Đoàn Tàu Luân Hồi – Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]
Chương 118: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc Chương 18
“Điên rồi, xem ra nếu chúng ta không đi vào, đám quạ này sẽ không ngừng tấn công.” Giáo sư Đường nói với vẻ mặt khó coi.
Đàn quạ này không sợ chết, cứ tre già măng mọc mà bay về phía chúng ta.
Chưa kể bộ móng vuốt và chiếc mỏ sắc nhọn khiến bọn họ khó mà chống đỡ. Đặc biệt là tiếng quạ cực kỳ khó nghe, vô vàn tiếng kêu thê lương dồn lại một chỗ, giống như tạp âm khiến người ta phiền lòng, lo lắng.
Giáo sư Đường đã không cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay nữa.
Giờ đây, anh ấy đang cầm một đạo cụ có được từ Xa Hạ Thế Giới - đó là một quyền trượng có hình dạng của một con quỷ phương Tây, với cánh tay ngắn và cơ thể màu xanh đen.
Chỉ có phần đỉnh được khảm một viên đá quý màu đỏ sẫm, có hình giống như trái tim, đang bị con quỷ lơ lửng trên cây trượng tham lam cầm lấy.
Thân hình con quỷ dài nhỏ kỳ dị, được điêu khắc trên thân trượng. Con quỷ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt dữ tợn và hung ác với nụ cười, hai tay mở rộng hướng lên phía trên, sau lưng có một đôi cánh, xòe ra như cánh dơi và quấn lấy thân trượng.
Con quỷ không có chân, toàn bộ nửa phần dưới là một chiếc đuôi mảnh dài, uốn lượn dọc theo thân trượng, mũi đuôi vươn ra khỏi cơ thể giúp cho quyền trượng có thể tấn công như một lưỡi lê.
[Giáo sư Đường, hành khách, sử dụng đạo cụ cấp B - "Quyền trượng của ác ma", số lần sử dụng: không giới hạn.]
[Cách sử dụng: Hành khách cần dùng một tay ấn vào trái tim quỷ trên đỉnh quyền trượng, niệm chú ngữ để kích hoạt quyền trượng. Con quỷ sẽ kích hoạt và bắt đầu hành trình tìm trái tim chết chóc.]
[Trước khi mở ra, quyền trượng có thể sử dụng như một lưỡi lê.]
[Tác dụng: Ác quỷ có một tình yêu rất đặc biệt với trái tim, và không ai có thể ngăn cản ác quỷ mang trái tim mà chúng coi trọng trở lại. Đối tượng được sử dụng bao gồm ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]
[Đỉnh đuôi có thể gây sát thương nhưng không hoàn toàn gϊếŧ được ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]
[(Lưu ý: Quyền trượng không có tác dụng với hành khách. Một khi quyền trượng được bật lên, con quỷ phải được cho ăn. Mỗi lần khởi động, con quỷ cần được cho ăn ba trái tim đặc biệt.]
[Nếu không, khi hành khách triệu hồi con quỷ, con quỷ sẽ không muốn quay lại và sẽ phản phệ chủ nhân của quyền trượng. Hãy cẩn thận khi sử dụng nó.)]
Quyền trượng của Giáo sư Đường rất hữu ích, nhưng nó cũng có những hạn chế.
Chính là sau khi mở quyền trượng lên, tuy có thể tùy ý chỉ định quỷ mang trái tim của bất kỳ ai về, nhưng những trái tim này nhất định phải chứa ba trái tim đặc biệt.
"Đặc biệt" có nghĩa là không phải trái tim của con người, mà là trái tim của oan hồn, oán quỷ, quái vật,...
Nhưng có một điểm, tiền đề của việc sử dụng quyền trượng là liệu trái tim được mang về có gây nguy hiểm đến tính mạng chủ nhân của nó hay không.
Nếu không chết người thì quả tim mang về sẽ được coi như là đặc biệt, nhưng không thể khiến ác quỷ, quái vật tiêu tán tử vong đươc. Đối với giáo sư Đường cũng không có ích lợi gì.
Tất nhiên, nếu sự biến mất của trái tim có thể làm cho quỷ quái và những thứ tương tự yếu đi, thì cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.
Tuy nhiên, ngoài nhược điểm nhỏ này, "không ai có thể ngăn cản con quỷ mang trái tim nó coi trọng trở lại" - câu này không chỉ đơn thuần là nói.
Hơn nữa, trước khi quyền trượng được bật, nó cũng có thể được sử dụng như một loại vũ khí sắc bén.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác dần dần bị lũ quạ tiến dồn đến bên ngoài lối vào thôn Trang Phủ.
Từ đây nhìn vào, bên trong thôn Trang Phủ tối đen như mực, dường như ngay cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng, cứ như thể có những con quái vật ăn thịt người đang lặng lẽ há miệng trong bóng tối, chờ đợi bọn họ rơi vào miệng và nhai.
Bên trái bên phải trước mặt họ đều bị quạ bao vây, sau lưng chỉ có thôn Trang Phủ, xem ra nếu không ép bọn họ đi vào, đêm nay đám quạ sẽ không dừng lại.
Nhưng họ vẫn có thể biết rõ bên nào nguy hiểm hơn.
Rõ ràng, sự uy hϊếp ở thôn Trang Phủ còn lớn hơn nhiều so với đám quạ này, làm sao bọn họ có thể dễ dàng tiến vào được.
Nhưng thời gian trôi qua, họ cũng bắt đầu dần cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, Vương Tiểu Minh không chú ý nên cổ tay bị quạ mổ dữ dội, thanh kiếm gỗ đào lập tức rơi xuống đất.
Mà anh ta bị vô số con quạ tấn công nên ngã nhào xuống đất, liên tục lăn lộn để tránh, hai tay liều mạng bảo vệ đầu, hai mắt nhắm chặt.
Anh ta không biết mình đang lăn về hướng nào, cho đến khi Vương Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa, bên tai vang lên tiếng vỗ cánh và tiếng gào thét của bầy quạ nữa
Chẳng lẽ bầy quạ bay đi mất rồi?
Vương Tiểu Minh do dự bỏ hai tay che mặt xuống, ngay sau đó không khỏi mở to mắt nhìn xung quanh - vừa rồi anh ta thực sự đã lăn vào Thôn Trang Phủ!
Bên trong và bên ngoài của thôn Trang Phủ dường như bị ngăn cách bởi một kết giới, thậm chí không có một con quạ nào bay vào.
Vương Tiểu Minh vô cùng khó hiểu.
Nhưng Vương Tiểu Minh chưa kịp định thần thì một người khác bị quạ tấn công cũng phải rút vào thôn Trang Phủ, còn loạng choạng mất tự do và ngã xuống đất.
Người đó là Jack.
Và đột nhiên trước mắt Jack không còn con quạ nào tấn công nữa, rõ ràng cũng bị bối rối, cậu ta lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy..."
Không lâu sau, đám quạ này tăng cường tấn công, lần lượt từng bước một, đám người Ngũ Hạ Cửu bị đẩy vào thôn Trang Phủ.
Nơi họ đứng lúc trước quả thật có xác quạ nằm rải rác khắp nơi.
Nhưng dù vậy, đàn quạ bay dường như vẫn chưa đánh hết.
Cho đến khi tất cả bị "lùa" vào trong thôn Trang Phủ, bầy quạ mới dừng tư thế tấn công điên cuồng hoàn toàn không sợ chết của chúng lại.
Sau đó, chúng thu đôi cánh của mình lại và đáp xuống bia đá bên ngoài thôn Trang Phủ, hoặc trên các thân cây và ngọn cây. Đôi mắt đen của chúng lạnh lùng mà dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đám quạ này giống như một màn đêm hoàn toàn bao trùm bên ngoài.
“Chết tiệt, làm sao chúng ta có thể ra ngoài được đây.” Jack không kìm được mà chửi thề.
E rằng chỉ cần tôi bước một bước ra khỏi thôn Trang Phủ thôi, cuộc tấn công của bầy quạ này sẽ lại ập đến.
Bọn họ liên tục, không biết mệt mỏi, chết bao nhiêu lần cũng không tiếc nhưng mà không được.
Họ là con người và cần được nghỉ ngơi, không thể cứ chiến đấu mãi như thế này, nếu không không chừng sẽ chết vì kiệt sức.
Ngoài ra, chính là bị mổ và vồ cho đến chết.
Jack không khỏi đưa tay sờ soạng những chỗ bị mổ cào đến mức bị thương trên người, quần áo ở những chỗ đó cũng bị xé nát, da thịt bị xé nát, sờ vào rất đau.
Đương nhiên, những người khác cũng không khá hơn.
Nghĩ đến nơi này, Jack hít một hơi rồi thả tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn những người khác.
Sau đó anh nhìn thấy chỉ có một người trông có vẻ chật vật hơn cậu ta, và người đó chính là Vương Tiểu Minh.
Mà hoàn cảnh của những người kia hiển nhiên tốt hơn cậu ta nhiều, ngay cả NPC đội phó Thời cũng vậy, dùng đôi tay đeo găng trắng phủi đi đám lông quạ trên người anh.
"A, gà trống."
Vào lúc này, Vương Tiểu Minh nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ và hét lên.
Vừa rồi do bị quạ tấn công nên anh ta nằm ra đất, chiếc giỏ trúc sau lưng đã rơi từ lâu, con gà trống to lớn vốn lặng lẽ đảm nhiệm mô phỏng trong giỏ trúc đương nhiên cũng rơi ra ngoài.
Bây giờ, con gà trống đang đi đi lại lại trên một đống xác quạ trên mặt đất cho đến khi nó đến một cái cây và ngồi xuống bất động
Vương Tiểu Minh: "..."
Con gà trống này rốt cuộc có nhát gan hay không?
Thôi vậy, có nó hay không thì cũng thế, còn không cần đeo nó nữa.
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ, cau mày nói: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút ở lối vào của làng để phục hồi sức lực, sau đó rồi nói những chuyện khác."
Sau khi bị công kích, mỗi người bọn họ chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực.
Ít nhất, cổ tay cầm long cốt của Ngũ Hạ Cửu cũng đã mỏi nhừ rồi, từ cổ tay, cánh tay đến bả vai, thậm chí khoang ngực cũng đau nhức vì hô hấp quá mức.
Dứt lời, Ngũ Hạ Cửu trực tiếp ngồi trên mặt đất, đặt long kết lên trên đùi, cậu còn nhân lúc đó xoa xoa cổ tay.
Thấy vậy, những người khác cũng ngồi xuống và nghỉ ngơi.
“Một lát nữa chúng ta ra ngoài như thế nào đây, hay là phải ngồi ở chỗ này đến rạng sáng?” Vương Tiểu Minh không nhịn được hỏi.
Ngài V nói: "Chúng ta không thể ngồi đây cho đến rạng sáng được. Cậu quên rằng có thể có một người khác đang trốn trong thôn Trang Phủ sao..."
"Nếu đi ra ngoài, sẽ bị tấn công bởi quạ, nhưng nếu ở lại đây, chúng ta rất có thể sẽ bị cổ trùng nuốt chửng. Cậu muốn chọn cái nào?"
Vương Tiểu Minh nghe xong, lập tức bày r vẻ mặt như đưa đám, anh ta nói: "Tôi không muốn chọn cái nào cả."
Tuy nói vậy, nhưng so sánh kết quả.
Nếu phải chọn một trong hai, xét về mức độ nguy hiểm của hai bên, anh ta nhất định thà ra ngoài đối mặt với sự tấn công của bầy quạ hơn là đối mặt với đám cổ trùng dày đặc và đa dạng ở thôn Trang Phủ.
Tất nhiên, có thể có cả cổ nhân nữa.
"Tóm lại, chúng ta không thể ở thôn Trang Phủ lâu hơn được nữa."
Ngài V ngẩng đầu nhìn bầy quạ bên ngoài, trầm giọng nói: "Sau khi dưỡng đủ thể lực và nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta vẫn nên rời khỏi thôn Trang Phủ, cho dù có chiến đấu đến rạng sáng..."
Họ nghỉ ngơi một lúc, thôn Trang Phủ không có động tĩnh gì, không biết có phải do chưa phát hiện ra bọn họ đã tiến vào hay không, nhưng đây là chuyện tốt.
Thể lực đang dần hồi phục, nhưng trong lòng Jack luôn cảm thấy có chút bất an.
Cậu ta không thể không đứng dậy bước đi, chậm rãi đi đến nơi tương giao giữa bên ngoài với cổng vào của thôn Trang Phủ. Dưới cái nhìn chăm chăm của bầy quạ, cậu ta ngập ngừng tiến lên một bước, và bước chân của cậu ta rõ ràng đã ở bên ngoài ranh giới.
Nhưng bầy quạ như ngoảnh mặt làm ngơ, không có một chút động tĩnh.
Jack không khỏi vui mừng nói: "Mọi người có nghĩ rằng những con quạ này sẽ ngừng tấn công chúng ta không?"
"Không bằng để tôi thử chút Nếu đám quạ này vẫn tấn công, tôi sẽ lui về thôn Trang Phủ ngay, dù sao bọn chúng cũng không tiến vào trong thôn Trang Phủ..."
Nói rồi Jack bước ra ngoài mà không đợi phản ứng và câu trả lời của người khác.
Đám người Ngũ Hạ Cửu thực sự không ngờ rằng Jack sẽ đi ra ngoài ngay sau khi nói xong câu đó, khiến họ không có thời gian để phản ứng.
Nhưng khi định đứng dậy kiểm tra tình hình thì họ thấy Jack vừa rời khỏi cổng làng của thôn Trang Phủ, bóng dáng của cậu ta đột nhiên biến mất.
Nhưng sau đó, Jack ngay lập tức đối mặt với họ một lần nữa và bước vào từ phía bên kia lối vào của thôn Trang Phủ.
Rõ ràng Jack là không nghĩ tới sẽ xảy ra loại tình huống này.
Cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Kỳ quái, tôi đang một mực đi về phía trước, sao có thể nhìn thấy mọi người vậy… Nơi này, tại sao tôi lại quay lại đây vậy?"
Đàn quạ này không sợ chết, cứ tre già măng mọc mà bay về phía chúng ta.
Chưa kể bộ móng vuốt và chiếc mỏ sắc nhọn khiến bọn họ khó mà chống đỡ. Đặc biệt là tiếng quạ cực kỳ khó nghe, vô vàn tiếng kêu thê lương dồn lại một chỗ, giống như tạp âm khiến người ta phiền lòng, lo lắng.
Giáo sư Đường đã không cầm thanh kiếm gỗ đào trên tay nữa.
Giờ đây, anh ấy đang cầm một đạo cụ có được từ Xa Hạ Thế Giới - đó là một quyền trượng có hình dạng của một con quỷ phương Tây, với cánh tay ngắn và cơ thể màu xanh đen.
Chỉ có phần đỉnh được khảm một viên đá quý màu đỏ sẫm, có hình giống như trái tim, đang bị con quỷ lơ lửng trên cây trượng tham lam cầm lấy.
Thân hình con quỷ dài nhỏ kỳ dị, được điêu khắc trên thân trượng. Con quỷ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt dữ tợn và hung ác với nụ cười, hai tay mở rộng hướng lên phía trên, sau lưng có một đôi cánh, xòe ra như cánh dơi và quấn lấy thân trượng.
Con quỷ không có chân, toàn bộ nửa phần dưới là một chiếc đuôi mảnh dài, uốn lượn dọc theo thân trượng, mũi đuôi vươn ra khỏi cơ thể giúp cho quyền trượng có thể tấn công như một lưỡi lê.
[Giáo sư Đường, hành khách, sử dụng đạo cụ cấp B - "Quyền trượng của ác ma", số lần sử dụng: không giới hạn.]
[Cách sử dụng: Hành khách cần dùng một tay ấn vào trái tim quỷ trên đỉnh quyền trượng, niệm chú ngữ để kích hoạt quyền trượng. Con quỷ sẽ kích hoạt và bắt đầu hành trình tìm trái tim chết chóc.]
[Trước khi mở ra, quyền trượng có thể sử dụng như một lưỡi lê.]
[Tác dụng: Ác quỷ có một tình yêu rất đặc biệt với trái tim, và không ai có thể ngăn cản ác quỷ mang trái tim mà chúng coi trọng trở lại. Đối tượng được sử dụng bao gồm ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]
[Đỉnh đuôi có thể gây sát thương nhưng không hoàn toàn gϊếŧ được ma, oan hồn và sinh vật ác ma.]
[(Lưu ý: Quyền trượng không có tác dụng với hành khách. Một khi quyền trượng được bật lên, con quỷ phải được cho ăn. Mỗi lần khởi động, con quỷ cần được cho ăn ba trái tim đặc biệt.]
[Nếu không, khi hành khách triệu hồi con quỷ, con quỷ sẽ không muốn quay lại và sẽ phản phệ chủ nhân của quyền trượng. Hãy cẩn thận khi sử dụng nó.)]
Quyền trượng của Giáo sư Đường rất hữu ích, nhưng nó cũng có những hạn chế.
Chính là sau khi mở quyền trượng lên, tuy có thể tùy ý chỉ định quỷ mang trái tim của bất kỳ ai về, nhưng những trái tim này nhất định phải chứa ba trái tim đặc biệt.
"Đặc biệt" có nghĩa là không phải trái tim của con người, mà là trái tim của oan hồn, oán quỷ, quái vật,...
Nhưng có một điểm, tiền đề của việc sử dụng quyền trượng là liệu trái tim được mang về có gây nguy hiểm đến tính mạng chủ nhân của nó hay không.
Nếu không chết người thì quả tim mang về sẽ được coi như là đặc biệt, nhưng không thể khiến ác quỷ, quái vật tiêu tán tử vong đươc. Đối với giáo sư Đường cũng không có ích lợi gì.
Tất nhiên, nếu sự biến mất của trái tim có thể làm cho quỷ quái và những thứ tương tự yếu đi, thì cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.
Tuy nhiên, ngoài nhược điểm nhỏ này, "không ai có thể ngăn cản con quỷ mang trái tim nó coi trọng trở lại" - câu này không chỉ đơn thuần là nói.
Hơn nữa, trước khi quyền trượng được bật, nó cũng có thể được sử dụng như một loại vũ khí sắc bén.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác dần dần bị lũ quạ tiến dồn đến bên ngoài lối vào thôn Trang Phủ.
Từ đây nhìn vào, bên trong thôn Trang Phủ tối đen như mực, dường như ngay cả ánh trăng cũng bị nuốt chửng, cứ như thể có những con quái vật ăn thịt người đang lặng lẽ há miệng trong bóng tối, chờ đợi bọn họ rơi vào miệng và nhai.
Bên trái bên phải trước mặt họ đều bị quạ bao vây, sau lưng chỉ có thôn Trang Phủ, xem ra nếu không ép bọn họ đi vào, đêm nay đám quạ sẽ không dừng lại.
Nhưng họ vẫn có thể biết rõ bên nào nguy hiểm hơn.
Rõ ràng, sự uy hϊếp ở thôn Trang Phủ còn lớn hơn nhiều so với đám quạ này, làm sao bọn họ có thể dễ dàng tiến vào được.
Nhưng thời gian trôi qua, họ cũng bắt đầu dần cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, Vương Tiểu Minh không chú ý nên cổ tay bị quạ mổ dữ dội, thanh kiếm gỗ đào lập tức rơi xuống đất.
Mà anh ta bị vô số con quạ tấn công nên ngã nhào xuống đất, liên tục lăn lộn để tránh, hai tay liều mạng bảo vệ đầu, hai mắt nhắm chặt.
Anh ta không biết mình đang lăn về hướng nào, cho đến khi Vương Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa, bên tai vang lên tiếng vỗ cánh và tiếng gào thét của bầy quạ nữa
Chẳng lẽ bầy quạ bay đi mất rồi?
Vương Tiểu Minh do dự bỏ hai tay che mặt xuống, ngay sau đó không khỏi mở to mắt nhìn xung quanh - vừa rồi anh ta thực sự đã lăn vào Thôn Trang Phủ!
Bên trong và bên ngoài của thôn Trang Phủ dường như bị ngăn cách bởi một kết giới, thậm chí không có một con quạ nào bay vào.
Vương Tiểu Minh vô cùng khó hiểu.
Nhưng Vương Tiểu Minh chưa kịp định thần thì một người khác bị quạ tấn công cũng phải rút vào thôn Trang Phủ, còn loạng choạng mất tự do và ngã xuống đất.
Người đó là Jack.
Và đột nhiên trước mắt Jack không còn con quạ nào tấn công nữa, rõ ràng cũng bị bối rối, cậu ta lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy..."
Không lâu sau, đám quạ này tăng cường tấn công, lần lượt từng bước một, đám người Ngũ Hạ Cửu bị đẩy vào thôn Trang Phủ.
Nơi họ đứng lúc trước quả thật có xác quạ nằm rải rác khắp nơi.
Nhưng dù vậy, đàn quạ bay dường như vẫn chưa đánh hết.
Cho đến khi tất cả bị "lùa" vào trong thôn Trang Phủ, bầy quạ mới dừng tư thế tấn công điên cuồng hoàn toàn không sợ chết của chúng lại.
Sau đó, chúng thu đôi cánh của mình lại và đáp xuống bia đá bên ngoài thôn Trang Phủ, hoặc trên các thân cây và ngọn cây. Đôi mắt đen của chúng lạnh lùng mà dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đám quạ này giống như một màn đêm hoàn toàn bao trùm bên ngoài.
“Chết tiệt, làm sao chúng ta có thể ra ngoài được đây.” Jack không kìm được mà chửi thề.
E rằng chỉ cần tôi bước một bước ra khỏi thôn Trang Phủ thôi, cuộc tấn công của bầy quạ này sẽ lại ập đến.
Bọn họ liên tục, không biết mệt mỏi, chết bao nhiêu lần cũng không tiếc nhưng mà không được.
Họ là con người và cần được nghỉ ngơi, không thể cứ chiến đấu mãi như thế này, nếu không không chừng sẽ chết vì kiệt sức.
Ngoài ra, chính là bị mổ và vồ cho đến chết.
Jack không khỏi đưa tay sờ soạng những chỗ bị mổ cào đến mức bị thương trên người, quần áo ở những chỗ đó cũng bị xé nát, da thịt bị xé nát, sờ vào rất đau.
Đương nhiên, những người khác cũng không khá hơn.
Nghĩ đến nơi này, Jack hít một hơi rồi thả tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn những người khác.
Sau đó anh nhìn thấy chỉ có một người trông có vẻ chật vật hơn cậu ta, và người đó chính là Vương Tiểu Minh.
Mà hoàn cảnh của những người kia hiển nhiên tốt hơn cậu ta nhiều, ngay cả NPC đội phó Thời cũng vậy, dùng đôi tay đeo găng trắng phủi đi đám lông quạ trên người anh.
"A, gà trống."
Vào lúc này, Vương Tiểu Minh nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ và hét lên.
Vừa rồi do bị quạ tấn công nên anh ta nằm ra đất, chiếc giỏ trúc sau lưng đã rơi từ lâu, con gà trống to lớn vốn lặng lẽ đảm nhiệm mô phỏng trong giỏ trúc đương nhiên cũng rơi ra ngoài.
Bây giờ, con gà trống đang đi đi lại lại trên một đống xác quạ trên mặt đất cho đến khi nó đến một cái cây và ngồi xuống bất động
Vương Tiểu Minh: "..."
Con gà trống này rốt cuộc có nhát gan hay không?
Thôi vậy, có nó hay không thì cũng thế, còn không cần đeo nó nữa.
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn ra bên ngoài thôn Trang Phủ, cau mày nói: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút ở lối vào của làng để phục hồi sức lực, sau đó rồi nói những chuyện khác."
Sau khi bị công kích, mỗi người bọn họ chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực.
Ít nhất, cổ tay cầm long cốt của Ngũ Hạ Cửu cũng đã mỏi nhừ rồi, từ cổ tay, cánh tay đến bả vai, thậm chí khoang ngực cũng đau nhức vì hô hấp quá mức.
Dứt lời, Ngũ Hạ Cửu trực tiếp ngồi trên mặt đất, đặt long kết lên trên đùi, cậu còn nhân lúc đó xoa xoa cổ tay.
Thấy vậy, những người khác cũng ngồi xuống và nghỉ ngơi.
“Một lát nữa chúng ta ra ngoài như thế nào đây, hay là phải ngồi ở chỗ này đến rạng sáng?” Vương Tiểu Minh không nhịn được hỏi.
Ngài V nói: "Chúng ta không thể ngồi đây cho đến rạng sáng được. Cậu quên rằng có thể có một người khác đang trốn trong thôn Trang Phủ sao..."
"Nếu đi ra ngoài, sẽ bị tấn công bởi quạ, nhưng nếu ở lại đây, chúng ta rất có thể sẽ bị cổ trùng nuốt chửng. Cậu muốn chọn cái nào?"
Vương Tiểu Minh nghe xong, lập tức bày r vẻ mặt như đưa đám, anh ta nói: "Tôi không muốn chọn cái nào cả."
Tuy nói vậy, nhưng so sánh kết quả.
Nếu phải chọn một trong hai, xét về mức độ nguy hiểm của hai bên, anh ta nhất định thà ra ngoài đối mặt với sự tấn công của bầy quạ hơn là đối mặt với đám cổ trùng dày đặc và đa dạng ở thôn Trang Phủ.
Tất nhiên, có thể có cả cổ nhân nữa.
"Tóm lại, chúng ta không thể ở thôn Trang Phủ lâu hơn được nữa."
Ngài V ngẩng đầu nhìn bầy quạ bên ngoài, trầm giọng nói: "Sau khi dưỡng đủ thể lực và nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta vẫn nên rời khỏi thôn Trang Phủ, cho dù có chiến đấu đến rạng sáng..."
Họ nghỉ ngơi một lúc, thôn Trang Phủ không có động tĩnh gì, không biết có phải do chưa phát hiện ra bọn họ đã tiến vào hay không, nhưng đây là chuyện tốt.
Thể lực đang dần hồi phục, nhưng trong lòng Jack luôn cảm thấy có chút bất an.
Cậu ta không thể không đứng dậy bước đi, chậm rãi đi đến nơi tương giao giữa bên ngoài với cổng vào của thôn Trang Phủ. Dưới cái nhìn chăm chăm của bầy quạ, cậu ta ngập ngừng tiến lên một bước, và bước chân của cậu ta rõ ràng đã ở bên ngoài ranh giới.
Nhưng bầy quạ như ngoảnh mặt làm ngơ, không có một chút động tĩnh.
Jack không khỏi vui mừng nói: "Mọi người có nghĩ rằng những con quạ này sẽ ngừng tấn công chúng ta không?"
"Không bằng để tôi thử chút Nếu đám quạ này vẫn tấn công, tôi sẽ lui về thôn Trang Phủ ngay, dù sao bọn chúng cũng không tiến vào trong thôn Trang Phủ..."
Nói rồi Jack bước ra ngoài mà không đợi phản ứng và câu trả lời của người khác.
Đám người Ngũ Hạ Cửu thực sự không ngờ rằng Jack sẽ đi ra ngoài ngay sau khi nói xong câu đó, khiến họ không có thời gian để phản ứng.
Nhưng khi định đứng dậy kiểm tra tình hình thì họ thấy Jack vừa rời khỏi cổng làng của thôn Trang Phủ, bóng dáng của cậu ta đột nhiên biến mất.
Nhưng sau đó, Jack ngay lập tức đối mặt với họ một lần nữa và bước vào từ phía bên kia lối vào của thôn Trang Phủ.
Rõ ràng Jack là không nghĩ tới sẽ xảy ra loại tình huống này.
Cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Kỳ quái, tôi đang một mực đi về phía trước, sao có thể nhìn thấy mọi người vậy… Nơi này, tại sao tôi lại quay lại đây vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất