Đoàn Tàu Luân Hồi – Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]
Chương 115: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc Chương 15
Thôn Trang Phủ là một thôn rất nghèo.
Có thể thấy điều này qua việc xây dựng ngôi nhà đã dột nát, thấp bé.
Một số ngôi nhà thậm chí còn không có mái che hoặc cửa, chỉ dùng một tấm ván để che mưa chắn gió bên ngoài.
Đó là lý do mà tất cả dân làng ở thôn Trang Phủ đều chết vì bệnh dịch, vì vậy ngôi làng phải chất đầy xác chết mới đúng.
Nhưng bây giờ, ngoài cái xác đã được chôn trong đống rơm lúc trước, Ngũ Hạ Cửu, đội phó Thời và những người khác không gặp phải một cái xác nào sau đó nữa.
Tình huống này có vẻ không đúng.
"Thi thể của dân làng đã biến đi đâu rồi? Thôn Trang Phủ cũng không thể chỉ có từng đấy người đếm trên đầu ngón tay thế được. Nhìn vào số nhà là biết không thể có khả năng này..." Vương Tiểu Minh nhỏ giọng, thầm nghi ngờ.
Bây giờ họ đã đi xa lối vào làng, đã đi vào gần trung tâm của làng, xung quanh đều là những ngôi nhà vàcon đường đất.
Một số cửa sân trực tiếp mở ra, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy bên trong sân, cũng có thể nhìn thấy củi lửa, cối xay, rau quả phơi nắng chất đống một chỗ.
Ở một số sân, còn có thể nhìn thấy gia súc, cừu, lợn,… được dân làng nuôi nhốt.
Nhưng không có ngoại lệ, những gia súc này đều đã chết, xác chết sõng soài trên mặt đất, ruồi nhặng không ngừng bay lượn xung quanh.
Đây là cảnh tượng bình thường đầu tiên mà họ nhìn thấy ở thôn Trang Phủ.
“Xác của lũ lợn đều ở đó, xác của dân làng đã biến đi đâu rồi?” Jack không khỏi bịt mũi nhíu mày.
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, nhìn về phía những ngôi nhà đóng chặt cửa, nói: "Chúng ta còn chưa có vào trong nhìn một chút."
"Chẳng lẽ mọi người không thấy lạ sao, từ khi chúng ta bước vào thôn Trang Phủ đến lúc này, ngoại trừ cửa sân, cửa của mỗi một căn nhà đều đóng chặt."
"Tại sao những cánh cửa này lại đóng lại? Ai đã đóng nó? Xác chết có thể đặt bên trong sao?"
Ngài V cau mày nói: "Quả thực, chuyện này rõ ràng không bình thường."
Jack: "Vậy thì có lẽ vì bệnh dịch, nên dân thôn Trang Phủ đã trốn trong nhà, đóng chặt cửa."
"Cuối cùng, bọn họ vẫn chết... Có lẽ là như vậy."
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Jack không khỏi có chút bất định.
Cuối cùng, cậu ta bực bội nói: "Aiz, mặc kệ đi, chúng ta vào xem thử đi, dù sao cũng phải kiểm tra mà."
Nói xong, Jack đi về phía cửa một căn nhà và đứng yên tại chỗ, nhưng lúc đẩy cửa ra thì lại do dự.
Nhưng khi nghĩ rằng có những người khác đang theo dõi sau mình, Jack cắn răng, quyết định đặt tay lên khung cửa.
Điều đầu tiên đập vào mắt là mạng nhện rủ xuống từ trên trần nhà.
Trước đó chúng dường như đã được dệt trên cửa. Nhưng bởi vì mở cửa và gió thổi nên một số mạng nhện ở sát nhau đã bị cuốn xuống, quấn vào nhau dinh dính cùng trượt xuống, nhưng lập tức lại có một đống mạng nhện trên mặt đất...
Đúng, không chỉ trên trần nhà, dưới đất, trên cửa sổ, trên bàn ghế, bát đũa, tủ, giường,...
Hễ là mọi thứ có thể nhìn thấy trong nhà đều được bao phủ bởi vô số mạng nhện.
Vậy làm thế nào để bọn họ vào được nhà một thôn dân đây? Giống như đi lạc vào động Bàn Tơ trong tây Du Ký, khắp nơi đều là mạng nhện, không chỗ đặt chân.
Jack cứng ngắc đứng ở cửa phòng, vừa mở cửa là cậu ta lùi lại một bước, vì sợ rằng mình sẽ chạm vào mạng nhện bên trong và bị nhiễm phải thứ gì ô uế.
Nhưng ánh mắt của cậu ta quét qua, đột nhiên trợn to hai mắt nhìn một chỗ trong nhà, đồng thời duỗi ngón tay ra chỉ và nói: "Mọi người mau nhìn chỗ kia kìa!"
May mắn thay, Jack không quên hạ giọng.
Đám người Ngũ Hạ Cửu nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta…
Bọn họ chỉ nhìn thấy những lớp mạng nhện đan xen nhau trên chiếc giường làm bằng ván gỗ tồi tàn ở trong góc.
Và ngay bên dưới những mạng nhện này, có một thứ giống như cái kén được bao bọc hoàn toàn bởi những sợi mạng nhện màu trắng.
Lúc trước bọn họ không để ý, còn tưởng rằng là mạng nhện quện lại với nhau. Nhưng bây giờ nhìn chằm chằm vào thứ đó, chỉ thấy thứ giống cái kén đang hơi phập phồng, như thể nó đang thở, và có một cái gì đó đang yên tĩnh ngủ say trong cái kén của mạng nhện.
Đội phó Thời híp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi sợ rằng có người ở trong kén, chúng ta lui ra ngoài."
Đám người Ngũ Hạ Cửu nghe xong cũng không dám ở lại thêm phút nào nữa, bọn họ nhẹ nhàng, một lần nữa đóng kín cửa lại, thuận theo đường lúc vào mà lui ra ngoài sân.
Đến lúc này, Vương Tiểu Minh mới dám thở dốc bình thường, nhỏ giọng nói: "Tại sao ngôi nhà lại đầy mạng nhện... và cái kén màu trắng kia, nếu có người ở trong đó thì họ còn sống sao?"
Lúc đứng ngoài cửa nhìn thấy cái đó, anh ta hoàn toàn nín thở, rất sợ sẽ đánh thức thứ gì trong kén.
Đội phó Thời nói rằng có người trong kén, nhưng chẳng phải tất cả dân làng ở thôn Trang Phủ đều đã chết rồi sao?
Tại sao cái kén lại phập phồng như thể đang hô hấp vậy...
Ngũ Hạ Cửu nói: "Dù là người hay không, thứ bên trong sẽ không phải cái gì đó tốt đẹp.”
"Có điều, tôi đồng ý với đội phó Thời. Vì hầu hết các thi thể của dân làng ở thôn Trang Phủ đều không được tìm thấy ở ngoài, cho nên ta có thể thấy rõ rằng hầu hết các thi thể đã bị mang đi sử dụng cho các mục đích khác."
"Và "mục đích" này là giải phóng Cổ và chế tác thành cổ nhân."
Giáo sư Đường không khỏi nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, mạng nhện, rất khó khiến người ta không nghĩ tới cổ trùng."
"Muốn xác nhận chuyện này cũng rất dễ. Chúng ta chỉ cần đi xem những căn nhà khác có giống với tình hình của căn nhà này hay không."
“Vậy thì đi thôi.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Sau đó, bọn họ kiểm tra từng ngôi nhà một, nhưng tình hình trong nhà nghiêm trọng hơn nhiều so với dự liệu của bọn họ.
Có nhiều hơn một Cổ ở Thôn Trang Phủ này.
Một số phòng được bao phủ bởi mạng nhện, trên giường hình thành một cái kén
Trong một số nhà, sâu róm, kiến… bò khắp nơi, chỉ cần nhìn vào thôi cũng có thể khiến người ta bị ám ảnh kinh khủng.
Và trên cùng một chiếc giường, có một "vật" được bao bọc bởi một vật thể đặc dính đen như mực, đó cũng có thể là phóng cổ, bị chế tác thành cổ nhân vẫn chưa phá “kén” ra. Kiến và bọ cứ liên tục bò lên trên đó.
May mà họ đứng ở cửa không vào, nếu không thì...
Nghĩ đến đây, ngay cả Ngũ Hạ Cửu cũng không khỏi cau mày, mạnh mẽ chà xát hai cánh tay, bả vai, mọi chỗ.
Cứ có cảm giác như những con sâu róm, con kiến kia
... đã bò lên người, khiến cậu cảm thấy khó chịu và ngứa ngáy.
“Chẳng phải những thứ này đều là cổ sao?” Sau khi lui ra ngoài, sắc mặt Vương Tiểu Minh không khỏi tái nhợt hỏi.
Ngũ Hạ Cửu trả lời: "Rắn, sâu, chuột, kiến,... có thể bị chế tác thành Cổ, cũng như nhện, rết, bọ cạp,..."
"Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải mất thời gian để xem xét các phòng khác, kết quả cũng sẽ tương tự như vậy thôi."
"Hầu hết xác chết của dân làng đều bị người đặt vào trong cổ trùng, sau đó kéo vào và đặt trong phòng. Khi hết thời gian, những thứ trong “kén” đó sẽ nở ra."
"Còn sau khi nở thì sao?" Jack hỏi với vể mặt cực kỳ khó nhìn: “Hơn nữa người đứng sau cũng không thể chế tác cổ nhân để cho vui được, nếu không thì “anh ta” hao tổn nhiều năng lượng và thời gian lớn như vậy để cố gắng làm gì.”
"Hơn nữa, vào đêm hôm đó, “anh ta” đã sử dụng xác chết để tấn công nhà họ Trình. Thật khó để đảm bảo rằng sau khi cổ nhân phá kén, “anh ta” sẽ không lợi dụng những thứ này để gϊếŧ nhà họ Trình."
"Đến lúc đó, e rằng chúng ta khó mà bảo vệ được mình, chi bằng..."
“Chi bằng cái gì?” Ngài V hỏi.
Jack ác độc nói: "Chi bằng chúng ta phóng lửa ở đây."
"Chúng ta thiêu rụi toàn bộ thôn Trang Phủ thì sao? Dù có bao nhiêu con bọ ở đây, chúng vẫn sợ lửa, đúng không?"
Ngài V cau mày khi nghe điều này, và sau đó anh ta im lặng.
Đội phó Thời cười nhẹ.
Jack lập tức quay đầu lại hỏi: "Mọi người đang cười cái gì vậy? Chẳng lẽ phương pháp này không hiệu quả sao? Thừa dịp đang là ban ngày, đám côn trùng và xác chết của dân làng đều ở trong nhà. Chúng ta không thể đốt cháy chúng được sao?"
Giáo sư Đường đẩy kính và nói: "Không dễ dàng như vậy đâu. Nếu có thể giải quyết dễ dàng như vậy, đám côn tùng và xác của dân làng sẽ không bị công khai để trong phòng như vậy."
"Có thể thấy, có thể bọn chúng không sợ bị lửa thiêu. Phương pháp cậu nói không khả thi."
Jack nói: "Nếu không thử thì làm sao biết là không được chứ."
Đội phó Thời ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: "Cậu muốn thử sao? Câju có thể chịu được hậu quả của thử nghiệm này không? Nếu sau khi thử, xảy ra tình huống mà chúng ta không thể kiểm soát được thì sao?"
Jack lập tức chế nhạo khinh thường nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cứ nói nghiêm trọng như vậy, chỉ là anh không dám thử mà thôi."
"Mọi người không làm thì tôi tự mình làm."
Nói xong, cậu ta đặt chiếc giỏ tre đang mang sau lưng xuống, mở nắp giỏ ra, lấy dầu hỏa và cây châm lửa ở bên trong ra.
"Cậu, cậu thật sự muốn phóng hỏa sao?"
Vương Tiểu Minh thấy Jack dường như thực sự phóng hỏa những ngôi nhà ở thôn Trang Phủ, không thể không nói: "Hay là suy xét lại đi, chúng ta cùng thảo luận thật kỹ..."
"Còn gì để thảo luận nữa? Nếu không giúp tôi thì ngậm miệng lại." Jack nói, cậu ta đổ dầu hỏa trong tay lên bức tường đất bên ngoài ngôi nhà.
Ở đó có rất nhiều củi và rơm rạ chất thành đống, và ngay lập tức, một mùi hăng hắc xộc thẳng vào mặt.
Tuy nhiên, ngay lúc cậu ta cầm lấy cây châm lửa, đội phó Thời đột nhiên nắm lấy cổ tay của cậu ta lại, rõ ràng không thấy anh dùng lực mạnh nhưng Jack lại có cảm giác xương cổ tay đau nhức.
Cậu ta không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, sau đó tức giận ngẩng đầu lên, muốn gào một tiếng.
Nhưng vào lúc này, cậu ta nghe thấy quan chủ đột nhiên nói: "Suỵt, nhìn trong phòng..."
Trong sân nơi họ đang đứng bây giờ, là một trong những căn phòng đầy sâu róm và kiến.
Và ngay khi Jack châm lửa xong và chuẩn bị phóng hoả, những con bọ đang bò như cảm nhận được nguy hiểm, chúng dừng lại một lúc rồi trong phút chốc lặng hẳn lại.
Nhưng vào thời khắc tiếp theo, giây tiếp theo, đám người Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng đám côn trùng vô cùng tức giận với bọn họ.
Loại động tĩnh này là vô thanh vô tức, chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể diễn tả thành lời.
Nhưng bạn cũng có thể cảm thấy rằng ngay sau khi những con sâu trong căn phòng này xao động, trong những ngôi nhà lân cận khác, cũng truyền đến cảm giác áp bức, xao động…
Có thể thấy điều này qua việc xây dựng ngôi nhà đã dột nát, thấp bé.
Một số ngôi nhà thậm chí còn không có mái che hoặc cửa, chỉ dùng một tấm ván để che mưa chắn gió bên ngoài.
Đó là lý do mà tất cả dân làng ở thôn Trang Phủ đều chết vì bệnh dịch, vì vậy ngôi làng phải chất đầy xác chết mới đúng.
Nhưng bây giờ, ngoài cái xác đã được chôn trong đống rơm lúc trước, Ngũ Hạ Cửu, đội phó Thời và những người khác không gặp phải một cái xác nào sau đó nữa.
Tình huống này có vẻ không đúng.
"Thi thể của dân làng đã biến đi đâu rồi? Thôn Trang Phủ cũng không thể chỉ có từng đấy người đếm trên đầu ngón tay thế được. Nhìn vào số nhà là biết không thể có khả năng này..." Vương Tiểu Minh nhỏ giọng, thầm nghi ngờ.
Bây giờ họ đã đi xa lối vào làng, đã đi vào gần trung tâm của làng, xung quanh đều là những ngôi nhà vàcon đường đất.
Một số cửa sân trực tiếp mở ra, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy bên trong sân, cũng có thể nhìn thấy củi lửa, cối xay, rau quả phơi nắng chất đống một chỗ.
Ở một số sân, còn có thể nhìn thấy gia súc, cừu, lợn,… được dân làng nuôi nhốt.
Nhưng không có ngoại lệ, những gia súc này đều đã chết, xác chết sõng soài trên mặt đất, ruồi nhặng không ngừng bay lượn xung quanh.
Đây là cảnh tượng bình thường đầu tiên mà họ nhìn thấy ở thôn Trang Phủ.
“Xác của lũ lợn đều ở đó, xác của dân làng đã biến đi đâu rồi?” Jack không khỏi bịt mũi nhíu mày.
Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, nhìn về phía những ngôi nhà đóng chặt cửa, nói: "Chúng ta còn chưa có vào trong nhìn một chút."
"Chẳng lẽ mọi người không thấy lạ sao, từ khi chúng ta bước vào thôn Trang Phủ đến lúc này, ngoại trừ cửa sân, cửa của mỗi một căn nhà đều đóng chặt."
"Tại sao những cánh cửa này lại đóng lại? Ai đã đóng nó? Xác chết có thể đặt bên trong sao?"
Ngài V cau mày nói: "Quả thực, chuyện này rõ ràng không bình thường."
Jack: "Vậy thì có lẽ vì bệnh dịch, nên dân thôn Trang Phủ đã trốn trong nhà, đóng chặt cửa."
"Cuối cùng, bọn họ vẫn chết... Có lẽ là như vậy."
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Jack không khỏi có chút bất định.
Cuối cùng, cậu ta bực bội nói: "Aiz, mặc kệ đi, chúng ta vào xem thử đi, dù sao cũng phải kiểm tra mà."
Nói xong, Jack đi về phía cửa một căn nhà và đứng yên tại chỗ, nhưng lúc đẩy cửa ra thì lại do dự.
Nhưng khi nghĩ rằng có những người khác đang theo dõi sau mình, Jack cắn răng, quyết định đặt tay lên khung cửa.
Điều đầu tiên đập vào mắt là mạng nhện rủ xuống từ trên trần nhà.
Trước đó chúng dường như đã được dệt trên cửa. Nhưng bởi vì mở cửa và gió thổi nên một số mạng nhện ở sát nhau đã bị cuốn xuống, quấn vào nhau dinh dính cùng trượt xuống, nhưng lập tức lại có một đống mạng nhện trên mặt đất...
Đúng, không chỉ trên trần nhà, dưới đất, trên cửa sổ, trên bàn ghế, bát đũa, tủ, giường,...
Hễ là mọi thứ có thể nhìn thấy trong nhà đều được bao phủ bởi vô số mạng nhện.
Vậy làm thế nào để bọn họ vào được nhà một thôn dân đây? Giống như đi lạc vào động Bàn Tơ trong tây Du Ký, khắp nơi đều là mạng nhện, không chỗ đặt chân.
Jack cứng ngắc đứng ở cửa phòng, vừa mở cửa là cậu ta lùi lại một bước, vì sợ rằng mình sẽ chạm vào mạng nhện bên trong và bị nhiễm phải thứ gì ô uế.
Nhưng ánh mắt của cậu ta quét qua, đột nhiên trợn to hai mắt nhìn một chỗ trong nhà, đồng thời duỗi ngón tay ra chỉ và nói: "Mọi người mau nhìn chỗ kia kìa!"
May mắn thay, Jack không quên hạ giọng.
Đám người Ngũ Hạ Cửu nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta…
Bọn họ chỉ nhìn thấy những lớp mạng nhện đan xen nhau trên chiếc giường làm bằng ván gỗ tồi tàn ở trong góc.
Và ngay bên dưới những mạng nhện này, có một thứ giống như cái kén được bao bọc hoàn toàn bởi những sợi mạng nhện màu trắng.
Lúc trước bọn họ không để ý, còn tưởng rằng là mạng nhện quện lại với nhau. Nhưng bây giờ nhìn chằm chằm vào thứ đó, chỉ thấy thứ giống cái kén đang hơi phập phồng, như thể nó đang thở, và có một cái gì đó đang yên tĩnh ngủ say trong cái kén của mạng nhện.
Đội phó Thời híp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi sợ rằng có người ở trong kén, chúng ta lui ra ngoài."
Đám người Ngũ Hạ Cửu nghe xong cũng không dám ở lại thêm phút nào nữa, bọn họ nhẹ nhàng, một lần nữa đóng kín cửa lại, thuận theo đường lúc vào mà lui ra ngoài sân.
Đến lúc này, Vương Tiểu Minh mới dám thở dốc bình thường, nhỏ giọng nói: "Tại sao ngôi nhà lại đầy mạng nhện... và cái kén màu trắng kia, nếu có người ở trong đó thì họ còn sống sao?"
Lúc đứng ngoài cửa nhìn thấy cái đó, anh ta hoàn toàn nín thở, rất sợ sẽ đánh thức thứ gì trong kén.
Đội phó Thời nói rằng có người trong kén, nhưng chẳng phải tất cả dân làng ở thôn Trang Phủ đều đã chết rồi sao?
Tại sao cái kén lại phập phồng như thể đang hô hấp vậy...
Ngũ Hạ Cửu nói: "Dù là người hay không, thứ bên trong sẽ không phải cái gì đó tốt đẹp.”
"Có điều, tôi đồng ý với đội phó Thời. Vì hầu hết các thi thể của dân làng ở thôn Trang Phủ đều không được tìm thấy ở ngoài, cho nên ta có thể thấy rõ rằng hầu hết các thi thể đã bị mang đi sử dụng cho các mục đích khác."
"Và "mục đích" này là giải phóng Cổ và chế tác thành cổ nhân."
Giáo sư Đường không khỏi nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, mạng nhện, rất khó khiến người ta không nghĩ tới cổ trùng."
"Muốn xác nhận chuyện này cũng rất dễ. Chúng ta chỉ cần đi xem những căn nhà khác có giống với tình hình của căn nhà này hay không."
“Vậy thì đi thôi.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Sau đó, bọn họ kiểm tra từng ngôi nhà một, nhưng tình hình trong nhà nghiêm trọng hơn nhiều so với dự liệu của bọn họ.
Có nhiều hơn một Cổ ở Thôn Trang Phủ này.
Một số phòng được bao phủ bởi mạng nhện, trên giường hình thành một cái kén
Trong một số nhà, sâu róm, kiến… bò khắp nơi, chỉ cần nhìn vào thôi cũng có thể khiến người ta bị ám ảnh kinh khủng.
Và trên cùng một chiếc giường, có một "vật" được bao bọc bởi một vật thể đặc dính đen như mực, đó cũng có thể là phóng cổ, bị chế tác thành cổ nhân vẫn chưa phá “kén” ra. Kiến và bọ cứ liên tục bò lên trên đó.
May mà họ đứng ở cửa không vào, nếu không thì...
Nghĩ đến đây, ngay cả Ngũ Hạ Cửu cũng không khỏi cau mày, mạnh mẽ chà xát hai cánh tay, bả vai, mọi chỗ.
Cứ có cảm giác như những con sâu róm, con kiến kia
... đã bò lên người, khiến cậu cảm thấy khó chịu và ngứa ngáy.
“Chẳng phải những thứ này đều là cổ sao?” Sau khi lui ra ngoài, sắc mặt Vương Tiểu Minh không khỏi tái nhợt hỏi.
Ngũ Hạ Cửu trả lời: "Rắn, sâu, chuột, kiến,... có thể bị chế tác thành Cổ, cũng như nhện, rết, bọ cạp,..."
"Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải mất thời gian để xem xét các phòng khác, kết quả cũng sẽ tương tự như vậy thôi."
"Hầu hết xác chết của dân làng đều bị người đặt vào trong cổ trùng, sau đó kéo vào và đặt trong phòng. Khi hết thời gian, những thứ trong “kén” đó sẽ nở ra."
"Còn sau khi nở thì sao?" Jack hỏi với vể mặt cực kỳ khó nhìn: “Hơn nữa người đứng sau cũng không thể chế tác cổ nhân để cho vui được, nếu không thì “anh ta” hao tổn nhiều năng lượng và thời gian lớn như vậy để cố gắng làm gì.”
"Hơn nữa, vào đêm hôm đó, “anh ta” đã sử dụng xác chết để tấn công nhà họ Trình. Thật khó để đảm bảo rằng sau khi cổ nhân phá kén, “anh ta” sẽ không lợi dụng những thứ này để gϊếŧ nhà họ Trình."
"Đến lúc đó, e rằng chúng ta khó mà bảo vệ được mình, chi bằng..."
“Chi bằng cái gì?” Ngài V hỏi.
Jack ác độc nói: "Chi bằng chúng ta phóng lửa ở đây."
"Chúng ta thiêu rụi toàn bộ thôn Trang Phủ thì sao? Dù có bao nhiêu con bọ ở đây, chúng vẫn sợ lửa, đúng không?"
Ngài V cau mày khi nghe điều này, và sau đó anh ta im lặng.
Đội phó Thời cười nhẹ.
Jack lập tức quay đầu lại hỏi: "Mọi người đang cười cái gì vậy? Chẳng lẽ phương pháp này không hiệu quả sao? Thừa dịp đang là ban ngày, đám côn trùng và xác chết của dân làng đều ở trong nhà. Chúng ta không thể đốt cháy chúng được sao?"
Giáo sư Đường đẩy kính và nói: "Không dễ dàng như vậy đâu. Nếu có thể giải quyết dễ dàng như vậy, đám côn tùng và xác của dân làng sẽ không bị công khai để trong phòng như vậy."
"Có thể thấy, có thể bọn chúng không sợ bị lửa thiêu. Phương pháp cậu nói không khả thi."
Jack nói: "Nếu không thử thì làm sao biết là không được chứ."
Đội phó Thời ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: "Cậu muốn thử sao? Câju có thể chịu được hậu quả của thử nghiệm này không? Nếu sau khi thử, xảy ra tình huống mà chúng ta không thể kiểm soát được thì sao?"
Jack lập tức chế nhạo khinh thường nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cứ nói nghiêm trọng như vậy, chỉ là anh không dám thử mà thôi."
"Mọi người không làm thì tôi tự mình làm."
Nói xong, cậu ta đặt chiếc giỏ tre đang mang sau lưng xuống, mở nắp giỏ ra, lấy dầu hỏa và cây châm lửa ở bên trong ra.
"Cậu, cậu thật sự muốn phóng hỏa sao?"
Vương Tiểu Minh thấy Jack dường như thực sự phóng hỏa những ngôi nhà ở thôn Trang Phủ, không thể không nói: "Hay là suy xét lại đi, chúng ta cùng thảo luận thật kỹ..."
"Còn gì để thảo luận nữa? Nếu không giúp tôi thì ngậm miệng lại." Jack nói, cậu ta đổ dầu hỏa trong tay lên bức tường đất bên ngoài ngôi nhà.
Ở đó có rất nhiều củi và rơm rạ chất thành đống, và ngay lập tức, một mùi hăng hắc xộc thẳng vào mặt.
Tuy nhiên, ngay lúc cậu ta cầm lấy cây châm lửa, đội phó Thời đột nhiên nắm lấy cổ tay của cậu ta lại, rõ ràng không thấy anh dùng lực mạnh nhưng Jack lại có cảm giác xương cổ tay đau nhức.
Cậu ta không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, sau đó tức giận ngẩng đầu lên, muốn gào một tiếng.
Nhưng vào lúc này, cậu ta nghe thấy quan chủ đột nhiên nói: "Suỵt, nhìn trong phòng..."
Trong sân nơi họ đang đứng bây giờ, là một trong những căn phòng đầy sâu róm và kiến.
Và ngay khi Jack châm lửa xong và chuẩn bị phóng hoả, những con bọ đang bò như cảm nhận được nguy hiểm, chúng dừng lại một lúc rồi trong phút chốc lặng hẳn lại.
Nhưng vào thời khắc tiếp theo, giây tiếp theo, đám người Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng đám côn trùng vô cùng tức giận với bọn họ.
Loại động tĩnh này là vô thanh vô tức, chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể diễn tả thành lời.
Nhưng bạn cũng có thể cảm thấy rằng ngay sau khi những con sâu trong căn phòng này xao động, trong những ngôi nhà lân cận khác, cũng truyền đến cảm giác áp bức, xao động…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất