Đoàn Tàu Luân Hồi – Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]
Chương 101: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc Chương 2
Ngũ Hạ Cửu nhìn phục vụ hỏi:
"Chúng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở thị trấn này? Tại sao ngay cả ban ngày cũng không thấy người ở trong thị trấn đi lại?"
Phục vụ kia nghe xong, vẻ mặt như khổ tâm, nói:
"Aizz, anh cảnh sát à, các người không phải hôm nay đã đến trấn Trang Phủ rồi sao?"
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Sở trưởng Lý ở phía sau cũng đi đến nói:
"Đúng vậy, chúng tôi hôm nay vừa tới đó, trấn Trang Phủ cuối cùng sao lại thành ra như vậy? Cậu kể chi tiết lại cho chúng tôi nghe xem."
Phục vụ kia nói: "Ở gần trấn Trang Phủ có một thôn tên là thôn Trang Phủ."
Vốn dĩ người trên trấn và người trong thôn thường xuyên qua lại, nhưng thời gian trước đó không lâu, ở trong thôn Trang Phủ đột nhiên bùng phát bệnh dịch."
"Mà bệnh dịch lại lây lan với tốc độ rất nhanh, không đợi cho người trên trấn đưa người đến giải quyết, thì người ở trong thôn đó chỉ trong một đêm đều chết sạch."
"Khi ấy cũng rất đáng sợ, làm ồn ào khiến cho người dân ở trên trấn cũng hoảng sợ, cũng không ai dám đi qua lại trên con đường đến thôn Trang Phủ nữa.
"Cuối cùng thì cũng không biết thật sự là có người trốn từ thôn Trang Phủ đến không, mọi người chỉ sợ, sợ có người mang theo bệnh dịch đi vào trấn Trang Phủ."
"Vì vậy, người trên trấn đã chặt vài cây ở hai bên đường dẫn đến thôn Trang Phủ, chúng ngã đổ vào chính giữa chặn lại đường đi."
"Nhưng mà, trên trấn vẫn có người nhiễm bệnh."
"Tuy rằng đã sớm phát hiện và kiểm soát, nhưng tình hình vẫn không khả quan, hơn nữa những điều xui xẻo còn đến dồn dập."
Người phục vụ nói đến đây, lòng lại cảm thấy vô cùng xót xa và sợ hãi, chỉ thở dài một cái rồi tiếp tục nói: "Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh ở thôn Trang Phủ hay không, mà trên trấn lại đột nhiên xuất hiện chuyện cương thi gϊếŧ người."
"Chỉ cách đây vài ngày, có một người nửa đêm đi ra ngoài để đi tiểu lại bị cắn chết, chết rất thảm, ở trên cổ còn có hai cái lỗ máu thủng sâu..."
Phục vụ vừa nói xong liền đưa tay chỉ vào một chỗ trên cổ mình, khuôn mặt nhăn lại, vẻ mặt ủ rũ.
"Ban đầu mọi người tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn mở cửa buôn bán, dù sao cũng phải kiếm sống, còn có một số người vốn dĩ không tin vào chuyện cương thi hại người."
"Cho đến đêm hôm đó, nhà họ Trang đã xảy ra thảm án."
"Nhà họ Trang?" Đội phó đưa mắt nhìn về phía phục vụ.
Người phục vụ nói: "Đúng vậy, nhà họ Trang, mà ông chủ của nhà họ Trang tên là Trang Hưng Tài, là một người giàu có ở trên thị trấn của chúng tôi, nhà rất giàu mà ông ấy chỉ có một đứa con gái tên là Trang Diệu Linh."
"Mẹ của cô chủ Trang mất sớm, nhưng chỉ hơn một tháng trước, ông chủ giàu có Trang Hưng Tài cũng bị bệnh mà chết, trước khi chết còn đem đứa con gái Trang Diệu Linh gửi cho người bạn tốt của ông ấy là cảnh sát trưởng Trình."
"Mà cô chủ Trang và cậu hai con của cảnh sát trưởng Trình là Trình Kế Minh vốn đã tâm đầu ý hợp, hai người sớm đã được đính hôn, và dự định sẽ kết hôn chỉ vài ngày trước."
"Kết quả vậy mà cương thi lại xuất hiện ở nhà họ Trang để gϊếŧ người, cắn chết không ít người làm và những cấp dưới của cảnh sát trưởng Trình."
"Lúc đó có rất nhiều người đều tận mắt thấy, cương thi là có thật, cảnh sát trưởng Trình còn cho người nổ súng, nhưng không có tác dụng gì."
"Cương thi kia dù cho bị dao chẻ súng bắn cũng không hề hấn gì, nó sớm bỏ chạy, chờ cho ban đêm lại trở ra hại người."
"Mấy ngày nay, liên tiếp ở những buổi tối đều có người chết, người trên trấn thì hoảng sợ vô cùng, nhà nào cũng không được yên bình, chúng tôi thật sự không dám đi ra ngoài."
"Mấy anh cảnh sát à, nếu như đã đến trấn Trang Phủ rồi thì cũng đừng ở lại, mau rời đi đi, nếu không đi mau, không chừng buổi tối sẽ bị mất mạng đó."
Dứt lời, người phục vụ kia liên tục xin tha.
Không đợi cho sở trưởng Lý và đội phó tiếp tục hỏi, hắn bất chấp việc sẽ đắc tội với người ta, đem tấm ván gỗ đóng chặt lại, cả người đều lùi vào trong nhà.
Cũng may sở trưởng Lý lúc này cũng không có thời gian và tâm trạng để quan tâm đến người phục vụ kia.
Ông ta tất nhiên đã bị hai tin tức này làm cho khϊếp sợ, không ngờ bản thân vừa mới đến trấn Trang Phủ để nhận chức thì đã gặp loại chuyện này.
Nhưng thị trưởng Lý vực dậy tinh thần của mình rất nhanh, ông ta vung tay để chấm dứt những tiếng bàn bạc khe khẽ ở phía sau của đám cảnh sát, ông ta quyết định tiếp tục ở lại để nhận lấy vị trí này.
Hơn nữa, ông ta còn muốn giải quyết tình hình dịch bệnh và chuyện cương thi ở trấn Trang Phủ và thôn Trang Phủ, để cho trấn Trang Phủ có thể khôi phục lại sự yên bình vốn có của trước đây.
Sở trưởng Lý dõng dạc nói, lập tức mang theo mọi người đi đến đồn cảnh sát.
Trên đường, Ngũ Hạ Cửu quay trở lại đội ngũ.
Ngài V thấp giọng nói: "Xem ra nhà họ Trang cùng với cảnh sát trưởng Trịnh, trong lời nói của người phục vụ chính là một manh mối quan trọng.”
"Còn chuyện dịch bệnh ở thôn Trang Phủ và cương thi gϊếŧ người, không biết hai chuyện có liên quan đến nhau không…”
Bệnh dịch cũng đã muốn lan ra khắp trấn Trang Phủ, điều đó có nghĩa bọn họ cũng có nguy cơ bị lây nhiễm.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Dựa theo lời của người phục vụ nói, ông chủ nhà họ Trang cũng chỉ vừa mới chết vì bị bệnh hơn một tháng, và người con gái duy nhất của ông ấy là Trang Diệu Linh cũng đã đính hôn với con trai thứ hai của cảnh sát trưởng Trình."
"Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, cương thi xuất hiện là tại nhà họ Trang, đám cưới chắc chắn sẽ không thể thực hiện.”
"Chuyện này nghe qua thì có chút kỳ lạ, cũng không biết hai bên, ai mới là có vấn đề?”
Mặt khác, còn chuyện cương thi gϊếŧ người, sao lại có thể xuất hiện?
Vì sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà có thể từ trong quan tài ra ngoài cắn người.
Không bao lâu, sở trưởng Lý dẫn bọn họ đến đồn cảnh sát trong trấn Trang Phủ.
Nhưng bên trong không có một ai, có rất nhiều đồ vật lộn xộn bị ném xuống đất, vương vãi khắp nơi.
Sở trưởng Lý cho người đi dạo một vòng, nhưng một bóng người cũng không có nhìn thấy, cho đến khi đội phó đi ra bên ngoài tình cờ đụng phải một người vì đói bụng mà ra ngoài tìm thức ăn, lúc này mới đem người đó đi qua hỏi.
Cảnh sát trưởng Trình và mọi người đã đi đâu?
Người nọ cầm cái bánh mỳ do sở trưởng Lý cho, trước tiên vội vàng cắn một miếng trước, sau đó mới lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi biết, bởi vì lúc trước để đối phó với cương thi, những cấp dưới của cảnh sát trưởng Trình đã chết rất nhiều, tổn thất không ít lực lượng cảnh sát.”
"Một số người thì mặc kệ nhanh chóng trốn về nhà."
"Mà tôi nghe nói cô chủ Trang cũng đã rất hoảng sợ ở đêm hôm đó, cơ thể của cô chủ Trang vốn đã yếu ớt, từ nhỏ đến lớn đều phải uống thuốc không ngừng."
"Ông chủ nhà họ Trang thường xuyên vì cô chủ Trang mà mua thuốc bồi bổ cơ thể cho cô ấy, chuyện này người ở trong thôn đều biết, tội nghiệp cô chủ Trang lớn lên xinh đẹp như vậy...."
"Nói ngắn gọn." Đội phó liếc mắt nhìn người kia một cái nói.
Người kia: "Dạ dạ, tôi, tôi thấy cảnh sát trưởng Trình dẫn thuộc hạ của mình trở về nhà họ Trình, có lẽ cô chủ Trang cũng được đưa về bên đó để bảo vệ."
"Hiện tại nhà họ Trình nơi nơi đều được canh phòng nghiêm ngặt, vì sợ cương thi lại đến gây hại."
"Sĩ quan cảnh sát, mọi người muốn tìm đám người của cảnh sát trưởng Trình thì cũng không còn ai ở đây đâu, mọi người phải đi đến nhà họ Trình, nhưng cảnh sát trưởng Trình rất sợ chết."
Nói xong lời cuối cùng, giọng người đàn ông kia nhỏ dần, cắn bánh mỳ một cái rồi cười ngây dại ha ha hai tiếng.
Sau đó, sở trưởng Lý phất tay để cho người kia rời đi.
"Đi, chúng ta đi đến nhà họ Trình." Sắc mặt của sở trưởng Lý trông không được tốt cho lắm.
Mà người đàn ông kia trước khi rời đi cũng đã chỉ đường cho bọn họ.
Cho nên, sở trưởng Lý đi theo chỉ dẫn dễ dàng tìm thấy nhà họ Trình, lúc này, ông ấy một mình đi lên bậc thang, bình tĩnh gõ cửa của nhà họ Trình.
Chỉ chốc lát sau, ở bên trong cánh cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Chốt cửa mở ra, người mở cửa vừa định mở miệng trách mắng, nhưng nhìn thấy trang phục của sở trưởng Lý, thoáng chốc đã nở nụ cười, nói: "Ngài là..."
Sở trưởng Lý lấy ra công văn được cấp trên gửi đến, mở ra, nói: "Gọi cảnh sát trưởng Trình ra đây, anh ta chắc đã sớm nhận được mệnh lệnh của cấp trên rồi."
"Tôi đến đây để nhậm chức sở trưởng, anh ta phải bàn giao lại chức quyền."
"Dạ, được, ngài chờ một chút." Người nọ thấy vậy nét mặt liền thay đổi, vội vàng xoay người chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Người đi phía trước, mặc đồng phục cảnh sát, trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng người mập mạp, thắt lưng đè nén trên bụng làm lộ ra cả một bụng mỡ.
Ông ấy vội vàng chạy đến trước cửa, đứng đối diện với sở trưởng Lý cười nói: "Không nghĩ rằng hôm nay ngài sẽ tới đây, gần đây trấn Trang Phủ có rất nhiều chuyện, bận rộn vô cùng vì vậy nên mới quên chuyện này, mong sở trưởng Lý có thể thứ lỗi cho tôi."
Cảnh sát trưởng Trình nói rất nhiều, vừa nịnh bợ vừa giải thích, chẳng mấy chốc đã làm cho sắc mặt của sở trưởng Lý cũng đã chuyển biến tốt hơn.
Ông ấy còn nói, do gần đây cảnh sát ở trong đồn chết rất nhiều, vì để giảm bớt nguy hiểm nên để cho bọn họ tập trung đi cùng nhau.
"Mời ngài vào bên trong." Cảnh sát trưởng Trình nói, ông ấy nhìn đến bốn đội người mà sở trưởng Lý dẫn đi cùng, ngập ngừng một chút nói: "Những anh em cảnh sát bên ngoài...."
Sở trưởng Lý còn chưa nói thì đội phó đã cười nói: "Còn đang muốn làm phiền cảnh trưởng Trình sắp xếp một chút."
"Không dám, không dám." Cảnh sát trưởng Trình vội nói.
Các nhân viên cảnh sát đều có ký túc xá riêng.
Sở trưởng Lý chỉ giữ lại một đội cảnh sát ở gần đây để bảo vệ, còn những nhân viên cảnh sát khác đều để cho cảnh sát trưởng Trình dẫn đến ký túc xá tạm thời ở lại đó.
Ngay lập tức, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi theo thị trưởng Lý và đội phó vào nhà họ Trình.
Bọn họ ở trong phòng khách của nhà họ Trình gặp được con trai thứ hai của cảnh sát trưởng Trình là Trình Kế Minh, một người thanh niên có vóc dáng hơi mập mạp, khuôn mặt thì rất giống cảnh sát trưởng Trình.
Sở trưởng Lý thắc mắc hỏi con trai cả của cảnh sát trưởng Trình ở đâu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cảnh sát trưởng Trình liền thay đổi, nét mặt hơi cứng, ngay cả nụ cười ở khóe miệng cũng dần biến mất.
Trình Kế Minh bĩu môi không để ý, che giấu đi sự mỉa mai và xem thường của mình.
Cảnh sát trưởng Trình nói: "Kế Khiêm nó, nó đã chết trong một vụ cháy lớn..."
Sở trưởng Lý nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng may cảnh sát trưởng Trình cũng không nói nhiều về chủ đề này, cho người đi mời cô chủ Trang ra, bởi vì sở trưởng Lý muốn hỏi chi tiết về chuyện đêm đó cương thi đã đến nhà họ Trang hại người như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, cô chủ Trang được người giúp việc dìu ra.
Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt không có chút máu, nhìn dáng vẻ ốm yếu liền biết là người có nhiều bệnh.
Trình Kế Minh muốn đi đến nắm lấy tay của Trang Diệu Linh và đỡ cô ấy, nhưng Trang Diệu Linh lại né tránh giống như không chú ý đến anh ta.
Cô ấy dùng khăn tay che miệng khẽ ho khan.
Ngũ Hạ Cửu có thể thấy rõ được, khi Trang Diệu Linh nhìn thấy Trình Kế Minh, trong ánh mắt ấy biểu hiện ra vẻ chán ghét, nhưng mà cô ấy sớm rũ mi xuống, che giấu mà bước qua.
Ngũ Hạ Cửu cùng ngài V liếc nhìn nhau.
Xem ra, lúc trước người phục vụ nói "cô chủ Trang và cậu chủ Trình Kế Minh tâm đầu ý hợp" thật ra chỉ là một lời đồn mà thôi, còn sự thật thì rõ ràng không phải là vậy.
Một đứa bé gái cha mẹ đều mất trở thành mồ côi, không chỉ có một thân một mình, mà còn có cả một tài sản bạc triệu...
Dù nhìn thế nào, cũng thấy một nhà của cảnh sát trưởng Trình đều giống như có tâm tư không tốt.
Đối mặt với câu hỏi của sở trưởng Lý, Trang Diệu Linh yếu ớt trả lời: "Vào lúc cương thi đến thì tôi đang ở trong phòng, cũng không có thấy rõ tình hình khi ấy như thế nào."
"Sau đó, cảnh sát trưởng Trình đã cho người đến bảo vệ tôi nên tôi cũng không đi ra ngoài, càng không biết lúc sau có chuyện gì, nên không thể cung cấp tin tức có ích nào cho sở trưởng Lý hết ạ."
Cương thi lần đầu xuất hiện ở nhà họ Trang hại người, sau đó cảnh sát trưởng Trình cử người đến để hỏi thăm tin tức.
Các cảnh sát đợt đầu đến bao vây cương thi hầu như đều chết và bị thương.
Cảnh sát trưởng Trình sau đó mới dẫn người đuổi theo, nhưng mà cũng chỉ là làm ra vẻ, ngay cả cái lông ông ấy cũng chưa nhìn thấy, tất nhiên cũng không thể cung cấp manh mối nào có ích cho sở trưởng Lý.
Cũng không còn cách nào, sắc trời cũng đã dần dần chuyển tối, sở trưởng Lý dự định ngày mai sẽ đến tìm những người bị thương để điều tra.
Theo lời mời của cảnh sát trưởng Trình, bọn họ trước tiên sẽ ở lại nhà họ Trình.
"Chúng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở thị trấn này? Tại sao ngay cả ban ngày cũng không thấy người ở trong thị trấn đi lại?"
Phục vụ kia nghe xong, vẻ mặt như khổ tâm, nói:
"Aizz, anh cảnh sát à, các người không phải hôm nay đã đến trấn Trang Phủ rồi sao?"
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Sở trưởng Lý ở phía sau cũng đi đến nói:
"Đúng vậy, chúng tôi hôm nay vừa tới đó, trấn Trang Phủ cuối cùng sao lại thành ra như vậy? Cậu kể chi tiết lại cho chúng tôi nghe xem."
Phục vụ kia nói: "Ở gần trấn Trang Phủ có một thôn tên là thôn Trang Phủ."
Vốn dĩ người trên trấn và người trong thôn thường xuyên qua lại, nhưng thời gian trước đó không lâu, ở trong thôn Trang Phủ đột nhiên bùng phát bệnh dịch."
"Mà bệnh dịch lại lây lan với tốc độ rất nhanh, không đợi cho người trên trấn đưa người đến giải quyết, thì người ở trong thôn đó chỉ trong một đêm đều chết sạch."
"Khi ấy cũng rất đáng sợ, làm ồn ào khiến cho người dân ở trên trấn cũng hoảng sợ, cũng không ai dám đi qua lại trên con đường đến thôn Trang Phủ nữa.
"Cuối cùng thì cũng không biết thật sự là có người trốn từ thôn Trang Phủ đến không, mọi người chỉ sợ, sợ có người mang theo bệnh dịch đi vào trấn Trang Phủ."
"Vì vậy, người trên trấn đã chặt vài cây ở hai bên đường dẫn đến thôn Trang Phủ, chúng ngã đổ vào chính giữa chặn lại đường đi."
"Nhưng mà, trên trấn vẫn có người nhiễm bệnh."
"Tuy rằng đã sớm phát hiện và kiểm soát, nhưng tình hình vẫn không khả quan, hơn nữa những điều xui xẻo còn đến dồn dập."
Người phục vụ nói đến đây, lòng lại cảm thấy vô cùng xót xa và sợ hãi, chỉ thở dài một cái rồi tiếp tục nói: "Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh ở thôn Trang Phủ hay không, mà trên trấn lại đột nhiên xuất hiện chuyện cương thi gϊếŧ người."
"Chỉ cách đây vài ngày, có một người nửa đêm đi ra ngoài để đi tiểu lại bị cắn chết, chết rất thảm, ở trên cổ còn có hai cái lỗ máu thủng sâu..."
Phục vụ vừa nói xong liền đưa tay chỉ vào một chỗ trên cổ mình, khuôn mặt nhăn lại, vẻ mặt ủ rũ.
"Ban đầu mọi người tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn mở cửa buôn bán, dù sao cũng phải kiếm sống, còn có một số người vốn dĩ không tin vào chuyện cương thi hại người."
"Cho đến đêm hôm đó, nhà họ Trang đã xảy ra thảm án."
"Nhà họ Trang?" Đội phó đưa mắt nhìn về phía phục vụ.
Người phục vụ nói: "Đúng vậy, nhà họ Trang, mà ông chủ của nhà họ Trang tên là Trang Hưng Tài, là một người giàu có ở trên thị trấn của chúng tôi, nhà rất giàu mà ông ấy chỉ có một đứa con gái tên là Trang Diệu Linh."
"Mẹ của cô chủ Trang mất sớm, nhưng chỉ hơn một tháng trước, ông chủ giàu có Trang Hưng Tài cũng bị bệnh mà chết, trước khi chết còn đem đứa con gái Trang Diệu Linh gửi cho người bạn tốt của ông ấy là cảnh sát trưởng Trình."
"Mà cô chủ Trang và cậu hai con của cảnh sát trưởng Trình là Trình Kế Minh vốn đã tâm đầu ý hợp, hai người sớm đã được đính hôn, và dự định sẽ kết hôn chỉ vài ngày trước."
"Kết quả vậy mà cương thi lại xuất hiện ở nhà họ Trang để gϊếŧ người, cắn chết không ít người làm và những cấp dưới của cảnh sát trưởng Trình."
"Lúc đó có rất nhiều người đều tận mắt thấy, cương thi là có thật, cảnh sát trưởng Trình còn cho người nổ súng, nhưng không có tác dụng gì."
"Cương thi kia dù cho bị dao chẻ súng bắn cũng không hề hấn gì, nó sớm bỏ chạy, chờ cho ban đêm lại trở ra hại người."
"Mấy ngày nay, liên tiếp ở những buổi tối đều có người chết, người trên trấn thì hoảng sợ vô cùng, nhà nào cũng không được yên bình, chúng tôi thật sự không dám đi ra ngoài."
"Mấy anh cảnh sát à, nếu như đã đến trấn Trang Phủ rồi thì cũng đừng ở lại, mau rời đi đi, nếu không đi mau, không chừng buổi tối sẽ bị mất mạng đó."
Dứt lời, người phục vụ kia liên tục xin tha.
Không đợi cho sở trưởng Lý và đội phó tiếp tục hỏi, hắn bất chấp việc sẽ đắc tội với người ta, đem tấm ván gỗ đóng chặt lại, cả người đều lùi vào trong nhà.
Cũng may sở trưởng Lý lúc này cũng không có thời gian và tâm trạng để quan tâm đến người phục vụ kia.
Ông ta tất nhiên đã bị hai tin tức này làm cho khϊếp sợ, không ngờ bản thân vừa mới đến trấn Trang Phủ để nhận chức thì đã gặp loại chuyện này.
Nhưng thị trưởng Lý vực dậy tinh thần của mình rất nhanh, ông ta vung tay để chấm dứt những tiếng bàn bạc khe khẽ ở phía sau của đám cảnh sát, ông ta quyết định tiếp tục ở lại để nhận lấy vị trí này.
Hơn nữa, ông ta còn muốn giải quyết tình hình dịch bệnh và chuyện cương thi ở trấn Trang Phủ và thôn Trang Phủ, để cho trấn Trang Phủ có thể khôi phục lại sự yên bình vốn có của trước đây.
Sở trưởng Lý dõng dạc nói, lập tức mang theo mọi người đi đến đồn cảnh sát.
Trên đường, Ngũ Hạ Cửu quay trở lại đội ngũ.
Ngài V thấp giọng nói: "Xem ra nhà họ Trang cùng với cảnh sát trưởng Trịnh, trong lời nói của người phục vụ chính là một manh mối quan trọng.”
"Còn chuyện dịch bệnh ở thôn Trang Phủ và cương thi gϊếŧ người, không biết hai chuyện có liên quan đến nhau không…”
Bệnh dịch cũng đã muốn lan ra khắp trấn Trang Phủ, điều đó có nghĩa bọn họ cũng có nguy cơ bị lây nhiễm.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Dựa theo lời của người phục vụ nói, ông chủ nhà họ Trang cũng chỉ vừa mới chết vì bị bệnh hơn một tháng, và người con gái duy nhất của ông ấy là Trang Diệu Linh cũng đã đính hôn với con trai thứ hai của cảnh sát trưởng Trình."
"Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, cương thi xuất hiện là tại nhà họ Trang, đám cưới chắc chắn sẽ không thể thực hiện.”
"Chuyện này nghe qua thì có chút kỳ lạ, cũng không biết hai bên, ai mới là có vấn đề?”
Mặt khác, còn chuyện cương thi gϊếŧ người, sao lại có thể xuất hiện?
Vì sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà có thể từ trong quan tài ra ngoài cắn người.
Không bao lâu, sở trưởng Lý dẫn bọn họ đến đồn cảnh sát trong trấn Trang Phủ.
Nhưng bên trong không có một ai, có rất nhiều đồ vật lộn xộn bị ném xuống đất, vương vãi khắp nơi.
Sở trưởng Lý cho người đi dạo một vòng, nhưng một bóng người cũng không có nhìn thấy, cho đến khi đội phó đi ra bên ngoài tình cờ đụng phải một người vì đói bụng mà ra ngoài tìm thức ăn, lúc này mới đem người đó đi qua hỏi.
Cảnh sát trưởng Trình và mọi người đã đi đâu?
Người nọ cầm cái bánh mỳ do sở trưởng Lý cho, trước tiên vội vàng cắn một miếng trước, sau đó mới lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi biết, bởi vì lúc trước để đối phó với cương thi, những cấp dưới của cảnh sát trưởng Trình đã chết rất nhiều, tổn thất không ít lực lượng cảnh sát.”
"Một số người thì mặc kệ nhanh chóng trốn về nhà."
"Mà tôi nghe nói cô chủ Trang cũng đã rất hoảng sợ ở đêm hôm đó, cơ thể của cô chủ Trang vốn đã yếu ớt, từ nhỏ đến lớn đều phải uống thuốc không ngừng."
"Ông chủ nhà họ Trang thường xuyên vì cô chủ Trang mà mua thuốc bồi bổ cơ thể cho cô ấy, chuyện này người ở trong thôn đều biết, tội nghiệp cô chủ Trang lớn lên xinh đẹp như vậy...."
"Nói ngắn gọn." Đội phó liếc mắt nhìn người kia một cái nói.
Người kia: "Dạ dạ, tôi, tôi thấy cảnh sát trưởng Trình dẫn thuộc hạ của mình trở về nhà họ Trình, có lẽ cô chủ Trang cũng được đưa về bên đó để bảo vệ."
"Hiện tại nhà họ Trình nơi nơi đều được canh phòng nghiêm ngặt, vì sợ cương thi lại đến gây hại."
"Sĩ quan cảnh sát, mọi người muốn tìm đám người của cảnh sát trưởng Trình thì cũng không còn ai ở đây đâu, mọi người phải đi đến nhà họ Trình, nhưng cảnh sát trưởng Trình rất sợ chết."
Nói xong lời cuối cùng, giọng người đàn ông kia nhỏ dần, cắn bánh mỳ một cái rồi cười ngây dại ha ha hai tiếng.
Sau đó, sở trưởng Lý phất tay để cho người kia rời đi.
"Đi, chúng ta đi đến nhà họ Trình." Sắc mặt của sở trưởng Lý trông không được tốt cho lắm.
Mà người đàn ông kia trước khi rời đi cũng đã chỉ đường cho bọn họ.
Cho nên, sở trưởng Lý đi theo chỉ dẫn dễ dàng tìm thấy nhà họ Trình, lúc này, ông ấy một mình đi lên bậc thang, bình tĩnh gõ cửa của nhà họ Trình.
Chỉ chốc lát sau, ở bên trong cánh cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Chốt cửa mở ra, người mở cửa vừa định mở miệng trách mắng, nhưng nhìn thấy trang phục của sở trưởng Lý, thoáng chốc đã nở nụ cười, nói: "Ngài là..."
Sở trưởng Lý lấy ra công văn được cấp trên gửi đến, mở ra, nói: "Gọi cảnh sát trưởng Trình ra đây, anh ta chắc đã sớm nhận được mệnh lệnh của cấp trên rồi."
"Tôi đến đây để nhậm chức sở trưởng, anh ta phải bàn giao lại chức quyền."
"Dạ, được, ngài chờ một chút." Người nọ thấy vậy nét mặt liền thay đổi, vội vàng xoay người chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Người đi phía trước, mặc đồng phục cảnh sát, trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng người mập mạp, thắt lưng đè nén trên bụng làm lộ ra cả một bụng mỡ.
Ông ấy vội vàng chạy đến trước cửa, đứng đối diện với sở trưởng Lý cười nói: "Không nghĩ rằng hôm nay ngài sẽ tới đây, gần đây trấn Trang Phủ có rất nhiều chuyện, bận rộn vô cùng vì vậy nên mới quên chuyện này, mong sở trưởng Lý có thể thứ lỗi cho tôi."
Cảnh sát trưởng Trình nói rất nhiều, vừa nịnh bợ vừa giải thích, chẳng mấy chốc đã làm cho sắc mặt của sở trưởng Lý cũng đã chuyển biến tốt hơn.
Ông ấy còn nói, do gần đây cảnh sát ở trong đồn chết rất nhiều, vì để giảm bớt nguy hiểm nên để cho bọn họ tập trung đi cùng nhau.
"Mời ngài vào bên trong." Cảnh sát trưởng Trình nói, ông ấy nhìn đến bốn đội người mà sở trưởng Lý dẫn đi cùng, ngập ngừng một chút nói: "Những anh em cảnh sát bên ngoài...."
Sở trưởng Lý còn chưa nói thì đội phó đã cười nói: "Còn đang muốn làm phiền cảnh trưởng Trình sắp xếp một chút."
"Không dám, không dám." Cảnh sát trưởng Trình vội nói.
Các nhân viên cảnh sát đều có ký túc xá riêng.
Sở trưởng Lý chỉ giữ lại một đội cảnh sát ở gần đây để bảo vệ, còn những nhân viên cảnh sát khác đều để cho cảnh sát trưởng Trình dẫn đến ký túc xá tạm thời ở lại đó.
Ngay lập tức, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi theo thị trưởng Lý và đội phó vào nhà họ Trình.
Bọn họ ở trong phòng khách của nhà họ Trình gặp được con trai thứ hai của cảnh sát trưởng Trình là Trình Kế Minh, một người thanh niên có vóc dáng hơi mập mạp, khuôn mặt thì rất giống cảnh sát trưởng Trình.
Sở trưởng Lý thắc mắc hỏi con trai cả của cảnh sát trưởng Trình ở đâu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cảnh sát trưởng Trình liền thay đổi, nét mặt hơi cứng, ngay cả nụ cười ở khóe miệng cũng dần biến mất.
Trình Kế Minh bĩu môi không để ý, che giấu đi sự mỉa mai và xem thường của mình.
Cảnh sát trưởng Trình nói: "Kế Khiêm nó, nó đã chết trong một vụ cháy lớn..."
Sở trưởng Lý nghe xong liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng may cảnh sát trưởng Trình cũng không nói nhiều về chủ đề này, cho người đi mời cô chủ Trang ra, bởi vì sở trưởng Lý muốn hỏi chi tiết về chuyện đêm đó cương thi đã đến nhà họ Trang hại người như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, cô chủ Trang được người giúp việc dìu ra.
Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt không có chút máu, nhìn dáng vẻ ốm yếu liền biết là người có nhiều bệnh.
Trình Kế Minh muốn đi đến nắm lấy tay của Trang Diệu Linh và đỡ cô ấy, nhưng Trang Diệu Linh lại né tránh giống như không chú ý đến anh ta.
Cô ấy dùng khăn tay che miệng khẽ ho khan.
Ngũ Hạ Cửu có thể thấy rõ được, khi Trang Diệu Linh nhìn thấy Trình Kế Minh, trong ánh mắt ấy biểu hiện ra vẻ chán ghét, nhưng mà cô ấy sớm rũ mi xuống, che giấu mà bước qua.
Ngũ Hạ Cửu cùng ngài V liếc nhìn nhau.
Xem ra, lúc trước người phục vụ nói "cô chủ Trang và cậu chủ Trình Kế Minh tâm đầu ý hợp" thật ra chỉ là một lời đồn mà thôi, còn sự thật thì rõ ràng không phải là vậy.
Một đứa bé gái cha mẹ đều mất trở thành mồ côi, không chỉ có một thân một mình, mà còn có cả một tài sản bạc triệu...
Dù nhìn thế nào, cũng thấy một nhà của cảnh sát trưởng Trình đều giống như có tâm tư không tốt.
Đối mặt với câu hỏi của sở trưởng Lý, Trang Diệu Linh yếu ớt trả lời: "Vào lúc cương thi đến thì tôi đang ở trong phòng, cũng không có thấy rõ tình hình khi ấy như thế nào."
"Sau đó, cảnh sát trưởng Trình đã cho người đến bảo vệ tôi nên tôi cũng không đi ra ngoài, càng không biết lúc sau có chuyện gì, nên không thể cung cấp tin tức có ích nào cho sở trưởng Lý hết ạ."
Cương thi lần đầu xuất hiện ở nhà họ Trang hại người, sau đó cảnh sát trưởng Trình cử người đến để hỏi thăm tin tức.
Các cảnh sát đợt đầu đến bao vây cương thi hầu như đều chết và bị thương.
Cảnh sát trưởng Trình sau đó mới dẫn người đuổi theo, nhưng mà cũng chỉ là làm ra vẻ, ngay cả cái lông ông ấy cũng chưa nhìn thấy, tất nhiên cũng không thể cung cấp manh mối nào có ích cho sở trưởng Lý.
Cũng không còn cách nào, sắc trời cũng đã dần dần chuyển tối, sở trưởng Lý dự định ngày mai sẽ đến tìm những người bị thương để điều tra.
Theo lời mời của cảnh sát trưởng Trình, bọn họ trước tiên sẽ ở lại nhà họ Trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất