chắc hẳn anh ta đã thỏa thuận gì đó với tiểu Hiểu và Tử Qua.
Tử Qua và đội viên đội săn cá voi đến đây là muốn nói với giáo sư Trịnh Dữu và những người khác đi lên con tàu đó xem xét một chút.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ có thể lần theo bản đồ lộ trình của con tàu đó để tìm được giáo sư Smith, giáo sư Chương và những người khác.
Sau khi giáo sư Trịnh Dữu nghe xong, quả nhiên ông ấy có chút tâm động.
Rốt cuộc, manh mối mà lẽ ra bọn họ phải tìm ở trạm nghiên cứu, bây giờ đã tìm được, và cũng có cách tìm được hai vị giáo sư, cho nên bây giờ bọn họ không cần phải ở lại trạm nghiên cứu này nữa.
Huống chi, trong trạm nghiên cứu vẫn có Hà Bành uy hϊếp, lưu lại cũng nguy hiểm.
Sau một thương lượng, họ quyết định rời đi.
Ngũ Hạ Cửu bước ra khỏi cánh cửa trạm nghiên cứu.
Cảm giác đang ở trong trận bão tuyết vô cùng khó chịu, gió lạnh buốt thấu xương xen lẫn những hạt tuyết, thậm chí là khó thở vô cùng.
Sống mũi lạnh cóng, cho dù vùi mặt dưới cổ áo và khăn quàng cổ, vẫn lạnh đến mức đau đớn.
Đôi mắt gần như bị gió và tuyết chặn lại không thể mở được.
Cũng may, khi bọn họ đi đến bờ biển bên kia không gặp gió, nếu không sẽ càng vất vả hơn.
Cứ từ từ đi về phía trước, cuối cùng thì bờ biển của vùng địa cực băng đảo cũng đã đến.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, ở đó có ba con tàu, trừ bỏ con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc, và đội săn cá voi, và con tàu vốn dĩ thuộc về trạm nghiên cứu.
Làm thế nào mà một con tàu cỡ lớn như thế này lại trở về khi không có ai trên tàu?
Ngũ Hạ Cửu cảm nhận hướng gió, nó cũng không phải là hướng gió có thể thổi con tàu của trạm nghiên cứu vào bờ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lên tàu để tìm manh mối mới là điều quan trọng nhất.
Tiểu Hiểu đã ở trên tàu chờ bọn họ đến.
Vừa bước lên thuyền, A Miêu và tiểu Hiểu đã ôm chầm lấy nhau, biết rằng bạn mình tạm thời không chết, tất nhiên cô ta rất vui mừng.
Còn Tử Qua lại là mang theo giáo Sư Trịnh Dữu đi vào trong khoang thuyền kiểm tra bản đồ đường đi.
Khi cậu ta và tiểu Hiểu lên tàu, đèn trong cabin vẫn bật sáng, mặc dù một số thứ nằm rải rác trên mặt đất nhưng chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Bảng điều khiển cũng được mở ra.
Giống như trước đó còn có người tồn tại, khởi động thuyền đi, nhưng trong chớp mắt người đã biến mất, khắp nơi có chút kỳ quái.
Vốn dĩ Ngũ Hạ Cửu nghĩ rằng mình sẽ mất một khoảng thời gian ở trong khoang thuyền để tìm kiếm manh mối.
Nhưng không ngờ rằng ngay khi giáo sư Trịnh Dữu đi tới trước bàn điều khiển, toàn bộ thân tàu đột nhiên rung chuyển, suýt chút nữa không đứng vững.
Chờ đến khi vất vả tìm được chỗ để đứng vững, toàn bộ thân tàu thế nhưng từ từ lái ra khỏi bờ.
“Tàu chạy?”
Tiểu Hiểu hoảng sợ nhìn ra phía bên ngoài.
Thuyền trưởng Mã Khắc nhanh chóng chạy đến trên boong tàu để xem xét, ngay sau đó chạy trở lại, bước nhanh đến bàn điều khiển và nói với vẻ mặt hoảng sợ:
“Tàu, con tàu đang chạy.”
“Con tàu đang làm theo chỉ dẫn trên bàn điều khiển……”
Trời, trời ơi, con tàu này không thể là một con tàu ma, đúng không?
Nó muốn đưa bọn họ đi đâu?
Thuyền trưởng Mã Khắc không khỏi kinh hãi suy nghĩ, cả người trở nên bất an, nhưng rõ ràng lúc này nghĩ đến việc xuống tàu đã quá muộn.
Chỉ có thể bị con tàu đưa đi cho đến đến nơi dừng lại…..
Cánh cửa kim loại đóng mở chỉ với một tiếng động nhẹ.
Khi cánh cửa bên trái mở ra với một tiếng lách cách nhẹ nhàng, một đôi bàn tay trong suốt bằng băng vươn ra, bất ngờ chộp lấy một đội viên của đội săn cá voi đang đứng ở phía sau.
Bọn họ vốn là tụ tập ở bên nhau xem xét theo dõi, họ xếp thành một vòng tròn, các thành viên của đội săn cá voi đều đứng ở vị trí cuối cùng, gần cánh cửa bên trái hơn.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, chưa kịp đánh lên cảnh giác đã bị túm đi.
Bọn họ chỉ có thời gian quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không có thời gian phản ứng làm bất cứ điều gì.
Họ chỉ nghe tiếng hét thảm thiết của đội viên trong đội săn bắt cá voi, đôi tay bằng băng kia không có ném văng đội viên, mà là dùng sức túm chặt.
Cho đến khi những người đó bị bao phủ đầy băng, sau đó biến thành người băng và bị nghiền nát thành nhiều mảnh nhỏ, từng khối da khối thịt rơi xuống đất.
Ba Băng Điêu Nhân còn lại đã bị thả ra.
Ai thả nó?
Bọn họ vừa mới xem xong video theo dõi, ai thả ra trong lòng họ hiểu rõ, là Hà Bành biến thành bóng đen quỷ quái.
“Nhanh chóng lui lại, không cần tụ ở bên nhau.”
Ngũ Hạ Cửu lập tức hét lên.
Tiền sảnh trong trạm nghiên cứu tuy rằng không nhỏ, nhưng lại có rất nhiều, rất nhiều người cùng nhau tụ tập, nơi này dù lớn cỡ nào cũng sẽ nhỏ một chút.
Hơn nữa, Băng Điêu Nhân thân cao khoảng 2 đến 3 mét, nếu nó đã tiến vào bên trong sảnh ngoài trạm nghiên cứu, bọn họ sẽ giống như tép riu trong mắt cá lớn, chỉ cần đưa tay cũng có thể bắt được.
Bây giờ chỉ xem ai là người xui xẻo bị bắt được.
Những người khác không phải là kẻ ngốc.
Mọi người nhanh chóng tản ra sau khi Ngũ Hạ Cửu hét lên.
Trợ lý A Tả mang theo giáo sư Trịnh Dữu trốn ở trong góc.
Trong nháy mắt, một thành viên của đội săn cá voi đã chết, những người khác nhân cơ hội phản ứng lại.
Đặc biệt, Băng Điêu Nhân chịu hạn chế của chiều cao cánh cửa kim loại, sau khi ba Băng Điêu Nhân ra khỏi cánh cửa phòng kim loại, đã vỡ vụn xuống đất dưới sự tấn công của đám người Khuông Tầm và những người khác.
Nhưng họ không hề thả lỏng cảnh giác, bởi vì có nhiều khả năng Hà Bành vẫn ẩn mình trong bóng tối chờ đợi cơ hội.
Nhưng bầu không khí căng thẳng và im lặng một lúc lâu, nhưng xung quanh không có một chút dị thường hay chuyển động nào, Hà Bành cũng không xuất hiện.
Thay vào đó, họ ngược lại giống như gà hoá cuốc.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, nếu Hà Bành thật sự muốn trốn tránh, bọn họ cũng thật sự không có cách nào khác, không làm gì được Hà Bành.
Rốt cuộc, ở một nơi rộng lớn như trạm nghiên cứu, Hà Bành có thể thoải mái ra vào qua các bức tường, cửa ra vào, cửa sổ,….
Ai biết được cậu ta ta đang trốn ở đâu.
Họ thật sự đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.
Nếu mọi người bị phân tán xa hơn, họ sẽ càng dễ dàng bị tấn công hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần ở lại trạm nghiên cứu, họ dường như gặp bất lợi và rơi vào thế bị động, không thể làm gì được Hà Bành, chỉ có thể tạm thời phòng bị.
Vào lúc này, cửa của trạm nghiên cứu đột nhiên bị gõ vang.
“Bang bang” hai tiếng, xen giữa tiếng gào thét của gió tuyết, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng trong không khí yên tĩnh của trạm nghiên cứu thì nó rất rõ ràng.
“Ai sẽ gõ cửa bên ngoài? Chẳng lẽ là tiểu Phong?"
Chung Nam không nhịn được nói.
Tất Hữu không khỏi nhìn về phía đội Ngải Vi, nói:
“Cũng có thể là người bị đuổi ra ngoài cách đây không lâu."
Tiếng đập cửa còn vẫn còn tiếp tục, dường như không mở cửa sẽ không ngừng.
Lúc này, cửa sổ cũng bị gõ vang.
Tiếng đập cửa sổ và cửa chính cùng nhau truyền đến.
Điều này có nghĩa là có nhiều hơn một người bên ngoài nhà trạm nghiên cứu vào lúc này
Ngũ Hạ Cửu nói: “Những người gõ cửa bên ngoài hình như có chút vội vàng, không bằng mở cửa ra xem là ai?”
Những người khác không có ý kiến
gì.
Vì thế, giáo sư Trịnh Dữu là người tiến lên mở cửa.
Sau khi gió tuyết lại lần nữa tràn vào, những người ngoài cửa đã xuất hiện trước mặt họ, hóa ra là Tử Qua và một trong những đội viên của đội săn cá voi.
Ngải Vi và Khố Tạp không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Tử Qua và đội viên đội săn bắt cá voi vội vàng đi vào nói tình huống bên ngoài với bọn họ.
—— Hóa ra sau khi rời khỏi trạm nghiên cứu, bởi vì chưa hoàn toàn biến thành Băng Điêu Nhân, cho nên bọn họ đành phải tìm một nơi ẩn nấp trong thời tiết bão tuyết như vậy.
Cũng không thể tùy ý bị chôn vùi trong bão tuyết.
Cho nên, tiểu Hiểu và Tử Qua quyết định đi đến con tàu trên bờ biển, ở trong con tàu tránh né bão tuyết.
Mặc dù trên tàu không giữ ấm được tốt, nhưng vẫn tốt hơn là ở bên ngoài.
Vì vậy, hai người bọn bọ và bốn đội viên đội săn bắt cá voi bắt đầu đi đến ven bờ biển.
Nhưng tiểu Hiểu và Tử Qua đến đây bằng con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc, trước khi rời đi, ông ta đã khoá một số quyền hạn ở trên con tàu.
Bọn họ có thể đi lên, nhưng lại không mở được cửa khoang tàu.
Bất đắc dĩ, tiểu Hiểu và Tử Qua chỉ có thể đi theo đội viên đội săn cá voi lên con tàu của bọn họ.
Cho đến đây mọi thứ xảy ra vẫn bình thường.
Nhưng bão tuyết cũng khiến sóng biển dồn dập.
Bọn họ ở bên trong khoang thuyền tối tăm trên biển, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, phảng phất như thông nhau với biển rộng, không thể phân biệt phương hướng và ranh giới.
Tiếng sóng biển và tiếng gió rít liên hồi, khiến người nghe vô cùng khủng bố và rợn người.
Thỉnh thoảng, những con sóng cao vài mét ập vào thân tàu, những giọt nước bắn tung tóe trên boong tàu và những nơi khác, khiến người ta cảm thấy dường như ngày tận thế sắp đến.
Trong bầu không khí vô cùng bất an này, tiểu Hiểu và Tử Qua không khỏi sinh ra tuyệt vọng, lặng lẽ chờ chết, nhưng ngay sau đó, có thứ gì đó đâm sầm vào con tàu đang yên tĩnh của ho
Khi ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ và đội viên đội săn cá voi đều sợ ngây người.
Bởi vì bên ngoài là một con tàu đụng phải con tàu của đội săn cá voi, nó cũng không phải con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc.
Nó từ đâu ra vậy?
Tiểu Hiểu và Tử Qua không khỏi thắc mắc, nghĩ rằng chính mình cũng sắp chết, tại sao họ không đến con tàu này để xem.
Họ cũng không ngại nguy hiểm, trực tiếp tìm chỗ lên tàu.
Bốn người trong đội săn cá voi cũng đi theo sau.
Sau khi lên tàu, họ phát hiện ra rằng con tàu thực sự có dấu vết của trạm nghiên cứu, còn phát hiện một ít đồ vật, nếu không có ngoài ý muốn, đây hẳn là con tàu giáo sư Smith và giáo sư Chương đã khởi hành dọc theo dòng chảy.
Thứ đồ vật tiểu Hiểu và Tử Qua phát hiện thế nhưng có hiệu quả làm giảm bớt tốc độ biến thành Băng Điêu Nhân.
Nói đến đây, Tử Qua lấy ra thứ đồ vật màu đen, giống như cục đá, nhưng lại không phải tính chất của cục đá, nó có bề ngoài mượt mà, còn mang theo một ít số hoa văn giống vảy.
Tử Qua đặt thứ này đặt ở trong lòng bàn tay, nó chỉ to bằng nửa lòng bàn tay.
Tử Qua nói:
“Cái này gọi là đá vảy đen.”
Ngay khi cậu ta cầm nó trên tay, chiếc vòng tay đã có một thông tin nhắc nhở—— hãy khám phá bí mật giữa Đá vảy đen và người tộc Nỉ.
Hơn nữa, khi cầm viên đá vảy đen trong tay, một cảm giác ấm áp từ trong lòng cậu ta dâng lên.
Nhìn lại cánh tay bị đông cứng, nó thực sự đã khôi phục được phần nào.
Đây chắc chắn là điều đáng mừng với tiểu Hiểu và Tử Qua.
Chẳng qua, khi nói tới đây, Tử qua dừng một chút rồi nói tiếp:
“Chúng tôi chỉ tìm thấy ba viên đá vảy đen như vậy trên con tàu đó.”
“Ba thành viên khác của đội săn cá voi không có đá vảy đen trong tay. Cuối cùng họ đã biến thành Băng Điêu Nhân….”
Kết quả sau khi biến thành Băng Điêu Nhân, tất nhiên bọn họ là người đã giải quyết chúng.
Sau khi Tử Qua nói xong, Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn về phía Vi Quán.
Ai cũng đều có thể nghe được trong lời nói này của Tử Qua chỉ là nói cho dễ nghe hơn một chút.
Chỉ có ba viên đá vảy đen và sáu người sắp bị biến thành Băng Điêu Nhân thì chắc chắn là không đủ? Ba người kia chết như thế nào khẳng định không giống như vài ba câu thoái thác của Tử Qua.
Thành viên còn lại của đội săn cá voi không nói gì về điều này, chắc hẳn anh ta đã thỏa thuận gì đó với tiểu Hiểu và Tử Qua.
Tử Qua và đội viên đội săn cá voi đến đây là muốn nói với giáo sư Trịnh Dữu và những người khác đi lên con tàu đó xem xét một chút.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ có thể lần theo bản đồ lộ trình của con tàu đó để tìm được giáo sư Smith, giáo sư Chương và những người khác.
Sau khi giáo sư Trịnh Dữu nghe xong, quả nhiên ông ấy có chút tâm động.
Rốt cuộc, manh mối mà lẽ ra bọn họ phải tìm ở trạm nghiên cứu, bây giờ đã tìm được, và cũng có cách tìm được hai vị giáo sư, cho nên bây giờ bọn họ không cần phải ở lại trạm nghiên cứu này nữa.
Huống chi, trong trạm nghiên cứu vẫn có Hà Bành uy hϊếp, lưu lại cũng nguy hiểm.
Sau một thương lượng, họ quyết định rời đi.
Ngũ Hạ Cửu bước ra khỏi cánh cửa trạm nghiên cứu.
Cảm giác đang ở trong trận bão tuyết vô cùng khó chịu, gió lạnh buốt thấu xương xen lẫn những hạt tuyết, thậm chí là khó thở vô cùng.
Sống mũi lạnh cóng, cho dù vùi mặt dưới cổ áo và khăn quàng cổ, vẫn lạnh đến mức đau đớn.
Đôi mắt gần như bị gió và tuyết chặn lại không thể mở được.
Cũng may, khi bọn họ đi đến bờ biển bên kia không gặp gió, nếu không sẽ càng vất vả hơn.
Cứ từ từ đi về phía trước, cuối cùng thì bờ biển của vùng địa cực băng đảo cũng đã đến.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, ở đó có ba con tàu, trừ bỏ con tàu của thuyền trưởng Mã Khắc, và đội săn cá voi, và con tàu vốn dĩ thuộc về trạm nghiên cứu.
Làm thế nào mà một con tàu cỡ lớn như thế này lại trở về khi không có ai trên tàu?
Ngũ Hạ Cửu cảm nhận hướng gió, nó cũng không phải là hướng gió có thể thổi con tàu của trạm nghiên cứu vào bờ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lên tàu để tìm manh mối mới là điều quan trọng nhất.
Tiểu Hiểu đã ở trên tàu chờ bọn họ đến.
Vừa bước lên thuyền, A Miêu và tiểu Hiểu đã ôm chầm lấy nhau, biết rằng bạn mình tạm thời không chết, tất nhiên cô ta rất vui mừng.
Còn Tử Qua lại là mang theo giáo Sư Trịnh Dữu đi vào trong khoang thuyền kiểm tra bản đồ đường đi.
Khi cậu ta và tiểu Hiểu lên tàu, đèn trong cabin vẫn bật sáng, mặc dù một số thứ nằm rải rác trên mặt đất nhưng chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Bảng điều khiển cũng được mở ra.
Giống như trước đó còn có người tồn tại, khởi động thuyền đi, nhưng trong chớp mắt người đã biến mất, khắp nơi có chút kỳ quái.
Vốn dĩ Ngũ Hạ Cửu nghĩ rằng mình sẽ mất một khoảng thời gian ở trong khoang thuyền để tìm kiếm manh mối.
Nhưng không ngờ rằng ngay khi giáo sư Trịnh Dữu đi tới trước bàn điều khiển, toàn bộ thân tàu đột nhiên rung chuyển, suýt chút nữa không đứng vững.
Chờ đến khi vất vả tìm được chỗ để đứng vững, toàn bộ thân tàu thế nhưng từ từ lái ra khỏi bờ.
“Tàu chạy?”
Tiểu Hiểu hoảng sợ nhìn ra phía bên ngoài.
Thuyền trưởng Mã Khắc nhanh chóng chạy đến trên boong tàu để xem xét, ngay sau đó chạy trở lại, bước nhanh đến bàn điều khiển và nói với vẻ mặt hoảng sợ:
“Tàu, con tàu đang chạy.”
“Con tàu đang làm theo chỉ dẫn trên bàn điều khiển……”
Trời, trời ơi, con tàu này không thể là một con tàu ma, đúng không?
Nó muốn đưa bọn họ đi đâu?
Thuyền trưởng Mã Khắc không khỏi kinh hãi suy nghĩ, cả người trở nên bất an, nhưng rõ ràng lúc này nghĩ đến việc xuống tàu đã quá muộn.
Chỉ có thể bị con tàu đưa đi cho đến đến nơi dừng lại…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất